Trên bàn rượu truyền đến những tiếng cười hiểu ý, đây quả thật là khiến người bất ngờ, mặc dù nói trên danh nghĩa Tôn Thượng Hương đã là vợ của Lưu Cảnh, nhưng không có trải qua bái đường thành thân, bọn họ ở trên hôn nhân thực tế còn cách một bước.
Dựa theo lễ chế, bọn họ quả thật không nên gặp mặt, tựa như gia đình bình thường thành thân, Lưu Cảnh phải dùng thuyền lớn đón Tôn Thượng Hương tới Kinh Châu, lại bái đường thành thân, nhưng đây lại không thể, vì mặt mũi của Giang Đông, bọn họ nhất định phải thành thân ở Giang Đông, xong mới trở về Kinh Châu.
Điều này đã định trước hôn nhân của bọn họ không giống với gia đình bình thường, Ngô lão phu nhân vô cùng hiểu rõ điểm này, bà hy vọng con gái của mình có thể trước lúc thành hôn gặp vị hôn phu tương lai một lần, cho nên bà làm khác bình thường để con gái rót rượu cho Lưu Cảnh, đây kỳ thật cũng là một loại lung lạc đối với con rể tương lai.
Tôn Thượng Hương ngượng ngùng đứng lên, bưng bầu rượu dương chi bạch ngọc chậm rãi đi đến trước mặt Lưu Cảnh, mặt Lưu Cảnh cũng có chút đỏ, cảm thấy một chút co quắp, nhưng hắn ngoài ý muốn phát hiện không ngờ nhìn thấy Tôn Thượng Hương mặc một thân váy dài màu đỏ nhạt, trong lòng hắn có chút quái dị, đây là có chuyện gì? Giang Đông đang tôn sùng đơn giản sao?
Lúc này, Tôn Thượng Hương quỳ ngồi xuống ở trước mặt hắn, cẩn thận rót đầy một chén rượu cho hắn, sắc mặt nàng tuy rằng đỏ bừng, thần thái thẹn thùng, nhưng lúc đứng dậy, nàng khơi mào lông mi thật dài, một đôi mắt sáng ngời giống như sao nhìn chăm chú thật sâu Lưu Cảnh một cái, trong ánh mắt mang theo một tia ý cười chứa tính khiêu chiến.
Trong lòng của Lưu Cảnh lập tức nóng lên, nếu như nói nhất cử nhất động, dung mạo nụ cười của Tôn Thượng Hương đều hoàn toàn không có gì khác với tiểu thư khuê các, nhưng duy độc ý cười trong ánh mắt nàng lại mang theo vài phần dã tính, mang theo một loại khiêu chiến, hắn thích loại nữ nhân cá tính sung mãn vả lại giàu tính khiêu chiến này.
Tôn Thượng Hương đi trở về chỗ mình ngồi xuống, Ngô lão phu nhân khen ngợi vỗ vỗ tay nàng, lúc này, Lưu Cảnh bưng tai chén đứng dậy cười nói:
- Cảm tạ nhạc mẫu đại nhân đặc biệt cử hành yến hội đón gió cho tiểu tế, cũng cảm tạ các vị thân thuộc, có thể gia nhập đại gia đình này là vinh hạnh của Lưu Cảnh, cũng là lọt mắt xanh của nhạc mẫu đại nhân, mượn chén rượu này, để biểu thị cảm kích sâu trong nội tâm ta, uống chén này để kính!
Hắn nâng chén uống một hơi cạn sạch, khiến cả sảnh đường vỗ tay, theo đó một tiếng kẻng vang lên, một đội vũ cơ nhẹ nhàng lướt vào, dáng vẻ thướt tha mềm mại, bọn thị nữ cũng không ngừng rót rượu châm thức ăn, có chút bận rộn, mọi người nhất nhất mời rượu Lưu Cảnh, Lưu Cảnh cũng không chậm lại, liên tiếp uống vào năm sáu chén, mặt vẫn như cũ không đổi sắc.
Ngô lão phu nhân thấy Lưu Cảnh hào sảng, trong lòng càng thêm thích, bà lại cười hỏi:
- Ta nghe nói văn thần võ tướng Kinh Châu, nhân tài xuất hiện lớp lớp, không biết người võ nghệ cao cường thứ nhất Kinh Châu là ai?
Lưu Cảnh ha hả cười:
- Kinh Châu vẫn nói đến ngũ hổ tướng, tướng thứ nhất chính là nghĩa huynh Triệu Vân Triệu Tử Long của ta, tướng thứ hai là lão tướng Hoàng Trung Hoàng Hán Thăng, tướng thứ ba là Cam Ninh Cam Hưng Bá, tướng thứ tư là danh tướng Kinh Châu Văn Sính Văn Trọng Nghiệp, tướng thứ năm là Ngụy Diên Ngụy Văn Trường.
Ngô lão phu nhân cũng không có ý thức được đại tướng ngồi bên dưới chính là Triệu Vân, lúc này bà mới phản ứng tới, nói với Triệu Vân:
- Lẽ nào là vị tướng quân này chính là vách núi Trường Bản phá hơn mười vạn quân Tào, Triệu Tử Long tướng quân.
Triệu Vân đứng dậy chắp tay nói:
- Mạt tướng không dám nhận!
Ngô lão phu nhân lại thở dài nói:
- Lão thân năm xưa nghe tiên phu từng nói, mãnh tướng đệ nhất thiên hạ là Lã Bố Lã Phụng Tiên, nhưng ở U Châu Công Tôn Toản còn có một viên mãnh tướng, có khả năng sóng vai cùng Lã Bố, người này là Triệu Vân Triệu Tử Long, hôm nay vừa thấy, quả nhiên là tráng sĩ!
Bà lấy chung rượu trên bàn rượu của mình rót đầy một chung, nói với thị nữ:
- Thay ta bưng rượu này cho Tử Long tướng quân, ta thay tiên phu kính Tử Long tướng quân một ly.
Thị nữ bưng rượu tới chỗ Triệu Vân, Triệu Vân khom người cảm tạ, uống một hơi cạn sạch, ôm quyền thi lễ, ngồi xuống.
Lúc này Lã Phạm ở một bên cười nói:
- Lão phu nhân có lẽ không biết, Lưu Châu Mục kỳ thật cũng là mãnh tướng lực địch vạn người, nếu Kinh Châu ngũ hổ lấy vũ lực xếp hạng, hắn chỉ đứng sau Triệu Vân tướng quân, nhưng luận mưu lược tài văn chương, chỉ sợ võ tướng thiên hạ không người có thể so với hắn.
Ngô lão phu nhân rất là kinh ngạc, cười ha hả nói:
- Hoá ra con rể của ta khiêm nhường như vậy?
Lưu Cảnh lắc đầu:
- Lã công quá khen ngợi ta, ta chỉ là luyện vài ngày võ nghệ, đọc vài cuốn sách mà thôi, sao dám sánh vai với danh tướng tài năng, tuấn kiệt trong thiên hạ.
Tôn Quyền nói vài câu bên tai thê tử Tạ thị, Tạ thị hiểu ý, liền cười nói:
- Nghe qua bá phụ Châu Mục được xưng là đứng đầu bát tuấn Kinh Châu, tài văn chương bay xa, gia đình Châu Mục có tiếng là học giỏi, có thể mượn cơ hội này để chúng ta kiến thức một phen không?
Lưu Cảnh vội vàng từ chối, Tôn Thượng Hương lại nói:
- Lưu quân là đứng đầu Kinh Châu, vì sao phải cúi đầu ở Giang Đông?
Nói xong, đôi mắt đẹp cười dài nhìn Lưu Cảnh, mọi người đều khuyên bảo, thịnh tình không thể chối từ, Lưu Cảnh chỉ phải gật gật đầu:
- Một khi đã như vậy, Lưu Cảnh đành bêu xấu.
Ngô lão phu nhân mừng rỡ, vội vàng lệnh cho người hầu:
- Mang giấy bút văn án đến!
Vài tên thị nữ khiêng bàn đến, trải giấy lên, Tôn Thượng Hương duyên dáng đứng lên nói:
- Ta nguyện mài mực cho quân!
Nàng quỳ gối ở một bên, mài mực cho Lưu Cảnh, Lưu Cảnh cầm bút trầm tư chốc lát nói:
- Ta vẫn thích nhạc phủ thơ ca, hơn nữa thích trường đoản cú, liền lấy anh hùng của Kinh Châu và Giang Đông làm đề, hiến một thủ nhạc phủ trường đoản cú, để tạ ơn nhạc mẫu ưu ái!
Hắn múa bút viết:
- Đại Giang chảy về đông, sóng đào tận, nhân vật phong lưu thiên cổ. Cố lũy phía tây, nhân đạo là, Kinh Châu anh hùng Xích Bích. Loạn thạch xuyên không, kinh đào phách ngạn, cuồn cuộn nổi lên ngàn đồi tuyết. Giang sơn như vẽ, một thời bao nhiêu hào kiệt.
Hắn múa bút, lập tức cả sảnh đường hò reo, Kiều quốc lão vuốt râu khen:
- Hay một câu giang sơn như vẽ, một thời bao nhiêu hào kiệt, nếu không có trí tuệ của thiên hạ, khó tả ra nhạc phủ thơ này, hay! Hay lắm!
Trong lòng Tôn Quyền cũng xúc động thán phục, y cười hỏi:
- Hay một câu Kinh Châu anh hùng Xích Bích, lại không biết anh hùng Giang Đông ta ở đâu?
Lưu Cảnh khẽ mỉm cười, lại tiếp tục vung bút viết:
- Nghĩ về Giang Đông năm đó, hai Kiều vừa gả tới, hùng tư anh phát, quạt lông khăn chít đầu, trong lúc nói chuyện, tường lá chắn tan thành tro bụi. Cố quốc như đi vào cõi thần tiên, đa tình ứng với cười ta, sinh ra sớm tóc bạc. Nhân sinh như giấc mộng, một pho tượng còn lỗi giang nguyệt.
Tôn Thượng Hương ở một bên cúi đầu nhớ kỹ, “Nhân sinh như giấc mộng, một pho tượng còn lỗi giang nguyệt”, ánh mắt nàng có chút ngây ngốc, lúc này Lưu Cảnh để bút xuống, hạ thấp người thi lễ với Ngô lão phu nhân, lại trong lúc vô ý thấy được Đại Kiều, không ngờ phát hiện trong mắt của nàng tràn đầy nước mắt.
......
----------oOo----------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...