Binh Lâm Thiên Hạ

Kỵ binh Ô Hoàn quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của Tào Tháo và Trương Liêu, dưới sự tiến công mãnh liệt của năm lộ đại quân, chỉ kiên trì chưa đến nửa canh giờ liền tan tác.

Trong nhất thời quân Ô Hoàn binh bại như núi đổ, kỵ binh người nào người nấy đều tranh nhau chạy trối chết, bị quân Tào giết đến thây trải đầy đồng, máu chảy thành sông, Đại Thiền Vu Đạp Đốn bị Trương Liêu chém chết trong loạn quân.

Tào Tháo liền hạ lệnh truy kích, quân Tào đuổi theo hơn năm mươi dặm, trên dọc đường kẻ đầu hàng không bao nhiêu mà kể, Tào Tháo giết thẳng một mạch vào nha trướng Ô Hoàn.

Trong vòng hai ngày, quân Tào bắt được hơn hai mươi vạn dân Ô Hoàn cùng Hán nô, tiêu diệt tận gốc bộ lạc Đại Thiền Vu Ô Hoàn.

Trước Vương trướng Ô Hoàn, các chiến lợi phẩm chất cao như núi, thu được mấy trăm vạn bò dê, trong Liễu Thành còn phát hiện tám vạn thạch lương thực, điều này đã giải quyết triệt để vấn đề quân lương của quân Tào.

Tào Tháo đứng trước Vương trướng, trong lòng đắc ý vô cùng, lần này đánh tan Ô Hoàn đã giải quyết nỗi lo về sau của y, quan trọng hơn là đã bắt được nô lệ người Hồ, kiến lập chiến tích huy hoàng, điều này đủ để y lưu danh trăm đời.

- Thừa tướng!

Đại tướng Hứa Chử cưỡi ngựa gấp gáp chạy tới, con ngựa sau lưng y chở một người thiếu nữ dung mạo xinh đẹp trên lưng, Hứa Chử xoay người xuống ngựa, chỉ vào người con gái, cười nói:

- Đây là con gái của Đạp Đốn, được hứa gả cho Viên Thượng làm vợ, là đệ nhất mỹ nữ của Ô Hoàn nguyện hiến cho Thừa Tướng thưởng thức.

Tào Tháo cười ha hả một tiếng, y không mấy hứng thú với con gái người Hồ, liền nói với Hứa Chử:

- Cô gái này thưởng cho ngươi đấy.

Hứa Chử mừng rỡ:

- Đa tạ Thừa Tướng ban thưởng!

Tào Tháo gật gật đầu hỏi tiếp:

- Có tìm thấy tung tích của Viên Hi và Viên Thượng không?

Đây là việc Tào Tháo quan tâm nhất, hai tên Viên Hi và Viên Thượng cực kỳ giảo hoạt, lúc quân Ô Hoàn vừa có dấu hiệu bại trận, bọn họ đã dẫn hơn hai ngàn thủ hạ chạy trốn về hướng tây, làm quân Tào không thể nào đuổi kịp.

Hứa Chử thở dài nói:

- Ty chức đã tra khảo những người trong nơi ở của bọn chúng, có tên nói bọn chúng từng liên lạc với Công Tôn Khang ở Tương Bình, rất có khả năng chúng đã chạy trốn về Tương Bình rồi.

Chắc chắn là đã chạy về Tương Bình, bây giờ hai tên họ Viên ngoại trừ nương tựa Công Tôn Khang ra, thì không còn chỗ nào để đi nữa, trước lúc xuất binh Quách Gia đã tính đến điều này, nghĩ tới Quách Gia đã qua đời sau cơn bạo bệnh ở huyện Dịch, lòng Tào Tháo chợt quặn đau từng cơn.


- Thừa tướng làm sao vậy?

Hứa Chử phát hiện sắc mặt Tào Tháo tái nhợt, cảm thấy hơi bất an liền hỏi.

- Ta không sao, ngươi đi đi!

Tào Tháo xoay người đi vào đại trướng, Hứa Chử lập tức sai thân binh mang con gái của Đạp Đốn đến doanh trướng của y, còn y thì cầm đao đứng trước đại trướng, hộ vệ cho Tào Tháo nghỉ ngơi.

Không lâu sau, mười mấy kỵ binh từ xa xa chạy tới, vây quanh một văn sỹ, đi tới gần, hóa ra là Trình Dục, sắc mặt y có vẻ xanh xao, bệnh vẫn chưa khỏi hẳn, nhưng trong mắt lại tỏ ra lo lắng.

Trình Dục xoay người xuống ngựa tiến lên phía trước nói:

- Hứa Giáo úy, ta có việc gấp muốn gặp Thừa tướng

Trình Dục thấy Hứa Chử mang đao đứng trước cửa đại trướng, liền biết rằng muốn gặp Thừa tướng, nhất định phải qua ải này của Hứa Chử, y thấy Hửa Chử không động đậy, lại thúc giục:

- Hứa Tướng quân, xin thông báo cho Thừa tướng.

Hứa Chử lại lắc lắc đầu.

- Chủ công cảm thấy không khỏe, cần nghỉ ngơi, mời Trình tiên sinh cũng đi nghỉ ngơi đi!

- Nhưng ta có việc vô cùng khẩn cấp, Hứa Giáo úy, ngài không được làm lỡ đại sự.

Trình Dục thấy Hứa Chử ra sức khước từ, trong lòng lập tức đùng đùng lửa giận.

Hứa Chử cắn môi, không nói một lời, thì đúng lúc này, trong trướng truyền đến âm thanh của Tào Tháo.

- Để Trình tiên sinh vào đi!

Hứa Chử tránh ra một bên, Trình Dục hung hăng nhìn Hứa Chử, bước nhanh vào đại trướng, trong đại trướng, Tào Tháo nằm trên một chiếc giường làm bằng cây mây lâu năm thượng hạng, mắt khép hờ, có chút mệt mỏi.

Trình Dục do dự một chút, y ý thức được rằng lời nói của Hứa Chử đúng là có lý, hiện tại tình thần của Thừa tướng không tốt lắm, báo cho ngài ấy biết sự việc ở Kinh Châu có thỏa đáng hay không?

Táo Tháo cảm giác được sự do dự của Trình Dục, đôi mắt khép hờ bỗng mở to, ánh mắt sắc bén nhìn vào y:

- Đã xảy ra chuyện gì?


Trình Dục bất đắc dĩ, đành phải lấy ra một phong thư, đưa cho Tào Tháo:

- Nam Dương đưa đến chiến báo khẩn cấp, mời Thừa tướng xem qua.

Tào Tháo tiếp nhận chiến báo, xé phong thư ra, lấy bức thư bên trong, y không yên lòng nhất chính là tình hình chiến sự ở Kinh Châu, năm đó Hạ Hầu Đôn đã thảm bại, bây giờ liệu Tào Nhân có thể đánh bại quân địch không?

Y vội vàng xem bức thư lại một lần nữa, lập tức giật mình trợn mắt há hốc mồm, hơn bốn vạn quân đã tổn thất quá nửa, Tào Hồng, Lý Điển bị bắt, Nhạc Tiến bỏ mình, bỗng nhiên trong lòng Tào Tháo đau thắt lại, y hô to một tiếng, phun một ngụm máu, lập tức hôn mê bất tỉnh

Khoảng một canh giờ sau, Tào Tháo mới dần dần tỉnh lại, Trương Liêu, Từ Hoảng, Hạ Hầu Đôn và hơn mười mấy vị Đại tướng đều chạy đến đại trướng, bọn họ ở bên ngoài trướng bàn luận mà trong lòng bất an.

Trình Dục ngồi trong góc thầm tự trách, lúc này y mới biết Thừa tướng vẫn chưa nguôi ngoai nổi đau mất Quách Gia, thì mình lại xát muối vào nỗi đau của ngài, thật sự là có lỗi.

Nhất là Nhạc Tiến đã theo Thừa tướng từ lúc mới khởi binh, trung thành tận tụy với ngài, bây giờ lại bỏ mình nơi Tân Dã, Thừa tướng làm sao có thể không đau lòng, Trình Dục cảm thấy hối hận không thôi.

Lúc này, gã quân y kéo màn trướng ra, Hứa Chử đỡ Tào Tháo ngồi dậy, chúng tướng cũng cùng nhau bước lên, tranh nhau mà hỏi han:

- Thừa tướng đã khá hơn chút nào chưa?

Trong lời nói tràn đầy sự quan tâm.

Tào Tháo vẫy tay:

- Trọng Đức hãy đi qua đây!

Chúng tướng đều lui về phía sau, Trình Dục tiến lên cầm tay Tào Tháo áy náy nói:

- Thuộc hạ không nên quấy nhiễu Thừa tướng.

- Điều này có liên hệ gì đến khanh đâu? Là Tào Tử Hiếu không hăng hái, phụ sự phó thác của ta.

Tào Tháo thở dài:

- Nếu như y tác chiến bất lợi, hay bại trận, ta vẫn không trách y, nhưng mấu chốt là y giấu giếm tin tức với ta, điều này mới làm ta đau lòng.

- Thừa tướng cảm thấy Tào Nhân Tướng quân còn có gì giấu giếm?


- Trong quân báo tại sao y không đề cập đến Văn Hòa? Y bảo từng đánh bại quân của Thái Mạo, còn nói Lưu Biểu đã bệnh chết, Mao Giới tính toán sai lầm, trúng kế dụ địch của Lưu Cảnh tại sao là Mao Giới mà không phải là Văn Hòa, ngươi không cảm thấy trong đây che giấu rất nhiều việc sao?

Trình Dục im lặng, y cũng cho là Giả Hủ đã xảy ra chuyện, hơn nữa nhất định có liên quan đến huynh đệ họ Tào, Thừa tướng phái Giả Hủ đi hiệp trợ huynh đệ họ Tào, kỳ thục là một việc không khôn ngoan.

Có lẽ Thừa tướng muốn mượn cơ hội này giảm bớt mâu thuẫn giữa bọn họ, nhưng thù giết cháu, nào có thể dễ dàng hóa giải như vậy.

Tào Tháo lại thở dài một tiếng, nói với chúng tướng:

- Lưu Cảnh Thăng bệnh chết, Kinh Châu ắt sẽ bùng nổ nội chiến, đây là cơ hội trời ban của chúng ta, chúng ta lại bị vây ở Liêu Đông, khiến chư vị mất đi cơ hội bình định Kinh Tương lập công.

Lúc này, Trương Liêu tiến lên một bước khom người nói:

- Lưu Biểu qua đời, Kinh Châu xảy ra nội chiến là tất nhiên, cho dù Thừa tướng rút quân về Trung Nguyên, binh sỹ cũng cần phải nghỉ ngơi khôi phục mấy tháng, kỳ thực thuộc hạ lo lắng là uy hiếp từ Nam Dương đã được giải trừ, Lưu Cảnh sẽ nhân cơ hội men theo quận An Lục mà tiến lên phía bắc, tấn công Nhữ Nam và Dĩnh Xuyên, làm chấn động Trung Nguyên, thuộc hạ kiến nghị trước hết rút quân về huyện Dịch, vừa chỉnh đốn binh sỹ, vừa yên lặng quan sát thế cục Trung Nguyên.

Trương Liêu vừa dứt lời, mọi người đều phản đối, Hạ Hầu Đôn nói:

- Lời ấy của Văn Viễn thật là kỳ lạ, diệt cỏ phải diệt tận gốc, sao có thể buông tha hai tên họ Viên làm mầm họa về sau, nên lập tức xuất binh truy kích, bức bách Công Tôn Khang giao ra hai tên ấy, nhược bằng không, hãy tiêu diệt cả Tương Bình.

Các Đại tướng trong trướng đều đồng ý lời của Hạ Hầu Đôn, Tào Tháo lại hỏi Trình Dục.

- Trọng Đức nghĩ như thế nào?

Trình Dục trầm ngâm chốc lát nói:

- Công Tôn Khang lương ít binh thiếu, vốn không có dã tâm, có y ở đó, có thể làm bình phong che chắn dã tâm Cao Câu Ly, không cần tiêu diệt y, nhưng hai tên họ Viên quả thật không thể bỏ qua, chỉ có giết chết hai người bọn chúng, bộ hạ cũ của Viên thị ở Hà Bắc mới có thể hoàn toàn tiêu tan, Thừa tướng có thể phái sứ giả tới Tương Bình.

Tào Tháo khẽ mỉm cười.

- Lần này ta lại tiếp nhận kế của Văn Viễn, truyền lệnh của ta, đại quân chỉnh đốn binh mã, năm ngày sau rút lui về huyện Dịch.

Mọi người ngạc nhiên, nhưng cũng không dám khuyên Tào Tháo nữa, đành phải rời đi, Tào Tháo lại gọi Tào Thuần đến, căn dặn y:

- Ta thấy kỵ binh Ô Hoàn cưỡi ngựa bắn cung thành thạo, lực chiến đấu cá nhân rất mạnh, đáng tiếc chưa được huấn luyện, ngươi có thể từ trong hàng quân chiêu mộ một vạn người huấn luyện thành Hổ Báo Kỵ, để cho ta sử dụng.

Tào Thuần vội vàng quỳ một gối, thi lễ nói:

- Mạt tướng sẽ không để Thừa tướng thất vọng.

Tào Thuần lui xuống, Tào Tháo lại cười nói với Trình Dục:

- Trọng Đức có cho rằng Lưu Cảnh sẽ thừa dịp Trung Nguyên trống không mà tiến công không?


Trình Dục không biết lời này của Tào Tháo là có ý gì, y ngẫm nghĩ một chút, đành phải chiếu theo tình hình thực tế mà nói:

- Quân Tào ở Nam Dương đã bại, y không có uy hiếp, mà Lưu Bị và Lưu Tông lại căm thù lẫn nhau, càng không dám dễ dàng xuất binh Giang Hạ, thuộc hạ nghĩ hắn sẽ không bỏ qua cơ hội này, chí ít cũng sẽ xuất binh Nhữ Nam.

Tào Tháo lại cười lắc đầu.

- Ta cảm thấy hắn sẽ không xuất binh!

- Vì sao Thừa tướng lại khẳng định như vậy?

Trình Dục không hiểu, hỏi.

Tào Tháo nhắm mắt chậm rãi nói:

- Ta cũng không biết vì sao, nhưng ta hiểu biết tên này rất sâu sắc, trực giác nói cho ta biết, lúc ta chinh phạt Ô Hoàn, hắn tuyệt sẽ không đánh lén sau lưng ta, kỳ thực cuộc chiến Nam Dương, căn bản không ngăn được hắn tiến công Trung Nguyên, hắn có ưu thế tuyệt đối về thủy quân, chỉ cần hắn đem thuyền men theo Hán Thủy mà càn quét là được.

Trình Dực bỗng nhiên giật mình, ngập ngừng nói:

- Thừa tướng nói là hắn... biết đại nghĩa?

- Coi như là vậy đi! Hơn nữa kẻ này rất thông minh, hắn biết rằng cho dù là chiếm được Nhữ Nam cũng không có ý nghĩa gì, ta nghĩ hắn sẽ tích cực chuẩn bị, chống đỡ đại quân ta xuôi nam.

Nói tới đây, Tào Tháo không khỏi thở dài.

- Nếu ta sinh được một đứa con như Lưu Diên Khánh, ta nhất định sẽ lập nó làm thế tử, năm đó ở Nhương sơn, ta cũng có cảm xúc này, chuyện năm đó Trọng Đức có còn nhớ không?

Trình Dục im lặng gật đầu, y còn nhớ rất rõ, Thừa tướng vây núi lùng sục, cuối cùng lại bị Lưu Cảnh đùa bỡn một phen, y vốn dĩ tưởng rằng Tào Tháo sẽ ghi mối hận đó, nhưng không ngờ Thừa tướng lại hy vọng Lưu Cảnh là con của mình, xem ra Thừa tướng lại bắt đầu có ý luyến tiếc nhân tài.

Nghĩ đến đây, Trình Dục lại nói:

- Nếu Thừa tướng không lo lắng Lưu Cảnh đánh Trung Nguyên, vậy thì vì sao lại phải rút quân về huyện Dịch, không chém tận giết tuyệt hai tên họ Viên?

Tào Tháo mỉm cười.

- Đây là di ngôn của Quách Gia dành cho ta, nếu ta rút quân, hai tên họ Viên ắt phải chết!

Năm ngày sau, Tào đã chỉnh đốn xong, phóng thích Hán nô làm bình dân, ban cho bọn họ dê bò, cho phép bọn họ định cư ở Liêu Đông, mười vạn đại quân áp giải theo sau hơn hai mươi vạn tù binh Ô Hoàn nam có nữ có cùng với mấy trăm vạn dê bò trùng trùng điệp điệp khải hoàn trở về.

Đội ngũ đi hơn mười ngày, buổi chiều hôm nay, đại quân đã đến Lâm Du Khẩu, sắp tiến vào Hà Bắc, Tào Tháo thấy sắc trời đã tối, liền hạ lệnh đóng quân, đại trướng vẫn chưa dựng xong, liền có binh sỹ chạy tới chỗ Tào Tháo bẩm báo:

- Khởi bẩm Thừa tướng, Lưu Cảnh phái sứ giả tới gặp Thừa tướng, nói có việc quan trọng muốn hiệp thương.

..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui