Tào Tháo và Lưu Cảnh sở dĩ rất quan tâm đối phương sống lâu khỏe mạnh, nguyên nhân là giữa bọn họ có một trận đánh cuộc, xem ai chết trước, đương nhiên không phải chỉ tự nhiên sống lâu, trên thực tế chính là ám chỉ ai tiêu diệt ai.
Kỳ thật điều này cũng không có ý nghĩa gì, chỉ có điều người tới tuổi nhất định nào đó, sẽ đấu đá giống như một đứa trẻ, nhất là Tào Tháo, lão biết rõ mình sống không còn bao nhiêu năm, nên cũng đặc biệt coi trọng việc đánh cuộc giữa lão và Lưu Cảnh.
- Hiền chất, ngươi thân chiếm lĩnh hai châu Kinh Ích, đồng cỏ phì nhiêu ngàn dặm, nhân khẩu mấy trăm vạn, đã có cơ nghiệp đế vương. Nếu ngươi nguyện ý, ta có thể tâu lên Thánh Thượng phong ngươi làm Sở Vương hoặc Thục Vương, thậm chí có thể phong ngươi làm Hán Vương. Triều đình không cần thuế phú, quan viên ngươi có thể tự mình bổ nhiệm, triều đình thừa nhận hết thảy. Điều này kỳ thật chính là cắt đất tự lập rồi, chỉ cần ngươi không uy hiếp triều đình, xâm phạm Quan Trung nữa, ta sẽ thành tâm đối đãi! Hy vọng hiền chất có thể suy xét đề nghị của ta!
Tào Tháo cảm thấy mình đã xuất ra thành ý rất lớn rồi, gần như không ai có thể chống lại được loại hấp dẫn này, lão đầy lòng chờ mong nhìn về phía Lưu Cảnh, hy vọng nhìn được vẻ động tâm trong mắt Lưu Cảnh.
Không ngờ, Lưu Cảnh chỉ có thản nhiên cười, thái độ không có chút dao động chút nào:
- Đa tạ ý tốt của Thừa tướng, Lưu Cảnh là con cháu Hoàng đế Đại Hán, sao có thể không hướng tới Trường An! Trường An là tình thế ta bắt buộc, ta cũng muốn khuyên Thừa tướng nên thức thời, rút binh ra khỏi Quan Trung để bảo toàn tính mạng sĩ tốt! Về phần tước Vương, ta còn muốn khuyên Thừa tướng: Thừa tướng thân là Ngụy công, cộng thêm cửu tích, đã là cực hạn nhân thần, không cần đi tiếp tới phía trước, nếu tiến về phía trước một bước chính là vực sâu vạn trượng, Thừa tướng nên suy xét một chút về sau, nên suy xét một chút vì con cháu!
Tào Tháo biến sắc, Lưu Cảnh đây là đang cảnh cáo lão không cần nghĩ tới xưng vương, Tào Tháo xưng Ngụy công chỉ là bước đầu tiên, mục tiêu cuối cùng của lão là muốn làm Ngụy Vương. Một khi làm Vương khác họ, thì điều đó có nghĩa chỉ cách đế vương có một đường. Chỉ cần con cháu cường thế là hoàn toàn có thể giành lấy ngôi vị đế vương! Đây chính là nguyên nhân từ xưa đến nay vương triều tối kỵ những vị Vương khác họ.
Thời kỳ Hán sơ, đám người Hàn Tín, Bành Việt làm Vương, cuối cùng bị giết chết; sau lại họ con cháu họ Lã cũng được phong làm Vương khác họ, rồi bị tru sát... Đạo lý này Tào Tháo sao có thể không biết, bỗng nhiên lão hiểu nguyên nhân vì sao Lưu Cảnh tự xưng Hán quân, không phải nhằm vào triều đình, mà là đề phòng lão thay thế Hán triều.
Sắc mặt của Tào Tháo lúc đỏ lúc trắng, Lưu Cảnh đã nhìn thấu tâm tư của lão, khiến lão không phản bác được, sau một lúc lâu mới ‘Hừ’ một tiếng, xoay người đi xuống thành lũy, không để ý tới Lưu Cảnh nữa.
Lưu Cảnh cũng không khỏi cười lạnh một tiếng, hắn hiểu được tâm tư của Tào Tháo: Lão tự phong mình là Ngụy công, hao phí tâm cơ, không tiếc trước tự phong mình là công, còn cấp cho mình thêm cửu tích. Nếu một trận chiến Quan Trung kia Tào Tháo thắng lợi, như vậy lão tự phong Ngụy Vương cũng là tất nhiên rồi.
Lưu Cảnh thấy Tào Tháo đã rời đi, hắn cũng giục ngựa quay trở về đội ngũ, lập tức ra lệnh:
- Quay đầu trở về Hán Trung!
Đội ngũ hơn ngàn người chuyển mình, trùng trùng điệp điệp đi về hướng Hán Trung...
Tào Tháo bị Lưu Cảnh vạch trần tâm tư, phẫn nộ rời đi, đi ra hơn mười dặm, lão dần dần tỉnh táo lại, không nhịn được cười nói với mọi người:
- Lưu Cảnh vốn là địch nhân của ta, ta còn trông cậy vào hắn nói lời hay với ta, điều đó không phải rất kỳ quái sao? Như thế, ta cần gì phải giận chứ!
Nói xong, Tào Tháo ngửa mặt lên trời cười ha hả.
Chung Diêu ở một bên vuốt râu cười nói:
- Thừa tướng nói đúng! Ở trước mặt đại địch phải giữ lý trí tỉnh táo. Đây là Lưu Cảnh dùng phép kích tướng, nếu bị lời nói của hắn đả kích, chỉ sợ sẽ làm ra quyết định không có lý trí, vừa lúc làm thỏa mãn ý của hắn!
Tào Tháo gật gật đầu, rồi quay đầu lại hỏi Tuân Du:
- Vừa rồi dường như Công Đạt còn chưa nói hết lời, còn có gì không?
Tuân Du khẽ mỉm cười:
- Ta là muốn nói, nếu Lưu Cảnh quyết định dụng binh theo Kỳ Sơn, ta cũng có một kế liên hoàn, có thể đánh bại quân Hán!
Lúc này, Tào Tháo đã chẳng quan tâm so đo Tuân Du xưng hô quân đội của Lưu Cảnh là quân Hán hay không, lão vội vàng hỏi:
- Công Đạt có diệu kế gì?
- Kế liên hoàn này, một gọi là kế dụ binh, một gọi là kế kỳ binh, chúng ta có thể lợi dụng nhược điểm của quân Hán, thiết hạ một cái bẫy!
Tuân Du nói nhỏ bên tai Tào Tháo vài câu, Tào Tháo sáng mắt cười đến híp mắt:
- Công đạt không hổ là thiên hạ kỳ mưu, kế này quả nhiên cao minh!
Lão lại quay qua cười nói với Chung Diêu:
- Ta biết rằng Nguyên Thường ở Quan Trung và Lũng Hữu có rất nhiều mạng lưới quan hệ, chuyện này phải nhờ ngươi rồi!
Chung Diêu vội vàng thi lễ:
- Vi thần nguyện hết lòng phúc vụ cho Thừa tướng!
...
Thời gian dần dần tới hạ tuần tháng hai, theo vụ xuân chấm dứt, phủ tướng quân Phiêu Kỵ rốt cục ra lệnh, bốn quận Hán Trung cùng với các quận huyện quận Tử Đồng, Thục quận, quận Quảng Hán, quận Ba Tây, quận Vấn Xuyên, quận Âm Bình của Ích Châu, tổng cộng điều động mười lăm vạn dân phu và ba trăm ngàn đầu súc vật tề tụ ở Hán Trung, hiệp trợ quân đội vận chuyển ba trăm ngàn thạch lương thực cùng với các loại quân giới vật tư tới huyện Hạ Biện quận Võ Đô.
Cùng lúc đó, Lưu Cảnh lệnh cho Ngô Ý làm Quận Thủ Tướng Hán Trung, dẫn hai vạn quân đội trấn giữ các đường hiểm yếu ở Hán Trung, Lưu Cảnh thì tự mình suất lĩnh tám vạn đại quân tiến vào chiếm giữ quận Vụ Đô. Đến lúc này, rốt cục quân Hán kéo ra màn che bắc công Quan Trung.
Quận trị quận Võ Đô chính là huyện Hạ Biện, cũng vào hôm nay trở thành huyện chuyên nhất, nơi này cũng là một chỗ thung lũng rộng lớn ở giữa phía bắc Tần Lĩnh và phía nam Đại Ba Sơn, là một trong ba thung lũng lớn của Hán Trung, đời sau gọi là Thành Huy Bồn Địa, ở thời Hán mạt thì gọi là Võ Đô Cốc Địa. Là một thung lũng cao nguyên dài chừng hơn trăm dặm, chiều rộng hơn mười dặm, nơi này đất đai phì nhiêu, nguồn nước sung túc, cũng là ba khu vực lớn sản xuất lương thực của Hán Trung, sinh sống tới mấy vạn nhân khẩu.
Theo Ba Thục đi lên Lũng Tây chủ yếu có hai con đường, một là đường Âm Bình ở phía tây, đi qua quận Âm Bình vượt qua Mân Sơn tiến vào địa khu Lâm Thao, con đường này hiểm trở khó đi, đời sau Hồng Quân trường chinh chính là đi đường này.
Một con đường khác đó là đường Kỳ Sơn, theo phía bắc quận Võ Đô đi lên quận Thiên Thủy, có thể tốc hành tới sông Vị Hà, đường lớn rộng mở bằng phẳng, thậm chí có thể dùng kỵ binh. Mặc dù ở khu vực Kỳ Sơn cũng có không ít quan ải, nhưng so với sáu đường Quan Trung thì dễ đi hơn rất nhiều.
Hơn nữa tới khu vực Ký Huyện quận Thiên Thủy, lại có nhiều con đường có thể lựa chọn đi tới Quan Trung. Lưu Cảnh trải qua cân nhắc hết lần này đến lần khác, cuối cùng quyết định sẽ tiến công theo đường núi Kỳ Sơn vào Quan Trung.
Trung tuần tháng ba, Lưu Cảnh suất lĩnh mấy vạn đại quân chủ lực đã tới huyện Hạ Biện quận Võ Đô. Lúc này, trong huyện thành Hạ Biện hơn mười vạn dân phu và súc vật tập hợp, lương thực và các loại quân giới vật tư chồng chất như núi, thậm chí còn có hơn vạn thùng dầu hỏa từ Tương Dương vận chuyển tới.
Ở phía tây thị trấn là một khu doanh trại kéo dài hơn hai mươi dặm, có gần vạn nóc lều lớn, liếc mắt một cái nhìn không thấy cuối. Đây là nơi dừng chân của hơn mười vạn dân phu và gần tám vạn quân đội, nhưng vật tư và lương thực đều gửi chứa ở trong thành.
Một trận chiến tranh đại quy mô là cần động viên hơn mười vạn dân phu, dân phu này chủ yếu là dùng để vận chuyển lương thực cùng với vật tư quân dụng. Hơn nữa ở thế núi kéo dài suốt địa khu Hán Trung, vận chuyển lương thực đối với Trung Nguyên và phía nam đều rất gian nan, cần động viên rất nhiều dân phu và súc vật kéo.
Đem vật tư lương thảo từ trung tâm thành trì vận chuyển đến căn cứ hậu cần khi đại chiến đối với Hán Trung mà nói chủ yếu là vận chuyển vật tư lương thực từ thành Nam Trịnh đến huyện Hạ Biện, hành trình mấy trăm dặm, ít nhất cũng phải đi nửa tháng.
Nhưng dân phu và súc vật cũng cần phải hao phí một lượng lớn lương thảo, thậm chí ba phần lương thảo trên đường vận chuyển đi cũng đều bị dân phu và súc vật sử dụng, còn phải trợ cấp và bồi thường súc vật cho dân phu chết trên đường..v.v...cho nên việc trưng dụng dân phu và súc vật bình thường cũng không thể kéo dài. Đó cũng không phải là yêu quý dân phu, mà là lượng lương thảo tiêu hao quá lớn, duy trì không nổi, bình thường vật tư lương thảo vận chuyển đến địa điểm rồi thì sẽ điều dân phu về nhà, chỉ để lại hai ba vạn dân phu khỏe mạnh tiếp tục vận chuyển lương thảo. Cho nên nói chiến tranh là dốc hết quốc lực chính là ý nghĩa này, phải trưng dụng rất nhiều dân phu và súc vật, trưng dụng dân phu thì phải quản việc ăn uống, trưng dụng súc vật phải trả trợ cấp lương thực, một lần hậu cần chuẩn bị ít nhất hai tháng, nếu đường xá gần hơn một chút thì cũng cần phải nửa tháng, tiền lương chảy ra ngoài như nước, từ Nam Trịnh vận chuyển hơn bốn mươi vạn thạch lương thực, nhưng cuối cùng số lương thực cấp cho quân đội sử dụng cũng chỉ còn ba mươi vạn thạch, còn lại hơn mười vạn thạch lương thực và lượng lớn cỏ khô đều bị dân phu và súc vật sử dụng hết.
Đây cũng là nguyên nhân sau một trận chiến Xích Bích quân Tào khó mà khôi phục nguyên khí. Quân Giang Đông tây chinh thất bại, trong vòng mấy năm vô lực tiếp tục dụng binh cũng là nguyên nhân này. Trong lịch sử Thục Hán diệt quốc, tình trạng dân khốn nước thiếu cũng là có quan hệ rất lớn việc Gia Cát Lượng vài lần bắc chinh thất bại tạo thành.
Lần này quân Hán có thể đại quy mô bắc chinh, chính là lấy Hán Trung mà Trương Lỗ đã tích trữ mấy chục năm làm căn cơ.
Buổi chiều nọ, Lưu Cảnh dưới sự bảo vệ của hơn trăm kỵ binh thúc ngựa đi vào thị trấn, dù tuyệt đại bộ phận dân phu và binh lính đều đóng trú ngoài thành, nhưng trong huyện đã chất đầy lương thảo và vật tư, huyện Hạ Biện là một tòa trung huyện, bên trong thành có gần hai ngàn hộ gia đình, bởi vì nhu cầu chiến tranh, hầu hết dân chúng bình thường đều được di chuyển đến thành Nam Trịnh, khiến thị trấn này biến thành quân thành.
Bên trong thành không có bình dân, chỉ có nhiều đội binh lính đi tuần tra, ngày đêm tuần tra phòng ngự lương thảo và vật tư được an toàn, nơi này là căn cứ hậu cần của quân Hán, tất cả vật tư lương thảo cần thiết cho tác chiến đều vận chuyển từ nơi này đến chiến trường.
Trọng địa hậu cần huyện Võ Đô do Lý Nghiêm và Hoắc Tuấn phụ trách. Lý Nghiêm và Hoắc Tuấn lúc trước vì làm mất đi huyện Tỷ Quy mà bị trừng phạt, Lý Nghiêm bị miễn chức Nam Quận Thái Thú, chuyển sang đảm nhiệm chức Quận thừa Võ Đô, mà Hoắc Tuấn cũng bị giáng chức làm Biệt Bộ Tư Mã, trở thành thuộc cấp của Triệu Vân, dẫn năm nghìn quân đóng ở huyện Võ Đô.
Lần này tấn công Quan Trung là cơ duyên trùng hợp, hai người lại một lần nữa giành được cơ hội, Lý Nghiêm được bổ nhiệm làm Giáo úy hậu quân, chưởng quản việc thu gom tích trữ phân phát lương thảo quân giới vật tư, mà Hoắc Tuấn thì được bổ nhiệm làm Phó Giáo úy hậu cần, phụ trách sự an toàn của trọng địa hậu cần.
Lý Nghiêm theo Lưu Cảnh thị sát tiến độ chuẩn bị vật tư chiến đấu, y chỉ vào một nhà dân cách đó không xa, nói:
- Bên kia đều là cửa hàng bên đường, mặt sau đều có kho hàng, còn có nhà dân rộng mở, trong đó có mấy trăm gian, liên kết với nhau, chúng ta lợi dụng kho hàng và nhà dân này để gửi lương thảo và vật tư, như vậy có thể bớt phải xây dựng năm mươi kho hàng rồi.
Lưu Cảnh gật gật đầu lại hỏi:
- Vậy các ngươi dự phòng thám tử quân Tào trà trộn vào thành phóng hỏa như nào?
- Khởi bẩm Châu Mục, chủ yếu ở chỗ thành lập dân phòng, đầu tiên bên trong thành không có một dân chúng bình thường nào, quân Tào vào thành cũng chỉ có thể giả dạng thành quân đội chúng ta, nhưng tất cả binh lính trong thành đều là mười người một đội, tuyệt đối không cho phép hành động một mình, có người hành động một mình sẽ lập tức bắt giữ vấn tội, hơn nữa binh lính vào thành nhất định phải có giấy thông hành đặc biệt cho phép, còn phải có khẩu lệnh nữa, như vậy, trên cơ bản là có thể ngăn chặn được thám tử quân Tào vào thành phá hủy, mặt khác, trong thành không thể gặp lửa, tất cả vật đốt lửa đều bị tịch thu toàn bộ rồi, ngay cả cơm ăn cho binh sĩ trong thành cũng là vận chuyển từ ngoài thành vào.
Các loại phương án của Lý Nghiêm quả thật rất nghiêm mật. Lưu Cảnh cũng phát hiện binh lính trong thành đều là mười người trở lên thành một đội, không có người nào hành động đơn lẻ, hắn không khỏi khen Lý Nghiêm vài câu, sau đó đi vào một kho hàng lớn.
Đây là một kho lương rất lớn, lương thực bên trong chất cao chừng sáu bảy trượng, một bao lương thực nặng một thạch, từng bao lương thực được xếp chồng chỉnh tề, nhìn vô cùng đồ sộ. Lưu Cảnh vỗ vào bao lương thực, cười hỏi:
- Trong này có bao nhiêu lương thực?
- Hồi bẩm Châu Mục, đây là kho lương thực lớn nhất của chúng ta, tích trữ một vạn hai ngàn thạch lương thực.
- Đến hiện tại đã vận chuyển đến bao nhiêu lương thảo vật tư rồi?
Lưu Cảnh lại hỏi.
Lý Nghiêm ngẫm nghĩ một chút đáp:
- Quân nhu vật tư cơ bản đã kết thúc, lương thảo cũng đã được khoảng bảy mươi phần trăm rồi, hơn mười vạn dân phu mỗi ngươi tiếp tục đi một chuến hẳn là sẽ xong.
- Một khi đã vậy thì cũng không cần nhiều dân phu nữa, có thể bắt tay điều họ về quê được ròi, còn có súc vật cũng đuổi về các quận huyện, tận lực tiết kiệm lương thảo.
Lý Nghiêm vội vàng ôm quyền nói:
- Vi thần hiểu, xế chiều hôm nay sẽ bắt tay vào làm.
Đúng lúc này, một gã thân binh vội vàng đi đến ghé sát vào tai Lưu Cảnh thì thầm vài câu, hắn ngẩn ra, trong mắt toát lên vẻ kinh ngạc, họ tới rồi sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...