Tào Hồng dừng bước, quay đầu liếc mắt nhìn Trương Liêu không chút biểu cảm. Cuối cùng cười lạnh một tiếng, quay người đi. Lúc này, trong đại trướng lặng ngắt như tờ, ánh mắt của tất cả mọi người đều dồn vào hai người bọn họ. Mọi người đều cảm thấy kinh ngạc, Tào Hồng sao lại có thể tạt rượu xuống đất? Hai người bọn họ đã xảy ra mâu thuẫn gì?
Lúc này, Trần Quần ngồi ở một bên mới thập giọng hỏi:
- Văn Viễn, đã xảy ra chuyện gì?
Trương Liêu biết lúc này không phải là lúc phát sinh nội chiến, y nhịn cơn giận này lại, lắc lắc đầu:
- Không có gì, tiên sinh mời tiếp tục uống rượu!
Ánh mắt Trần Quần càng thêm nghi ngờ. Người khác có thể không thấy rõ, nhưng y ngồi bên cạnh, nhìn rất rõ ràng, chính là Tào Hồng giận lây sang Trương Liêu, giữa hai người này có mâu thuẫn, Trương Liêu đã không chịu nói, Trần Quần cũng không hỏi nhiều.
Lúc này, trong đại trướng rộ lên tiếng xì xào bàn tán, dần dần cũng náo nhiệt trở lại. Đúng vào lúc này, có thị vệ ở trước cửa trướng cao giọng nói:
- Các vị tướng quân, triều đình phái sứ giả tới, là Tuân Lệnh quân!
Các tướng đều đứng dậy đi ra khỏi trướng. Trần Quần lại rất kinh ngạc, nhạc phụ đại nhân sao lại đến đây? Y không kịp nghĩ nhiều, cũng đứng dậy ra nghênh đón. Lúc này, Tào Hồng bước nhanh qua bên cạnh Trương Liêu, bước chân nhẹ nhàng, lạnh lùng liếc mắt nhìn y một cái, bước nhanh hơn ra ngoài. Trương Liêu coi như không nhìn thấy.
Lý Điển cũng bước tới bên cạnh Trương Liêu, gã áy náy nói:
- Buổi chiều Từ Liêm tướng quân đã tới tìm ta, hỏi về việc đồng hương của hắn bị giết. Việc này ta rất xin lỗi, không thể khuyên được hắn.
- Việc này không liên quan gì đến ngươi, Man Thành không cần tự trách, ta cũng không để nó trong lòng đâu.
Trương Liêu cũng không ra cửa doanh trại, quay người về trướng của mình. Lý Điển nhìn y đi xa, bất giác lắc đầu. Từ đầu gã biết Tào Hồng sẽ mang thù, còn khuyên Trương Liêu, y lại không chịu nghe. Việc này quả thực cũng chẳng trách mình được.
Ở đại doanh trại, Tuân Úc tay cầm phù tiết đi vào quân doanh. Ông là phụng ý chỉ Thiên tử đến Phàn Thành khao quân. Tuân Úc không hề muốn đến đại doanh của Tào Tháo, ông đã quyết tâm không tham gia vào quân vụ quân Tào, nhưng lần này lại bất đắc dĩ đến Phàn Thành, Tuân Úc rất rõ đây tất nhiên là ý của Tào Tháo, Thiên tử chỉ là Hoàng đế bù nhìn, y sao có thể làm chủ?
Lúc này, Trần Quần chạy ra nghênh đón, thi lễ cười nói:
- Không ngờ là nhạc phụ đại nhân đến, con rể vô cùng bất ngờ.
Tuân Úc là quan hệ cha vợ với Trần Quần, gặp con rể Trần Quần, trong lòng Tuân Úc cũng có chút vui mừng, ông cũng khẽ đáp lễ nói:
- Trường Văn, đã lâu không gặp!
Tuân Úc lại lần lượt chào chư tướng ra đón tiếp mình, ông lại phát hiện không thấy Tào Tháo bèn hỏi:
- Thừa tướng có ở đây không?
Trần Quần thấp giọng đáp:
- Thừa tướng uống say rồi, đang nghỉ trong đại trướng, chỉ e bây giờ không thể gặp nhạc phụ, xin nhạc phụ lượng thứ.
Tuân Úc lẳng lặng gật đầu:
- Không sao, ta ngày mai gặp Thửa tướng cũng được.
- Nhạc phụ xin mời theo con! Con đưa nhạc phụ đến trướng nghỉ ngơi, đường xa lặn lội đến đây, trên đường vất vả rồi.
Trần Quần vừa nói vừa dẫn Tuân Úc đi về trướng.
Tào Tháo ngủ một mạch đến tối mới tỉnh, chỉ cảm thấy đầu đau muốn nứt. Lão uống một cốc trà, ổn định tinh thần, lại hỏi Hứa Chử:
- Bờ bên kia có tình hình gì không?
Hứa Chử khom người đáp:
- Bờ bên kia rất yên tĩnh, không có bất cứ động tĩnh nào. Bên Long Trung cũng không có tin tức có đại quân nào đến.
Chần chừ một chút, Hứa Chử lại nói:
- Nhưng Tuân Úc đến rồi, phụng ý chỉ Thiên tử đến khao quân.
Tào Tháo ha hả cười:
- Y cuối cùng cũng đến rồi.
Tào Tháo tất nhiên biết Tuân Úc sẽ đến, chính lão mệnh lệnh cho con cả Tào Phi sắp xếp Thiên tử phái Tuân Úc đến khao quân. Một vài việc phát sinh ở kinh thành khiến lão cực kỳ tức giận. Nghe nói Tuân Úc cũng cuốn vào, điều này khiến Tào Tháo vừa tức giận vừa đau lòng. Người khác thế nào lão không quan tâm, nhưng lão không cho phép Tuân Úc phản bội mình.
Trầm ngâm một lát, Tào Tháo bèn nói với Hứa Chử:
- Ngươi đi mời Tuân công đến đây, hãy nói ta muốn gặp y.
- Thừa tướng muốn tiếp chỉ sao?
Hứa Chử hỏi, nếu là tiếp chỉ thì gã sẽ dặn dò vệ sĩ chuẩn bị hương án.
- Tiếp chỉ ngày mai hãy nói, tối nay ta muốn nói chuyện với y một chút, đi đi! Mời y đến đây.
- Tuân lệnh!
Hứa Chử quay người vội vàng đi.
Nơi Tuân Úc ở cách đại trướng của Tào Tháo rất gần. Không bao lâu, Hứa Chử liền dẫn Tuân Úc đến trướng của Tào Tháo. Tuân Úc tiến lên bình tĩnh thi lễ:
- Vi thần tham kiến Thừa tướng!
- Văn Nhược đi đường vất vả rồi, mời ngồi!
Tào Tháo cười tủm tỉm mời Tuân Úc ngồi.
Tuân Úc ngồi xuống, khom người nói:
- Vi thần phụng ý chỉ Thiên tử đến đại doanh khao quân. Thiên tử muốn vi thần chuyển lời với Thừa tướng, nếu cần gì Thừa tướng có thể trực tiếp nói đề xuất.
Tào Tháo hí mắt mỉm cười:
- Đa tạ Văn Nhược, ta tạm thời không có yêu cầu gì.
- Không biết Thừa tướng tìm vi thần đến có việc gì?
Tào Tháo cười như không cười, hồi lâu mới thản nhiên hỏi:
- Tháng trước Phục Quốc trượng mừng thọ, văn võ đại thần đi chúc mừng có hai trăm sáu mươi bảy người, Văn Nhược hẳn là cũng đi chứ!
Trong lòng Tuân Úc giật mình, Tào Tháo làm sao đến số người cụ thể cũng biết, ông vội vàng cúi người nói:
- Vi thần quả thực có đi, còn gặp trưởng công tử nữa.
Ý của Tuân Úc là nói Tào Phi cũng đi, sao phải hỏi ta việc này?
- Ha ha! Không có gì, ta chỉ là tuỳ tiện hỏi thôi.
Trong đại trướng yên tĩnh lại, hai người đều không nói gì, nhưng Tuân Úc cũng hiểu được Tào Tháo vẫn ngó chừng Phục Hoàn, cuối cùng Phục Hoàn giữ lại tám người bí mật thảo luận đại sự, mình cũng là một trong số đó, chỉ là ông không muốn tham gia vào kế hoạch của Phục Hoàn, Tào Tháo gọi mình từ Nghiệp Thành đến, chính là vì việc này.
Sau lưng Tuân Úc ướt đẫm, âm thầm oán trách Phục Hoàn hồ đồ, việc như thế này làm không xong, Tào Tháo biết thì Phục Hoàn chết chắc rồi, lại còn liên luỵ đến Phục Hoàng hậu. Ông nâng chén uống trà, tay hơi run run.
Lúc này, ánh mắt Tào Tháo liếc nhìn ông ta một cái sắc nhọn. Lão chuyển đề tài, bèn thở dài:
- Hôm nay ta nói với mọi người, sai lầm lớn nhất trong cuộc đời ta chính là tha cho Lưu Cảnh. Khi Lưu Cảnh khởi bước, ta không coi chừng hắn, kết quả cuối cùng hắn trở thành mối hoạ lớn của ta, khiến ta đêm không an giấc. Bây giờ hắn lại sắp bắc phạt, tuy bị ta dùng kế vây Nguỵ cứu Triệu tạm thời ngăn chặn bắc phạt nhưng hắn sẽ không buông tay, sẽ vẫn xuất chinh, Văn Nhược có thể dạy ta, ta nên ứng phó thế nào với việc bắc phạt của Lưu Cảnh không?
Tuân Úc trầm mặc chốc lát nói:
- Nhân tài dưới tay Thừa tướng đông đúc, Trọng Đức, Công Đạt lại còn có Trường Văn, người nào cũng đều là nhân tài kinh thiên vĩ địa, bọn họ đều có thể cho Thừa tướng những ý kiến sáng suốt, vi thần không hỏi việc quân đã lâu, đã lạ lẫm rồi, chỉ e không giúp được Thừa tướng.
Tào Tháo ngán ngẩm, một lúc lâu sau mới thở dài nói:
- Văn Nhược từng là tâm phúc ta tin tưởng nhất, cũng là thầy của ta. Năm đó ta đối xử với Văn Nhược cũng không bạc, bây giờ lúc ta khó xử nhất, Văn Nhược sao lại lạnh nhạt bàng quan?
Ngữ khí của Tào Tháo rất bi thương, khiến Tuân Úc không đành lòng. Ông lại nhớ lại trước đây Tào Tháo đối xử với mình quả thực nhân hậu, tuy mình từng hận lão soán quyền nhưng hai chữ tình nghĩa ông không thể bỏ qua được.
Bất đắc dĩ, Tuân Úc đành chậm rãi hỏi:
- Thừa tướng cho rằng, những khu vực Lưu Cảnh bây giờ đang chiếm đoạt, nhược điểm lớn nhất ở đâu?
Tào Tháo hơi suy nghĩ một chút, lập tức hiểu rõ:
- Văn Nhược là chỉ khoảng cách giữa hai châu Kinh Ích, phải không?
Tuân Úc gật đầu:
- Kinh Châu là đất Sở, Ích Châu là nguồn của Ba Thục. Hai nơi trước giờ là nước sông không phạm nước giếng, nhưng ta muốn nói ở đây là khoảng cách về mặt địa lý. Kinh Châu và Ích Châu bị núi non trùng điệp cách trở, chỉ có thể thông qua đường Trường Giang và Thục đạo liên lạc, hai nơi về chiến lược khó mà thống nhất, đây chính là nhược điểm lớn nhất của Lưu Cảnh.
Tào Tháo trầm giọng nói:
- Ta hiểu một chút rồi, mời Văn Nhược nói tiếp!
Tuân Úc cười cười, lại tiếp tục nói:
- Bây giờ Lưu Cảnh một lòng ở tây tuyến bắc phạt, hơn nữa Ích Châu có được không lâu, còn chưa ổn định, cho nên Lưu Cảnh sẽ chuyển dịch thực lực quân đội đến Ích Châu và Hán Trung. Điều này khiến thực lực quân sự ở Kinh Châu không đủ.
Hiện tại Lưu Cảnh tặp trung lực lượng Kinh Ích bắc chinh, có thể nói quân phía nam chiếm đất phương bắc, chiến mặc dù may mắn có thể thắng nhưng nếu cần đứng vững ở phương bắc lại không phải là việc một sớm một chiều. Ta khuyên Thừa tướng không nên suy nghĩ việc được mất Lũng Tây, nên quan sát thiên hạ, để ý Kinh Châu. Hắn bắc lên Thiên Thuỷ, quân đội của Thừa tướng nam xuống Hán Thuỷ, hắn chiếm Quan Trung, Thừa tướng lại chiếm lĩnh Kinh Châu.
Thừa tướng thậm chí còn có thể xuất binh quận An Lục, uy hiếp Giang Hạ, đoạt lấy Kỳ Xuân. Như thế chiến lược Giang Đông cũng sẽ bị xáo trộn, bọn hắn liệu có xuất binh để đoạt lại quận Kỳ Xuân từ tay Thừa tướng hay không? Một khi Giang Đông cướp được quận Kỳ Xuân, phát hiện phòng ngự Giang Hạ yếu, bọn hắn liệu có tiếp tục tiến về phía tây nữa không?
Lúc đó Thừa tướng rút khỏi Giang Hạ, tập trung binh lực chiếm lĩnh Tương Dương, ép thế lực Giang Đông phát triển về hướng Nam quận và Kinh Nam, Lưu Cảnh liệu có cứu Kinh Châu không, một khi hắn toàn lực cứu Kinh Châu, chiến lược quân sự tất nhiên sẽ dịch chuyển về phía đông, mà lúc đó Quan Trung và Lũng Tây hắn vẫn có thể giữ được sao?
Lời khuyên của Tuân Úc khiến Tào Tháo có một loại cảm giác sáng tỏ thông suốt. Lão thực sự chỉ nghĩ đến trước mắt, từ trước đến nay không nghĩ đến việc Lưu Cảnh sau khi chiếm Quan Lũng mình ứng đối như thế nào. Tuân Úc đem thế cục nhìn rất rõ ràng, nhìn ra nhược điểm lớn nhất của thế lực Lưu Cảnh, cũng nhìn ra sự bằng mặt không bằng lòng giữa Giang Đông và Kinh Châu.
Căn cứ của Lưu Cảnh ở Kinh Châu, muốn hoàn toàn đánh bại hắn cũng chỉ có thể suy xét từ căn cứ gốc rễ mà lên. Tào Tháo cảm khái vạn phần. Tuân Úc là một nhân tài ưu tú như vậy, mình lại vứt bỏ không dùng y?
Tào Tháo bái Tuân Úc một lễ dài:
- Văn Nhược không hổ là Quân sư hàng đầu của ta, từ bây giờ trở đi, ta chính thức bổ nhiệm Tuân công làm Quân sư tướng quân, xin nhận của ta một lạy!
Tuân Úc lập tức biến đổi sắc mặt, Ông là trọng thần Đại Hán, tuyệt không thể làm thần nước Nguỵ của Tào Tháo.
- Không! Không! Thừa tướng xin nghe ta nói một lời.
Tào Tháo căn bản không nghe ông cự tuyệt, đứng dậy nói với Hứa Chử:
- Đưa Tuân Quân sư về trướng nghỉ ngơi, đồng thời hiệu lệnh ba quân, từ nay trở đi, Tuân Lệnh Quân sẽ là Quân sư tướng quân của ta, chỉ dưới ta, nếu dám khinh mạn Quân sư, chém!
- Thừa tướng!
Tuân Úc bỗng đứng lên, nghiêm nghị nói:
- Vi thần là Thị trung của vương triều Đại Hán, trì tiết tuần tra quân đội, Thừa tướng không thể tự ý bổ nhiệm thần làm Quân sư.
- Hiện tại ngươi không phải là Thị Tr nữa rồi!
Trên mặt Tào Tháo lộ ra tia cười đắc ý, lấy ra một quyển thánh chỉ, đưa cho Tuân Úc nói:
- Đây là chỉ ý từ Nghiệp Đô đưa tới từ hôm trước, ngươi tự xem đi!
Tuân Úc nghi ngờ tiếp ý chỉ, mở ra xem một lượt, lập tức như ngũ lôi oanh đỉnh. Trong chỉ ý đã bổ nhiệm ông làm Thị Trung Nguỵ quốc, Quang Lộc Đại phu, tham Thừa tướng Quân sư, miễn ông chức Thị Trung Triều đình Đại Hán.
Tuân Úc về trướng của mình, uống từng ly từng ly rượu buồn. Tào Tháo đã cưỡng ép phong ông làm Quân sư, càng khiến ông khó chấp nhận là việc Tào Tháo nhân cơ hội ông rời Nghiệp Đô bèn lệnh Thiên tử bãi miễn chức vụ trong triều của ông, chuyển thành thần tử Nguỵ quốc.
Việc này khiến tôn nghiêm của Tuân Úc gặp phải sự đả kích mạnh mẽ, cũng khiến trong lòng ông đầy sự bi ai. Vương triều Đại Hán nào còn Thiên tử, rõ ràng chỉ có Nguỵ công, Vương triều Đại Hán nào còn họ Lưu, rõ ràng đã sửa thành họ Tào, chẳng lẽ Tuân Úc ông cũng phải nối giáo cho giặc, biến thành loạn thần nghịch tặc sao?
Trong lòng Tuân Úc bi phẫn không nguôi. Lúc này, Trần Quần chậm rãi đi vào, gã ngồi sau lưng Tuân Úc, nhìn thân thể gầy ốm của nhạc phụ, trong lòng lặng lẽ thở dài, ngồi xuống bên cạnh Tuân Úc, không nói một lời.
Lúc này, Tuân Úc lại cầm bầu rượu lên rót cho mình, lại phát hiện rượu đã hết, ông quay đầu, đưa bầu rượu cho Trần Quần:
- Đi lấy cho ta một bầu rượu đến đây!
Tuân Úc mệnh lệnh.
Trần Quần nhận lấy bầu rượu, nhưng lại đặt sang một bên:
- Nhạc phụ, cha không thể uống nữa.
- Vì sao ta không thể uống nữa?
Tuân Úc liếc xéo gã cười lạnh nói:
- Ngươi thay Tào Tháo đến làm thuyết khách đúng không?
Trần Quần thở dài:
- Thừa tướng muốn con đến khuyên một lời, nhưng nhạc phụ lẽ nào không biết tại sao Thừa tướng muốn triệu nhạc phụ từ kinh thành tới không?
- Ta tất nhiên biết, lão muốn xuống tay với Phục Hoàng hậu!
Tuân Úc cười lạnh không ngớt.
- Thực sự Thừa tướng nghĩ cho nhạc phụ, lão sợ nhạc phụ cuốn vào vòng xoáy quyền đấu, cho nên mới gọi nhạc phụ từ Nghiệp Đô tới.
Trần Quần cũng vừa mới biết việc của Phục Hoàn, khiến gã vô cùng khiếp sợ, cũng âm thầm vui mừng vì nhạc phụ được Thừa tướng gọi đến Phàn Thành, nếu không thì nhạc phụ sẽ bị huỷ trong việc ngu xuẩn này, mình cũng sẽ bị liên luỵ.
Tuân Úc trầm mặc, một lát, ông chạm rãi nói với Trần Quần:
- Ngươi đi nói với Tào Tháo, nếu lão thực sự muốn ta thay lão mưu sách quân vụ, vậy ta chỉ có một điều kiện, để hắn bỏ chức Nguỵ công đi, trả lễ cửu tích, nếu không ta sẽ không thay hắn mưu hoạch việc gì.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...