Lưu Cảnh quay đầu đưa mắt nhìn xung quanh, hắn biết Hoàng Tổ đã tới, Triệu Vân lại làm như chẳng nhìn thấy gì, vẫn lớn tiếng ra lệnh:
"Chạy sang trái!"
Nhưng bọn họ đã không cách nào luyện tập nữa rồi, một tên lính chạy tới, la lớn:
"Triệu tướng quân, chủ công ra lệnh cho người lập tức tới."
Triệu Vân liếc mắt nhìn Lưu Cảnh, rồi chậm rãi nói:
"Đệ đi thay một bộ quân phục, giả làm thân binh của Hoàng thúc, ở bên cạnh ta."
Lưu Cảnh lắc đầu:
"Đệ không muốn trốn tránh!"
Lưu Cảnh không phải làm ra bộ anh hùng hảo hán để chứng tỏ khí tiết, hắn biết chỉ cần đóng giả lính quèn, lính của Lưu Bị có tới hai chục ngàn người, Hoàng Tổ tìm sao thấy.
Nhưng nếu như vậy, việc kết minh giữa Lưu Bị và Hoàng Tổ nhất định sẽ có vấn đề, mà Triệu Vân cũng sẽ không giấu Lưu Bị chuyện hắn giết người, từ đó sẽ khiến Lưu Bị hận hắn, cấm Triệu Vân dạy võ cho mình.
Ngược lại, chỉ cần hắn không phá hỏng việc kết minh giữa Lưu Bị và Hoàng Tổ, chủ động phủi sạch trách nhiệm của Lưu Bị thì Lưu Bị sẽ không hận hắn, ngược lại còn cảm kích.
Dĩ nhiên, hắn là cháu của Lưu Biểu, Hoàng Tổ sẽ không dám làm gì hắn, ghê nhất chỉ là ghi hận trong lòng.
Cân nhắc lợi ích được mật, Lưu Cảnh quyết định đối mặt.
Ánh mắt Triệu Vân hiện lên sự tán thưởng, gật đầu:
"Đệ nói đúng, đại trượng phu nên làm như vậy, lòng dạ của ta không bằng đệ."
Trước bãi đất trống của trại lính, Hoàng Tổ giống như một ngọn núi lửa chuẩn bị bùng nổ, hắn đang ở sơn trang họ Hoàng chiêu đãi Lưu Bị, bỗng nhiên nghe huyện lệnh bẩm báo, cháu Hoàng Dật bị người ta giết chết, hắn kêu la như sấm, lập tức cùng Lưu Bị chạy về trại lính.
Một mặt hắn rất yêu thích đứa cháu Hoàng Dật này, cha nó mất sớm, Hoàng Tổ liền coi Hoàng Dật như con mình, yêu thương chiều chuộng đủ đường, cũng biết mình chiều quá hóa hư, Hoàng Dật thường hay hiếp đáp bách tính, phạm rất nhiều tội ác, nhưng Hoàng Tổ một tay che giấu tất cả, điều này càng khiến Hoàng Dật phách lối hơn, cả ngày chỉ biết mang theo mười sáu tên ác nô đi gây chuyện.
Mặt khác, Giang Hạ chính là địa bàn riêng của Hoàng Tổ, Hoàng thị gia tộc là vọng tộc ở quận Giang Hạ, hắn lại là thái thú Giang Hạ, là thổ hoàng đế ở Giang Hạ. Trong địa bàn của mình, hắn nói một là một, không ai dám nói hai, hôm nay lại có người dám ở trên địa bàn của hắn giết cháu hắn, đây chính là khiêu khích cực lớn đối với Hoàng Tổ.
"Huyền Đức huynh, tối nay huynh nhất định phải giao tên thủ ác cho ta, ta sẽ bồi thường cho huynh gấp bội, xin cho ta thể diện này."
Lưu Bị bây giờ chỉ biết âm thầm kêu khổ, thật ra thì lúc còn ở sơn trang họ Hoàng nghe hai gã Giáo đao thủ bẩm báo Hoàng Tổ, hắn đã đoán được người gây ra chuyện này chính là Lưu Cảnh, quan quân thiếu niên chừng 16 tuổi, thân cao tám thước, biểu đường đường, đao pháp ác liệt, đây chẳng phải Lưu Cảnh thì là ai ?
Nhưng hắn lại không dám nói rõ, đây chính là cháu của Lưu Biểu, nếu mình nói ra thì Hoàng Tổ sẽ cho rằng hắn mang cháu của Lưu Biểu ra ép hắn, không nể mặt hắn, trong lòng Lưu Bị hết sức khó xử, hắn phải nghĩ biện pháp phủi sạch trách nhiệm trong chuyện này mới được.
Lúc này Triệu Vân vội vã chạy tới thi lễ với Lưu Bị:
"Chủ công!"
Lưu Bị vội vàng kéo Triệu Vân qua một bên, thấp giọng hỏi:
"Việc kia là do công tử Cảnh làm à?"
Triệu Vân yên lặng gật đầu, Lưu Bị như rơi vào hố băng, đúng là do Lưu Cảnh làm, việc này phiền toái rồi, bảo hắn ăn nói sao với Hoàng Tổ đây. Nếu như Lưu Cảnh xảy ra chuyện, hắn biết ăn nói với Lưu Biểu thế nào?
Lòng Lưu Bị vô cùng loạn, hồi lâu lại hỏi:
"Vậy thái độ của công tử thế nào?"
Triệu Vân thở dài nói:
"Hắn nói mình sẽ gánh vác, không để cho chủ công khó xử."
Câu này khiến Lưu Bị thở phào nhẹ nhõm, như vậy là tốt nhất, đừng có kéo hắn vào, cũng đừng phá hủy quan hệ đồng minh giữa hắn và Hoàng Tổ, vì quan hệ đồng minh này, Lưu Bị sẵn sàng nhận cái sỉ nhục cho Hoàng Tổ lục soát toàn quân.
Lưu Bị yên lặng đứng ở một bên, không can thiệp chuyện Hoàng Tổ truy xét hung thủ.
Trong ánh lửa, nhiều đội binh lính cùng sĩ quan cấp thấp bị mang đến để cho hai gã Giáo đao thủ của Hoàng Tổ nhận người, hai tên Giáo đao thủ kia chính là hai tên đã nhảy sông chạy trốn.
Diện kiểm tra rõ ràng rất nhỏ, thân cao tám thước, tuổi tác từ 20 tuổi trở xuống, mặc dù như vậy nhưng cũng có tới hơn một ngàn người trong diện kiểm tra.
Trong ánh lửa nhập nhoạng, Hoàng Tổ nhìn từng người một, hắn muốn điên lên, không ngừng quay đầu quát hai gã thủ hạ:
"Có phải hay không? Con mẹ nó, nhìn rõ chưa."
Hai gã Giáo đao thủ đầu đầy mồ hôi, ánh mắt chăm chú, bọn họ bị quát tới mức hồ đồ, cảm giác như quên mất bộ dáng của tên hung thủ rồi.
Hoàng Tổ hận đến cắn răng nghiến lợi, rống lớn:
"Đại trượng phu dám làm dám chịu, nếu dám giết người, vì sao không dám đứng ra."
Lúc này, có một giọng nói lạnh lùng vang lên bên cạnh Hoàng Tổ:
"Chẳng phải tôi ở cạnh ông sao?"
Hoàng Tổ hoắc mắt xoay người, lúc này mới phát hiện ra cạnh hắn có một quan quân cao lớn đang đứng, trong ánh sáng nhập nhoạng, hắn nhìn không rõ người này.
Hoàng Tổ cả kinh, liền lui về phía sau mấy bước, chỉ quan quân hô to:
"Ngươi là người nào?"
Người này chính là Lưu Cảnh, hắn đứng ở bên cạnh Hoàng Tổ đã lâu, từ từ tiến lên, cười lạnh nói:
"Chẳng phải ông đang tìm tôi sao? Tôi đang ở trước mặt ông này."
Mấy tên binh sĩ cầm đuốc tiến lên, chiếu sáng mặt mũi Lưu Cảnh, hai gã Giáo đao thủ cùng nhau kinh hô:
"Chính là hắn, chính là hắn giết công tử!"
"Đúng vậy, là ta giết Hoàng Dật."
Lưu Cảnh không giải thích, hắn đi lên trước, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Hoàng Tổ, lạnh lùng nói:
"Hoàng thái thú, cháu ông ban ngày ban mặt dùng vũ lực cướp đoạt dân nữ, ở Giang Hạ làm ác vô cùng, ông lại công khai dung túng, dối trên gạt dưới, ông đáng bị tội gì?"
Hoàng Tổ là gia chủ của Hoàng thị, cũng đảm nhiệm thái thú Giang Hạ bao năm, người dám nói câu này với Hoàng Tổ không nhiều, mà người dám nói chắc chắn không phải là người bình thường.
Nhưng lúc này Hoàng Tổ đã giận đến mất hết lý trí, sức phán đoán rõ ràng yếu bớt, hắn không nghe ra sự khác thường trong giọng nói của Lưu Cảnh.
Hoàng Tổ kêu la như sấm:
"Bắt lại cho ta!"
Mười mấy tên lính xông lên trước muốn bắt Lưu Cảnh, Lưu Bị thầm kêu không ổn, hắn vừa định mở miệng, bốn phía chợt xuất hiện hơn một ngàn tên cung nỏ, cung đã lên dây nhắm thẳng vào bộ hạ của Hoàng Tổ.
Chỉ nghe phó tướng Vương Uy nghiêm nghị quát lên:
"Hoàng Tổ, nếu ông dám bắt người, đừng trách tôi hạ thủ vô tình."
Sự tình đột nhiên trở nên khẩn trương, hơn một ngàn cung nỏ bây xung quanh giống như một chậu nước lạnh dội thẳng xuống đầu Hoàng Tổ, Hoàng Tổ bừng tỉnh.
Thật ra thì hắn cũng biết, Lưu Bị chẳng qua chỉ là chủ tướng trên danh nghĩa, Lưu Biểu không thể nào đem quyền chỉ huy hơn hai vạn người cho Lưu Bị, người cầm quyền thật sự của nhánh quân này chính là phó tướng Vương Uy.
Hắn vội vàng chắp tay hô to:
"Chí Công, xin cho ta thể diện này, Hoàng Tổ tất có hậu báo."
Lưu Bị đồng ý cho Hoàng Tổ lục soát trại lính, Vương Uy cũng cho Lưu Bị một chút thể diện, không lên tiếng, nhưng nếu muốn thật sự bắt người, Vương Uy sẽ không để cho Hoàng Tổ làm như vậy, điều này không chỉ có quan hệ đến tôn nghiêm của hắn, quan trọng hơn là, Lưu Cảnh là cháu của chủ công, Vương Uy sao có thể để cho Hoàng Tổ bắt đi.
Vương Uy cũng cười lạnh nói:
"Hoàng thái thú, tôi không để ông bắt người là vì muốn tốt cho ông, nếu không ông làm sao bẩm báo với chủ công đây?"
Hoàng Tổ cuối cùng cũng tỉnh táo, câu nói của Vương Uy khiến hắn cảm thấy không ổn, hắn quan sát Lưu Cảnh một lần nữa, chần chờ hỏi:
"Cuối cùng thì ngươi là ai?"
Lưu Cảnh chắp tay với Hoàng Tổ nói:
"Tại hạ Lưu Cảnh!"
Hoàng Tổ hít một hơi lạnh, hắn đương nhiên biết cháu của chủ công ở trong quân đội, hắn cũng nhận được một phong thư đặc biệt cho Lưu Biểu đưa tới, bảo hắn đừng nói rõ chuyện này, tỏ vẻ không biết gì cả.
Nhưng mà bây giờ cháu của hắn bị giết, Hoàng Tổ chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, vậy phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ cháu hắn chết mà không truy cứu được gì sao?
Hoàng Tổ khắc chế sự tức giận trong lòng, chắp tay thi lễ:
"Hóa ra là công tử Cảnh, Hoàng mỗ chiêu đãi không chu toàn, thất lễ, chẳng qua..."
Nói đến chẳng qua, giọng nói của Hoàng Tổ trở nên sắc bén:
"Chẳng qua dù ta chiêu đãi không chu toàn, công tử Cảnh cũng không thể giết cháu ta, chuyện này công tử phải cho ta một câu trả lời!"
Ngữ khí của hắn vô cùng cương quyết, dù là cháu của Lưu Biểu cũng không thể tùy ý giết người của mình
"Nếu ta đứng ra đương nhiên sẽ cho ông một câu trả lời!"
Lưu Cảnh nhìn thẳng vào mắt đối phương, không nhường chút nào:
"Nhưng cháu ông ban ngày ban mặt dùng vũ lực cướp đoạt dân nữ, ở Giang Hạ khi nam phách nữ, không chuyện ác nào không làm, ông lại công khai dung túng, dối trên gạt dưới, tôi hỏi ông trước, ông định lúc nào cho dân chúng Giang Hạ một câu trả lời?"
Câu này lúc nãy Lưu Cảnh đã nói một lần, Hoàng Tổ tức giận không để ý, bây giờ Lưu Cảnh hỏi lại mới khiến hắn ngẩn ngơ, hóa ra Lưu Cảnh muốn đem chuyện này đổ lên đầu hắn.
Hoàng Tổ đương nhiên biết thằng cháu mình là loại người gì, hai năm nay, tháng nào cũng có người tố cáo nhưng đều bị Hoàng Tổ một tay đẩy đi, chuyện có lớn đến đâu Hoàng Tổ cũng không sợ, vói thế lực và mạng lưới giao thiệp của hắn ở Kinh châu, tiểu dân bình thường không làm gì được hắn, mà nếu là Lưu Cảnh, Lưu Cảnh sẽ trực tiếp báo cho Lưu Biểu, chuyện không còn đơn giản như lúc đầu.
Nghĩ tới đây, giọng nói của Hoàng Tổ không còn cương quyết như lúc đầu nhưng hắn không thể bỏ qua thể diện của mình, hừ mạnh nói:
"Quốc có quốc pháp, gia có gia quy, cháu ta cho dù làm muôn vàn điều không đúng nhưng cũng nên do quan phủ thẩm tra trị tội, không tới phiên công tử Cảnh hạ thủ, bây giờ công tử Cảnh giết nó, chuyện này nên nói thế nào?"
Lưu Cảnh cười lạnh:
"Nếu Hoàng thái thú cũng biết quốc pháp, Lưu Cảnh vậy thì không còn gì để nói nữa rồi, tôi rất tán thành xử lý việc này theo quốc pháp, tôi đề nghị giao vụ án này cho châu mục xử lý, tôi cũng muốn đối chất trên công đường với Hoàng thái thú, trình lên toàn bộ tang chứng, vật chứng để cho châu mục phán xử xem ai muốn giết ai?"
Lưu Cảnh đối chọi với Hoàng Tổ không phải vì nóng giận nhất thời, hắn biết Hoàng Tổ không rõ chuyện này, còn tình huống thực sự thế nào chẳng nhẽ hắn không rõ ràng hay sao?
Hắn xoay người ngoắc tay bảo hai gã Giáo đao thủ tới, hung tợn hỏi:
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Hai người cũng biết thân phận của Lưu Cảnh không bình thường, sợ hãi quỳ xuống, không dám giấu giếm nữa, liền đầu đuôi câu chuyện đại khái nói lại một lần, nơm nớp bẩm tấu:
"Vị tướng quân này không giết công tử, công tử bị một tiểu cô nương bắn chết, bởi vì lúc ấy quá loạn nên chúng thuộc hạ không có chú ý tới."
"Khốn kiếp!"
Hoàng Tổ đạp cho hai tên Giáo đao thủ ngã lộn mèo, sao không nói cho hắn biết sớm chứ, sắc mặt của hắn lập tức thay đổi, cười nói với Lưu Cảnh:
"Nếu vậy mọi chuyện chỉ là hiểu lầm, hóa ra không phải công tử Cảnh hạ thủ, là Hoàng mỗ lỗ mãng không tra rõ sự thật, mong công tử tha thứ."
Nếu là người khác, dù không phải người hạ thủ, Hoàng Tổ cũng sẽ không dễ dàng buông tha, nhưng Lưu Cảnh lại khác, hắn sợ phiền phức, đành phải tìm cho mình một bậc thang hạ đài.
Không ngờ Lưu Cảnh lại không chịu buông tha, vẫn khí thế bức người nói:
"Đúng như Hoàng thái thú nói, quốc có quốc pháp, gia có gia quy, chuyện này ta sẽ bẩm báo với châu mục tra xét tới cùng, nhất định phải tra rõ rốt cuộc Hoàng Dật làm bao nhiêu chuyện thương thiên hại lý, vì sao phải chết, phải cho dân chúng Giang Hạ một câu trả lời, cũng là cho Hoàng thái thú một câu trả lời."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...