Binh Lâm Thiên Hạ

Thái Hòa vội vàng hướng ngoài thành nhìn lại, chỉ thấy từ trên thuyền lớn xuống dưới ba gã cưỡi ngựa, người cầm đầu đúng là Lưu Cảnh, bên cạnh tiến đến đi cùng Lưu Cảnh là Biệt giá Hàn Tung, đằng sau còn đi theo một người, chính là Văn Sính.

Mọi người chậm rãi tiến lên, Hàn Tung chạy vội tới trước cửa thành cao giọng hô:

- Thái Tướng quân, canh giờ đã đến, mở cửa thành đi!

Thái Hòa vung tay lên:

- Mở cửa!

Hai tòa cửa chính lớn trong ngoài thành bắc Tương Dương môn đều đồng thời mở ra, cầu treo buông xuống, Lưu Cảnh được năm trăm kỵ binh nghiêm mật hộ vệ, chậm rãi đi vào trong thành.

Thành Tương Dương đã giới nghiêm, các đầu đường cuối ngõ đều có binh lính gác, nhưng khi Lưu Cảnh dẫn kỵ binh tiến vào Tương Dương, có vô số dân chúng từ phố lớn ngõ nhỏ chạy vội ra, chen chúc nhau đứng ở hai bên đường lớn ở Tương Dương.

- Cảnh công tử đến rồi!

Có người chỉ vào đội kỵ xa xa đang tiến đến hô to, hai bên dân chúng lập tức hoan hô lên, tiếng hoan hô như sấm động, vang vọng toàn thành.

Đường lớn Tương Dương xuyên qua từ nam tới bắc, ở giữa là đường chính, chiều rộng quan đạo ba trượng bằng phẳng, hai bên những cây đại thụ, mà hai bên là sườn đạo là đường đi dành cho dân chúng bình thường đi lại, mà quan đạo chỉ có sĩ tộc và quan viên mới được đi lại, các tiểu quan viên địa vị thấp kém không được phép đi lại, giới nghiêm chặt chẽ..

Lưu Cảnh cùng năm trăm hộ vệ cưỡi ngựa đi vào, dọc theo quan đạo chậm rãi mà đi, hắn trên mặt tươi cười, thỉnh thoảng vẫy chào dân chúng hai bên thăm hỏi, ở bên trong thành từng mảnh tiếng hoan hô, theo các con phố từ trong ngõ dân chúng chạy ra càng ngày càng nhiều.

Phong thái dân chúng hung hãn cuối thời vẫn còn tồn tại, không để ý tới quy định của quan gia, hơn nữa pháp lệnh cũng không cản nổi, có người lao ra rồi, đằng sau sẽ có càng nhiều người xông qua ngăn cách giới nghiêm của binh lính, khiến Thái Mạo ban phát lệnh giới nghiêm căn bản không có gì hiệu quả.

Càng ngày càng nhiều dân chúng chạy ra khỏi nhà, tới đường lớn trong Tương Dương nghênh đón Lưu Cảnh vào thành, cuối cùng cũng kéo theo vạn binh lính đứng giới nghiêm cũng đi theo dân chúng, chạy lên dân đạo, cùng nhau hoan hô nhảy nhót.

Kỵ binh của Lưu Cảnh chỉ đi đến một nửa đường, dân hai bên đường liền chật ních tiến đến hoan nghênh, đông đúc, kéo dài mười dặm, khoảng chừng hơn hai mươi vạn người.

Trên mặt mỗi người đều mang theo chờ mong và kích động, tình cảm của bọn họ thuần phác nhất, Lưu Cảnh đánh tan Quân Tào, làm cho bọn họ không phải lâm vào cảnh tan nhà nát cửa, tai ương, giống như ở trấn Hà Khẩu bị Quân Tào giết chóc đánh cướp, trong nội tâm bọn họ rất cảm kích Lưu Cảnh.

Bên trong thành khắp nơi khua chiêng gõ trống, tiếng trống rung trời, cái tiếng chiêng vang sáng, từng bầy đứa nhỏ chui vào quan đạo, đi theo đội ngũ kỵ binh chạy trốn, làm Lưu Cảnh phải luồn theo đám người bên cạnh mà đi qua, những trận hò hét của dân chúng như núi nở song thần:

- Hoan nghênh Cảnh công tử về nhà!


- Chúng ta ủng hộ Cảnh công tử làm Kinh Châu Mục, những tên quan hoạn mau từ chức đi!

- Cảnh công tử, ở lại Tương Dương đi!

....

Các loại tiếng hô biểu đạt sự chờ mong trong tâm bọn họ, kích động và hưng phấn, rất nhiều người nước mắt trào ra mà cảm kích, đội ngũ Lưu Cảnh chỗ giao nhau của hai cái đường lớn, mười mấy tên lão già tóc trắng xoá quỳ trên mặt đất, đem đất Kinh Châu kính dâng lên.

Trong lòng Lưu Cảnh kích động vạn phần, hắn xoay người xuống ngựa, tiến lên nâng lão già dậy, tiếp nhận hộp đất trong tay bọn họ.

Hắn lập tức đi lên một chiếc xe ngựa, xung quanh dân chúng hô to:

- Các vị hương thân phụ lão, bất cứ lúc nào Lưu Cảnh tuyệt sẽ không vứt bỏ phụ lão Kinh Châu, nguyện dẫn tướng sĩ tận lực bảo vệ Kinh Châu bình an!

Lời của Lưu Cảnh được dân chúng vỗ tay nồng nhiệt, bốn phía mấy vạn dân chúng cảm xúc kích động đạt đến đỉnh điểm.

- Châu Mục vạn tuế!

Vài tên Đại Hán nhảy lên tảng đá lớn, bốn phía dân chúng vung tay hô to:

- Vạn tuế!

Ở trong lòng mọi người, bọn họ muốn Châu Mục chính là Cảnh công tử, tất cả mọi người quát to lên, mấy vạn người tiếng hô vang vọng thành Tương Dương:

- Châu Mục vạn tuế!

- Cảnh công tử vạn tuế!

Lúc này tất cả mọi người đều quên hiện tại Lưu Cảnh không phải Kinh Châu Mục, bọn họ cũng quên, lúc này vẫn đang để tang Lưu Biểu.

....


Linh bằng của Lưu Biểu treo lên phía trước chính đường châu nha, để cho quân dân và quan viên các nơi đến bái tế, bốn phía cắm đầy cờ trắng và tán che, che trời phủ đất, cực kỳ đồ sộ.

Mà linh cữu đặt ở phía sau một tòa riêng biệt trong lều vải, đã đến đầu hạ, thời tiết đã nóng, trong lều vải được chất đầy những khối băng lớn.

Mặc dù cuối thời Hán Phật giáo còn chưa có quy mô thông dụng, nhưng ở thời điểm này không ít người tin phật, ở bên trong linh bằng Lưu Biểu có hai mươi tên bảo linh tự tăng nhân thay ông ta siêu độ.

Lưu Cảnh và Văn Sính vào trong linh bằng bái tế, Lưu Cảnh quỳ gối bên linh cữu Lưu Biểu và trước linh vị dập đầu quỳ lạy, trong lòng lặng lẽ thì thầm:

- Tuy rằng thực ra chúng ta không phải bá cháu, nhưng lại có duyên phận bá cháu, nguyện bá phụ lên trời chi linh ngủ yên, nguyện bá phụ chi linh bảo hộ cháu họ bảo vệ Kinh Châu tồn tại vĩnh viễn.

Một bên Lưu Tông vẻ mặt phức tạp mà nhìn chăm chú vào Lưu Cảnh, từ trước bởi vì Thái thiếu Dư mà thù hằn với Lưu Cảnh, nhưng lúc này Thái Thiếu Dư cũng chỉ là một hạt cơm dính trên vạt áo, y sớm không để trong lòng, đối với y việc Thái gia thao túng mới là mối hận trong lòng của y.

Sâu trong nội tâm y thậm chí khát vọng Lưu Cảnh có thể giết về Tương Dương, đem gia tộc Thái thị đuổi tận giết tuyệt, diệt cỏ tận gốc, y thà rằng không làm con rối Châu Mục, mà muốn làm một Tông công tử sống an nhàn sung sướng.

Lúc này, Lưu Cảnh vái xong ba cái, nói với Lưu Tông:

- Bá phụ qua đời, mong Nhị ca có thể thông báo đại ca về bái tế, cho tròn đạo phụ tử.

Lưu Tông cười khổ một tiếng, y không tự chủ được, nào có quyền lực mời huynh trưởng đến Tương Dương. Lưu Tông môi giật giật, muốn nói lại thôi, Lưu Cảnh nhìn ra y do dự, lại hỏi:

- Nhị ca có lời gì muốn nói với ta sao?

Lưu Tông thở dài:

- Phụ thân không có nhìn lầm ngươi, quả thật chỉ có ngươi tài năng mới có thể bảo vệ Kinh Châu, ta khiến phụ thân thất vọng rồi.

Lúc này, Văn Sính ở bên cạnh tiến lên hỏi:

- Ở linh tiền Châu Mục, mời Tông công tử nói thật, Châu Mục trước khi lâm chung muốn Cảnh công tử kế thừa Kinh Châu Mục?

Lưu Tông vẻ mặt xấu hổ vạn phần, cúi đầu, y nhìn thoáng qua linh vị phụ thân, yên lặng gật gật đầu. Văn Sính trừng mắt, vừa muốn chất vấn Lưu Tông, Lưu Cảnh lại vỗ vỗ bờ vai của Văn Sính, thấp giọng nói:


- Hôm nay không nên nói việc này, hãy để Châu Mục ngủ yên đi!

Văn Sính vẻ mặt ảm đạm, trong lòng không khỏi thở dài.

.........

Ở bên ngoài linh bằng (lều của người chết), Thái Mạo, Khoái Việt, Đặng nghĩa và hơn mười quan lớn đang kiên nhẫn chờ Lưu Cảnh bái tế đi ra.

Dựa theo sự sắp đặt của bọn hắn, kế tiếp nghi thức Lưu Cảnh và Văn Sính tới thăm viếng tân Châu Mục, nhưng điểm này trước đó không có ước định, còn cần cùng Lưu Cảnh hiệp thương.

Lúc này nét mặt của Thái Mạo âm trầm, lão vạn lần không ngờ, tương thành hơn mười vạn quân dân không để ý lệnh giới nghiêm chạy tới đón tiếp Lưu Cảnh, điều này như giáng một đòn đau cho lão.

Điều làm cho lão căm tức chính là tiếng vang hô "Châu Mục vạn tuế " quả thực muốn cho lão thẹn quá thành giận, lão đã ý thức được Lưu Cảnh mục đích thực sự vào thành, không phải muốn tới bái tế bá phụ, rõ ràng chính là mượn cơ hội đại thắng vào Tương Dương tranh thủ lấy long dân, gia tăng thanh danh của hắn.

Nghĩ đến hơn mười vạn dân chúng ủng hộ Lưu Cảnh, trong lòng Thái Mạo liền sinh ra một loại ức chế căm hận không nổi, đồng thời cũng có một chút sợ hãi, có khi nào Lưu Cảnh thật sự có thể đứng đầu Kinh Châu?

- Quân sư, hắn đã ra!

Lý Khuê ở sau người nhỏ giọng mà đã cắt đứt ý nghĩ của Thái Mạo.

Chỉ thấy Lưu Cảnh đi cùng Lưu Tông từ trong linh bằng (lều của người chết) đi ra, ánh mắt hai người đều là đỏ đỏ, hiển nhiên đã khóc, mặc cũng giống nhau, mặc thô đay đồ tang màu trắng, trên búi tóc có kết dài mang hình dáng đầu điệt, bên hông cũng kết thắt lưng điệt, bọn họ không phải đứa con cả, thắt lưng điệt thượng chỉ đánh một kết, nếu là đứa con cả, cần phải đánh song kết, đáng tiếc Lưu Kỳ chưa có tới.

Văn Sính không đi ra, từ trong linh bằng còn mơ hồ nghe thấy tiếng khóc của ông.

Thái Mạo kiềm chế sự căm tức ở trong lòng, trên mặt mang vẻ bi thương, tiến lên thi lễ, khuyên Lưu Cảnh nói:

- Người chết không có thể sống lại, xin Cảnh công tử bớt đau buồn.

Lưu Cảnh gật gật đầu, thở dài một hơi, nhìn Thái Mạo và chúng nhân nói:

- Vất vả Thái quân sư, cũng vất vả các vị rồi, ta còn muốn đi bố trí quân đội, phòng ngừa Quân Tào thừa cơ tấn công, bá phụ đưa tang ta không thể tham gia, nhưng ta sẽ ở Giang Hạ thiết linh bằng, vì bá phụ túc trực bên linh cữu, cũng để quân dân Giang Hạ tế bái.

Lúc này, Khoái Việt đi tới, ánh mắt phức tạp nhìn Lưu Cảnh nói:

- Công tử công việc bề bộn, việc Tương Dương cũng không cần xen vào nữa rồi, việc hậu sự chúng ta sẽ bố trí tốt, công tử có quân vụ gì hãy đi đi!

Thái Mạo biến sắc, trước đó việc thảo luận còn chưa có làm, sao có thể để Lưu Cảnh đi, Khoái Việt này không ngờ đâm mình ở phía sau, lão nhanh chóng liếc qua Lý Khuê, nháy mắt một cái.


Lý Khuê hiểu ý, tiến lên thi lễ nói:

- Nước không thể một ngày vô chủ, Kinh Châu cũng giống như vậy. Cảnh công tử có lẽ còn không biết, chúng ta đã ủng hộ Tông công tử làm tân Kinh Châu Mục, làm thần tử Kinh Châu, Cảnh công tử vì sao không lợi dụng cơ hội lần này thăm viếng tân Châu Mục, đã định hạ danh phận chủ công rồi?

Lưu Cảnh thản nhiên nói:

- Đề cử tân Châu Mục, làm hạ thần, ta tự nhiên sẽ thăm viếng, chỉ có điều bây giờ không phải lúc, ta cùng Tông huynh đã thương định, chờ hắn chính thức làm Châu Mục, ta nhất định sẽ đến thăm viếng.

Thái Mạo ngạc nhiên, có chút thiếu kiên nhẫn nói:

- Cái gì gọi là chính thức đảm nhận vị trí Châu Mục? Ta không hiểu rõ, chúng ta đã chính thức ủng hộ Tông công tử kế vị, còn có vấn đề gì sao?

- Không! Không! Không!

Lưu Cảnh liên tục xua tay, nghiêm túc nói:

- Bây giờ còn không phải danh chính ngôn thuận, chúng ta đều là Hán thần, Kinh Châu cũng là đất Hán, người thừa kế của Châu Mục tất nhiên do Thiên tử quyết định, mặt Thiên tử quyết định mọi việc, hiện tại Thiên tử còn chưa chiếu thư, chúng ta là cấp dưới nào có quyền lực quyết định lập Châu Mục?

Dừng một chút, Lưu Cảnh lại nói:

- Thái quân sư, Lý thái thú, ta hiểu mọi người vội vàng, nhưng quốc có quốc pháp, triều đình đều có lễ chế, chúng ta không thể đi quá giới hạn, hành động không phù hợp quy tắc sẽ bị bêu rếu thanh danh, ta đề nghị chư vị lập tức lên triều đình dâng thư, khẩn cầu Thiên tử phong Tông công tử làm Châu Mục!

Thái Mạo và tất cả quan viên đều cứng họng, nửa ngày nói không nên một câu. Lúc này, Văn Sính từ trong linh bằng đi ra, đứng ở phía sau Lưu Cảnh, Lưu Cảnh vừa chắp tay chào mọi người:

- Các vị, ta còn muốn đi bái tế Lưu Biệt giá, xin đi trước một bước, hy vọng không lâu nữa chúng ta sẽ gặp lại!

Hắn vòng thân lên xe ngựa, năm trăm hộ vệ kỵ binh hiên ngang rời đi, mọi người ngơ ngác nhìn nhau, lúc này mọi người mới ý thức được, không ngờ quên nhất một việc rất quan trọng.

......

Chưa đạt được thỏa hiệp ngưng chiến với Quân Tào, Quân Giang Hạ còn tạm thời không thể rút lui khỏi Phàn Thành, nhưng đứng đầu Giang Hạ, Lưu Cảnh lại phải trở về Giang Hạ xử lý sự vụ quân chính, trước khi rời đi, hắn làm đúng như sự bố trí từ trước..

Lưu Cảnh đầu tiên ủy thác cho Văn Sính dẫn một vạn quân bản bộ trấn thủ Tân Dã, từ chính diện mà phòng ngự Quân Tào, lại mệnh Cam Ninh dẫn một vạn thủy quân Giang Hạ thủ Phàn Thành, Liêu Hóa dẫn sáu ngàn bộ binh và hai ngàn kỵ binh trú đóng ở Hà Khẩu. Tam quân hình thành góc xu thế, Lưu Cảnh đồng thời dẫn Từ Thứ cũng ở lại Phàn Thành, mệnh y phụ trách việc đàm phán sở hữu Giang Bắc với quan phủ Tương Dương.

Sắp đặt mọi việc ổn thỏa, đương lúc trời tối, Lưu Cảnh âm thầm lặng lẽ rời khỏi Phàn Thành, suất năm trăm binh lính lên hơn hai mươi thuyền chiến thuyền khởi hành chạy về hướng Giang Hạ.

----------oOo----------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận