Binh Lâm Thiên Hạ

Lỗ Túc đã làm tốt công tác chuẩn bị, báo tin là sớm nhất ba ngày sau y sẽ xuất phát, nhưng cuối cùng xuất phát vào hôm nay, lại không có tin tức gì, không có người báo tin y xuất phát, càng không có người an bài cho y lên thuyền, đến cả vị Dịch thừa chuyên lo việc ăn ở của y cũng đổi thành người khác, Lỗ Túc hỏi han tình hình, người này liền nói mình vừa tới, không biết gì cả.

Bất đắc dĩ, Lỗ Túc đành phải đi quận nha tìm Từ Thứ, không ngờ Từ Thứ lại không ở quận nha, đã đi Hạ Khẩu rồi, tìm Đổng Doãn, Đổng Doãn cũng đi Hạ Khẩu, chờ mãi cho đến lúc hoàng hôn, Lỗ Túc mới trở về dịch trạm, y không thu hoạch được tin tức gì.

Vào đến cửa, Vương Dịch thừa vẻ mặt lo lắng chạy ra đón.

- Lỗ công đi đâu vậy, tại hạ tìm ngài cả buổi chiều.

Lỗ Túc giật mình, trong lòng dâng lên một niềm hy vọng.

- Có tin tức gì sao?

Vương Dịch thừa lắc đầu.

- Vẫn chưa có tin tức, nhưng buổi trưa Lỗ công không có về ăn cơm, hạ quan rất lo lắng, bây giờ hạ quan đi chuẩn bị đồ ăn cho ngài được không?

Lỗ Túc nhất thời chán nản, thẫn thờ nói:

- Được! Tùy tiện làm một món là được rồi.

Vương Dịch thừa đáp ứng liền vội vàng đi, Lỗ Túc khoanh tay đi vào tòa viện, nơi y ở kỳ thực rất tốt, dịch quán rộng hai mươi mẫu tổng cộng chỉ có năm tòa viện, mỗi tòa đều tách biệt nhau.

Hòn non bộ, hồ cá, đủ các loại kỳ hoa dị thảo, vẻn vẹn chỉ có hai mươi mấy gian phòng, có ba người thị nữ và một Dịch thừa, dịch quán này chỉ có nhân vật như Lỗ Túc mới có tư cách vào ở, cho nên cả tòa nhà trước mặt đều chỉ có một mình Lỗ Túc ở.

Điều kiện ăn ở tuy rất tốt, nhưng tâm tình lại không tốt chút nào, trở lại phòng mà lòng rầu rĩ không vui, y hoài nghi mình đã nhớ nhầm ngày xuất phát, nhưng tỉ mỉ đối chiếu lại, chính xác là ngày hôm nay, nên xuất phát sớm một chút, nhưng bây giờ trời đã sắp tối rồi, lại không có động tĩnh gì, đây là chuyện thế nào?

Trong phòng, Lỗ Túc cúi đầu đi qua đi lại, trong lòng y cảm thấy bất an, xuất phát đi Đông Ngô là một đại sự, hôm qua đáng lẽ phải có quan viên đến tìm mình an bài thuyền bè hành lý các loại, thậm chí Lưu Cảnh hay Từ Thứ còn muốn tiếp kiến y một lần, xác định tốt thủ tục tiếp đãi của Giang Đông bên kia thật tốt.

Ba ngày trước y phái tùy tùng về Giang Đông báo tin trước, để Ngô Hầu sắp xếp tiếp đãi, có thể là tạm thời thay đổi kế hoạch, cũng nên báo cho mình một tiếng, cũng phái người trở về báo tin cho mình, không có tăm hơi gì, thì phải làm sao?


Trong lòng Lỗ Túc tràn đầy bất an và bất mãn, trực giác báo cho y biết, có thể đã xảy ra chuyện gì đó? Rất có khả năng có liên quan đến việc Bộ Chất đi sứ Giang Lăng, có lẽ là Lưu Cảnh đã bất mãn với Ngô Hầu.

Kỳ thực Lỗ Túc cũng cảm giác được Ngô Hầu xử lý việc Lưu Bị không ổn, ba năm trước Ngô Hầu thề thốt chân thành nguyện ủng hộ Lưu Cảnh làm Kinh Châu Mục, nhưng đến lúc này lại lật lọng, điều này dễ dàng làm cho người ta có một cảm giác không có thành ý, chẳng lẽ Lưu Cảnh cho rằng Ngô Hầu không có thành ý, cho nên mới tạm thời hủy bỏ chuyến khởi hành hôm nay sao?

Lúc này, Vương Dịch thừa mang theo hộp thức ăn mau chóng bước tới cười nói:

- Khiến Lỗ công đợi lâu, mời ngài dùng cơm!

Một ả thị nữ tiến lên giúp đỡ, Vương Dịch thừa vừa bày biện thức ăn và rượu, vừa cười nói:

- Buổi trưa hôm nay, hạ quan rốt cuộc cũng nghe được một tin tức, dường như Thái thú chúng tôi đã đi Hạ Khẩu lúc trời vừa sáng.

Lỗ Túc giật mình, Lưu Cảnh đi Hạ Khẩu! Y đã biết rằng Từ Thứ và Đổng Doãn đều đi Hạ Khẩu, bây giờ ngay cả Lưu Cảnh cũng đi, bên Hạ Khẩu nhất định đã xảy ra chuyện gì rồi, y vội vàng hỏi:

- Thái thú các ngài đi Hạ Khẩu làm gì vậy?

Vương Dịch thừa lắc lắc đầu.

- Điều này tại hạ cũng không biết, nhưng tại hạ đã hỏi không ít người, tất cả đều không biết.

Nói xong, Vương Dịch thừa thi lễ lui xuống, Lỗ Túc ngồi trước cái bàn con, trong lòng càng thêm nghi hoặc, y nghi ngờ là Hạ Khẩu đã xảy ra chiến tranh, nhưng nghĩ kỹ lại cũng không có khả năng, nếu như Hạ Khẩu xảy ra chiến tranh, Vũ Xương đã sớm động viên toàn thành.

Chẳng lẽ có liên quan đến Tương Dương, nhưng cho dù là liên quan đến Tương Dương, cũng không cần Lưu Cảnh đích thân đi, Lỗ Túc nghĩ ngợi lung tung một hồi, vẫn không đưa ra được kết luận.

Lúc này, tùy tùng của y chạy trở về, thở hồng hộc nói:

- Phó đô đốc, tòa chủ viện lớn nhất kia bắt đầu sửa sang, người tới rất đông, đều đang dọn dẹp bố trí, mang tới rất nhiều vật dụng quý giá, còn có một bức bình phong Bạch Ngọc dài hai trượng, nghe nói là trấn trạch chi bảo của Hoàng Tổ.

Trong lòng Lỗ Túc nghi hoặc, người vào ở này là ai? Chẳng lẽ có liên quan đến việc Lưu Cảnh đi Hạ Khẩu, y cũng không ăn không vô, liền buông bát cơm vội vàng chạy về hướng chủ viện.


Trạch viện Lỗ Túc ở là nơi của khách quý, chỉ có người địa vị rất cao mới có thể ở, là một tòa nhà gồm một tòa đại viện và bốn tòa tiểu viện, Thính Tòng Viện nơi Lỗ Túc ở là một trong bốn tòa tiểu viện, mà chủ viện có tên là Kỳ Lân Đường, rộng tám mẫu, nghe nói chỉ có năm đó khi Lưu Biểu thị sát Giang Hạ mới nghỉ tại Kỳ Lân Đường.

Đã bảy tám năm không có người ở, hôm nay không ngờ bắt đầu thu xếp, trong sân trước, chủ đường và hậu đường của Kỳ Lân Đường, hơn hai trăm binh sỹ và mấy mươi tên công tượng đang bận rộn dọn dẹp và tu sửa lại một số chỗ hư hỏng.

Trên sân trước bày đầy các loại đồ gia dụng và đồ vật quý báu, những thứ này vốn đều là vật trong nhà của Hoàng Tổ, sau khi bị bắt đến chỗ quan phủ, vẫn được cất trong kho, hôm nay toàn bộ đều được đưa đến.

Lỗ Túc nhìn thấy bức bình phong Bạch Ngọc, cao một trượng, dài ba trượng, bên dưới là giá đỡ làm từ gỗ tử đàn (cây trắc), cả bức bình phong gồm ba phiến bạch ngọc nhẵn mịn không tỳ vết ghép lại mà thành, trên có vẽ Thiên Lý Kinh Châu Đồ, giá trị liên thành, tương truyền chính là trấn trạch chi bảo của Hoàng Tổ, bây giờ cũng đã được đem đến trước Kỳ Lân Đường.

Mặc dù trời sắp tối đen, nhưng trong Kỳ Lân Đường đèn đuốc vẫn sáng trưng như trước, vô số binh sỹ và công tượng đang bận rộn dọn dẹp, cũng khoác những bức màn to lớn lên trên xà nhà.

Trong lòng Lỗ Túc càng thêm kinh ngạc, điệu bộ thế này, người đến đây ắt không phải là người bình thường, y tìm đến một tên đội trưởng trẻ tuổi, chắp tay cười nói:

- Vị tiểu Tướng quân này, cho hỏi ai sắp tới vậy?

Tên đội trưởng trẻ tuổi lắc lắc đầu:

- Chúng ta cũng không biết, dù sao cũng là mệnh lệnh của cấp trên, nhất định phải dọn dẹp bố trí xong trước trưa mai, phỏng chừng phải làm việc suốt đêm nay rồi.

Lỗ Túc hỏi liên tiếp mấy người, không ai biết là người nào vào ở, thậm chí đến cả quan chủ quản cũng mờ mịt, đủ thấy việc này vô cùng cơ mật, y chỉ biết rầu rĩ mà trở về nơi ở.

Chờ đợi hai ngày, vẫn không có tin tức gì, cũng không phát hiện ra bất kỳ dấu vết nào, điều này khiến cho Lỗ Túc trong lòng càng thêm lo lắng, y rất lo lắng Lưu Cảnh đã vứt bỏ việc kết minh với Giang Đông rồi.

Chạng vạng tối ngày thứ ba, Vương Quận thừa chạy đến như bay, gấp gáp nói:

- Lỗ công mau đi đến bến tàu, hình như có sự tình quan trọng đã xảy ra, có người nhìn thấy thuyền của Thái thú.

Lỗ Túc nhảy cẫng lên, chạy ra cửa xoay người leo lên ngựa, thúc ngựa chạy về hướng bến tàu, nếu không có tin tức nữa, thì y sẽ điên mất.


Chạy đến trước bến tàu, chỉ thấy trên bến tàu đang đậu mấy chiếc thuyền lớn, mấy mươi quan viên Giang Hạ đã chờ ở trước bến tàu, bốn phía dày đặc hai ngàn binh sỹ, vũ trang đầy đủ, phòng bị nghiêm ngặt.

Lỗ Túc không được đi vào bên trong, y chỉ có thể như dân thường, đứng ở một chỗ cao nơi xa xa mà nhìn vào, lúc này tùy tùng của y tìm thấy y, thấp giọng nói:

- Phó đô đốc, thuộc hạ nghe ngóng được, hình như là sứ giả của triều đình phái tới.

Trong lòng Lỗ Túc trầm xuống, quả nhiên không ngoài dự đoán của y, là sứ giả từ Nghiệp Đô đến, ngoài lý do này, Kinh Châu thật sự không còn lý do nào để làm lớn chuyện mà bố trí Kỳ Lân Đường như thế.

Nhưng điều Lỗ Túc muốn biết là, rốt cuộc là sứ giả của Thiên Tử, hay là sứ giả của Tào Tháo, hai việc nay khác biệt rất lớn, nếu là sứ giả của Thiên Tử thì biểu thị Lưu Cảnh đã được triều đình thừa nhận, mà nếu là sứ giả của Tào Tháo, nghĩa là Lưu Cảnh có khả năng sắp đầu hàng Tào Tháo rồi.

Đúng lúc này, trong tiếng trống nhạc, Lưu Cảnh và Từ Thứ dẫn theo một người trung niên mặc trường bào uy nghiêm, đi theo sau lưng là một đội binh sỹ quân Tào.

Người đàn ông trung niên dáng người không cao, phong thái tao nhã, cười nói vui vẻ, từ xa nhìn đến, Lỗ Túc cảm thấy người này có chút quen quen, dường như y đã từng gặp qua, liền cuối đầu suy nghĩ, Lỗ Túc lập tức giật nảy mình, người này chính là Tuân Úc.

Lỗ Túc đã hiểu rõ ràng, vì sao Lưu Cảnh chậm chạp không theo mình đi Giang Đông, hóa ra chính là do sứ giả của Tào Tháo đến, hơn nữa lại là Tuân Úc, sứ giả của Tào Tháo đến thì không kỳ quái, dù sao Tào Hồng và Lý Điển đều đã bị bắt, lần này là muốn đàm phán trao đổi tù binh.

Mấu chốt nằm ở thái độ của Lưu Cảnh, đích thân dẫn quan viên quan trọng đi Hạ Khẩu nghênh tiếp, còn không tiếc vốn liếng bố trí Kỳ Lân Đường, tất cả mọi sự việc đều cho thấy Lưu Cảnh cực kỳ coi trọng sứ giả của Tào Tháo.

Trong đầu Lỗ Túc bỗng nhiên nảy ra một ý tưởng đáng sợ, Chẳng lẽ Lưu Cảnh muốn đầu hàng Tào Tháo hay sao?

Kỳ thực lo lắng này của y đã có từ mấy ngày trước, chỉ có điều y không dám nghĩ nhiều, nhưng cảnh tượng trước mắt, Lưu Cảnh cung kính nghênh đón Tuân Úc

Lúc này, sự lo lắng trong lòng y càng mãnh liệt hơn, nếu một khi Lưu Cảnh hàng Tào, với chiến thuyền và binh lực của y, chắc chắn sẽ trở thành đả kích chí mạng đối với Giang Đông, Lỗ Túc quả thật không dám nghĩ tới.

...

Ban đêm, Lỗ Túc ngồi một mình trong phòng uống rượu giải sầu, lúc này Vương Dịch thừa chạy nhanh tới cửa, thở hồng hộc nói:

- Lỗ công, Từ Trưởng sử đã đến.

Trong lòng Lỗ Túc vui mừng khôn xiết, Từ Thứ đến giống như người đuối nước bỗng nhiên quơ được một thanh gỗ, sự bất mãn trong lòng y đối với Lưu Cảnh và Từ Thứ lập tức tan biến, y vội vàng đứng dậy đi ra ngoài nghênh đón.

Từ Thứ đã đi vào trạch viện, cười tủm tỉm:


- Hai ngày qua đã để Tử Kính đợi lâu.

Lỗ Túc vội vàng nắm lấy cánh tay của Từ Thứ, giống như sợ cánh tay của y bỗng nhiên mọc cánh bay mất, thấp giọng nói:

- Nguyên Trực lừa ta thật thê thảm, Cảnh công tử không có thời gian thì cũng nên nói cho ta một tiếng, khiến ta ở trong này lo lắng hão huyền.

Từ Thứ cười:

- Giờ không phải ta đã vội vàng tới giải thích sao? Muộn hai ngày đã đợi không được rồi à?

Hai người vào nhà ngồi xuống, Lỗ Túc lệnh cho thị nữ thu dọn chén rượu, dâng hai chén trà mới lên, Từ Thứ lúc này mới chậm rãi nói:

- Bởi vì bất chợt nhận được tin tức, triều đình phái sứ giả đến Giang Hạ, do trách nhiệm của Kinh Châu Mục, nên Cảnh công tử vô cùng xem trọng, mang theo chúng ta đi Hạ Khẩu nghênh tiếp, lúc đi quá vội vàng, quên mất huynh, Cảnh công tử nhờ ta xin lỗi Tử Kính huynh một tiếng, ngoài ra, chúng ta còn chuẩn bị một nơi dừng chân tốt hơn, mời Tử Kính huynh đêm nay hãy dời qua, xem như bồi tội.

Từ Thứ rõ ràng là nói một đằng làm một nẻo, đi Giang Đông là sự việc trọng đại như thế nào mà lại quên chứ, hơn nữa Lỗ Túc đã nhận ra Tuân Úc, lại còn nói là sứ giả của triều đình, những lời này hiển nhiên đều là để ứng phó với mình, để mình dời đi, chẳng qua là sợ mình liên hệ với sứ giả của Tào Tháo.

Trong lòng Lỗ Túc im lặng, mặc dù trong lòng y cảm thấy buồn bực, nhưng y vẫn không thể vạch trần lời bịa đặt của Từ Thứ, bây giờ là y đang cầu cạnh Lưu Cảnh, nếu như trở mặt, Lưu Cảnh thật không có đường lui mà phải đầu hàng Tào Tháo, mình liền trở thành tội nhân của Giang Đông.

Từ Thứ đồng ý tìm mình giải thích, chí ít cũng đã nói rõ cánh cửa đàm phán vẫn chưa khép lại, Giang Đông còn có con đường xoay chuyển, nghĩ đến đây, Lỗ Túc có chút khẩn trương hỏi:

- Cảnh công tử còn tính đi Giang Đông không?

Từ Thứ mỉm cười.

- Đương nhiên là muốn đi, chỉ có điều xin Tử Kính đợi thêm ba ngày nữa, bọn ta tiễn chân sứ giả Đại Hán trước, sau đó Cảnh công tử sẽ cùng Tử Kính khởi hành.

- Một lời đã định?

Từ Thứ gật gật đầu:

- Tuyệt không nói đùa!

Lỗ Túc bỗng nhiên hiểu ra, Lưu Cảnh thật sự muốn đi Giang Đông, chẳng qua ý đồ mà y đi Giang Đông, chính là cân bằng lợi ích của hai bên Tôn Tào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui