Lúc xế chiều, Lưu Cảnh dưới sự bảo vệ của hơn mười hộ vệ đi tới bờ bên kia Phàn Thành Tương Dương, so với mấy tháng trước, biến hóa của Phàn Thành cũng có chút rõ ràng, nhân khẩu dần trở về, chiến tranh đã chấm dứt, ba vạn nhân khẩu nhanh chóng gia tăng lên mười vạn nhân khẩu, tuy rằng rất khó khôi phục lại hai trăm ngàn nhân khẩu nhưng so sánh với khó khăn lúc trước thì đã khác nhiều.
Vị trí của Phàn Thành là phụ thành của Tương Dương, tập trung buôn bán của chín thành ở Tương Dương, nó là cửa sổ mậu dịch của Kinh Châu với Trung Nguyên, có rất nhiều vật tư từ nam đến bắc, buôn bán phồn hoa, lại dần dần khôi phục vẻ phồn thịnh như trước.
Hôm nay Lưu Cảnh tới Phàn Thành cũng không phải là vì thị sát, hắn ngồi trong một chiếc xe ngựa, cũng không xuất đầu lộ diện mà rất khiêm tốn vào Phàn Thành, không để ai chú ý tới.
Lưu Cảnh đến Phàn Thành để bái tế Đào Liệt, lão gia chủ Đào Liệt qua đời hai tháng trước khiến trong khoảng thời gian này Đào gia lâm vào cơn sóng nhỏ, hai tháng qua Đào gia luôn bận rộn tang sự, gần đây mới dần dần khôi phục bình thường, Đào Trạm cũng đỡ đau buồn hơn.
Đây cũng là chỗ khác nhau giữa xưa và nay, có lẽ là tuổi thọ của con người không dài, trẻ con cũng dễ dàng chết non, cổ nhân với sinh lão bệnh tử khá lãnh đạm, sau khi bề trên qua đời sẽ không đắm chìm ở trong đau buồn quá lâu, cổ nhân quá nặng nghi thức tế lễ, hàng năm mấy lần hiến tế chính là bọn họ hoài niệm thân nhân ở thế giới bên kia.
Cửa hành Đào thị ở Phàn Thành cũng là trung tâm kinh doanh của Đào gia ở Kinh Châu, dĩ nhiên là đi theo trung tâm quyền lực Đào gia từ Sài Tang dời đến Vũ Xương, lại từ Vũ Xương dời đến Tương Dương, mặc dù Lưu Cảnh cũng không hy vọng Đào gia quá mức mạnh mẽ, cường thế, nhưng trước mắt Đào gia vẫn là thương nhân lớn nhất phía nam thậm chí là thương nhân lớn nhất thiên hạ.
Chỉ có điều hiện nay Đào gia rất khiêm tốn, nghiêm khắc đốc thúc con cháu Đào gia đàng hoàng ở bên ngoài, kinh doanh cũng phân tán đến các nơi, không còn là mua bán hàng hóa đơn thuần, kiếm tiền chênh lệch giá, hay đầu tư vô số quán rượu, cửa hàng, lữ xá, thanh lâu nữa, hơn nữa Đào gia cũng từ bỏ buôn bán đồ bình thường như vải vóc, súc vật, tạp hóa thường dùng vân vân, mà chỉ buôn bán lương thực, muối sắt và vận chuyển hàng hóa kinh doanh, cứ như vậy liền không cảm thấy được quy mô của Đào gia, Đào gia cũng dần dần nhạt đi trong mắt mọi người.
Mà cùng lúc đó, Đào Chính được thăng làm Thái Thú Kỳ Xuân, một vị thúc phụ khác của Đào Trạm là Đào Uẩn đảm nhiệm Huyện lệnh Sài Tang, còn có năm con cháu Đào thị học ở thư viện Kinh Châu, việc này khiến Đào gia dần dần chuyển từ thương doanh đến chính trị.
Xe ngựa của Lưu Cảnh dừng ở trước cửa hàng Đào thị, lúc này Đào Lợi đã chờ ở trước cửa, lão vội vàng tiến lên thi lễ cười nói:
- Nghe nói tối hôm qua có quân đội đến, ta không biết có phải Châu Mục trở về hay không, không nghĩ tới hôm nay Châu Mục sẽ đến Đào gia, thật là vinh hạnh cho kẻ hèn này.
- Được rồi! Được rồi! Nhị thúc không cần khách khí như như vậy.
Lưu Cảnh xuống xe ngựa cười nói:
- Đều là người trong nhà cả, có gì mà vinh hạnh đâu, cháu là lấy thân phận cá nhân đến, không quan hệ đến việc công, cho nên không cần nghĩ quá nhiều.
Đào Lợi cũng cười cười, lão là người hiền hoà, quan hệ rất tốt với Lưu Cảnh, lão liếc nhìn xe ngựa, có chút kỳ quái nói:
- Trạm Nhi không đi cùng sao?
- Cháu không nói cho nàng biết muốn tới Đào phủ, cháu vừa mới quyết định, hôm nay là đặc biệt đến bái tế ông nội, mặt khác còn có một chút chuyện muốn thương lượng với Nhị thúc.
Lưu Cảnh biết nhạc phụ của hắn Đào Thắng ở Vũ Xương xử lý tang sự của ông nội vẫn chưa về, trên cơ bản con cháu Đào gia đều đi Vũ Xương, bên này Phàn Thành chỉ có Nhị thúc đóng giữ, hắn đi theo Đào Lợi vào lán tế bên ngoài viện, thay đồ tang, đi vào lều.
Trong rạp là linh vị Đào Liệt, chủ yếu là để tiện thân hữu Tương Dương đến tế linh hồn người chết, hai tháng qua, người đến hiến tế vẫn nối liền không dứt, đến mấy ngày nay mới dần dần yên tĩnh lại, Lưu Cảnh thắp ba nén hương, quỳ xuống trước linh vị của Đào Liệt, nhớ tới ân tình của Đào Liệt lúc trước dành cho mình, trong lòng cũng có chút thương cảm.
- Mong ông nội trên trời có linh thiêng ngủ yên, Lưu Cảnh sẽ bảo hộ Đào gia, trước sau như một.
Hắn dập đầu thật mạnh lạy ba cái, lại đốt mấy xâu tiền giấy, lúc này mới đứng lên, Đào Lợi tiến lên phía trước nói:
- Mời đi theo ta!
Lưu Cảnh gật gật đầu, ra khỏi rạp cởi đồ tang, đi theo Đào Lợi vào nội đường.
Hai người ngồi xuống, Đào Lợi chán nản nói:
- Phụ thân đang ngủ thì qua đời, đi rất bình yên, hơn nữa ông đã sắp xếp xong xuôi đời sau, cũng không có tiếc nuối và vướng bận gì, đại ca của ta dưới sự giao phó của phụ thân, cũng có rất nhiều quyết định trọng đại.
- Cháu biết!
Lưu Cảnh khẽ cười nói:
- Hàng năm Đào gia ủng hộ thư viện Kinh Châu năm ngàn vạn tiền, đồng thời còn bỏ vốn năm ngàn vạn tiền ủng hộ Kinh Châu xử lý quan học, tầm nhìn rất xa!
Đào Lợi cũng thở dài một tiếng:
- Châu Mục kêu gọi Kinh Châu chủ trương giản dị, Đào gia cũng tích cực hưởng ứng, với con cháu trong gia tộc đốc thúc cực kỳ nghiêm khắc, không cho phép lãng phí xa xỉ, không không cho chơi gái đấu phú, lại càng không cho phô trương thanh thế, một khi phạm phải thì nghiêm trị không tha, Đào gia cũng muốn chuyển từ thương gia sang chính trị, tiền tài chẳng qua là một thủ đoạn chuyển biến thôi.
- Nhị thúc nói rất phải, cháu cũng không có thành kiến với thương nhân, thương nhân có thể làm giàu cho đất nước, có thể cải thiện dân sinh, Đào gia phải nhớ kỹ bốn chữ 'Khiêm tốn thấp nhất', cũng sẽ không có người ghen ghét, cũng sẽ không có họa sát thân.
Đào Lợi yên lặng gật đầu:
- Ta nhớ kỹ rồi.
Lúc này, Lưu Cảnh chuyển đề tài, cười nói:
- Hôm nay cháu đến Đào gia, ngoại trừ bái tế ông nội, còn có một việc, cháu mong Đào gia hỗ trợ.
- Châu Mục cứ nói đừng ngại, Đào gia nhất định sẽ toàn lực làm.
Lưu Cảnh trầm ngâm một chút nói:
- Cháu hy vọng Đào gia dùng thân phận kín ở các quận Giao Châu mở tửu quán, thay cháu thu thập tình báo của Giao Châu, không cần cơ mật, cũng chỉ là tình báo bình thường, tỷ như quản lý trường học Giao Châu, Hán hóa, khai hoang, đồn điền vân vân, nói ngắn gọn, cháu muốn hiểu rõ tình hình thống trị của Lưu Bị ở Giao Châu, Nhị thúc hiểu ý của cháu không?
- Ta hiểu rồi!
Đào Lợi cười nói:
- Châu Mục cũng không vì tấn công Giao Châu mà là muốn hiểu rõ sự thay đổi của Giao Châu ở mọi phương diện, cửa hàng Đào gia có mấy quản sự chính là người Giao Châu, ta có thể cho bọn họ về Giao Châu, đợi lát nữa ta viết thư đi Vũ Xương, bảo đại ca sắp xếp chuyện này.
Lưu Cảnh gật gật đầu, có một thông gia lớn đích thân thay mình làm việc, làm được rất nhiều việc.
Lưu Cảnh có rất nhiều chuyện, ở cửa hàng Đào thị nửa canh giờ mới rời Phàn Thành trở về Tương Dương, xe ngựa của hắn vừa mới đến bến tàu Phàn Thành lại phát hiện trên bến tàu có không ít quân nhân, trong đó có binh lính quân Tào, cũng có binh lính Kinh Châu, điều này làm cho Lưu Cảnh ngẩn ra, đây là chuyện gì?
Hắn lập tức gọi một gã thân binh tiến đến hỏi thăm tình huống, không bao lâu, thân binh mang theo một gã quan viên vội vàng tới, không ngờ là Mã Lương. Mã Lương đương nhiệm Kinh Châu, kiêm nhiệm Giáo Úy Kinh Bắc, quân tụ tập ở phía bắc Hán Thủy đều do y phụ trách.
Lưu Cảnh kéo màn xe cười nói:
- Quý Thường, xảy ra chuyện gì?
Mã Lương tiến lên khom người nói:
- Khởi bẩm Châu Mục, là sứ giả Nghiệp Đô đến đây.
- Là ai?
Lưu Cảnh lại hỏi, sứ giả Nghiệp Đô đến ở trong dự liệu của hắn, hắn cướp Ích Châu và Hán Trung, bên kia Tào Tháo không có động tĩnh mới là lạ.
- Hai người đến đây, một người là thái giám tuyên chỉ, người còn lại là con trai của Tào Tháo - Tào Thực.
Hóa ra là Tào Thực đến đây, Lưu Cảnh lập tức thấy hứng thú, mặc dù nói Tào Thực cũng tham dự trận chiến Xích Bích, nhưng hắn chưa thấy qua vị tài tử Kiến An nổi danh lừng lẫy trong lịch sử này. Lưu Cảnh liền cười nói:
- Mời bọn họ tới gặp ta!
Không bao lâu, một gã hoạn quan vội vàng tới, vừa trắng vừa béo, dung nhan tuấn mỹ, Lưu Cảnh lập tức nhận ra y, đây không phải thái giám đầu năm tới Tương Dương sao?
Lưu Cảnh cười tủm tỉm nói:
- Mễ công công, chúng ta lại gặp mặt rồi.
Thái giám tên là Mễ Ưng, vừa trắng vừa béo, cho nên ở trong cung có một tên hiệu 'Mễ trùng (*ăn rồi chờ chết) " là thái giám được Hoàng đế Lưu Hiệp sủng ái nhất, đầu năm, khi y phụng chỉ giám sát Kinh Châu hiến tế, trên thực tế cũng là thay Lưu Hiệp truyền lại tin tức.
Vẻ mặt Mễ Ứng cười nịnh, tiến lên cung kính thi lễ nói:
- Lão nô phụng Thánh Thượng đặc biệt đến sắc phong Châu Mục làm Sở công, chúc mừng Châu Mục rồi.
Lưu Cảnh gật gật đầu:
- Mễ công công một đường khổ cực rồi.
Sắc phong ở trong dự liệu của hắn, tước vị thăng một cấp, Sở hầu thăng làm Sở công, lại không biết chức vị của hắn có thêm Ích Châu Mục hay không, đây mới là vấn đề Lưu Cảnh quan tâm nhất, hắn cũng không vội hỏi việc này, ánh mắt hướng về phía công tử trẻ tuổi phía sau Mễ Ưng, chính là Tào Thực rồi.
Tào Thực chừng hai mươi tuổi, thân hình cao lớn, dung nhan tuấn tú, mặc một áo bào trắng, thắt eo đai ngọc, đầu đội kim quan, có vẻ khí chất lỗi lạc, làm cho người ta gặp mà quên tục, y là đứa con trai mà Tào Tháo yêu mến nhất, nghe đồn thậm chí Tào Tháo muốn đem sự nghiệp truyền cho y mà không phải là đứa con cả Tào Phi.
Tào Thực không chút hoang mang đi lên trước thi lễ nói:
- Tào Tử Kiến tham kiến Châu Mục!
Lưu Cảnh gật gật đầu, hỏi:
- Xin hỏi Thực công tử, lệnh tôn có mạnh khỏe không?
- Đa tạ Châu Mục quan tâm, thân thể gia phụ khoẻ mạnh, người cũng rất quan tâm Châu Mục, ta đặc biệt phụng mệnh gia phụ đưa thư tay viết cho Châu Mục
Nói xong, y từ trong người lấy ra một lá thư Tào Tháo tự tay viết, đưa cho Lưu Cảnh. Lưu Cảnh tiếp nhận thư cười nói:
- Trước tiên về Tương Dương đi! Hai người các ngươi nghỉ ngơi trước, sau đó chúng ta lại từ từ nói chuyện chính sự.
Hắn phân phó Mã Lương:
- Quý Thường đưa bọn họ đi khách quán, để Quán thừa hầu hạ.
- Châu Mục yên tâm, vi thần sẽ sắp xếp tốt.
Lưu Cảnh vẫn nhìn theo bọn họ đi xa, lúc này mới buông màn xe, càm thư Tào Tháo lên, mở ra nhìn, ngữ điệu trong thư rất khách khí, chính là ân cần thăm hỏi sức khỏe hắn và người nhà, chúc mừng hắn có thiên kim, lại nói tuổi tác già, thân thể và tinh lực không như lúc trước, không thể tự mình đến chúc mừng hắn thăng tiến quốc công, đặc biệt để con trai thay mặt đến chúc mừng Lưu Cảnh hắn.
Giọng văn và giọng điệu đều rất chân thành, giống như hai bạn hữu lâu năm nói chuyện, nhưng trên thực tế có việc gì đó lại không đề cập tới, Lưu Cảnh trầm ngâm một lát, phân phó thân binh ngoài xe nói:
- Đến phủ Giả quân sư!
Hai ngày nay Giả Hủ hơi cảm nhẹ, hôm nay chưa tới châu nha, Giả Hủ cũng đã qua tuổi sáu mươi, đặc biệt chú trọng bảo dưỡng thân thể, bởi vì thời tiết nóng bức, lão cũng giảm thiểu tối đa số lượng thời gian ngồi trong phòng đọc sách, lúc này, con thứ Giả Phóng vội vàng đi vào sân, ở trong viện bẩm báo nói:
- Phụ thân, Lưu Châu Mục đến đây.
Giả Hủ có hai đứa con trai, đều làm quan nơi khác, sau khi Lưu Cảnh đem người nhà Giả Hủ về Kinh Châu, lại phái người thông báo với hai đứa con trai lão, hai người đều vứt bỏ chức quan chạy về Giang Hạ, đứa con cả Giả Mục đương nhiệm Quận Thừa Quế Dương, con thứ Giả Phóng được Giả Hủ đưa vào thư viện Kinh Châu đọc sách đào tạo sâu, hôm nay đúng lúc y ở nhà.
Giả Hủ nghe nói Lưu Cảnh đến đây, buông thư cười nói:
- Ngươi thay vi phụ mời Châu Mục đến thư phòng ta?
Giả Phóng vội vàng đi, Giả Hủ cũng đội mũ, đi vào cửa sân trước nghênh đón Lưu Cảnh, thật xa liền thấy Lưu Cảnh bước nhanh đi tới, Giả Hủ thi lễ sâu:
- Lão thần tham kiến chủ công!
Lưu Cảnh đáp lễ cười nói:
- Nghe nói quân sư cảm bệnh nhẹ, đặc biệt tới thăm, thuận tiện cũng có một việc muốn thương lượng với quân sư một chút.
Giả Hủ gật gật đầu, khoát tay nói:
- Mời Châu Mục vào trong phòng nói chuyện!
----------oOo----------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...