- Quân đội đến rồi!
Một người áo đen hô to một tiếng.
Mạnh Ưu cũng nhìn thấy, ngoài mấy trăm bước, Trương Vệ xua ngựa lên trước, tay cầm trường kích giục ngựa chạy gấp, phía sau đi theo mấy trăm tên lính, bụi đất tung bay, đằng đằng sát khí.
- Lui lại!
Mạnh Ưu hô to một tiếng, suất lĩnh mười mấy tên đại hán áo đen chạy trốn về hướng tây, theo cái nhìn của người ngoài, đám người áo đen này đã vô cùng hoảng sợ, chật vật mà chạy trốn, có người khăn trùm đầu rớt, cũng chẳng quan tâm nhặt, binh khí trong tay cũng tùy tay ném xuống, một đám người hoảng sợ như chó nhà có tang.
Trương Vệ càng thêm hưng phấn, gã thấy rất rõ ràng, người cầm đầu đúng là Mạnh Ưu, bọn trộm cướp này nhất định chính là tư binh của Dương Tùng cải trang rồi, gã hô lớn:
- Các huynh đệ, đuổi theo cho ta!
Mấy trăm binh lính hưng phấn cuồng hô, đi theo Trương Vệ đuổi theo đám người áo đen.
Về phía tây bến thuyền là một rừng cây, kéo dài hơn mười dặm, chiều rộng chỉ có hai ba dặm, qua rừng cây đó là ruộng tốt mênh mông bát ngát.
Mười mấy người áo đen liều mạng chạy trốn dọc theo hướng tây bên cạnh rừng cây, ngoài trăm bước, Trương Vệ suất lĩnh binh lính theo đuổi không rời. Khi Trương Vệ cùng mấy trăm binh lính vượt qua rừng cây, lại phát hiện đã không trông thấy đám người áo đen nữa.
Trương Vệ ghìm chặt chiến mã, kỳ quái nhìn chung quanh, binh lính phía sau bỗng nhiên kinh hoảng kêu lên, Trương Vệ vừa quay đầu lại, lại phát hiện phía sau bọn họ xuất hiện quân đội đông nghìn nghịt, có tới mấy ngàn người, nhanh chóng vây quanh bọn họ.
Trương Vệ chấn động, vòng đầu ngựa lại, chỉ thấy phía trước cũng có một chi quân đội từ trong rừng cây giết ra, từ phía trước vây quanh bọn họ, hai chi quân đội nhanh chóng khép lại, bao bọc vây quanh mấy trăm người bọn họ.
Trương Vệ cảm giác không ổn, thúc ngựa định phá vây, một mũi tên 'Vù!' bắn ra, đâm vào giữa cổ chiến mã gã, chiến mã rên hí một tiếng, vó trước nhấc lên thật cao, ném Trương Vệ xuống đất.
Lúc này, trong rừng cây một gã đại tướng đi ra, ngựa trắng ngân thương, tay cầm cung tiễn, lạnh lùng nhìn gã, Trương Vệ cả kinh hô to:
- Các ngươi là người phương nào?
Đại tướng cười lạnh một tiếng:
- Ta là Triệu Vân đây!
......
Sau nửa canh giờ, mấy trăm tên lính Trương Vệ từ trong rừng cây đi ra, nón trụ minh giáp sáng loáng như cũ, áp giải mấy chục người áo đen, mà Trương Vệ thì một bộ nằm ở trên cáng cứu thương. Sáu tên lính nâng gã đi, trên người gã đắp một cái chăn thật dày, ở bên dưới chăn, cả người Trương Vệ bị trói buộc, bên người còn nằm một binh lính nhỏ gầy, dùng dao găm sắc bén dí vào bên hông gã.
Ở phía trước đội ngũ còn lại là vài tên thân binh của Trương Vệ, bao gồm một gã quân hầu, mọi người áp giải người áo đen, bước nhanh đi đến hướng cửa thành phía Tây, cửa thành phía Tây đã đóng lại, quân hầu bị hai tên lính kèm hai bên tiến lên gọi cửa:
- Trên thành mau mau mở cửa!
Một gã Nha tướng nhìn nhìn thăm dò, có chút kỳ quái hỏi:
- Tướng quân sao lại thế này?
- Tướng quân bị thương nặng lắm rồi, mở cửa nhanh!
Lúc này, môi của Trương Vệ giật giật, dao găm sắc bén lập tức chĩa vào mạn sườn gã, mũi nhọn xuyên thấu quần áo, khiến gã cảm thấy một trận đau đớn, binh lính trong chăn thấp giọng uy hiếp nói:
- Nếu dám kêu, liền một đao đâm thủng ngươi!
Trương Vệ cắn môi, lúc này cửa thành bắt đầu chậm rãi mở ra, cầu treo buông xuống, bọn lính áp giải người áo đen đi đến bên trong thành, tiến vào Ủng thành, cửa bên trong thành cũng mở ra theo.
Lúc này, trong lòng tên Nha tướng kia có chút kỳ quái, Trương Vệ mang binh lính đi ra ngoài đều là thân binh tâm phúc của gã, tất cả mọi người rất quen thuộc, tại sao những người trở về này gã lại không nhận ra một ai?
Trong lòng của gã sinh ra nghi ngờ, chạy như bay về hướng dưới thành, ngăn cản cáng Trương Vệ ngay tại cửa thành, lúc này gã thấy rõ ràng rồi, những người này ngoại trừ phía trước là vài thân binh, những người còn lại một người gã cũng không nhận ra, đám người Mã quân hầu và Dương đồn trưởng đi nơi nào, rõ ràng bọn họ cùng Trương Vệ đi ra khỏi thành.
Trong lòng của gã càng thêm hoài nghi, tiến lên thi lễ với Trương Vệ:
- Tướng quân làm sao bị thương?
Trương Vệ hừ hai tiếng, không nói gì, nhưng gã nháy mắt với Nha tướng, Nha tướng thấy vẻ mặt Trương Vệ khác thường, mắt gã chăm chú nhìn chằm chằm cái chăn, gã đã cảm giác bên dưới chăn còn có một người, liền cười khan một tiếng nói:
- Ty chức cũng biết chữa bệnh, không bằng để ty chức thay tướng quân nhìn trước một cái đi!
Bỗng nhiên gã bắt lấy chăn, giật mạnh một cái, Trương Vệ hoảng sợ quát to lên:
- Bọn họ là quân Kinh Châu..... A!
Tiếng la phía sau biến thành tiếng kêu thảm thiết thật dài, binh lính nhỏ gầy hung hăng đâm một đao xuyên qua thân thể của gã, nghiêng người từ trên cáng cứu thương nhảy xuống. Mấy tên lính bên cạnh thấy bị lộ ngụy trang, cùng nhau rút đao bổ về phía Nha tướng, Nha tướng bị chém hai đao phía sau lưng, thất tha thất thểu chạy vào bên trong thành, giữ chặt bả vai hét lớn:
- Bọn họ là quân địch!
Cửa thành đại loạn một trận, mấy trăm tên lính cũng chia làm hai đường, hơn trăm người bảo vệ cho ngoại thành, còn lại hơn ba trăm người rút chiến đao ra nhằm phía nội thành, trên thành hơn hai trăm tên quân coi giữ cũng chạy xuống dưới, cùng Kinh Châu chiến đấu kịch liệt ở một chỗ, trong Ủng thành tiếng la ầm ĩ.
Triệu Vân suất lĩnh hơn sáu ngàn lính ở trong rừng cây nhìn chằm chằm cửa thành phía Tây, bỗng nhiên y nghe thấy bên trong thành truyền đến tiếng kêu, y quay đầu lại lớn tiếng hét to:
- Phá thành chính là vào lúc này, các huynh đệ, theo ta giết!
Y vung ngân thương, liền xung ngựa lên trước xông ra ngoài, mặt sau sáu ngàn binh lính ùn ùn theo sát y xung phong.
Bên trong thành lúc này đang chiến đấu kịch liệt thảm thiết. Cách đó không xa chính là một tòa quân doanh, hơn hai ngàn quân sĩ binh Hán Trung nghe vậy liền lao ra quân doanh, mãnh liệt vọt đến hướng cửa thành phía Tây. Tên dày đặc như châu chấu, như mưa rào, bắn về phía trong động thành, bắn chết hết cả mười mấy tên binh lính Hán Trung cuối cùng.
Quân sĩ binh Kinh Châu không có tấm chắn, lập tức chết hơn trăm người, bọn họ phủ phục, đem thi thể chất đống lại làm bức tường thịt, mọi người tránh phía sau bức tường thịt, gắt gao chặn đứng cửa thành.
Chỉ nghe thấy cửa thành xèo xèo cạc cạc phát ra tiếng vang chói tai, binh lính trên thành đang liều mạng đóng thành, lại bị binh lính trong động thành dùng thi thể chèn vào cửa thành, song phương giằng co cùng một chỗ.
Ngoại thành cũng giống như vậy, cầu treo xích sắt bị bọn lính cùng nhau chém nát cả gốc, cái chêm xích sắt từ cầu treo ván gỗ bị bóc ra, giống như hai con rắn lớn cuồng loạn vùng vẫy trên không trung, cửa thành bị bọn lính dùng cọc gỗ chặn vững, không thể đóng cửa.
Ngoài thành, quân Kinh Châu càng giết càng gần, Triệu Vân giục ngựa lên trước, y nhấc dây cương, chiến mã như cưỡi mây nhảy ở ngoài thành. Tên dày đặc như mưa từ trên đầu thành, trong thành gào thét phóng tới trước mặt y, Triệu Vân múa ngân thương, giống hệt lê hoa bay khắp nơi, đánh gẫy tên dày đặc, ngựa không dừng vó chạy gấp về hướng phía trong thành.
Y như gió bay điện chớp vọt vào bên trong thành, hét lớn một tiếng đối với trong binh lính động thành:
- Theo ta giết lên thành!
Trong động thành, sĩ binh Kinh Châu đã chết quá nửa, bọn họ sắp duy trì không được, nhưng Triệu Vân dũng mãnh phi thường lại lây nhiễm tới mỗi một sĩ binh, dũng khí thiêu đốt trong lòng bọn họ, bọn họ hét lớn một tiếng, đều bò dậy, đi theo Triệu Vân đánh tới hướng bên trong thành.
Triệu Vân mang theo hơn trăm binh lính giết vào bên trong đám cung binh, y đại khai sát giới, như mãnh hổ giữa bầy cừu, giết tới mức quân sĩ binh Hán Trung khóc hô liên miên, thây ngã khắp cả, nơi y đi qua, người chắn y vong, người ngăn y chết, ngân thương đập vỡ đầu người, óc văng tung tóe, mũi thương đâm xuyên qua cổ họng, thi thể bị ném bay lên cao.
Một trận chiến này giết cho mỗi người quân sĩ binh Hán Trung phát sợ, uy danh của Triệu Vân ở Hán Trung như sát thần tái thế, người nghe thấy đều biến sắc, theo sáu ngàn binh lính Kinh Châu ùn ùn giết vào nội thành, thành Nam Trịnh được Trương Lỗ tự xưng là “Phòng thủ kiên cố” rốt cục thất thủ.
....
Lúc này Trương Lỗ hoàn toàn tin tưởng Ngô Ý phải rút quân xuôi nam rồi, gã đã làm tốt kế hoạch, chuẩn bị phái đại tướng Dương Nhâm dẫn một chi quân đội, đi đường nhỏ vượt qua Định Quân sơn, mai phục trên đường quân Ích Châu lui về phía sau, để phục kích quân Ích Châu lui lại, do đó toàn diện đánh tan hai vạn quân đội này của Ngô Ý, đưa bọn họ thu làm hàng tốt.
Nhưng vào lúc này, Trương Vệ sống chết không rõ, tin tức thành Nam Trịnh thất thủ bị quân sĩ binh Hán Trung bên ngoài truyền đến đại doanh quân Hán Trung, tin tức này khiến Trương Lỗ chấn động giật mình trợn mắt há mồm, ước chừng thời gian uống cạn một chén trà gã vẫn không có kịp phản ứng.
Khi gã rốt cục ý thức được thành trì đã bị chiếm đóng, gã lâm vào một loại cực độ sợ hãi chưa bao giờ có, biểu hiện ra ngoài, là gã nổi trận lôi đình, la to giống như phát cuồng, rút kiếm ra chém loạn lung tung, trong đại trướng, bản đồ công văn và cái bàn đều bị gã chẻ thành bột mịn.
Không chỉ có như thế, gã lao ra đại doanh, giết liền bảy tám tên thân binh, giống hệt phát điên, mãi đến khi mười mấy tên thân binh một loạt xông lên, gắt gao đè gã lại, đoạt bảo kiếm đi, dùng gân trâu trói lại, cho đến lúc này, Trương Lỗ mới cười điên cuồng khàn cả giọng, thanh âm cũng câm rồi, miệng sùi bọt mép.
Sớm có binh lính chạy vội đi bẩm báo Diêm Phố, tin tức Nam Trịnh bị chiếm đóng cũng khiến Diêm Phố chấn động, nhưng gã không giống Trương Lỗ bị kích thích đến nổi điên như vậy.
Gã không kịp nghĩ lại, vội vàng chạy về hướng đại trướng trung quân, lúc này, tin tức Nam Trịnh bị chiếm đóng đã nhanh chóng truyền khắp quân doanh, quân Hán Trung lòng người bàng hoàng, gia quyến rất nhiều tướng sĩ đều ở bên trong thành Nam Trịnh, hơn nữa là Triệu Vân suất quân công phá thành Nam Trịnh, điều này khiến rất nhiều tướng sĩ đều cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.
Diêm Phố dọc theo đường đi đều thấy vẻ mặt kinh hoàng của binh lính, điều này làm cho trong lòng của gã càng thêm trầm trọng, gã đã ý thức được bọn họ bị biểu hiện giả dối của Ngô Ý che mắt, Ích Châu đã bị Lưu Cảnh chiếm lĩnh, Ngô Ý cũng đầu hàng quân Kinh Châu, cho nên mới có Triệu Vân cùng đi với y.
Ngô Ý dùng biểu hiện giả dối triệt binh ở Định Quân sơn để làm chệch hướng quân chủ lực Hán Trung, tạo cho Triệu Vân cơ hội đánh lén Nam Trịnh, đây không phải là sách lược cao minh bình thường, trong quân Kinh Châu quả nhiên là người tài xuất hiện lớp lớp, Diêm Phố thở dài một tiếng, gã cũng không biết nên làm cái gì bây giờ nữa rồi?
Đi vào đại doanh trung quân, đám thân binh của Trương Lỗ chạy ra đón chào, mồm năm miệng mười thuật lại việc Trương Lỗ nổi điên, Diêm Phố gật gật đầu:
- Ta biết rồi, các ngươi để ta đi xem Đại tướng quân.
Nhóm thân binh vây quanh Diêm Phố đi vào đại trướng. Lúc này, Trương Lỗ ngồi ở tường trướng, dựa lưng vào một cái thùng bị phá nát, gã đã an tĩnh lại, trong ánh mắt tràn đầy tuyệt vọng, tựa như một con dã thú rơi vào cạm bẫy của thợ săn, Diêm Phố thở dài, tiến lên dịu dàng nói:
- Tướng quân, tình hình còn chưa tới lúc tuyệt vọng, chúng ta còn có cơ hội.
- Cơ hội?
Trương Lỗ trầm thấp cười khổ một tiếng, thanh âm khàn khàn lầm bầm lầu bầu:
- Ta không nhìn thấy cơ hội, không nhìn tới ánh sáng, trước mắt của ta chỉ có một mảnh hắc ám, vô cùng vô tận hắc ám, ngay cả đường cũng không có, chỉ có phần mộ.
- Tướng quân, trên tay chúng ta còn có bốn mươi lăm ngàn đại quân, binh lực không mất, chỉ là thành Nam Trịnh thất thủ, còn có thể đoạt lại, còn binh lực đối phương không có nhiều như chúng ta, chúng ta thật sự còn có cơ hội.
Trương Lỗ gồng hai tay thoát khỏi gân trâu, một phát bắt lấy Diêm Phố, giống như người chết đuối bắt được một cây gỗ cứu mạng, gã chăm chú nhìn Diêm Phố nói:
- Chúng ta còn có cơ hội?
Diêm Phố gật gật đầu:
- Còn có cơ hội!
- Vậy ta nên làm cái gì bây giờ? Tiên sinh dạy ta!
Trương Lỗ dần dần khôi phục thần trí.
Diêm Phố trầm tư một chút nói:
- Phải phòng ngừa quân tâm sụp đổ, chúng ta nhất định phải lập tức trở về Nam Trịnh, lợi dụng tâm lý nóng lòng cứu lại gia quyến của đám sĩ binh, tấn công mạnh vào thành Nam Trịnh, thành bại ngay tại một hành động này.
- Nếu chúng ta không công được Nam Trịnh thì sao?
Ánh mắt của Trương Lỗ trong lúc đó trở nên cực kỳ sắc bén, nhìn tròng trọc gã mà truy vấn.
Diêm Phố cắn môi một cái:
- Vậy lui lại đến quận Ngụy Hưng, cầu viện Tào Thừa tướng!
Lúc này đây, Trương Lỗ không có phản đối cầu viện Tào Tháo, gã biết rằng chính mình đã không có lựa chọn nào khác, gã kéo gân trâu trên chân một cái, đỡ lấy một gã thân binh đứng lên, ra lệnh:
- Truyền mệnh lệnh của ta, lập tức trở về thành Nam Trịnh!
......
----------oOo----------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...