Binh Lâm Thiên Hạ

Tôn Thượng Hương trở về Giang Đông đã gần nửa tháng, tác phong mạnh mẽ trước kia của nàng liền thay đổi, trở nên rất trầm, trong thành Kinh Khẩu cũng không thấy bóng dáng nàng phóng ngựa như bay nữa, cho nên dân chúng thành Kinh Khẩu đều có chút không quen cho lắm.

Khắp nơi trong thành đều đang đồn rằng nàng sắp xuất giá Kinh Châu, tin tức truyền đi rất nhanh, ngắn ngủi có mấy ngày, toàn bộ Giang Đông đều biết tin Tôn Lưu trở thành thông gia.

Tuy rằng rất nhiều người Giang Đông đều vô cùng đau đầu với nàng, nhưng cái đau đầu này chỉ là sự phiền não của cha mẹ đối với đứa con nghịch ngợm, một khi công chúa Thượng Hương thật sự phải xuất giá đi Kinh Châu, hơn nữa là vì chiến bại mà bị ép phải gả đi Kinh Châu, người Giang Đông lại cảm thấy thông cảm cho công chúa của mình, trên dưới Giang Đông khắp nơi đều có tiếng phản đối nàng xuất giá Kinh Châu.

Tôn Thượng Hương cưỡi ngựa chậm rãi đi ra khỏi thành theo cửa bắc, trở về cung Cam Lộ ở núi Bắc Cố, nàng vốn muốn đi tìm huynh trưởng để hỏi một chút về hôn sự, không ngờ trời vừa sáng huynh trưởng đã đi Ngô Quận, nàng đành phải uất nghẹn trở về.

Tôn Thượng Hương mặc một chiếc váy dài màu lục, đầu đội chiếc nón trúc, bốn phía có một vành lụa mỏng, che đi gương mặt của nàng, đây chính là nguyên nhân mọi người không nhìn thấy nàng, nàng cũng thường đi ra, chỉ là che giấu dung nhan mà thôi.

Đương nhiên Tôn Thượng Hương cũng đã nghe nói về lời đồn nàng phải xuất giá Kinh Châu, điều này khiến trong lòng nàng vô cùng mâu thuẫn, nàng đã đến tuổi lấy chồng, mẫu thân và huynh tẩu ba lần bốn lượt thúc giục nàng xuất giá, nhưng Giang Đông không có anh tài trẻ tuổi mà nàng để ý, Lăng Thống miễn cưỡng có thể cân nhắc, nhưng nàng lại cảm thấy Lăng thống còn thiếu thiếu một chút gì đó? Không thể làm nàng động lòng.

Tình cờ trong đêm khuya thanh vắng, lòng nàng lại tự nhiên xuất hiện hình ảnh của Lưu Cảnh, nhưng lập tức bị nàng xua ra khỏi lòng mình, sao nàng lại thích Lưu Cảnh cơ chứ?

Hắn là kẻ thù của Giang Đông, nàng hận hắn còn không đủ, khi xảy ra đại chiến Sài Tang, nàng đã hận Lưu Cảnh thấu xương, nếu như có cơ hội, nàng sẽ không chút do dự một kiếm đâm thủng tim hắn, chặt bỏ thủ cấp của hắn.

Nhưng từ khi nàng bị bắt giữ, lại được Lưu Cảnh phóng thích trở về, trong lòng nàng lại có một sự thay đổi tinh tế, nàng đã không còn căm hận Lưu Cảnh như lúc trước nữa, thù hận dường như đã biến mất trong một đêm, hận ý tiêu tan, trong lòng nàng lại lặng lẽ xuất hiện một loại tình cảm.

Lưu Cảnh không chỉ là anh hùng thiên hạ, lại còn oai hùng trẻ tuổi, khí phách hiên ngang, rất giống đại ca Tôn Sách của nàng, đúng là bạn đời lý tưởng trong lòng nàng.

Nhưng sao hắn lại là cháu của Lưu Biểu, phụ thận của nàng chính là chết trong tay Lưu Biểu, mối thù Kinh Ngô như một ngọn núi sừng sững chen giữa nàng và Lưu Cảnh, khiến nàng không ngừng tự nhủ với lòng, nàng không thể gả cho cháu của kẻ thù.

Mãi cho đến khi tin tức Kinh Ngô làm thông gia bị truyền ra, trong lòng nàng liền bắt đầu mờ mịt, bản thân nàng cũng không biết phải lựa chọn như thế nào, làm cho nàng cảm thấy không biết phải làm sao.

Tôn Thượng Hương mang tâm tình nặng trĩu đi ra khỏi cửa bắc, lúc này, một tiếng ồn ào hấp dẫn nàng, lúc này nàng mới phát hiện trên một mảnh đất trống ngoài thành có một đám sỹ tử trẻ tuổi, có khoảng mấy trăm người, mỗi người đều rất kích động, lớn tiếng gào thét.


Dẫn đầu là mười mấy tên sỹ tử cầm bài vị của Khổng Tử, đang giằng co với binh sỹ, hơn một nghìn binh sỹ khẩn trương khác thường, kết thành bức tường người gắt gao ngăn chặn họ, không cho vào thành.

- Chúng ta muốn gặp Ngô Hầu! Hãy để cho chúng ta vào thành!

Các binh sỹ phẫn nộ vung tay hô to:

- Tuyệt không cho phép ký tên vào điều ước bán rẻ Giang Đông!

- Phản đối cắt đất cầu hòa với Kinh Châu!

Tôn Thượng Hương có chút kinh ngạc, Kinh Khẩu vẫn chưa dời thư viện đến, những sỹ tử này là từ đâu mà tới? Hơn nữa làm sao bọn họ biết Giang Đông và Kinh Châu đang bí mật đàm phán, rõ ràng còn biết Giang Đông muốn cắt đất cầu hòa.

Lúc này, mười mấy tên kỵ binh hộ vệ một người từ trong thành gấp gáp chạy ra, người dẫn đầu lại là đường huynh Tôn Bôn của nàng, Tôn Thượng Hương theo bản năng quay lưng đi, không để Tôn Bôn phát hiện ra mình.

Nàng cực kỳ không thích vị đường huynh này, hai ngày trước nhị tẩu đã nói cho nàng biết, chính vị đường huynh này đã bức huynh trưởng của mình thoái vị, ý đồ thay thế, mấy ngày nay y lại chạy đông chạy tây, cực lực lôi kéo các quan lại quân chính ủng hộ mình, đến nguyên lão Chu Nhiên và Hàn Đương đều tỏ thái độ ủng hộ y, việc này khiến Tôn Thượng Hương cảm thấy cực kỳ thất vọng.

Nàng cũng là sau nay mới dần hiểu ra, Giang Đông chiến bại ở Sài Tang không phải là do huynh trưởng chỉ huy bất lực, mà là thực lực quân Kinh Châu quá mạnh mẽ, dưới tình huống đó, phá vây rút lui là cử chỉ sáng suốt, có thể bảo toàn sinh lực quân Giang Đông, chỉ có điều Lưu Cảnh phát hiện ý đồ lui quân của bọn họ, khiến cho bọn họ thất bại trong gang tấc.

Trong lòng Tôn Thượng Hương lạnh lùng hừ một tiếng, ngoảnh mặt làm ngơ đối với biểu hiện của Tôn Bôn.

Có lẽ là sức chú ý của Tôn Bôn đều đặt vào trên người mấy trăm tên sỹ tử, nhưng lại không phát hiện Tôn Thượng Hương ở bên đường, y thúc ngựa gấp gáp chạy tới trước mặt đội quân, hô to:

- Đừng ngăn cản bọn họ vào thành, bọn họ là người đọc sách, có quyền đi gặp Ngô Hầu!


Các binh sỹ rất khó xử, đều quay đầu nhìn về Nha tướng, Nha tướng thủ cửa thành bắc tiến lên thi lễ nói:

- Khởi bẩm sứ quân, những binh sỹ này quá kích động, ty chức sợ bọn họ vào thành sẽ gây rối, cho nên mới cản bọn họ lại. (Hình như chỗ này lão Cao viết nhầm, có lẽ phải là sỹ tử chứ không phải là binh sỹ)

- Bởi vì ngươi ngăn cản bọn họ mới kích động, lập tức thả cho bọn họ vào thành, tất cả hậu quả do ta gánh vác, có nghe thấy không?

Tôn Bôn lớn tiếng ra lệnh.

Tôn Bôn có quan hệ với người trong mạng lưới quân chính rất sâu, Nha tướng cũng có chút e ngại y, đành phải hạ lệnh:

- Nhường đường!

Các binh sỹ đều tản ra hai bên, mấy trăm sỹ tử lập tức hoan hô, mang bài vị Khổng Tử đi vào trong thành, Tôn Bôn khẽ vuốt râu, nhìn đám sỹ tử vào thành, tròng lòng y vô cùng đắc ý, ánh mắt lộ ra một nụ cười âm lãnh.

Ánh mắt của y hoàn toàn bị Tôn Thượng Hương nhìn thấy, Tôn Thượng Hương lập tức tỉnh ngộ, những sỹ tử đến Kinh Khẩu gây chuyện này chính là do đường huynh cố ý sắp xếp, trong lòng nàng giận dữ, việc này quả thật quá đê tiện vô sỷ, lợi dụng những sỹ tử đầu óc đơn thuần này đến phản đối huynh trưởng mình.

Nàng đang muốn giục ngựa lên trước chất vấn, lại chỉ nghe Tôn Bôn ra lệnh:

- Đến cung Cam Lộ!

Tôn Thượng Hương giật mình, hôm nay huynh trưởng không có ở Kinh Khẩu, Tôn Bôn lại muốn đi cung Cam Lộ, vì sao vậy? Nàng nén lửa giận của mình xuống, lẳng lặng đi theo Tôn Bôn đến núi Bắc Cố.

Cung Cam Lộ tọa lạc ở chân núi Bắc Cố, cách đó không xa còn xây thêm một ngôi chùa Cam Lộ, lúc này Phật giáo đã lưu hành trong giới thượng lưu Giang Đông, mẫu thân của Tôn Quyền là Ngô lão phu nhân chính là một tín đồ phật giáo.


Ngô lão phu nhân trước giờ đều không hỏi đến chính sự, cũng không ra khỏi cửa, bên ngoài xảy ra chuyện gì bà cũng đều không biết, ngoại trừ quan tâm đến hôn sự của con gái ra, những việc phức tạp kia bà đều không có hứng thú.

Tuy rằng không hỏi việc bên ngoài, nhưng vẫn không ảnh hưởng đến địa vị của bà ở Giang Đông, bà là vợ của Tôn Kiên, cũng có thể nói bà là người có địa vị cao nhất ở Giang Đông, bất luận là văn thần võ tướng, hay là thứ dân bình thường, một câu nói của bà sẽ thay đổi lập trường của bọn họ.

Thậm chí là Ngô Hầu Tôn Quyền, cũng xem bà là mẹ ruột, vô cùng hiếu thuận với bà, cũng vô cùng cung kính, lời của bà rất có quyền uy trong lòng Tôn Quyền, điều này trong lòng Ngô lão phu nhân cũng hiểu rõ, cho nên bà không can thiệp vào quyết sách chính vụ.

Một hai năm nay, việc duy nhất mà Ngô lão phu nhân quan tâm đó là chung thân đại sự của con gái Thượng Hương, mắt thấy con gái đã mười chín tuổi, vẫn một thân một mình, ba lần bốn lượt thúc giục con mình kén rể cho muội muội.

Nhưng tuy rằng Ngô lão phu nhân gấp gáp đối với hôn sự của con gái, nhưng bản thân bà lại vô cùng khắt khe đối với con rể tương lai, ban đầu Tôn Quyền đề xuất Lăng Thống, nhưng lại bị Ngô lão phu nhân bác bỏ, nguyên nhân rất đơn giản, Lăng Thống thuộc loại người liều mạng, gả cho người đàn ông như thế sẽ rất dễ trở thành quả phụ.

Ngô lão phu nhân nói rõ rằng, không cần võ tướng làm rể, không lâu sau Tôn Quyền lại đề xuất Lục Sênh thúc thúc của Lục Tốn, tuy là trưởng bối, nhưng tuổi tác lại bằng nhau, hơn nữa tài văn tuyệt diệu, cực kỳ có danh tiếng ở Giang Đông.

Bởi vì bản thân Lục Tốn đã có hôn ước với trưởng nữ của Tôn Sách, tiểu thúc của y cưới cô cô cũng thuận lý thành chương, quan trọng hơn là, Lục gia là đệ nhất thế gia ở Đông Ngô, hoàn toàn xứng đôi với con gái, Ngô lão phu nhân cũng từng đọc qua văn chương của Lục Sênh, bà rất tán thưởng, liền tỏ vẻ đồng ý.

Không ngờ con gái Thượng Hương lại kiên quyết phản đối, lý do là người này quá văn nhược, vóc dáng như trẻ con, Ngô lão phu nhân đích thân gặp mặt Lục Sênh một lần, cũng cảm thấy y quá thấp, thấp hơn con gái hơn nửa cái đầu, hơn nữa vô cùng gầy yếu, hiển nhiên không phải là tướng trường thọ, bà liền ngầm đồng ý với sự phản đối của con gái.

Mấy tháng trước, con dâu lại đề xuất con trai của Cố gia, người nay Ngô lão phu nhân đã từng gặp qua, vốn là thị vệ trong cung, dáng người cao to, anh tuấn phóng khoáng, lại cực kỳ am hiểu âm luật, là mỹ nam nổi tiếng ở Giang Đông, hiệu là "tiểu Chu lang".

Tuy rằng Ngô lão phu nhân cảm thấy người này hữu danh vô thực, thân là con trai của Cố Ung, văn tài lại tầm thường, điều này không khỏi có chút tiếc nuối, nhưng y là con của danh gia, ngoài mặt cũng không tệ, quan trọng hơn là con gái đã mười chín tuổi, chung thân đại sự cuối cùng cũng không thể kéo dài được nữa, Ngô lão phu nhân liền miễn cường đáp ứng mối hôn sự này.

Không ngờ con gái Thượng Hương vô cùng cương liệt, dùng ba mũi tên cự tuyệt mối hôn sự này, gây sóng to gió lớn ở Giang Đông, Ngô lão phu nhận vừa tức giận vừa phiền muộn, lập tức ngã bệnh, mãi cho đến gần đây, sức khỏe của bà mới dần dần hồi phục.

Lúc này trong đại sảnh cung Cam Lộ, Ngô lão phu nhân đang ở giữa một đám thị nữ, ngồi trên chiếc giường bằng gỗ cây Đàn yên lặng nghe Tôn Bôn kể lể, Tôn Bôn là cháu của Tôn Kiên, nhưng tuổi lại không kém Ngô lão phu nhân nhiều lắm, cộng với việc y là tộc trưởng Tôn thị, Ngô lão phu nhân liền ngoại lệ tiếp kiến y.

Tuy rằng Tôn Bôn một lòng muốn mưu đoạt vị trí Ngô Hầu, nhưng trong lòng y hiểu rất rõ, loại sự tình này không thể nói cho lão phu nhân, dĩ nhiên là vì Tôn Quyền là con trai của bà, quan trọng hơn là, lão phu nhân không hỏi chính sự, nói ra sẽ làm cho bà tức giận.

Nhưng có thể dùng việc của Tôn Thượng Hương để làm mồi, Tôn Bôn biết Tôn Quyền định dùng muội muội để hòa thân với Kinh Châu, việc này lại chưa báo với lão phu nhân, liền khiến cho Tôn Bôn phát hiện ra cơ hội.


- Điệt nhi muốn bẩm báo một đại sự, là về hôn sự của Thượng Hương!

Tuy rằng Ngô lão phu nhân tiếp kiến Tôn Bôn, nhưng chỉ là xuất phát từ lễ tiết, thật sự bà không có tâm tư muốn nghe Tôn Bôn nói, nhưng Tôn Bôn nhắc đến hôn sự của con gái, lập tức khiến lão phu nhân cảm thấy hứng thú.

Bà cười nói:

- Nói ra nghe thử, là đại sự gì?

- Điệt nhi biết được một chuyện, Ngô Hầu vì tây chinh Kinh Châu thất bại, liền quyết định đem Thượng Hương gả cho Lưu Cảnh để cầu hòa, chuyện này khiến điệt nhi bất mãn hết sức, quân đội xuất chinh thất bại, lại khiến cho công chúa Thượng Hương vô tội gánh vác hậu quả, việc này đối với Thượng Hương không công bằng, điệt nhi đặc biệt xin thẩm nương chủ trì công đạo.

- Cái gì!

Ngô lão phu nhân chấn động, không ngờ lại gả con gái bà cho cháu của Lưu Biểu, phải biết rằng Lưu Biểu là thủ phạm giết chết chồng bà, trong lòng bà lập tức giận dữ, lạnh lùng hỏi:

- Chuyện ngươi nói có phải là thật không?

Tôn Bôn quan sát lời nói và vẻ mặt, y cảm thấy được cơn giận của lão phu nhân, trong lòng không khỏi mừng thầm, lại thêm vào vài câu mấu chốt:

- Chuyện này là thật, hơn nữa theo điệt nhi biết, Lưu Cảnh đã có thê thất!

Câu nói cuối cùng này giống như ném một thùng dầu vào khúc gỗ đang cháy, Ngô lão phu nhân cuối cùng đã giận tím mặt, dùng Long đầu quải trượng đập mạnh xuống đất, phẫn nộ gọi tả hữu:

- Đi tìm tên nghiệp chướng kia gọi đến đây cho ta!

Đúng lúc này, bên cạnh truyền đến âm thanh lạnh lùng của Tôn Thượng Hương:

- Huynh trưởng châm ngòi ly gián như vậy, là vì cái gì?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui