Qua Viên cáo từ, Lưu Cảnh khoanh tay đi lại trong đại doanh, phát sinh đủ loại tình hình, Tào Tháo khác thường đúng là có liên quan đến việc kỵ binh người Đê tiến công Ký Thành, đây là một cơ hội.
Nhưng Lưu Cảnh còn có chút do dự, hắn từ Sài Tang đến đây, cho tới bây giờ đều không dựa vào người khác để chiến thắng của quân địch, huống chi là người Đê bình thường không bao giờ lui tới, hiện tại đột nhiên phải hợp tác, trong lòng Lưu Cảnh có điểm khó thích ứng.
Lúc này, Pháp Chính cười nói:
- Người Đê muốn sắt thô, có lợi ích mới bằng lòng đánh giặc, đây cũng chứng minh bọn họ muốn mượn gió bẻ măng, thần không nghi ngờ tính chân thật của chuyện này, thần chỉ lo lắng muốn bọn họ đồng ý phải trả nhiều giá, có thể tổn thất liền rút quân hay không, như vậy ngược lại gây bất lợi cho chúng ta, nếu Châu Mục quyết tâm lợi dụng cơ hội lần này, thần đề nghị chúng ta phải chủ động thế công quân Tào, để kỵ binh người Đê công kích quân Tào từ phía sau, áp lực sẽ nhỏ, khả năng thành công lớn hơn, mấu chốt là Châu Mục phải quyết tâm.
Lưu Cảnh gật gật đầu, phú quý chỉ có thể có từ trong gian khó, nếu mình không chịu mạo hiểm sẽ từ bỏ cơ hội lần này, mà một khi bắt lấy cơ hội lần này, đánh bại chủ lực Tào Tháo, không chỉ có Lũng Tây, thậm chí Quan Trung cũng dễ như trở bàn tay.
Quan trọng hơn là vấn đề cung ứng lương thực, nhiều nhất chỉ có thể chống đỡ không đến nửa tháng, lần này khả năng Bắc phạt thất bại lớn, người Đê xuất hiện, không thể nghi ngờ chính là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, hắn nhất định phải bắt lấy cơ hội lần này.
Nghĩ vậy, hắn dứt khoát hạ quyết tâm, quay đầu nói với Triệu Vân:
- Tử Long dẫn mười ngàn quân bảo vệ cho đại doanh, ta lại đem mười ngàn quân bảo vệ lương thực của Trương Nhậm triệu hồi trở về, như vậy còn có hai vạn quân đội, không cần hành động thiếu suy nghĩ, chỉ để ý Tây Thành là được, ta dẫn quân chủ lực Bắc thượng truy kích quân Tào, trong vòng ba ngày, chúng ta nhất định phải đại phá quân Tào!
Triệu Vân đứng dậy thi lễ:
- Mạt tướng tuân mệnh!
.....
Quân Tào quả thật rút lui về phía bắc, bắt đầu từ canh ba, sáu vạn đại quân bắt đầu rời khỏi đại doanh rút lui về hướng bắc, trên dưới quân doanh lưu truyền một tin tức không ổn, là vì kỵ binh người Đê tập kích Ký Thành khiến họ phải rút rui, rất nhiều tướng sĩ đều lo lắng, một khi quân Hán và kỵ binh người Đê hình thành giáp công nam bắc, chỉ sợ bọn họ lành ít dữ nhiều.
Đội ngũ rút quân vô cùng vội vàng, một canh giờ liền rút lui hơn ba mươi dặm bắc, ngoại trừ lương thảo, doanh trại và vô số đồ quân nhu cũng không kịp mang đi, chỉ có thể vứt bỏ toàn bộ.
Trời còn chưa sáng, Lưu Cảnh suất lĩnh mấy vạn đại quân xông vào chỗ trú doanh của quân Tào, toàn bộ doanh trại đều còn nguyên nhưng không có người, quân phục, quân giới, trống trận, cờ xí cùng với các loại đồ quân nhu xe ngựa cũng không kịp mang đi, tuy nhiên quân Tào lại đem mấy vạn thạch lương thực đi, một hạt gạo cũng không để lại.
Lưu Cảnh cưỡi ngựa ở trong đại doanh quân Tào thị sát. Quân Tào gấp gáp rút lui để lại cho hắn ấn tượng khắc sâu, khiến cho tin tưởng của hắn tăng gấp bội, hắn lập tức hạ lệnh:
- Truyền lệnh toàn quân tăng tốc hành quân, truy kích quân Tào Bắc thượng!
Quân Hán cũng tăng tốc độ hành quân, đuổi theo phương bắc, hơn mười đội thám báo ở phía trước dò đường, phòng ngừa quân Tào phục kích giữa đường.
Thời gian dần tới giữa trưa ngày tiếp theo, sáu vạn quân Tào đã rút lui tám mươi dặm bắc, cách huyện Ký hơn năm mươi dặm, lúc này Tào Tháo mới hạ lệnh quân đội nghỉ ngơi ngay tại chỗ.
Lúc này Tào Tháo đã nhận được tin tức, Lưu Cảnh dẫn chủ lực quân Hán một đường truy kích Bắc thượng, cách bọn lão hai mươi dặm.
Lão đắc ý mỉm cười, khen Tuân Du:
- Ta vẫn luôn đau buồn Phụng Hiếu mất sớm, nhưng hiện tại ta đã không cần thở dài nữa, có Công Đạt rồi thì sợ gì Giả Hủ? Kế này từng bước liên hoàn, có thể nói dụ địch kinh điển, ta muốn khiến bọn tử tôn đem kế này ghi vào sử sách binh gia.
Tuân Du cười nói:
- Kỳ thật kế này có thể thành công, nguyên nhân căn bản là Lưu Cảnh đối với mức độ Bắc phạt khó khăn chưa đủ, hơn nữa ở phía nam có con thuyền vận chuyển lương thảo, bọn họ chưa bao giờ xuất hiện vấn đề vận chuyển, cho nên đối với 'Binh mã chưa động, lương thảo đi trước' nhận thức không sâu, mà vận chuyển lương thực qua Kỳ Sơn khó khăn, thần nghĩ trước đó Lưu Cảnh cũng không có dự liệu được, hậu cần xảy ra vấn đề, cho nên hắn nóng lòng muốn cùng chúng ta quyết chiến, nếu không lấy khôn khéo của Lưu Cảnh, hắn sao có thể mắc mưu.
- Nhưng Công Đạt đã sớm liệu đến, cái này gọi là khôn khéo không bằng cao minh.
Tào Tháo không chút keo kiệt tán thưởng Tuân Du.
Lúc này, có thị vệ vội vàng báo lại:
- Thừa tướng, sứ giả người Đê đến.
- Dẫn y lên!
Một lát, vài tên thị vệ dẫn sứ giả lên, chính là Qua Viên hai lần đi sứ quân Hán, y tiến lên quỳ xuống nói:
- Qua Viên bái kiến Thừa tướng!
Tào Tháo khẽ gật đầu nói:
- Lần này các ngươi phối hợp với ta hoàn thành kế này, ta sẽ ban cho các ngươi, sẽ để triều đình chính thức sắc phong phong hiệu cho thủ lĩnh Đê Vương các ngươi, về phần sắt thô, ta cũng sẽ giữ đúng lời hứa, hiện tại các ngươi đã hoàn thành nhiệm vụ, có thể rút quân rồi.
- Tạ ơn Thừa tướng phong thưởng, ta đây trở về đi bảo huynh trưởng rút quân!
Qua Viên dập đầu một cái, đứng dậy lui xuống, Tuân Du do dự một chút, không nên để người Đê rút quân, như vậy sẽ xuất hiện một chút sơ hở, hẳn là để kỵ binh người Đê đánh nghi binh phía sau lưng quân Tào mới có thể càng hiệu quả.
Nhưng Tuân Du do dự nên cũng không gọi sứ giả người Đê dừng lại, Tuân Du biết rằng người Đê không đáng tin, hơi chút vô ý sẽ bỡn quá hoá thật, mạo hiểm quá lớn.
Tào Tháo nhìn Qua Viên đi xa, lúc này mới cười hỏi Tuân Du nói:
- Bước tiếp theo chúng ta nên làm gì?
Sau khi Tào Tháo tiêu diệt Mã Siêu về sau liền phái người đi khiển trách Đê Vương Dương Thiên Vạn, chỉ trích y trợ giúp quân đội Mã Siêu, khiến người Đê sợ hãi, Dương Thiên Vạn phái thê tử cùng huynh đệ tạ tội với Tào Tháo, cho bọn họ một trăm cái lá gan cũng không dám phái binh tập kích quân Tào, về phần kỵ binh người Đê tập kích bất ngờ huyện Ký, hoàn toàn là kế sách của Tuân Du.
Tuân Du biết rằng quân Hán bắc chinh sẽ bị vấn đề lương thảo làm cho hoang mang, Lưu Cảnh tất nhiên nóng lòng quyết chiến với Quân Tào, lúc trước quân Hán bắc chinh, Tuân Du liền đem hết thảy khả năng tính tới, cái gọi kỵ binh người Đê chính là một quân cờ mấu chốt, khiến tâm lý nóng lòng khiêu chiến của Lưu Cảnh bị dụ dỗ Bắc thượng.
Có thể nói, đây là mưu lược tác chiến kinh điển nhất của Tuân Du, khi lần đầu Qua Viên đi sứ Hán Trung, đến Vu Cấm bại binh, đến lựa chọn Hạ Hầu Lan làm chủ tướng, đánh lén đường vận chuyển lương bị bắt, trong lúc vô ý tiết lộ bí mật về quân Tào, mãi cho đến khi kỵ binh người Đê tập kích Ký Thành bức bách quân Tào lui lại, tất cả đều là Tuân Du tỉ mỉ bày ra, mục đích cuối cùng chính là dụ địch Bắc thượng.
Đúng là mưu kế kít mít không chút kẽ hở, rốt cục khiến Tào Tháo vui lòng phục tùng, đã định địa vị quân sư của Tuân Du ở trong lòng Tào Tháo, nhưng kỵ binh người Đê cũng chỉ là một khâu trong kế sách liên hoàn, y còn có một đòn sát thủ chưa dùng, hiện tại là lúc này rồi.
Tuân Du thản nhiên cười:
- Nếu Lưu Cảnh đã trúng kế Bắc thượng, như vậy Từ Hoảng tướng quân có thể ra trận rồi!
......
Tây Thành sở dĩ có thể xây huyện, chủ yếu là vì vị trí trọng yếu, nó là đường mở rộng nhánh điểm đông tây Kỳ Sơn, hai đường giao hội ở trong này, hướng bắc có thể đi tới huyện Ký quận trị quận Thiên Thủy, hướng đông là một con đường khác, thông qua huyện Thượng Khuê có thể tiếp tục hướng đông thông đến quận Quảng Ngụy.
Tuy nhiên đường hướng đông cũng không tốt, cực kỳ gập ghềnh gian nan, cho nên thương lữ Bắc thượng tình nguyện lách đường xa đến huyện Ký trước, lại từ huyện Ký đi hướng đông tới quận Quảng Ngụy, tuy rằng xa gấp đôi, nhưng đường bằng phẳng rộng mở, thích hợp vận chuyển hàng hóa lớn, mà người đi hướng đông, đều vì thời gian đang gấp, hoặc là gần huyện Thượng Khuê.
Chạng vạng ngày kế tiếp khi Lưu Cảnh dẫn đại quân Bắc thượng truy kích quân Tào, một đội năm vạn quân Tào đang dọc theo đường phía đông gập ghềnh, hăng hái tiến công Tây Thành, đội quân Tào này do Tuân Du liên hoàn đi một đường khác, viện quân của quân Tào từ Quan Trung chạy tới.
Tào Tháo ở Quan Lũng bố trí hai trăm ngàn đại quân, lúc ban đầu ở Lũng Tây bố trí binh lực cũng không nhiều, khi Tào Tháo xác định Lưu Cảnh suất quân từ Kỳ Sơn Bắc thượng, lão liền tự mình suất lĩnh sáu vạn đại quân đi quận Thiên Thủy, mặc dù như thế, ở binh lực của Quan Trung vẫn có một trăm ngàn người, hoàn toàn không cần Tào Tháo điều thêm năm vạn đại quân đến Lũng Tây.
Tuy nhiên Tuân Du lại dâng lên một kế, năm vạn đại quân đợt thứ hai có thể làm kì binh, ở thời khắc mấu chốt nhất xuất hiện, dưới sự dẫn dắt của Tuân Du, quân đội này đang bí mật tiến vào phía sau quận Quảng Ngụy, cũng không đi về phía tây qua quận Thiên Thủy, mà là đi vòng tây nam, qua huyện Thượng Khuê, lao thẳng tới Tây Thành.
Lúc này, Lưu Cảnh đã dẫn chủ lực Bắc thượng, mà quân Hán ở Tây Thành chỉ có Triệu Vân thống soái hai vạn quân đội giằng co với quân coi giữ Tây Thành, năm vạn đại quân này đột nhiên xông tới, liền đã trở thành mấu chốt quyết định thắng bại, nếu như nói kỵ binh người Đê là kế liên hoàn mà Tuân Du dụ binh mà tính, mà quân đội này xuất hiện là kế thứ hai: Quân đánh úp
Năm vạn quân Tào là do đại tướng Từ Hoảng suất lĩnh, Trương Cáp làm phó tướng, tuy nhiên quân đội này đều không phải là tinh nhuệ quân Tào.
Cuối năm trước Tào Tháo đánh bại cường hào tạo phản Tô Ngân và Điền Bá ở Hà Bắc, hợp nhất hơn mười vạn hàng quân, năm vạn quân này chính là một bộ phận quân bị bắt, bọn họ đã trải qua hơn hai tháng huấn luyện đơn giản liền bị phái đến Quan Trung, sức chiến đấu tương đối yếu kém.
Năm vạn đại quân ở trên đường núi cấp tốc hành quân, thanh thế lớn, tiếng ồn ào của bọn lính không ngừng, một đường kinh động chim tước, khó có thể bí mật hành quân, Từ Hoảng biết quân đội này chính là một đám ô hợp, trình độ huấn luyện không cao, y cũng không thể tránh được, chỉ có thể tăng tốc hành quân.
Lúc này, trời đã tối, đội ngũ cách Tây Thành còn có hơn hai mươi dặm, đường vô cùng gian nan, trải qua thời gian hành quân dài, quân đội bắt đầu mỏi mệt rồi, bọn lính không ngừng oán giận, liên tiếp chửi rủa, Trương Cáp giục ngựa tiến lên, nói với Từ Hoảng:
- Công Minh, không bằng để huynh đệ nghỉ ngơi một canh giờ, khôi phục thể lực, dễ dành cho tiến công quân Hán.
Từ Hoảng quay đầu lại nhìn quân đội, thấy quân dung mỏi mệt, đội ngũ không chỉnh, liền lắc lắc đầu nói:
- Một canh giờ lâu lắm, truyền mệnh lệnh của ta, nghỉ ngơi ngay tại chỗ nửa canh giờ!
Lính liên lạc chạy vội đi truyền lệnh:
- Tướng quân có lệnh, nghỉ ngơi ngay tại chỗ nửa canh giờ!
Các quân sĩ sớm mỏi mệt không chịu nổi, hiện tại rốt cục có thể nghỉ ngơi, bọn lính đều cướp đoạt vị trí nghỉ ngơi, có người uống nước ăn uống, nhưng rất nhiều người trải thảm, ngã xuống đất ngủ, rất nhanh liền tiếng ngáy vang lên không quản sau nửa canh giờ có thể tỉnh lại hay không.
Lúc này, ở mấy trăm bước trên núi, mấy tên lính bám ở trên đại thụ, giật mình quan sát quân địch, những binh lính này là Triệu Vân phái tới thám báo đường phía đông, thủ lĩnh bọn họ chính là chủ tướng thám báo Nhậm Bình.
Lúc này trong lòng Nhậm Bình cũng hết sức khiếp sợ, bằng kinh nghiệm của y, y nhanh chóng suy đoán ra, đội quân này của quân Tào có ít nhất bốn năm vạn người, rõ ràng cho thấy đi trợ giúp Tây Thành, bọn họ lại hoàn toàn không biết gì cả, tình cảnh quân Hán ở Tây Thành vô cùng nguy hiểm rồi.
Một gã binh lính quân Hán từ trong bụi cỏ chui ra, tiến lên bẩm báo nói:
- Ty chức có thể xác định, đội quân này có bốn năm vạn người, tuy nhiên dường như quân dung không quá chỉnh tề, nghỉ đêm khá hỗn loạn. Ty chức còn thấy có binh lính tụ cùng một chỗ đánh bạc.
Nhậm Bình gật gật đầu nói:
- Các ngươi tiếp tục theo dõi quân địch, ta lập tức trở về bẩm báo Triệu tướng quân!
----------oOo----------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...