Binh Lâm Thiên Hạ

Dưới ánh trăng ảm đạm, một hồi phá vây thảm thiết ở trong cánh đồng mênh mông vừa mới kết thúc, Vu Cấm và Tang Bá dẫn bốn ngàn thuộc hạ liều chết phá vây, quay vòng tròn chặn mũi tên dày đặc, bốn ngàn Quân Tào bỏ mình hơn nửa, nhưng Vu Cấm và Tang Bá vẫn dẫn dắt mấy trăm người phá vây đi ra, chạy trốn về hướng tây.

Đã không có đại tướng dẫn đầu, số Quân Tào còn lại mất ý chí chống cự, phá vây phải chết, rút quân về doanh sẽ bị chết cháy, bọn họ không thể lựa chọn, chỉ thể đầu hàng, tính bằng đơn vị hàng nghìn binh lính Quân Tào quỳ xuống đầy cánh đồng, đều đưa tay thả lên đỉnh đầu.

- Chúng ta đầu hàng! Đầu hàng!

Tiếng đầu hàng vang khắp cánh đồng mênh mông, từng nhóm binh lính ngã quỵ xuống đất, nhiều đội quân Giang Hạ đi qua, đoạt lại binh khí, trấn áp ý đồ phản kháng của quân địch, lúc này, hơn mười binh lính Giang Hạ đem chủ soái Quân Tào Triệu Nghiễm đẩy đến trước mặt Lưu Cảnh.

Lại nói tiếp cũng khiến người ta khó có thể tin, khi Quân Tào đang lẩn trốn đã xảy ra nội chiến, ở cửa doanh phía tây, bởi vì tranh giành mà đã xảy ra xung đột, Triệu Nghiễm và hơn trăm thân binh bị một ngàn binh lính Quân Tào tức giận vây quanh, hơn trăm thân binh bị giết chết hơn nửa, ở trong lúc nguy cấp, Triệu Nghiễm được binh lính Giang Hạ cứu, cũng đồng thời trở thành tù binh quân Giang Hạ.

Triệu Nghiễm bị đẩy đến trước mặt Lưu Cảnh, đứng ngạo nghễ, binh lính xung quanh quát lớn: - Quỳ xuống!

Triệu Nghiễm hừ một tiếng, lại không để ý, lúc này, Lưu Cảnh khoát tay, phân phó xung quanh: - Mở trói cho y!

Thân binh nới lỏng dây buộc Triệu Nghiễm, Lưu Cảnh khẽ cười nói: - Triệu hộ quân, ta cho ngươi một lựa chọn, nếu ngươi muốn trở về, ta thả ngươi đi, nếu ngươi nguyện ý dốc sức theo ta, ta bổ nhiệm ngươi làm Trị trung Kinh Châu, người nhà thê nhi của ngươi, ta sẽ cùng Tào Thừa tướng đổi lấy, như thế nào?

Triệu Nghiễm cúi đầu trầm tư thật lâu sau, ba vạn Quân Tào ở quận An Lục trong tay gã đều bị diệt, gã đã không còn mặt mũi nào đi gặp Tào Tháo, cũng biết mình bị Quân Tào hận sâu, gã thở dài một tiếng, quì một gối ôm quyền nói: - Nguyện dốc sức vìChâu Mục!

Lưu Cảnh mừng rỡ, liền vội vàng tiến lên nâng gã dậy, cười nói: - Lưu Cảnh sớm nghe qua uy danh của ngài, hôm nay gặp được ngài, Lưu Cảnh vô cùng may mắn!

Triệu Nghiễm nghĩ đến mình từng đầu quân cho Lưu Biểu, lại bỏ mà đi, sau mười ba năm, kết quả vẫn là trở về Kinh Châu, đây là số mệnh đã định trước, gã cười khổ một tiếng, - Triệu Nghiễm nguyện dốc hết sức lực, vì Châu Mục.

Lưu Cảnh lệnh thân binh mang Triệu Nghiễm về thuyền thay quần áo nghỉ ngơi, lúc này, hắn lại hỏi xung quanh: - Có ai bắt được Tư Mã Ý không?

So với Triệu Nghiễm, Lưu Cảnh càng coi trọng Tư Mã Ý hơn, nếu hắn có được Tư Mã Ý, không khác gì có được Gia Cát Lượng, có thể cùng Gia Cát Lượng đối kháng, đây là cơ hội tốt giành được Tư Mã Ý, nếu bỏ qua, hắn hối hận thì đã muộn.

Nhóm thân binh đi hỏi khắp nơi một vòng, trở về bẩm báo: - Hồi bẩm Châu Mục, không ai thấy Tư Mã Ý!


Trong lòng Lưu Cảnh âm thầm kinh ngạc, chẳng lẽ Tư Mã Ý đi theo Vu Cấm và Tang Bá phá vây rồi sao?

Đúng lúc này, có người ở xa cao giọng cười nói: - Châu Mục, ta đặc biệt đến lĩnh thưởng!

Đây là thanh âm của Cam Ninh, tâm niệm Lưu Cảnh khẽ chuyển, chẳng lẽ Tư Mã Ý cũng không đi theo phía tây doanh, mà là theo phía bắc phá vây, hắn lập tức hỏi: - Chẳng lẽ Hưng Bá bắt được Tư Mã Ý?

- Đúng vậy!

Cam Ninh xoay người xuống ngựa, bước nhanh lên trước, đi theo sau y có vài tên tiểu binh, ôm một người đi tới, chính là Tư Mã Ý.

Trong lòng Lưu Cảnh mừng rỡ, vỗ vỗ bờ vai của Cam Ninh cười nói: - Qủa nhiên Hưng Bá không để cho ta thất vọng!

Cam Ninh chỉ Thập trưởng và vài tên tiểu binh phía sau cười nói: - Là mấy tên huynh đệ này bắt được Tư Mã Ý.

Lưu Cảnh ha hả cười, nói với Thập trưởng và tiểu binh bắt được Tư Mã Ý: - Ta sẽ giữ đúng hứa hẹn, trọng thưởng cho các ngươi, tuy nhiên sẽ do Cam tướng quân phân cho các ngươi, đi xuống trước đi!

Thập trưởng không kìm nổi, thầm nghĩ, nếu qua tay Cam Ninh, y nhất định sẽ đem ban cho những binh lính khác hơn phân nửa, còn dư lại một phần nhỏ cho mình.

Tuy nhiên có thưởng cũng không tệ rồi, nói không chừng còn có thể thăng một cấp, y mang theo vài tên tiểu binh quỳ xuống tạ ơn thưởng, lui xuống.

Lúc này Lưu Cảnh đi đến trước mặt Tư Mã Ý, tự mình nới lỏng dây buộc cho y, đánh giá y một chút cười nói: - Bắt được hai vạn tù binh ta không thèm để ý, nhưng bắt được Trọng Đạt, mới là tâm nguyện của ta!

Tư Mã Ý yên lặng bỗng nhúc nhích cổ tay, cười lạnh nói: - Tư Mã Ý là hạng người tầm thường, sao dám được Lưu Châu Mục coi trọng như thế?

Lưu Cảnh lại hỏi: - Việc đã đến nước này, Trọng Đạt có nguyện vì Giang Hạ dốc sức không?


Tư Mã Ý xoay người hướng bắc, khoanh tay không nói, thân binh xung quanh giận dữ, đang muốn mắng chửi, Lưu Cảnh khoát tay chặn binh lính lại, vừa cười nói: - Ta hỏi đường đột, Trọng Đạt hãy suy nghĩ một chút đi!

Lưu Cảnh đương nhiên sẽ không cho y đi, không phải lúc trước Giả Hủ cũng không chịu đầu hàng sao? Hơn nữa Tư Mã Ý dốc sức vì Tào Tháo cũng không lâu sau, xa xa chưa nói tới giống Trình Dục, Tuân Úc cũng vậy trung thành và tận tâm với Tào Tháo, lúc này y không chịu đầu hàng, phần nhiều là vì một loại tôn nghiêm.

Chỉ cần cho y thời gian chậm rãi suy xét, tin tưởng y sẽ hồi tâm chuyển ý, Lưu Cảnh quay đầu phân phó xung quanh: - Mang Tư Mã tiên sinh đi nghỉ ngơi, không được chậm trễ!

Tư Mã Ý không nói một lời, xoay người đi theo thân binh, Lưu Cảnh quay đầu nhìn hơn hai vạn tù binh, tiền vốn đã đủ rồi, có thể cùng Tôn Quyền nói một chút, lúc này hắn lệnh nói: - Áp giải tù binh lên thuyền, thu thập chiến trường, mang tất cả lương thực vật tư đi!

.....

Mặc dù Vu Cấm và Tang Bá dẫn mấy trăm người phá tan trùng vây chạy trốn, nhưng đại bộ phận binh lính Quân Tào không có vận may như bọn họ, ở trong ánh bình minh mông lung, nhiều đội binh lính Quân Tào ủ rũ bị quân Giang Hạ đuổi lên thuyền, cả đêm chiến đấu, khoảng chừng hơn hai vạn năm ngàn người thành tù binh quân Giang Hạ.

Lương thực và vật tư chồng chất như núi được mang lên thuyền lớn, Lưu Cảnh đứng ở đầu thuyền, ánh mắt lãnh đạm nhìn chăm chú vào nhóm tù binh Quân Tào đi qua trước mắt hắn, Văn Sính bên cạnh cười nói: - Nhiều sức lao động như vậy, chỉ sợ Từ Trưởng sử biết được sẽ cười ngủ không yên rồi.

- Trọng Nghiệp nói không sai, tù binh này dùng để khai thác mỏ đồng là thích hợp nhất.

Nói đến đây, Lưu Cảnh quay đầu lại nhìn thoáng qua Giả Hủ, thấy y đứng ở mép thuyền bên kia, kinh ngạc nhìn tù binh đi qua, tâm sự có vẻ nặng nề. Lưu Cảnh hiểu được tâm tình của y, liền chậm rãi đi lên trước cười nói: - Tiên sinh cảm thấy áy náy sao?

Giả Hủ lắc lắc đầu: - Nếu áy náy ta sẽ không tới, chỉ có điều nhìn binh lính bị bắt, có một loại cảm giác mất mát không nói ra được.

Lưu Cảnh thản nhiên cười nói: - Trên chiến trường có thể bị bắt kỳ thật đã là một loại may mắn.

- Là như thế này, có lẽ do nguyên nhân cũ, nghĩ đến người nhà bọn họ đang dựa cửa mà trông, trong lòng lại có vài phần không đành lòng.

Giả Hủ cười khổ một tiếng nói.


Lưu Cảnh trầm tư một lát nói: - Trước đó, chúng ta bắt được tù binh đều là dùng để trao đổi, về sau cơ hội trao đổi ngày càng ít, dựa theo lệ thường, tù binh đều là làm nô, tuy nhiên, để tù binh cả đời làm nô quả thật cũng quá tàn khốc, đính một chế độ đi! Bắt cưỡng bức lao động ba năm, có thể tự do.

Giả Hủ thở dài một tiếng, - Chí khí của công tử luôn khiến người khâm phục!

Nói đến đây, tâm tình của Giả Hủ cũng khá, y cười hỏi: - Nghe nói Triệu Nghiễm đã đầu hàng Châu Mục, Tư Mã Ý cũng bị bắt rồi, Châu Mục chuẩn bị xử trí y như thế nào?

- Bọn họ đều là người có tài, Triệu Nghiễm tuy rằng binh bại, nhưng tài của y không phải là mang binh đánh giặc, mà là đồn điền luyện binh, cho nên ta bổ nhiệm y làm Trị trung, chủ quản đồn điền và luyện binh, về phần Tư Mã Ý

Nói đến đây, Lưu Cảnh mỉm cười: - Ta vì y hao tốn năm ngàn lượng hoàng kim, đương nhiên y sẽ được trọng dụng, nếu y chịu đầu hàng ta, ta sẽ dùng y làm mưu sĩ.

Giả Hủ khẽ mỉm cười: - Khiến y đầu hàng, cũng không dễ dàng như vậy! Ta cùng phụ thân y có giao tình, có muốn ta thay Châu Mục khuyên y hay không?

Lưu Cảnh mừng rỡ, khom người thi lễ với Giả Hủ: - Hết thảy kính nhờ tiên sinh.

Giả Hủ vuốt râu cười: - Cho ta thời gian, ta từ từ đến thuyết phục y.

Lúc này, một gã thân binh chạy vội tới, thi lễ bẩm báo với Lưu Cảnh: - Khởi bẩm Châu Mục, có hơn mười lão nhân địa phương cầu kiến Châu Mục!

Lưu Cảnh gật gật đầu, lại nói với Giả Hủ: - Việc Tư Mã Ý, ta liền giao cho tiên sinh, ta đi xử lý sự vụ trước.

- Xin Châu Mục yên tâm, ta sẽ làm hết sức.

Lưu Cảnh lúc này mới vội vàng đi theo thân binh về phía dưới thuyền, Giả Hủ nhìn Lưu Cảnh đi xa, không khỏi lâm vào trầm tư, y cũng không biết khuyên Tư Mã Ý như thế nào, không biết nên bắt đầu từ đâu?

Trên bờ sông, hơn mười lão nhân ở quận An Lục và Thái Thú Tô Phi dưới sự dẫn dắt đi tới trước mặt Lưu Cảnh, Tô Phi tiến lên thấp giọng nói: - Đây là vài lão nhân có đức cao vọng trọng ở quận An Lục.

- Bọn họ có chuyện gì? Lưu Cảnh giấu diếm thanh sắc hỏi.

- Bọn họ hy vọng quân đội của chúng ta có thể lưu lại.


Tô Phi lại quay đầu giới thiệu với mọi người: - Vị này là Kinh Châu Mục Lưu Sứ quân đại nhân.

Chúng lão nhân cùng nhau quỳ xuống: - Tiểu dân bái kiến Châu Mục đại nhân!

Lưu Cảnh vội vàng sai thân binh nâng bọn họ dậy, cười với mọi người nói: - Các vị phụ lão có yêu cầu gì cứ việc nói, chỉ cần Lưu Cảnh có thể làm, nhất định sẽ trợ giúp mọi người.

Một gã lão già rơi lệ nói: - Xin sứ quân đừng bỏ mặc chúng ta, nếu Quân Tào tới, tất sẽ giết chúng ta cho hả giận.

Lưu Cảnh nhất thời có chút khó xử, lúc này hắn cũng không muốn đoạt lại quận An Lục, cũng không phải hắn lo lắng Tào Tháo dẫn đại quân đến báo thù, mà là nếu để ít binh ở quận An Lục, không có ý nghĩa gì, nếu để nhiều lính, thì sẽ bị Quân Tào phái đại quân tiến đến tiêu diệt, tạo thành tổn thất không cần thiết, lưu lại quận An Lục có thể phân tán binh lực của Quân Tào.

Lúc này, hắn thấy Văn Sính ở một bên đưa mắt ra ý liếc mình một cái, liền đi tới bên cạnh Văn Sính thấp giọng hỏi: - Ông muốn nói cái gì?

- Khởi bẩm Châu Mục, thuộc hạ có một phương án, có lẽ có thể giải quyết vấn đề khó khăn này.

- Ông nói đi, phương án gì?

- Ta cảm thấy chúng ta có thể để binh ở huyện Vân Dương, cắm ở Giang Bắc một cái đệm, đối với tương lai chiến thắng Quân Tào nhất định có thể phát huy tác dụng.

Phương án này khiến Lưu Cảnh có chút động tâm, huyện Vân Dương ở trong Vân Mộng Trạch, bốn phía đều là đầm nước ẩm, Vân Thủy lại chảy qua đó, tấn công huyện Vân Dương, nhất định phải đi đường thủy, nếu như là quân Giang Đông có lẽ không có vấn đề, nhưng nếu như Quân Tào phải không tiện thuỷ chiến, đánh hạ huyện Vân Dương cũng không phải dễ dàng như vậy rồi.

Văn Sính nói tiếp: - Nếu để dân cư huyện Vân Dương dời đi, lại xây dựng một ít công sự, chỉ cần đóng hai ngàn quân đội, hoàn toàn có thể ngăn cản vạn người tiến công.

Lưu Cảnh thấy ánh mắt Văn Sính lộ ra vẻ mặt chờ mong, liền khẽ mỉm cười nói: - Vậy huyện Vân Dương ta liền giao cho ông rồi.

Văn Sính mừng rỡ, lập tức khom người nói: - Thuộc hạ nguyện đóng quân ở huyện Vân Dương!

Lưu Cảnh lại đi về phía Tô Phi và hơn mười người lão nhân nói: - Như vậy đi! Cư dân huyện An Lục tạm thời đến Hạ Khẩu, chuyện này liền giao cho Tô Thái Thú phụ trách, chậm nhất ngày mốt sẽ có đội tàu đến giúp di chuyển, nếu cần quân đội trợ giúp, có thể cùng Văn Tướng quân thương lượng cụ thể.

......

----------oOo----------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận