Trương Liêu khi rút binh về Phàn Thành đã bị quân Hán bao vây, gần như toàn quân bị diệt, nếu không phải Tào Tháo dùng điều kiện chính trị cực lớn để chuộc quân đội của y ra thì ngay cả bản thân Trương Liêu cũng sẽ trở thành tù binh của quân Hán, nhưng Tào Tháo không vì y suýt nữa khiến hậu quân bị tiêu diệt mà lạnh nhạt với y, trái lại, khi Tào Tháo rút quân về Nghiệp Đô, lại lần nữa trọng dụng Trương Liêu, lệnh cho y dẫn năm người ngàn quân thu phục Hợp Phì.
Biết hổ thẹn sau đó sẽ dũng mãnh, sự nhẫn nhịn trong lòng Trương Liêu ở Kinh Châu cuối cùng đã trút hết xuống quân Giang Đông, năm mươi ngàn đại quân bức lui quân Giang Đông ở Tiếu huyện, rồi thừa thắng xông lên tấn công Thọ Xuân, đốt cháy chiến thuyền quân Giang Đông ở Phì Thủy, ba trăm chiến thuyền của quân Giang Đông đều bị đốt sạch banh, hơn mười ngàn quân chỉ chạy thoát được hơn trăm người, số binh lính còn lại toàn bộ chết trong lửa lớn và dưới mũi tên.
Trương Liêu có tác phong quyết đoán, lập tức dẫn quân xuôi phía nam tấn công Hợp Phì, lúc này Hợp Phì chỉ còn lại hơn mười ngàn quân canh giữ, chủ tướng Hoàng Cái vô cùng sợ hãi, trong đêm gửi thư cầu cứu Tôn Quyền.
Trong Liêu bao vây tấn công Hợp Phì đã quá mười ngày, lần này đánh thành Hợp Phì, hai bên đều có tổn thất, nhưng quân Tào có năm mươi ngàn người, trong khi quân Giang Đông chỉ có hơn mười ngàn lính, tổn thất hàng nghìn người đối với quân Tào không có ý nghĩa lớn, nhưng lại ảnh hưởng mạnh mẽ tới Giang Đông, binh lực Hoàng Cái đã không đủ mười ngàn, sao ông ta có thể giữ được thành Hợp Phì chứ?
Tuy nhiên lúc này Trương Liêu lại không vội vàng đánh hạ Hợp Phì nữa, mà y kiên nhẫn chờ đợi viện quân của Giang Đông tới, chuyển sang chiến lược bao vây thành đánh viện binh.
Quân Tào hạ đại doanh ở bên ngoài thành phía bắc của Hợp Phì, trải dài mười mấy dặm, lều trại nối tiếp nhau, khí thế to lớn đồ sộ, đây là kế tăng bếp mà Trương Liêu áp dụng, chỉ có năm mươi ngàn quân nhưng lại hạ trại quy mô một trăm ngàn đại quân, như vậy sẽ tạo nên áp lực cực lớn cho quân Giang Đông trong thành, khiến cho sĩ khí quân Giang Đông sụt giảm, cả ngày hoảng loạn bất an.
Trong đại trướng quân Tào, Trương Liêu đang cùng Phó tướng Lý Điển bàn bạc đối sách, lần này bọn họ phối hợp hết sức ăn ý, không còn sự mâu thuẫn nhỏ như ở Kinh Châu, có một số việc dù không nói toạc ra, nhưng trong lòng hai người bọn họ đều hiểu, khi giết năm quân sĩ đó ở Kinh Châu, xung quanh ngoài thân binh của Trương Liêu ra, chỉ có một người khác là Lý Điển, ngoại trừ Lý Điển ra, Tào Hồng còn có thể từ đâu mà biết được chi tiết lúc đó?
Nhưng hai người bọn họ đều không nói thẳng ra, hơn nữa sau khi tới Hợp Phì, Trương Liêu không còn so đo việc Lý Điển làm chuyện lén lút sau lưng nữa, hai người toàn lực ứng phó với quân Giang Đông, thời gian dần qua cũng làm phai nhạt sự bất hòa trong quan hệ của bọn họ.
- Hiện chủ lực của quân Giang Đông đã qua Sào hồ, còn cách Hợp Phì khoảng năm mươi dặm.
Trương Liêu dùng cây gỗ chỉ vào đoạn bắc Sào hồ trên sa bàn, trầm giọng nói:
- Nghe nói lần này chủ lực quân Giang Đông do Tôn Quyền đích thân dẫn binh, nếu cuộc chiến này chúng ta có thể đánh bại triệt để Tôn Quyền, vậy thì ít nhất trong năm năm nữa Tôn Quyền sẽ không còn dám dòm ngó phương bắc nữa, như thế sẽ phá vỡ ý nghĩa kết minh giữa Lưu Cảnh và Tôn Quyền.
Lý Điển gật đầu:
- Văn Viễn nói đúng, quả thật như thế, chúng ta không thể chỉ nghĩ đến việc đoạt lại Hợp Phì mà càng phải suy xét cho đại cục, hoàn toàn xóa bỏ dã tâm bắc chinh của quân Giang Đông, như vậy khi chúng ta đối phó với Lưu Cảnh sẽ không cần lo phía đông nam xảy ra chuyện nữa.
Nói đến đây, Lý Điển nhận lấy cây gỗ chỉ vào Giang Hạ hỏi:
- Văn Viễn nghĩ Kinh Châu có xuất binh viện trợ Giang Đông không?
Trương Liêu thở dài:
- Đây cũng là điều ta lo lắng, nếu Giang Châu xuất binh, hoặc là đi qua quận An Lục, qua Nhữ Nam cắt đứt đường lui của chúng ta, đây là đường bộ, hoặc là sẽ đi theo đường thủy Trường Giang tới Hợp Phì, đây là đường thủy, mặc dù đường bộ khá gần nhưng ưu thế của Kinh Châu là thủy quân, ta nghĩ bọn họ sẽ không bỏ ưu thế mà chuốc lấy tình thế xấu đâu, đặc biệt Tào Chân từng dẫn kỵ binh làm cho thủy quân Kinh Châu bị thương nặng, Cam Ninh hẳn là còn rất nhớ.
Lý Điển im lặng một lát nói tiếp:
- Thật ra ta lo thủy quân Kinh Châu sẽ tới kịp thời, chỉ sợ với binh lực của chúng ta đối phó với liên quân Tôn – Lưu sẽ lực bất tòng tâm, ta đề nghị mau chóng xuất chiến, đập tan quân Giang Đông trước khi viện quân Kinh Châu chưa tới, Tôn Quyền vì trốn tránh trách nhiệm nhất định sẽ chỉ trích quân Kinh Châu cứu viện bất lực, như thế sẽ gây ra mâu thuẫn giữa hai nhà Tôn – Lưu.
Trương Liêu giơ ngón tay cái lên cười nói:
- Thừa tướng thường nói với ta, Mạn Thành có tài danh soái, suy nghĩ cẩn thận, nghe được tiếng sấm sét ở nơi yên ắng, quả nhiên không sai, ta nghe theo lời của Mạn Thành, hôm nay sẽ công phá Hợp Phì, chuẩn bị nghênh chiến chủ lực của Tôn Quyền.
Trương Liêu lập tức hạ lệnh:
- Truyền lệnh của ta, đại quân tấn công mạnh mẽ bắc môn!
Y lại nói với Lý Điển:
- Binh lực của Hoàng Cái không đủ, tất sẽ nghĩ gặp may, cho rằng người phương bắc không quen thủy chiến, sẽ không đi theo đường thủy vào thành, Man Thành có thể dẫn ba ngàn quân từ bến Tiêu Dao qua sông để vào thành, phá địch ngay trong đêm nay.
Lúc này đã chạng vạng tối, trống trận trong đại doanh quân Tào bỗng gõ ầm ầm, quân Giang Đông ở đầu thành lập tức khẩn trương, có người vội vàng chạy xuống thành bẩm báo, không lâu sau, Hoàng Cái và Lã Mông nghe tin chạy lên đầu thành, quân Tào dưới thành đã được điều động quy mô lớn, từng đoàn quân Tào như các dòng sông hợp về biển lớn, từ bốn phương tám hướng tập kết về bên ngoài bắc thành, chiến kỳ như mây, giáo thương như rừng, thanh thế oai hùng.
Vẻ mặt Hoàng Cái nghiêm trọng khác thường, trong thành hiện ông ta chỉ có sáu ngàn quân phòng thủ, làm sao có thể ngăn cản quân Tào tiến quân quy mô lớn được, ông thở dài nói với Lã Mông:
- Chiến lược của quân Tào rất rõ ràng rồi, bọn họ chần chừ không chịu công thành chính là đang vây thành đánh viện binh, chờ viện quân của chúng ta đến, giờ thấy viện binh sắp đến nên quân Tào liền quyết định công thành, đây là cuộc tấn công vào thành chính thức, bọn chúng nhất định muốn công hạ Hợp Phì trước đêm nay.
Lã Mông lo lắng hỏi:
- Viện binh của chúng ta sắp tới rồi, nhanh nhất sáng ngày mai có thể đến, chúng ta có thể giữ vững được đến sáng mai không?
- Ta không biết!
Hoàng Cái lắc đầu, nỗi lo trong ánh mắt càng thêm nặng nề, ông kiên quyết nói với Lã Mông:
- Bất kể thế nào chúng ta đều phải dốc toàn lực giữ vững Hợp Phì, nhìn từ tình hình mấy hôm này quân Tào đắp sông có thể thấy quân Tào sẽ tấn công bắc môn và tây môn, bên bắc môn ta phụ trách trấn thủ, Tử Minh sẽ dẫn hai ngàn quân giữ tây môn, chỉ cần kiên trì trụ vững đến khi Ngô hầu đến, chúng ta đã lập được công lớn rồi.
- Ty chức tuân lệnh!
Lã Mông hành lễ, dẫn một đội quân vội vàng chạy tới hướng tây môn, lúc này Hoàng Cái hít sâu một hơi, lớn tiếng ra lệnh:
- Truyền lệnh của ta, tất cả binh lính và dân phu toàn bộ lên thành tham gia phòng ngự.
Quân Giang Đông không chỉ có sáu ngàn binh lính mà còn trưng tập được hai mươi ngàn dân phu cường tráng, gia tăng huấn luyện đơn giản, phát cho bọn họ vũ khí rồi cùng nhau tham gia giữ thành, hai mươi ngàn dân phu này cũng là hy vọng cuối cùng của Hoàng Cái.
Trời mới chập tối, năm mươi ngàn đại quân của quân Tào đã tập kết xong, bọn họ chia làm hai đường, một đường gồm hai mươi ngàn người tấn công Tây thành, Trương Liêu đích thân dẫn ba mươi ngàn lính công đánh Bắc thành, quân Tào ngoài thành đốt đuốc lên, mấy chục ngàn ngọn đuốc chiếu rọi thành trì sáng như ban ngày, trong từng hồi trống trận trào dâng, quân Tào bắt đầu xông vào tường thành như thủy triều.
Qua mười mấy ngày vây thành, mặc dù quân Tào không công thành nhưng bọn họ cũng không nhàn rồi, mà tranh thủ ngày đêm không ngừng dùng bùn đất lấp sông bảo vệ thành, mất mười mấy ngày, bất kể là sông bảo vệ thành ở bắc thành hay tây thành thì đều được đắp quá nửa, sông bảo vệ thành vốn rộng mấy chục trượng đã bị biến mất một phần, còn những phần biến mất của đoạn sông bảo vệ thành này đã trở thành chiến trường chính cho quân Tào công thành tối nay.
Mấy chục ngàn quân Tào vác hàng trăm chiếc thang chen chúc nhau chui lên chỗ hổng dài hai dặm đấy, đông nghịt như đàn kiến, phía sau bọn chúng, mười cỗ xe ổ khổng lồ đang chậm rãi lao tới tường thành.
- Ầm! Ầm! Ầm!
Tiếng trống trận dữ dội dường như muốn gõ nát tâm can của mọi người, mũi tên bắn như mưa cả trên thành và dưới thành, tạo nên từng mảng lớn mây tên đen nghìn nghịt, ép cho các binh lính ở trên và dưới thành đều không thở nổi.
Mười mấy máy ném đã hạng nặng của quân Tào luân phiên phóng ra, từng tảng đá lớn đập vào đầu thành, đá vụn bay lung tung, tường thành sụp đổ, trong tiếng gào thét thê thảm liên tiếp, binh lính Giang Đông cũng giết đỏ cả mắt, bọn họ dùng đá lớn và lăn cây để đập về phía thang công thành của quân Tào, chỉ thấy từng tối liên tiếp binh lính quân Tào bị đập ngược lại rớt xuống thành, phát ra tiếng kêu thê lương.
- Tướng quân, đông bắc nguy cấp rồi, các huynh đệ không chống đỡ nổi nữa!
Một tên lính gấp rút bẩm báo với Hoàng Cái:
- Xe ổ đã tới gần thành trì, binh lực quân địch quá nhiều.
Hoàng Cái cũng nhìn thấy, ba cỗ xe ổ ép sát góc phía đông bắc, vô số quân Tào dọc theo xe tấn công về phía đầu thành, hơn một trăm binh lính Giang Đông liều chết chống cự, quả thật đã sắp chống đỡ không nổi nữa rồi, Hoàng Cái gấp đến độ đổ mồ hôi đầy đầu, quay đầu lại hô:
- Tất cả quân hậu bị đi tiếp viện góc đông bắc!
- Khởi bẩm tướng quân, quân hậu bị đã bị ép lên toàn bộ rồi ạ.
- Vậy hãy để dân phu, điều ba ngàn dân phu lên thành.
Hoàng Cái hét lớn.
Đúng lúc này, lại một tên lính chạy vội tới, gấp rút bẩm báo:
- Hoàng tướng quân, tây thành nguy cấp, sắp không cản nổi nữa rồi, Lã tướng quân thỉnh cầu trợ giúp.
Hoàng Cái hít sâu một hơi, xua tay ra hiệu binh lính chờ một chút, lúc này, tên lính chạy ra điều động dân phu sợ hãi chạy tới bẩm báo:
- Hoàng tướng quân, toàn bộ dân phu đều chạy mất rồi, chỉ còn lại mấy chục người.
Hoàng Cái ngây người, ông bước nhanh tới trước tường góc lan can, thò đầu nhìn xuống dưới, chỉ thấy chỗ dân phu tập kết trống không, quả thực không nhìn thấy một bóng người, các loại binh khí ném đầy đất, hàng chục ngàn dân phu chạy trốn hết sạch, khiến cho Hoàng Cái lạnh người, binh lính cứu viện ở bên cạnh nói:
- Dân phu tây thành cũng chạy hết, bọn họ không chịu bán mạng cho quân Giang Đông.
Hoàng Cái tâm trạng hoảng loạn, làm sao bây giờ? Mới một canh giờ đã không chống đỡ nổi, thật sự phải bỏ thành mà chạy sao?
Ông chợt nhớ ra một việc liền quay ngoắt đầu lại hỏi:
- Tình hình ở phía bến Tiêu Dao thế nào?
- Hồi bẩm tướng quân, phía bến Tiêu Dao rất yên tĩnh, không có quân Tào tiến công.
Khi Hoàng Cái đang bố trí binh lực, lo lắng quân Tào từ bến Tiêu Dao ở phía đông vào thành nên đã bố trí riêng một ngàn quân ở phía đó, một ngàn binh lính ấy đã trở thành cây cỏ cứu mạng của ông, quân Tào đa phần là binh lính phương bắc, không giỏi thủy chiến, khả năng vào thành từ bến Tiêu Dao cực nhỏ, mặc dù cũng có một chút chút khả năng, nhưng Hoàng Cái giờ chẳng quan tâm nữa, ông lập tức hạ lệnh:
- Lệnh cho Trương tướng quân bỏ phòng ngự ở bến Tiêu Dao, lập tức dẫn quân đến chi viện bắc thành và tây thành.
Một ngàn quân phòng thủ Giang Đông ở bến Tiêu Dao nhận được mệnh lệnh của Hoàng Cái đã chia làm hai đường đến cứu viện bắc thành và tây thành, phòng ngự ở bến Tiêu Dao biến mất, lúc này, thuyền quân Tào chờ đợi đã lâu xuất hiện, tổng cộng hơn trăm chiếc thuyền nhỏ, chở đầy ba ngàn quân Tào lặng lẽ tiến vào trong thành.
Quân Tào quả thật không giỏi thủy chiến, nhưng Hoàng Cái lại bỏ qua một sự thật, Tào Tháo nhiều năm huấn luyện thủy quân trong hồ Huyền Vũ phía bắc Nghiệp Đô, qua nhiều năm huấn luyện, quân Tào lúc này đã không còn là quân Tào yếu ớt sợ nước như ở đại chiến Xích Bích nữa, ít nhất đi thuyền đã không còn là vấn đề, huống hồ mặt nước ở bến Tiêu Dao yên lặng, sóng không lớn nên hoàn toàn không gây ảnh hưởng tới quân Tào.
Lý Điển tay cầm trường thương và tấm chắn, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm phía trước, y không nhìn thấy bất kỳ quân địch nào, từng chiếc thuyền nhỏ chậm rãi cập bờ, quân Tào chuẩn bị đổ bộ, Lý Điển nhảy lên bờ, y cảnh giác nhìn bốn phía một lát rồi vung tay lên, vô số quân Tào rời thuyền lên bờ, nhanh chóng tập kết ở trên bờ.
Không lâu sau, ba ngàn quân Tào đã tập kết xong, Lý Điển hô lớn:
- Các huynh đệ, phá thành ngay trong đêm nay, người đầu tiên xông vào thành sẽ được thưởng hai trăm lượng!
Được việc trọng thưởng cám dỗ, ba ngàn quân Tào chen lấn xô đẩy xông vào trong thành Hợp Phì.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...