Trên đại sảnh, phương án nam chinh được tiến hành thảo luận ước chừng một ngày, mãi cho đến khi màn đêm buông xuống, mọi người mới trong tình trạng kiệt sức mà tán đi, vấn đề trọng đại như bảo đảm hậu cần, phạm vi nam chinh vânvân đều đã quyết định, nhưng nhân số và sách lược xuất binh lại đang phân vân, đều có nhiều cách nghĩ, khó có thể thống nhất.
Trong thư phòng, Tào Tháo khoanh tay đi qua đi lại, suy tư về vài cái phương án. Trong lòng thực không đưa ra được chủ ý, đứng bên cạnh lão là con thứ Tào Thực, Tào Thực năm nay chỉ có mười bảy tuổi, tài hoa hơn người, thông minh dị thường, Tào Tháo vô cùng yêu thích y, lão lệnh cho con cả Tào Phi trấn thủ Nghiệp Đô, mà con thứ Tào Thực liền mang theo trên người.
Lúc này, có thị vệ ở cửa bẩm báo:
- Trình tiên sinh và Tuân lệnh quân đến đây.
Đây là Trình Dục và Tuân Úc, Tào Tháo âm thầm gọi người giữ bọn họ lại, đây cũng là một cái thói quen của Tào Tháo khi thương thảo quân quốc chính vụ, trước tiên là thảo luận mở rộng, sau đó lại cùng mưu sĩ trung tâm thảo luận cụ thể.
- Mời bọn họ tiến vào!
Một lát, Trình Dục và Tuân Úc một trước một sau đi đến, hai người khom người thi lễ, Tào Tháo cười khoát tay chặn lại: - Không cần đa lễ nữa, mau ngồi xuống đi!
Trình Dục và Tuân Úc cười ngồi xuống, Trình Dục nói trước: - Ở cửa nhìn thấy Tư Mã Trọng Đạt, y chậm chạp không chịu rời đi, dường như có kiến giải gì đó muốn bẩm báo Thừa tướng.
Tào Tháo ngẩn ra, ngay sau đó mỉm cười, lập tức bảo Tào Thực:; - Đi mời Tư Mã Trọng Đạt cùng đến!
Tào Thực xoay người đi, Tuân Úc không hiểu hỏi: - Hôm nay ta thấy y cũng tham gia nghị sự quân chính, lẽ nào Thừa tướng không để y làm văn học duyện?
Tào Tháo gật gật đầu: - Người này có đại tài quân sự, để y làm văn học duyện thì tài lớn dùng hơi ít rồi, chính y nguyện ý nhập ngũ, lần này nam chinh, ta chuẩn bị bổ nhiệm y làm Chủ bạc.
Trình Dục cũng cười nói: - Tư Mã Bát Đạt mỗi người đều là tài năng, tuấn kiệt, cho nên tục ngữ có nói, nam có Mã Ngũ Thường, lông mi trắng hiền năng nhất, Bắc có Mã Bát Đạt, Trọng Đạt là tài cao nhất.
Đang nói, Tư Mã Ý được Tào Thực dẫn theo tiến vào, Tư Mã Ý tiến lên quỳ xuống, hành lễ cúi đầu: - Bái kiến Thừa tướng, bái kiến hai vị tiền bối!
Tào Tháo thản nhiên cười: - Ta đang cùng hai vị mưu sĩ thảo luận chiến sự Kinh Châu, Trọng Đạt không ngại cũng ngồi xuống đi!
- Vâng!
Tư Mã Ý không dám sóng vai mà ngồi cùng Trình Dục, Tuân Úc, mà là ngồi ở phía sau bọn họ, Tào Thực đã ngồi xuống ở phía sau phụ thân, cẩn thận nghe bọn họ thảo luận chiến sự Kinh Châu.
Trong phòng an tĩnh lại, Tào Tháo lúc này mới nói trước với Tuân Úc: - Bạch Thiên tiên sinh đề nghị ta dùng một phần nhỏ binh lực, cùng dân tĩnh dưỡng, ta cũng có thể hiểu được tấm lòng yêu dân của tiên sinh, chỉ là chúng ta và Lưu Cảnh giao binh vài lần đều bại trận, ta thấu hiểu rất rõ, Lưu Cảnh có ưu thế thuỷ quân, có ưu thế địa lợi, có ưu thế dân tâm, đánh nhỏ lẻ, ngay cả binh lực ta cũng không chiến thắng được đối phương.
Lần này quân Giang Đông cũng tham chiến, binh lực hai phe chừng một trăm ngàn chi chúng, ta phải thêm gấp mấy lần cho kia, mới có khả năng thủ thắng, cho nên ta quyết định xuất ba trăm ngàn binh, quyết chiến tại Trường Giang.
Tuân Úc giật mình kinh hãi, vội vàng nói: - Thừa tướng không thể, xuất ba trăm ngàn binh, nếu hơn gấp hai lần dân phu, đó chính là cả triệu chi chúng rồi, lấy thực lực của cả nước bây giờ, chỉ sợ chống đỡ không nổi trận chiến tranh này.
Bên cạnh Trình Dục cười nói: - Văn Nhược quá lo lắng, kỳ thật không cần gấp hai lần dân phu, chuẩn bị chiến đấu đã hoàn thành, nhiều nhất trưng một trăm ngàn dân phu và ba vạn người chèo thuyền, dân phu chủ yếu dùng cho vận chuyển giữa Uyển Thành và Phàn Thành, hơn nữa ba trăm ngàn binh lực ta cho rằng quả thật cần thiết, nếu không khó có thể thắng lợi được cuộc chiến nam bắc lần này.
Trình Dục ở Phàn Thành hơn phân nửa năm, lấy tài trí và thân phận của y, lời của y vô hình trung có sức thuyết phục rất lớn, Tuân Úc trầm mặc chốc lát nói:
- Ba trăm ngàn quân gần như là quân khuynh quốc, nếu như hết xuôi nam rất lớn, Trọng Đức có suy xét đến quân Tây Lương Mã Đằng có thể thừa dịp hư mà vào hay không?
Tuân Úc nhắc tới quân Tây Lương, trong phòng lập tức trầm mặc, Tây Lương Mã Đằng đúng là uy hiếp lớn nhất, cứ cho là ở trận chiến Quan Độ Mã Đằng cũng xuất binh trợ quân Tào tấn công Tịnh Châu, nhưng cũng không có nghĩa là Mã Đằng liền từ này thân thiện với quân Tào, một khi Trung Nguyên hư không, Mã Đằng cực có khả năng suất quân đông tiến, đây cũng là mối họa tiềm ẩn của Tào Tháo.
Lúc này, Tư Mã Ý vẫn không nói gì mới lên tiếng: - Ta cũng có một kế, có thể giải trừ hậu hoạn Tây Lương.
Tào Tháo mừng rỡ:
- Trọng Đạt mời nói!
Tư Mã Ý trầm tư chốc lát nói: - Ta nghe nói người Khương tác loạn, chiếm lĩnh quận Tửu Tuyền, chặn liên hệ giữa quận Trương Dịch và quận Đôn Hoàng, Thừa tướng có thể sử dụng chiếu của thiên tử cho Mã Đằng và Hàn Toại, hai người bọn họ ai thu phục quận Tửu Tuyền trước, liền phong người đó là Lương Châu Mục
Không đợi Tư Mã Ý nói xong, Tào Tháo liền vỗ tay cười to: - Hay lắm, còn đây là kế nhị đào giết tam sĩ chi đấy!
Lúc này, Tào Thực thấy Tuân Úc ảm đạm, biết là y phản đối chiến dịch đối với Kinh Châu, Tào Thực nhân tiện nói: - Kế sách mặc dù tốt, nhưng quá mức rõ ràng, Mã Đằng và Hàn Toại chưa chắc sẽ mắc mưu.
Tư Mã Ý khẽ mỉm cười: - Bọn họ biết thì như thế nào? Hai người vừa không phải con cháu, cũng không phải huynh đệ, khi ích lợi ở trước mặt, lại có thể làm được một lòng, Mã Đằng người này dũng mãnh liệt mà ít trí, tâm tính đa nghi, nếu Thừa tướng cho lời nhắn nữa cho Hàn Toại, Mã Đằng không tin được, tất sẽ hoài nghi Hàn Toại đối với chính mình có giấu diếm, hai người có ngăn cách, cho dù Hứa Xương là thành trống không, bọn họ cũng sẽ không đến tiến công, ta dám đoán chắc, Mã Đằng cuối cùng là sẽ đi chinh phạt người Khương Tửu Tuyền.
Kế sách của Tư Mã Ý cẩn thận, khiến Tào Tháo rất là tán thưởng, lão lại cười hỏi: - Không biết Trọng Đạt đối với việc nam chinh Kinh Châu có giải thích gì?
Trong lòng Tư Mã Ý sớm có thượng sách, tiếc rằng y không có cơ hội nói chuyện, y buổi tối bồi hồi ở ngoài phủ Thừa tướng, cũng là muốn tìm cơ hội hiến kế, hiện tại Tào Tháo rốt cục cho y một cái cơ hội, y lập tức nói: - Vi thần nghĩ đến, trước tiên có thể từ nội bộ làm suy yếu đồng minh Tôn Lưu, lại tập trung binh lực tấn công Giang Hạ.
- Nói tiếp! Tào Tháo lập tức thấy hứng thú, ngay cả hai người Trình, Tuân cũng ngưng thần lắng nghe.
Tư Mã Ý vừa cười tiếp tục nói: - Ta nghe nói năm trước Lưu Cảnh đi Đông Ngô suýt nữa gặp chuyện, hơn nữa nội bộ tập đoàn quan văn Giang Đông phản đối đồng minh với Lưu Cảnh, dưới tình huống như vậy, không bằng Thừa tướng tạo thế, phái một chi quân đội đóng quân ở Hợp Phì, tiến binh Vu Hồ, tất nhiên sẽ gây ra chấn động Đông Ngô, lúc này lại phái Hoa thị vào Đông Ngô chu toàn, chỉ cần Đông Ngô đồng ý rút quân, có thể hứa cho Tôn Quyền làm Ngô công, hơn nữa tiếng phản đối của nội bộ Đông Ngô đắc thế, khi bọn họ tạo áp lực, Tôn Quyền tất nhiên sẽ dao động ý chí, suy yếu liên minh Tôn Lưu.
Ánh mắt Tư Mã Ý thấu triệt, sách lược sắc bén, luôn có thể cắt đến trung tâm, y đề xuất Hoa Thị trung chính là Hoa Hâm, là người Tôn Quyền tin cậy, khiến Tào Tháo có cảm giác như ở trong mộng mới tỉnh, lão không khỏi thở dài nói: - Ta hôm nay mới có được tài của Trọng Đạt, đáng tiếc!
.....
Tư Mã Ý và Tuân Úc đều cáo từ, Tào Thực cũng đi, trong phòng chỉ còn lại có hai người Tào Tháo và Trình Dục, Tào Tháo cười hỏi: - Trọng Đức nghĩ đến Tư Mã Ý có thể bổ sung Phụng Hiếu vào chỗ thiếu sao?
Trình Dục trầm tư chốc lát nói: - Tư Mã gia tộc là thế gia danh môn Hà Nội, cũng là người kiên quyết thi hành nho học, bọn họ chưa chắc sẽ ủng hộ khát vọng pháp gia thứ tộc của Thừa tướng, nếu khiến gia tộc kia phát triển an toàn, chỉ sợ tương lai sẽ ảnh hưởng đến con cháu Thừa tướng, ta đề nghị Thừa tướng dùng kỳ tài mà không cần kỳ thân.
Tào Tháo cười to: - Trọng Đức nói quá lời, một gia tộc Tư Mã nho nhỏ, ta không tin bọn họ còn có thể làm gì con cháu ta.
Trong lòng Trình Dục ngầm cười khổ, y phát hiện tâm công danh ích lợi của Tư Mã Ý rất nặng, người như thế dùng tốt, là may mắn; dùng không tốt, là mối họa, nhưng Tào Tháo hiện tại cực kỳ coi trọng y, Trình Dục cũng không tiện diệt hưng trí của Tào Tháo, chỉ đành uyển chuyển khuyên nhủ: - Tư Mã Ý hôm trời mặc dù đề xuất thượng sách, nhưng không thể bởi vậy liền phán đoán y có thể thay thế vào chỗ trống của Phụng Hiếu, vi thần khuyên Thừa tướng đừng ngại quan sát nhiều hơn, chờ y lập nhiều công tích lại dùng y cũng không muộn, cũng có thể khiến người khác tâm phục khẩu phục.
Tào Tháo gật gật đầu, phương án này lão có thể đồng ý, để cho Tư Mã Ý tiếp tục làm Chủ bộ đi!
Tào Tháo bỗng nhiên lại nghĩ tới một chuyện, liền vội hỏi Trình Dục: - Lần này ta ồ ạt nam chinh, có thể lấy cớ gì?
Trình Dục vuốt râu cười nói: - Rất dễ dàng, thiên tử phong Lưu Cảnh làm Kinh Châu Mục, hắn chưa vào kinh tạ ơn, đúng là coi rẻ thiên tử, Thừa tướng có thể chinh phạt Lưu Cảnh tội khi quân.
Tào Tháo cười to: - Tội danh hay, chỉ sợ Lưu Diên Khánh cũng chuẩn bị không kịp!
Lúc này, một gã thị vệ ở ngoài cửa bẩm báo: - Khởi bẩm Thừa tướng, Trương Liêu tướng quân cầu kiến, nói có kế sách phá địch!
- Nhanh chóng mệnh y tiến vào!
Tào Tháo không khỏi cười nói với Trình Dục: - Trương Văn Viễn cũng có kế sách phá địch sao?
Trình Dục cũng khẽ mỉm cười: - Văn Viễn cũng là danh tướng vậy. Kế sách của y, Thừa tướng có thể nghe.
Không bao lâu, Trương Liêu được dẫn theo tiến vào, quì một gối thi lễ: - Ty chức tham kiến Thừa tướng!
- Văn Viễn không cần đa lễ, mời ngồi!
Trương Liêu ngồi xuống nhân tiện nói: - Ty chức có một kế sách, có thể lấy được Tương Dương, không biết Thừa tướng có nguyện ý nghe không?
- Ngươi nói đi!
Trương Liêu liền trầm giọng nói: - Lưu Cảnh mặc dù được Tương Dương, lại không chịu đem dân bỏ trốn khỏi Tương Dương dọn trở lại, bởi vậy có thể thấy được hắn chuẩn bị có thể buông tha cho Tương Dương, cho nên ta đề nghị Thừa tướng chia hai đường, một đường đóng quân Phàn Thành, một đường thảo phạt An Lục Quận, đưa binh tới Giang hạ, binh lực Lưu Cảnh không đủ, tất nhiên sẽ rút lui khỏi Tương Dương mà bảo vệ Giang Hạ.
Nếu lấy được Tương Dương, Thừa tướng liền có thể tiến nhanh xuôi nam thẳng đến Giang Lăng, cướp lấy chiến thuyền tiền lương của Giang Lăng, chiêu mộ người chèo thuyền địa phương, lời nói của Trình tiên sinh, người chèo thuyền không đủ cũng giải quyết dễ dàng.
Tào Tháo nhìn thoáng qua Trình Dục, hỏi y kế này có được hay không?
Trình Dục vô cùng tán thành kế sách thu hoạch người chèo thuyền từ phía nam, y vuốt râu cười nói: - Nếu muốn đoạt lại Tương Dương, chỉ sợ chỉ dựa vào tiến công An Lục Quận còn chưa đủ, còn phải lên dung nhập Phòng Lăng, theo đường bộ uy hiếp Tương Dương, khiến cho Lưu Cảnh triệt binh từ Tương Dương.
Tào Tháo trầm tư một lát, rồi vui vẻ đáp ứng: - Ta đây lệnh cho Văn Viễn làm chủ tướng, Vu Cấm và Tang Bá làm phó tướng, Mao Giới, Tư Mã Ý làm mưu sĩ, Nhữ Nam Thái Thú Lý Thông làm tiếp ứng, xuất sáu vạn binh tiến công An Lục Quận, tướng phòng giữ An Lục là danh tướng Văn Sính, hy vọng Văn Viễn đừng để cho ta thất vọng.
- Ty chức sẽ không để cho Thừa tướng thất vọng!
.....
Tháng ba năm Kiến An thứ mười ba, Tào Tháo lấy lý do Lưu Cảnh được phong làm Châu Mục mà không vào kinh tạ ơn, chỉ trích Lưu Cảnh có tội khi quân, cũng do thiên tử hạ chiếu, gia phong Tào Tháo làm Chinh nam Đại tướng quân, cầm lễ chinh phạt Kinh Châu Mục Lưu Cảnh.
Tào Tháo liền điểm ba trăm ngàn đại quân, mệnh Mãn Sủng dẫn mười ngàn quân đi Hợp Phì, tiến binh tới Vu Hồ, lại lệnh cho Tào Nhân dẫn ba vạn quân từ Thượng Dung vượt sông, tiến quân Phòng Lăng, lại phái Trương Liêu làm chủ tướng, dẫn năm vạn đại quân tiến binh tới Nhữ Nam, chuẩn bị từ Nhữ Nam tiến công An Lục Quận.
Tào Tháo thì tự mình dẫn hơn mười vạn đại quân, trùng trùng điệp điệp hướng Nam Dương xuất phát, năm Kiến An thứ mười ba Tào quân ồ ạt nam chinh bởi vậy mở màn.
.....
----------oOo----------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...