Trương Hoành bước nhanh qua một cái hành lang dài, đi đến trước thư phòng của Tôn Quyền, một tên thị vệ liền tiến vào bẩm báo, một lát sau đi ra, nói:
- Ngô Hầu mời Trưởng sử vào!
Trương Hoành đi vào thư phòng, ánh đèn lập lòe trong thư phòng, Tôn Quyền khoanh tay đứng trước vách tường, chăm chú nhìn vào một tấm bản đồ thật lớn, đó là tấm bản đồ toàn bộ phương nam do Tôn Sách lúc sinh thời đã vẽ ra, là giấc mơ của ba đời Tôn thị, thống nhất phương nam, sau đó tiến quân lên phương bắc, cuối cùng mưu đồ thiên hạ.
Trương Hoành trong lòng thầm thở dài, y biết rằng Ngô Hầu đã hạ quyết tâm, không để cho ngài đánh một trận, chỉ sợ ngài tuyệt sẽ không quay đầu lại.
Tôn Quyền dường như biết Trương Hoành đến, âm thanh trầm thấp nói:
- Đoạt Kinh Châu, diệt Lưu Bị, định Ba Thục, lập nên bất thế chi công (ý là lập nên công lao phi thường, trước giờ hiếm có), Trưởng sử cảm thấy ta có thể làm được không?
Y chậm rãi xoay người, chăm chú nhìn Trương Hoành:
- Ta muốn nghe thử lời tận đáy lòng của Trưởng sử.
Trương Hoành cười khổ một tiếng nói:
- Nếu như cứng rắn đối chiến, chúng ta có bốn phần cơ hội thắng, nhưng nếu sách lược thích đáng, chúng ta có đến năm phần cơ hội chiến thằng, vậy thì phải xem sự phát huy lúc lâm chiến của hai bên.
Tôn Quyền trở lại vị trí của mình ngồi xuống, y mời Trương Hoành ngồi, bình tĩnh nhìn Trương Hoành:
- Trưởng sử hãy nói tiếp, ta rửa tai lắng nghe!
Trương Hoành mỉm cười:
- Thuộc hạ không phải là người phái nam hòa của Công Cẩn, cũng không phải phái nam thống của Quân sư, thuộc hạ là phái vụ thực (thực tế), không có thành kiến, chỉ chiếu theo sự thật mà phân tích, sau đó do Ngô Hầu tự mình quyết định là chiến hay là hòa.
Tôn Quyền gật gật đầu:
- Trưởng sử cứ nói thoải mái, ta chính là muốn nghe những lời không mang thành kiến này.
- Thuộc hạ nghĩ sở dĩ Chu đô đốc và Trương quân sư ý kiến không hợp nhau, kỳ thực nguyên nhân căn bản chính là nằm ở sự đánh giá của hai ngài ấy đối với thực lực của Tào Tháo, Chu đô đốc cho rằng Tào Tháo thực lực hùng mạnh, một mình Giang Đông không đủ để đương cự, cho nên nhất định phải liên hợp với Lưu Cảnh để cùng chống lại Tào Tháo, việc này xét về đại cục thì không có vấn đề, nhìn về lâu dài cũng là cử chỉ sáng suốt, nhưng cứ như vậy, Lưu Cảnh ngày càng hùng mạnh, giấc mộng thống nhất phương nam của Ngô Hầu e rằng sẽ khó thực hiện được.
Tôn Quyền không nói gì, lẳng lặng nghe Trương Hoành phân tích, lúc này y vô cùng bình tĩnh, Tôn Quyền hy vọng có thể nhờ vào phân tích theo lý trí để lựa chọn.
Trương Hoành chuyển đề tài đến Trương Chiêu:
- Quan điểm của Quân sư thì ngược lại với Chu đô đốc, ngài cho rằng Tào Tháo đang yếu thế, trong vòng năm mười năm không có khả năng để nam hạ, đây chính là cơ hội thống nhất phương nam của chúng ta, thuộc hạ biết rằng Quân sự vẫn tận lực muốn thống nhất phương nam, năm đó Bá Phù chính là dùng viễn cảnh phương nam thống nhất mới lay động được ngài, phải nói rằng quan điểm của Quân sư phù hợp với quốc sách của Giang Đông, cũng là con đường đi đến giấc mộng đế vương của Ngô Hầu, tuy nhiên Quân sư vẫn hơi coi thường quân Giang Hạ, phương án của ngài ít nhiều có chút tính cách của thư sinh.
Tôn Quyền gật gật đầu:
- Vậy Trưởng sử cho rằng, trận chiến này chúng ta có thể đánh hay không?
- Có thể đánh hay không đều không phải quyết định của thuộc hạ, cũng không phải của Công Cẩn, càng không phải của Quân sư, mấu chốt vẫn là quyết tâm của Ngô Hầu, nếu như Ngô Hầu ý chí kiên định, có thể chịu được kết cục thất bại, vậy thì đánh cũng không sao, còn nếu như Ngô Hâu lo được lo mất, lại muốn thống nhất phương nam, vậy thuộc hạ khuyên Ngô Hầu vẫn là đừng đánh, cứ duy trì hiện trạng.
Tôn Quyền đứng dậy khoanh tay đi qua đi lại, cuối cùng y đứng trước địa đồ nhìn chằm chằm vào toàn cảnh phương nam, lúc này Tôn Quyền khát khao có thể thực hiện sự nghiệp vĩ đại của cha và anh biết bao, y lại nhớ đến sự dạy dỗ tận tình của phụ thân lúc y còn nhỏ, ánh mắt của Tôn Quyền đã hơi ngấn lệ.
- Trưởng sử, ta quyết định đánh, tuyệt không hối hận!
Tôn Quyền xoay người nhìn Trương Hoành, thời khắc này y cuối cùng cũng đã hạ quyết tâm.
Trương Hoành chậm rãi gật đầu, điều này nằm trong dự liệu của y, con của Tôn Văn Đài há lại là người an phận thủ thường hay sao.
- Nếu Ngô Hầu quyết định phải đánh, vậy thì phải chú trọng sách lược, không thể cứ thô bạo dùng cứng đối cứng, có thể liên hợp Lưu Bị, ngầm liên kết với Tào Thào, để Lưu Bị kiềm chế Lưu Cảnh từ phía nam, còn quân Tào thì kiềm chế từ phía bắc, chủ lực của chúng ta thì mạnh mẽ tấn công Giang Hạ, như thế chí ít có năm thành cơ hội thắng lợi.
Tôn Quyền yên lặng suy nghĩ một hồi, lại nói:
- Nhưng ta và Lưu Cảnh đã ký minh ước, hiện tại đại chiến Xích Bích vừa chấm dứt, ta liền vứt bỏ minh ước, như vậy có phải đã khiến cho người trong thiên hạ cười chê?
Đây cũng là điều duy nhất làm Tôn Quyền lo lắng, y lo lắng cho thanh danh của mình bị tổn thất, Trương Hoành lại cười cười nói:
- Kỳ thực quân Giang Hạ hủy thuyền ở Kỳ Xuân cũng đã cho Ngô Hầu cái cớ, Ngô Hầu có thể song song tiến hành, một mặt yêu cầu Lưu Cảnh giao ra hung thủ đốt thuyền, mặt khác yêu cầu Lưu Cảnh chấp hành ý chỉ của triều đình, giao Giang Lăng ra, nếu Lưu Cảnh cự tuyệt, vậy Ngô Hầu liền có thể danh chính ngôn thuận không tuân theo minh ước nữa.
Trong ánh mắt của Tôn Quyền bỗng lóe lên tia sáng, phương án của Trương Hoành rốt cuộc đã lay động lòng y.
Ba ngày sau, Giang Đông triệu tập tám vạn đại quân, binh chia làm hai lộ tây tiến, một lộ do Trình Phổ làm Chủ tướng, Từ Thịnh làm Phó tướng, dẫn ba vạn quân theo đường bộ đi tới quận Kỳ Xuân, một lộ khác do Tôn Quyền đích thân làm Chủ soái, Hoàng Cái, Hàn Đương làm Phó tướng, dẫn năm vạn cùng tám trăm chiến thuyền, trùng trùng điệp điêp đi về hướng Bành Trạch.
Cùng lúc đó, Tôn Quyền lại lệnh cho Bộ Chất và Trương Ôn làm sứ giả, phân công nhau đi sứ Kinh Nam và Hứa Xương, tranh thủ sự ủng hộ của Lưu Bị và Tào Tháo, đồng thời lại lệnh cho Ngu Phiên đi sứ Vũ Xương, yêu cầu Lưu Cảnh giao ra hung thủ hủy thuyền cũng như làm theo ý chỉ của triều đình giao Giang Lăng ra.
Phong vân ở Kinh Châu đột nhiên nổi lên, đám mây chiến tranh u ám lại một lần nữa phủ lên bầu trời Giang Hạ.
Công An tân thành của Kinh Nam đã xây được hơn nửa, do Gia Cát Lượng tự mình chủ trì xây dựng, huyện thành cân nhắc rất chu toàn, lợi dụng hết mức Du Giang và Trường Giang làm lá chắn phòng ngự thiên nhiên, tạo thành thế dễ thủ khó công.
Chu vi huyện thành gần hai mươi dặm, tường thành cao ba trượng, dùng đá xanh vuông vức tạo thành, kiên cố mà cao to, Gia Cát Lượng còn đích thân thiết kế thạch pháo trọng đài, thạch pháo và máy ném đá hạng nặng trên pháo đài thậm chí có thể trực tiếp tấn công vào giữa sông.
Gia Cát Lượng đối với tòa thành do mình chủ trì kiến tạo này hết sức hài lòng, cũng dốc hết bao tâm huyết, mặc dù y một lòng muốn mưu đồ Ba Thục, nhưng y nhất định phải để lại đường lui, nếu Ba Thục thất bại, vậy ít nhất căn cơ của bọn họ vẫn còn.
Sáng hôm nay, Gia Cát Lượng thị sát trên đầu thành như thường lệ, lúc này, một tên kỵ binh phóng tới như bay, ở dưới thành hô to:
- Quân sư có ở đây không?
Gia Cát Lượng trên đầu thành cúi người hỏi:
- Có chuyện gì?
- Hoàng thúc nói có tình hình khẩn cấp, mời Quân sư nhanh chóng đến đại doanh để bàn bạc.
Gia Cát Lượng gật gật đầu:
- Xin hãy báo cho Hoàng Thúc, ta sẽ tới!
Đại doanh của Lưu Bị ở phía đông tân thành năm dặm, chiếm gần nghìn mẫu đất, do mấy trăm đại trướng tạo thành, đồn trú hai vạn quân, trước đó không lâu, Lưu Cảnh mang vợ con trả lại cho Lưu Bị, đã dọn đi tảng đá lớn đang đè nặng trong lòng Lưu Bị.
Nhưng Lưu Cảnh lại lập tức phái thủy quân phá hủy gần trăm chiếc thuyền mà Lưu Bị tốn bao tâm huyết mới tập hợp được, lại khiến cho Lưu Bị vô cùng căm tức, cùng với việc quân Giang Hạ chiếm lĩnh Giang Lăng, Lưu Bị biết mình không có hy vọng trở về Giang Lăng nữa, trong lòng của y vừa chán nản, vừa mất mát, mấy ngày nay tâm tình của y vẫn không tốt.
Lúc này ở trong đại trướng, ngoại trừ Lưu Bị ra, còn có một người, chính là sứ giả Giang Đông Bộ Chất, đây là lần thứ ba Bộ Chất đi sứ Kinh Nam, đã rất quen thuộc với Lưu Bị.
Bộ Chất mang đến một bức thư do Tôn Quyền tự tay viết, đưa ra đề nghị hai quân liên hợp tấn công Giang Hạ, bù lại, Tôn Quyền sẽ đem quận Nam và quận Trường Sa chia cho Lưu Bị, điều kiện hậu hĩnh, khiến cho Lưu Bị không khỏi động lòng.
Tuy nhiên Lưu Bị cũng biết, tấn công Lưu Cảnh, về mặt đạo nghĩa y không có nào nói được, dù sao thì Lưu Cảnh vừa mới trả vợ con của y về, nếu như y trở mặt tấn công Kinh Châu, không chỉ tổn hại đến thanh danh của y, còn sẽ làm nguội lạnh tấm lòng của các tướng sỹ.
Nhưng Lưu Bị cũng không cự tuyệt Bộ Chất, y cần bàn bạc với Gia Cát Lượng rồi mới quyết định, Bộ Chất đi nghỉ ngơi ở một túp lều khác, Lưu Bị thì khoanh tay kiên nhẫn chờ Gia Cát Lượng đến.
Không lâu sau, Gia Cát Lượng nhanh chong đi đến, vừa vào trướng liến nói:
- Có lẽ là gió đông đã tới rồi chăng?
Lưu Bị vội vàng tiến lên trước nói:
- Bộ Chất đã đến, còn mang theo thư thân bút của Tôn Quyền.
Y đưa bức thư của Tôn Quyền cho Gia Cát Lượng, lòng đầy kỳ vọng nhìn Gia Cát Lượng, Gia Cát Lượng không chút hoang mang đọc hết bức thư, cười nói:
- Khó trách Tôn Quyền căm tức, hóa ra là triều đình phong Trình Phổ làm Thái thú quận Nam, kế ly gián này của Tào Tháo rất cao minh đấy! Đã làm dã tâm của Tôn Quyền bùng lên.
Thứ Lưu Bị quan tâm chính là lợi ích của mình, y hỏi:
- Trong thư Tôn Quyền hứa hẹn rằng, chỉ cần ta đồng ý hiệp trợ y, một khi công phá được Giang Hạ, y sẽ đem quận Nam và quận Trường Sa chia cho ta, Quân sư cảm thấy có thể tin không?
Gia Cát Lượng khẽ cười lạnh:
- Thuộc hạ tin rằng y sẽ chia quận Nam và quận Trường Sa cho Chủ công, nhưng y cũng không nói là bao lâu, để chủ công chờ năm mươi năm cũng là làm theo lời hứa, nhưng để chủ công chờ ba ngày cũng là làm theo lời hứa, vấn đề mấu chốt ở đây là, tại sao y không nhắc đến?
- Ý của Quân sư là nói, căn bản y không có thành ý này?
Gia Cát Lượng lắc lắc đầu:
- Trước hết chúng ta đừng nhắc đến chuyện Lưu Cảnh trả Thiếu chủ về, chỉ nói về Tôn Quyền, hiện tại nội bộ Giang Đông có phái nam thống, có phái nam hòa, nhìn tên là biết ý nghĩa, ý chính là thống nhất phương nam và giảng hòa phương nam, trong thư cũng không có nhắc đến Chu Du, vậy đã nói rõ là phái nam thống đã chiếm ưu thế, cái gọi là nam thống, chính là thống nhất phương nam, bao gồm Dương Châu, Kinh Châu, Giao Châu và Ích Châu.
- Nếu chiếu theo lời hứa của Tôn Quyền, đem quận Nam giao cho chúng ta, vậy thì quân Giang Đông làm cách nào tấn công Ích Châu? Rõ ràng là quận Nam không thể nào cho chúng ta, nhưng y lại vẫn hứa, chỉ có thể nói rõ là lời hứa của y hoàn toàn không có chút thành ý.
- Mặt khắc, thuộc hạ nghe nói lúc trước khi Lưu Cảnh và Tôn Quyền đám phán kết minh, liền đề cập đến vấn đề bốn quận của Kinh Nam, Tôn Quyền rõ ràng là muốn sáp nhập bốn quận Kinh Nam vào Giang Đông, điều nói rõ ra rằng Tôn Quyền trước tiên sẽ chiếm lấy Kinh Nam, chẳng qua là bị kế ly gián của Tào Tháo làm phân tâm, một khi y thật sự tiêu diệt được Lưu Cảnh, vậy thì tiếp theo y ắt sẽ đối phó chúng ta, cuối cùng mới đến lượt Ích Châu.
Từng câu từng chữ của Gia Cát Lượng như đánh vào trong lòng Lưu Bị, lúc này y mới hoàn toàn tỉnh ngộ, mình lại bị Tôn Quyền rót mật vào tai, y không khỏi cười khổ một tiếng, nói:
- Nếu không có Quân sư nhắc nhở, ta nhất định sẽ đáp ứng điều kiện của Tôn Quyền, ý của Quân sư là khuyên ta không được đáp ứng, đúng chứ!
Gia Cát Lượng nở nụ cười:
- Kỳ thực Chủ công đáp ứng y cũng không sao, chẳng qua là làm dáng một chút, tỷ như bắt đầu đóng thuyền này nọ, về phần có đánh hay không thì do tự chúng ta quyết định, giả sử như Lưu Cảnh thật sự thất bại, chúng ta có thể thừa cơ cướp lấy Giang Lặng, một khi Tôn Quyền thất bại, chúng ta liền củng cố bốn quận Kinh Nam.
Nói đến đây, Gia Cát Lượng lại nhắc nhở Lưu Bị:
- Ngoài ra thuộc hạ còn muốn nhắc Chủ công một chuyện, mục tiêu của chúng ta là Ba Thục, cuộc tranh giành của Giang Đông và Giang Hạ, kỳ thực không có quân hệ gì với chúng ta, chúng ta phải nắm bắt thời gian giành lấy Ích Châu, nếu Lưu Chương có ý mời chúng ta cùng nhau giữ quận Ba Đông, chúng ta phải nắm bắt lấy cơ hội này mà tiến vào Ích Châu, trước tiên chiếm lĩnh quận Ba Đông và quận Ba, lấy nơi đây làm căn cơ tiến về Thành Đô, một khi chiếm lĩnh được Thành Đô, thì đại thế ở Ích Châu đã định.
Lưu Bị gật gật đầu:
- Nếu nói như thế, chúng ta liền tập trung binh lực mưu đồ Ba Đông, nhưng Lưu Cảnh ở bên kia chúng ta cũng có thể âm thầm trao đổi tin tức, để y biết rõ ý của chúng ta đối với việc này.
Gia Cát Lượng thoáng trầm tư, vui vẻ nói:
- Thuộc hạ tán thành việc báo tin với Lưu Cảnh, thậm chí có thể đem bức thư của Tôn Quyền cho Lưu Cảnh xem, coi như là trả lại ân tình của Thiếu chủ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...