Binh Lâm Thiên Hạ

Quân Ích Châu đầu hàng được giao cho Nghiêm Nhan chỉnh biên, Lưu Cảnh lập tức lệnh cho Hoàng Trung dẫn ba vạn quân đội tiếp nhận phòng ngự Thành Đô, Tư Mã Ý và Tưởng Uyển tiếp quản chính vụ Ích Châu, lệnh cho ba người Hứa Tĩnh, Đổng Hòa cùng với Lưu Ba hiệp trợ.

Thanh lý công văn, kiểm kê kho phủ, trấn an dân chúng, mọi sự vụ trước đó đều có phương án, hết thảy đều dựa theo phương án đã sớm định ra mà thực thi đâu vào đấy.

Hậu đường Châu nha, Doãn Mặc đem một rương công văn cơ mật mà Lưu Chương để lại giao cho Lưu Cảnh:

- Khởi bẩm Châu Mục, bên này có thư lui tới giữa Lưu Quý Ngọc và hoàng tộc trong triều, cũng có chiếu thư của thiên tử, còn có thế lực ở trong triều của phụ tử Lưu Quý Ngọc, tiểu dân đã sửa sang lại tất cả, không thiếu một kiện, mời Châu Mục nhận lấy!

Lưu Cảnh không có hứng thú đối với mấy loại công văn cơ mật này, hắn cười nói với Doãn Mặc:

- Tiên sinh vì sao tự xưng “Tiểu dân”?

Doãn Mặc sau một lúc lâu thở dài nói:

- Người làm thần không thể bảo vệ biên giới này, không thể bảo hộ tử tự, không thể thiện mưu tính kế, ta rất hổ thẹn.

Lưu Cảnh gật gật đầu:

- Doãn công là người thành thực, khuyên Lưu Tuần đầu hàng, lại bảo toàn hơn mười vạn dân Thành Đô, ngươi phải không thẹn với lương tâm mới đúng.

- Tuy nói như vậy, nhưng khúc mắc khó giải!

Doãn Mặc vươn người thi lễ nói:

- Xin Châu Mục chuẩn cho ta cùng với Tuần công tử cùng tới Kinh Nam.


- Việc này thì không cần!

Thái độ của Lưu Cảnh rất kiên quyết:

- Vương Luy thà chết không hàng, phải theo Tuần công tử đi Kinh Nam, ta chỉ có thể chuẩn, nếu Doãn công cũng muốn đi, vậy sẽ tạo nên đạo nghĩa, chẳng phải là sẽ bức đủ loại quan lại Ích Châu đều phải đi theo Kinh Nam phó nghĩa sao? Doãn công cần gì phải làm ta khó xử!

Doãn Mặc không nói nên lời, Lưu Cảnh lại khuyên nhủ:

- Ta biết Doãn công là đại tài, như vậy đi! Ta mời Doãn công làm phụ tá tư nhân cho ta, như thế nào? Thay ta quản lý công văn.

Doãn Mặc cũng biết Lưu Cảnh rất nể mặt mình, cũng cho mình một bậc thang, y cũng không kiên trì đi Kinh Nam nữa, khom người nói:

- Doãn Mặc nguyện chia sẻ giúp Châu Mục.

Lưu Cảnh mỉm cười:

- Vậy là được rồi.

Doãn Mặc cười khổ một tiếng, lại hỏi:

- Châu Mục có thể nói cho thuộc hạ hay không, Tương Dương và Thành Đô, Châu Mục về sau sẽ ở lâu dài ở chỗ nào?

Lưu Cảnh nói:

- Thành thật mà nói, ta vẫn vì chuyện này mà phiền não, Doãn tiên sinh có thể cho ta một đề nghị không?

Doãn Mặc cười cười nói:

- Ta nói ra ba lý do, Châu Mục có thể tự mình quyết định.

- Mời nói!

Doãn Mặc trầm ngâm một chút, chậm rãi nói:

- Thứ nhất, Ích Châu vừa định, nhân tâm bất ổn, hơn nữa thái độ của các quận huyện và các đại thế gia Ích Châu phần lớn là cầm chừng, nếu Châu Mục không ở Ích Châu lâu dài, chỉ sợ lòng người khó định. Thứ hai, mặc dù Châu Mục tự dẫn dắt Ích Châu, nhưng dù sao triều đình chưa thừa nhận, nếu Châu Mục rời khỏi Ích Châu, triều đình sẽ nhân cơ hội bổ nhiệm Ích Châu Mục mới, việc này gây bất lợi cho Châu Mục, hơn nữa Tào Tháo cũng sẽ nhân cơ hội châm ngòi thổi gió ở Ích Châu, chỉ sợ sẽ xảy ra biến cố. Thứ ba, mục tiêu của Châu Mục hẳn là tiếp tục Bắc thượng, đoạt Hán Trung, thu Quan Trung, nếu không có Ích Châu làm căn cơ, chỉ sợ cũng khó có thể thực thi, dựa trên ba lý do này, mời Châu Mục tự quyết định!

Lưu Cảnh cười to:

- Tiên sinh biết lòng ta đấy!

Dàn xếp xong quan phòng, Lưu Cảnh lập tức tiếp kiến đủ loại quan lại Ích Châu ở đại sảnh. Dưới sự dẫn dắt của Ngô Ý và Phí Quan, mọi người đều đứng ở dưới đường, bái kiến tân chủ Ích Châu, Lưu Cảnh khoát tay, cười nói với mọi người:


- Ích Châu cũng không phải là Ích Châu của một mình Lưu Cảnh ta, mà cũng là Ích Châu của chư vị đang ngồi ở đây. Ta không chỉ hy vọng mọi người có thể an cư lạc nghiệp ở Ích Châu, càng hy vọng ánh mắt của chư vị đang ngồi đây phải đặt xa một chút, vì giúp đỡ Đại Hán, chấn hưng xã tắc Hán thất mà tận một phần lực lượng.

Ở trước mặt các tướng lĩnh, Lưu Cảnh nói thẳng thắn, chỉ sợ những lão thô kệch đó nghe không hiểu. Nhưng ở trước mặt những quan văn tâm tư nhạy bén này, hắn phải nói rất hàm súc, hắn tin tưởng tất cả mọi người nghe đều hiểu được ngụ ý của hắn.

Sao mọi người lại không hiểu ý tứ của Lưu Cảnh, không chỉ có sẽ bảo hộ lợi ích của bọn họ ở Ích Châu, còn cho bọn họ một phần ích lợi của thiên hạ, mọi người mừng rỡ, lại đồng loạt bái lạy:

- Nguyện cùng với Châu Mục, vì giúp đỡ xã tắc Hán thất mà kiệt tâm tận lực!

Ở phía bắc Thành Đô có một tòa nhà chiếm một mảnh đất rộng lớn, nơi đó là phủ trạch của Trương thị ở Thành Đô. Trước khi gia tộc Phí thị đắc thế, gia tộc Trương thị vẫn là đại thế gia thứ nhất Thục quận, gia tộc bọn họ có hơn một ngàn khoảnh ruộng tốt ở phía bắc Thục quận, có một tòa trang viên chiếm hơn một ngàn mẫu đất.

Trương phủ tại Thành Đô chỉ có một tòa biệt trạch của gia tộc bọn họ, mặc dù như thế, Trương phủ vẫn trở thành phủ đệ lớn thứ hai gần bằng với phủ Châu Mục tại Thành Đô. Trước đó, trước cửa phủ đệ ngựa xe như nước, người thăm hỏi nối liền không dứt, nhưng từ sau khi Biệt Giá Trương Tùng bị giết, trước cửa Trương phủ lập tức trở nên vắng lặng, mỗi người đều tránh không kịp, sợ sẽ bị án Trương Tùng liên lụy.

Ở bên cạnh Trương phủ có một tòa Trương phủ nhỏ, chiếm ước chừng ba mươi mẫu đất, đó là phủ trạch của Trương Nhậm. Sau khi Thành Đô mở thành đầu hàng, ở trước cửa từng nhà đều bày hương án, hoan nghênh Lưu Cảnh vào thành, bao gồm gia tộc Trương thị cũng dọn lên hương án trước cửa lớn phủ, duy chỉ có phủ đệ Trương Nhậm lại đóng chặt cửa chính, hờ hững.

Lúc chạng vạng tối, mấy trăm kỵ binh hộ vệ một chiếc xe ngựa nào đó chậm rãi dừng lại ở trước cửa phủ Trương Nhậm, một tên binh lính chạy vội lên bậc thềm, gõ cửa ầm ầm, một lát, cửa mở một khe nhỏ:

- Là ai?

Người giữ cửa hỏi.

- Xin chuyển lời tới lão gia nhà ngươi, Lưu Châu Mục đến viếng thăm!

Ước chừng sửng sốt một lúc lâu, người giữ cửa mới quát to một tiếng, như một trận gió chạy đi vào phía trong phủ...

- Phụ thân!

Con cả của Trương Nhậm là Trương Nhuận chạy thở không ra hơi, một hơi vọt tới nội đường trong viện. Trong viện, Trương Nhậm đang ngồi ở dưới một gốc cây lê xem sách, hoa lê đã sắp tàn, sắc hoa rực rỡ, rải đầy đất là màu hoa trắng tinh khiết.

Trương Nhậm liếc mắt nhìn con cả một cái, có chút không vui nói:


- Chuyện gì?

- Phụ thân..... Lưu Châu Mục đến đây, ở ngoài cửa phủ muốn viếng thăm phụ thân.

Trương Nhậm nao nao, trong lòng cũng có chút kinh ngạc, nhưng ở trước mặt con, ông cũng không biểu hiện ra nội tâm đang kinh ngạc, nét mặt sa sầm quát lớn:

- Cho dù là Thiên Vương lão tử đến đây, ngươi cũng không cần phải kích động như vậy!

Trương Nhuận sợ tới mức cả người run lên, vội vàng khoanh tay nói:

- Vâng! Con biết sai rồi.

Trương Nhậm phất phất tay:

- Nói cho hắn biết, ta ngã bệnh, không gặp!

- Phụ thân!

Trương Nhuận nhỏ giọng hô, chân y đứng yên tại chỗ, sao phụ thân có thể cự tuyệt Lưu Cảnh như vậy.

......

----------oOo----------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui