Trong khi bùng nổ đại chiến Xích Bích thì Tôn Quyền cũng tự mình dẫn ba vạn quân vượt sông tấn công Hợp Phì, nhưng lại gặp phải sự chống cự ngoan cường của tướng giữ thành Mãn Sủng. Quân Giang Đông công phá lâu không được, Tào Tháo lập tức lệnh cho tướng giữ thành huyện Tiếu Trương Hỉ dẫn năm nghìn quân chi viện cho Hợp Phì.
Cùng lúc đó, Biệt Giá Tưởng Cừ của Dương Châu giả truyền tin tức, nói đại tướng Trương Liêu dẫn năm vạn quân tinh nhuệ sắp giết tới. Hắn lại phái người giả mạo sứ giả Trương Liêu đi Hợp Phì, mật lệnh cho Mãn Sủng phải bám trụ quân Giang Đông, lại cố ý bị quân Giang Đông bắt.
Tôn Quyền trúng kế, liền từ bỏ Hợp Phì, rút quân quay trở lại Giang Đông.
Tết Dương lịch năm Kiến An thứ mười bốn đối với Giang Đông mà nói là một ngày vô cùng quan trọng. Chính là ngày mùng năm tháng giêng, Giang Đông chính thức dời đô Kinh Khẩu, điều này cũng có nghĩa chính quyền Giang Đông từ “giấu tài” của thời đại Đông Ngô chuyển thành “khuếch trương” tiến thủ của thời đại Trường Giang.
Thiết Ủng thành lại gọi là Kinh Khẩu thành, nó chỉ là đô thành quá độ của Tôn Quyền, do đó xây dựng cải tạo là không lớn. Chu vi tầm khoảng hơn hai mươi dặm, mở phía nam, hai cổng thành phía tây, thành trì cao, chắc chắn.
Tuy rằng thành trì không lớn, nhưng vị trí chiến lược của nó lại vô cùng quan trọng. Nó dựa vào đỉnh giữa và đỉnh chính của núi Bắc Cố; ba mặt đông, tây, bắc là nơi hiểm yếu của Trường Giang mênh mông. Nhìn theo hướng phía nam là đồi núi, bình nguyên Giang Nam; có thể nói đây là nơi địa thế thuận lợi.
Trời còn chưa sáng, Tôn Quyền đã dậy rất sớm, đây đã thành thói quen rất nhiều năm của y. Mỗi ngày khi trời còn chưa sáng, y đã dậy xử lý việc triều đình, phu nhân Tạ thị cũng thức dậy cùng, Tôn Quyền áy náy nói:
- Ta đã đánh thức phu nhân rồi!
- Thiếp cũng ngủ không ngon giấc, suốt đêm đều nghĩ đến việc đó.
Việc mà Tạ thị nói chính là việc có liên quan đến chung thân đại sự của muội muội Tôn Quyền là Tôn Thượng Hương. Tôn Thượng Hương đã mười tám tuổi, đến nay vẫn chưa có ai đến đề thân (*). Tôn Quyền không để ở trong lòng, nhưng Tôn lão phu nhân lại có chút nóng ruột. Tháng trước gọi Tôn Quyền đến, hung hăng mắng cho một trận thì Tôn Quyền mới ý thức được muội muội của mình quả thật nên xuất giá rồi. y lại giao việc này cho phu nhân mình Tạ thị.
(*) hỏi cưới
Tạ thị sớm đã có ý gả Tôn Thượng Hương cho con trai của Cố Ung là Cố Tế. Cố Tế văn võ song toàn, thiếu niên anh tài, từng là thị vệ trong cung Đông Ngô. Tạ thị rất thích chàng thanh niên này, hơn nữa phụ thân cậu ta lại là quan đảm nhận chức vụ cao, đồng thời cũng là đại nho nổi tiếng Đông Ngô. Thế gia danh môn, dòng dõi cũng xứng đôi.
Mười ngày trước, nàng ta và thê tử của Cố Ung nửa đùa nửa thật nhắc đến chuyện này. Thê tử Cố Ung cũng không từ chối giống như những người khác nên Tạ thị liền để trong lòng. Nếu như chồng nàng đã quyết định tìm nhà chồng cho Thượng Hương thì nhà đầu tiên Tạ thị nghĩ đến là Cố gia.
Quan trọng là Tôn lão phu nhân cũng không phản đối Cố gia, cho nên hôm nay Tạ thị đi bàn chuyện này với Cố phu nhân. Nếu như bàn được thỏa đáng, như vậy chuyện hôn sự sẽ bắt đầu theo quy trình lục lễ.
Tôn Quyền thấy Cố gia cũng được, liền gật đầu:
- Chuyện này để phu nhân hao tâm vậy.
Chỉnh đốn rửa mặt chải đầu xong, dùng bữa sáng xong thì Tôn Quyền đến thư phòng của mình, y không vội vào thư phòng mà rút ra một thanh kiếm, luyện kiếm trong sân. Chỉ thấy kiếm sáng lóng lánh, tiếng gió thổi vi vu.
Tôn Quyền từ nhỏ đã học kiếm cùng phụ thân, kiếm thuật điêu luyện. Y cũng vô cùng thích học võ, nuôi giấc mộng trở thành mãnh tướng như phụ thân, thống lĩnh quân đội tung hoàng sa trường. Chỉ là phụ thân kiên trì bắt y học văn, làm y cuối cùng không thể luyện thành tuyệt thế võ công như đại ca Tôn Sách. Điều này đã trở thành tiếc nuối cả đời của Tôn Quyền.
Lúc này, bên tai vọng lại tiếng quát nhẹ, một thanh kiếm đâm lại từ phía sau. Tôn Quyền nghiêng người tránh ra, vung kiếm ngang dọc, “cheng” một tiếng, ngăn kiếm lại.
Tôn Quyền nhảy ra vòng chiến, vừa quay đầu lại, chỉ thấy muội muội Tôn Thượng Hương cầm kiếm đứng ở phía sau hắn, vẻ mặt tươi cười.
Nàng mặc trang phục võ sĩ màu trắng, lưng đeo cung tên, hông đeo kiếm dài, đi đôi giày ống dài. Sắc mặt hồng hào, trong ánh mắt lóe lên ánh hào quang sáng rọi như ngọc thạch có vẻ rất hiên ngang, càng lộ vẻ xinh đẹp khác thường của nàng.
Trong lòng Tôn Quyền thở dài một tiếng. Muội muội xinh đẹp như này, tại sao lại không có người nào nguyện lấy chứ?
Tôn Thượng Hương bắt đầu từ năm ngoái đã có một số sự thay đổi. Sự thay đổi lớn nhất là Tôn Quyền tiếp nhận lời khuyên của thê tử, lợi dụng cơ hội dời đô, lệnh cưỡng chế Tôn Thượng Hương hủy bỏ nương tử quân của mình, để cho người Đông Ngô giải trừ một nạn lớn đau đầu nhất, điều này cũng có chút thay đổi hình tượng của Tôn Thượng Hương.
Tất nhiên, mục đích căn bản của việc làm như vậy là để Tôn Thượng Hương xuất giá, đây cũng là tâm nguyện của tất cả người Giang Đông. Nàng đã mười tám tuổi, nhưng lại không có thế gia nào bằng lòng lấy, điều này đã trở thành tâm tư lớn nhất của Tôn lão phu nhân.
Tuy nhiên lúc này Tôn Quyền có chút tò mò, muội muội không phải vì chuyện hủy bỏ nương tử quân mà giận mình hay sao? Sao hôm nay vẻ mặt lại tươi cười như vậy. Y thay đổi suy nghĩ, đoán được muội muội nhất định là có việc cầu cứu mình.
Nàng từ nhỏ đã như vậy, tính cách hướng ngoại. Lúc tức giận thì mấy ngày không quan tâm đến người khác, nhưng lúc vui thì quay lại là quên luôn tại sao lại tức giận, chỉ là một thiếu nữ thành phủ thẳng thắn.
- Thượng Hương! Sao sáng sớm đã đến đây?
- Ở trong Cam Lộ cung rất khó chịu, muội muốn xuống núi đi lại một chút.
Cam Lộ cung mà Tôn Thượng Hương nói ở trên núi Bắc Cố, là nơi tĩnh dưỡng của quốc mẫu Giang Đông Tôn lão phu nhân. Bởi vì lão phu nhân đã quy y phật môn nên Tôn Quyền đã đặc biệt xây dựng Cam Lộ tự ở nơi không xa, chuyên để mẫu thân tu phật.
Tôn Quyền khẽ cười:
- Vậy muội đi chơi đi, huynh phải đi xử lý công việc rồi!
Y xoay người đi vào trong thư phòng, Tôn Thượng Hương lại đi vào cùng:
- Nhị ca! Muội tìm huynh để thương lượng một việc.
- Ha ha, có phải là đã nhắm trúng đức lang quân nào rồi, muốn để huynh trưởng làm mối cho đúng không?
Tôn Thượng Hương bĩu môi một cái:
- Thôi đi! Người muội để ý đến vẫn còn chưa xuất hiện mà!
- Thật vậy sao? Một người cũng chưa có sao?
Tôn Quyền ngồi ở trên ghế; cười như không cười, nhìn muội muội.
Mặt Tôn Thượng Hương bỗng dưng đỏ lên, lập tức gắt giọng:
- Đừng có lúc nào cũng nói chuyện này được không. Mẫu thân ngày nào cũng nói, tai muội nghe sắp thành vết chai rồi đây này. Đến chỗ huynh, huynh vẫn còn nói đến việc này, huynh trưởng mà nói tiếp là muội sẽ rời Kinh Khẩu đấy!
- Được rồi! Ta không nói nữa.
Tôn Quyền cười nói:
- Vậy muội nói đi! Đến tìm ta có việc gì?
Tôn Thượng Hương không kìm nén được hưng phấn nói:
- Nghe nói huynh trưởng đã lấy về Cổ Đĩnh đao rồi, có thể cho muội xem một chút không?
Cổ Đĩnh đao của phụ thân là hôm trước Lưu Cảnh mới phái người đưa tới, thật không ngờ con bé này lại biết nhanh như vậy, Tôn Quyền không nhịn được liền bật cười.
Y cẩn thận lấy ra Cổ Đĩnh đao từ trong cái hòm ở bên cạnh mình, bề ngoài thanh đao này rất cổ xưa, giống như đao thời Xuân Thu. Là do danh thợ thủ công đệ nhất quận Hội Kê tiêu hao tâm huyết ba năm để sáng chế ra, trên đao còn khắc tên của phụ thân Tôn Quyền.
Đao tuy rằng không phải vật bình thường nhưng đối với Tôn Quyền thậm chí là cả Giang Đông mà nói thì thanh đao này lại là vật thánh, cũng chính là nguyên do thanh đao này mà Tôn Quyền không truy cứu trách nhiệm Chu Du tự tiện ký thỏa thuận với Lưu Cảnh.
Tôn Thượng Hương cầm đao lên, từ từ rút ra, thanh đao màu xanh sắc sáng lấp lánh, ánh mắt của nàng sáng lên. Tôn Quyền đột nhiên hiểu ý của muội muội, không đợi nàng mở miệng y lập tức nói:
- Thanh đao này là vật thánh của Giang Đông, chỉ có quân chủ Giang Đông mới có thể có được, muội không được cầm đi!
Suy nghĩ của Tôn Thượng Hương bị huynh trưởng nói toạc ra rồi. Nàng có chút ngượng ngùng nói:
- Không phải là muội muốn, muội muốn đặt ở chỗ mẫu thân, để mẫu thân bảo quản.
- Nói bậy!
Tôn Quyền vừa bực mình vừa buồn cười nói:
- Mẫu thân từ khi nào lại muốn thanh đao này vậy, rõ ràng là muội muốn có mới lấy mẫu thân làm cái cớ. Ta nói cho muội biết, đây là quyền đao của Giang Đông, đời đời do quân chủ Giang Đông sở hữu, là tượng trưng cho quyền lực kết giao đấy.
Tôn Thượng Hương không biết làm sao, đành phải trả đao lại cho huynh trưởng, lại nói:
- Vậy huynh dù sao cũng phải tặng muội một binh khí chứ! Lúc muội sinh nhật mười hai tuổi, huynh đã đồng ý rồi nhưng vẫn luôn không thực hiện.
Trong lòng Tôn Quyền cười khổ, y đâu có đồng ý, nói trịnh trọng như vậy giống như mình nợ nần muội ấy vậy. Tôn Quyền vô cùng chiều chuộng muội muội, trước nay chưa bao giờ làm phật ý nàng cả. Y cất kỹ Cổ Đĩnh đao rồi đi đến trước phòng kiếm, mở cửa ra:
- Muội tự mình chọn đi!
Tôn Quyền rất thích sưu tầm danh kiếm, đây là đam mê lớn nhất của y. Mười mấy năm nay, y đã sưu tầm được hơn một trăm thanh kiếm nổi tiếng, toàn bộ đều được trưng bày trong phòng kiếm.
Thật ra đây là sở thích gia truyền của Tôn gia. Bắt đầu từ Tôn Kiên đến Tôn Sách, Tôn Quyền, thậm chí Tôn Thượng Hương cũng yêu thích sưu tầm các loại binh khí. Sau khi Tôn Sách qua đời, thê tử hắn Đại Kiều theo như di chúc của phu quân đưa kiếm đã sưu tầm được cho Tôn Quyền, những binh khí còn lại đều đưa cho Tôn Thượng Hương, làm cho nàng đã có mấy trăm loại binh khí, bày đầy ba gian nhà.
Hôm nay Tôn Thượng Hương đến chính là muốn Cổ Đĩnh đao, nhưng nàng cũng biết huynh trưởng sẽ không cho vì vậy phương án đã dùng của nàng chính là lại muốn một thanh kiếm khác, tóm lại không thể tay không mà về được.
Tôn Thượng Hương lập tức mặt mày hớn hở, đây là lần thứ ba hỏi huynh trưởng cho kiếm rồi. Nàng vui mừng đi vào phòng kiếm, Tôn Quyền lại dặn dò:
- Vẫn quy tắc cũ, không được động vào, chỉ được nhìn, ngắm trúng thanh kiếm nào thì định ra, không được đổi ý.
- Muội biết!
Tôn Thượng Hương cười đến mức trên mặt dường như nở hoa đào vậy. Nàng chắp tay sau lưng, nhìn từng thanh kiếm một, nhìn đến mức hoa cả mắt. Mỗi thanh nàng đều thích, mong muốn ôm toàn bộ những thanh kiếm trên tường đi.
Đi được hai vòng, nàng không quyết định được, có chút nũng nịu, nói:
- Nhị ca! Muội đều muốn, huynh nói phải làm sao bây giờ?
- Không được!
Tôn Quyền tức giận nói:
- Chỉ có thể cho một thanh, nếu không muội nhắm mắt tiện tay chỉ một thanh đi. Chỉ trúng rồi thì sẽ là của muội.
Tôn Thượng Hương thật sự nhắm hai mắt lại, nàng đảo một vòng, tùy tay chỉ:
- Chính là thanh này!
Nàng chỉ trúng một thanh kiếm ngắn. Tôn Quyền lập tức ngẩn người ra, thanh kiếm mà muội muội chỉ trúng lại chính là Thanh Nguyệt kiếm mà Lưu Cảnh tặng y. Y do dự một chút, nói:
- Thượng Hương! Muội đổi thanh kiếm khác đi!
- Tại sao phải đổi, đây chính là thanh kiếm mà ông trời tặng muội. Muội thích thanh kiếm này.
Tôn Thượng Hương tiến lên trước, gỡ kiếm xuống, thân kiếm dài một thước ba, nhẹ nhàng vừa tay. Nàng lại rút kiếm ra, chỉ thấy thân kiếm màu xanh nhạt, kiếm sáng như trăng, khí lạnh dày đặc, sắc bén khác thường. Trên thân kiếm dùng chữ tiểu triện khắc hai chữ “Thanh Nguyệt”.
- Thanh Nguyệt kiếm, tên rất hay!
Tôn Thượng Hương lập tức thích thanh kiếm này. Nàng vung hai cái, càng thích không buông tay:
- Nhị ca! Muội muốn nó!
Trong lòng Tôn Quyền thầm nghĩ
“- Phải chăng đây là thiên ý?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...