Binh Lâm Thiên Hạ

Màn đêm buông xuống, đèn dầu được thắp, ánh sáng nhập nhoạng lúc sáng lúc tối, Lưu Cảnh ngồi xếp bằng, đánh giá quan sát cái trâm cài trên tay.

Cô gái mặc áo khoác đỏ để lại cho hắn một ấn tượng sâu sắc, một mặt là vì nàng yêu ghét rõ ràng, làm việc tương đối lỗ mãng, bất kể hậu quả, nhưng đối với một cô gái mười một mười hai tuổi, hắn cũng không quá hi vọng nàng có được sự bình tĩnh và lý trí.

Ấn tượng khác chính là sự quyết đoán của nàng, ra kiếm là có người chết, hắn không bao giờ nghĩ tới một cô gái mười một mười hai tuổi có thể làm được điều này.

Trên cái trâm cài này có khắc một chữ 'Nhân', đoán là tên cô gái kia, tên thì là Nhân nhưng không biết nàng họ gì, cũng không biết nàng học võ công của ai, nhưng đây chính là loại võ công trên chiến trường, đơn giản, nhanh gọn, không có chiêu thức thừa.

Hơn nữa Lưu Cảnh nhận ra kiếm trên tay cô gái là của danh gia chế tạo, chém sắt như chém bùn, sắc bén dị thường, người bình thường chắc chắn không thể có được, sợ rằng lai lịch của thiếu nữ này không đơn giản.

Lúc này, ngoài cửa truyền tới thanh âm của Triệu Vân, trong giọng nói mang theo sự trách cứ:
"Phải luyện võ chứ!"

Sự kiện cầu Xuân kia khiến Lưu Cảnh bị ám ảnh, trong lòng tương đối phiền loạn, không có tâm tình luyện võ, nếu Triệu Vân tự mình tới gọi, hắn đành phải đứng dậy cầm thương ra khỏi doanh trướng.

Bên ngoài đại trướng, Triệu Vân ngồi trên lưng ngựa, trong ánh mắt hiện lên sự trách cứ hắn lười biếng, ở bên cạnh Triệu Vân còn một con ngựa khác, Lưu Cảnh tiến lên cười nói:
"Huynh trưởng có biết chiều này xảy ra chuyện gì trong thành Võ Xương hay không?"

"Ý của đệ là vụ án cầu Xuân kia?"

Triệu Vân nghe đám binh lính kháo nhau chuyện nhau, hắn nhìn Lưu Cảnh một cái, có chút nghi ngờ hỏi:
"Việc này có liên quan tới đệ à?"

Lưu Cảnh gật đầu:
"Chính là do đệ gây nên!"

Triệu Vân bình tĩnh nhìn hắn, lạnh nhạt nói:
"Bất kể đệ làm gì ta đều không hỏi tới, ta chỉ quan tâm một chuyện, đó làm thầy dậy võ cho đệ, bây giờ bắt đầu dạy đệ cưỡi ngựa."

Hắn ném dây cương cho Lưu Cảnh, nói:
"Lên ngựa đi!"


Lưu Cảnh vừa mừng vừa sợ, cuối cùng thì Triệu Vân cũng dạy hắn cưỡi ngựa, hắn học động tác của Triệu Vân, đạp chân vào bàn đạp phóng người lên ngựa, may mà chiến mã vô cùng ôn thuận, chứ không thì hắn phải bẽ mặt rồi.

Lưu Cảnh móc hai chân vào sâu trong bàn đạp, ổn định thân thể, Triệu Vân giật giây cương:
"Nhìn tư thế của ta mà làm, trước luyện cho nhuần nhuyễn thuật cưỡi ngựa, sau này mới luyện tác chiến trên ngựa."

Hai người một trước một sau, chậm rãi phóng ngựa ra thao trường.

... ...

Bên trong thành Võ Xương hiện giờ đã loạn thành một đống, nhiều đội thân binh bộ khúc (lính riêng) của Hoàng Tổ chạy khắp đường phố, lục soát toàn bộ quán trọng, quán rượu, thanh lâu và những nơi công cộng để tìm bắt một cô gái mặc áo đen. Tiếng ầm ĩ vang lên khắp thành, tiếng mắng chửi liên tiếp, náo loạn vô cùng.

Gần Thủy môn có một quán tư nhân khá lớn tên là 'Thủy lục Đào thị', quán này sau này mới được tu bổ làm nhà trọ, trước là nơi truyền tin và bưu dịch của triều đình.

Quán này có phòng trọ để khách nhân dừng chân, đồng thời còn cung ứng cả lương thực củi lửa, nhưng có một quy định là khách nhân phải tự mình nấu cơm, cho nên đại đa số khách trọ đều ra ngoài ăn cơm, xong đâu đấy mới trở về.

Đây chính là một trong những quán trọ mà Đào thị thương hành mở ở huyện Võ Xương, chẳng qua nó không dành cho khách lạ, chỉ để cho người của Đào thị thương hành nghỉ qua đêm, có thể coi là một khách sạn nội bộ.

Lúc này trong một gian phòng ở hậu viện, nam tử trung niên giận dữ, vỗ bàn khiển trách cô gái áo đen:
"Cháu hứa với ta thế nào, ta tin tưởng cháu mới dẫn cháu ra ngoài du ngoạn, vậy mà cháu đã làm những gì? Mười mấy mạng người đấy! Sao cháu có xuống tay được cơ chứ!"

Cô gái mặc dù cúi đầu nhưng vẻ mặt không phục, nàng nói nhỏ:
"Đại ca dẫn thiên quân vạn mã, giết người vô số, đâu chỉ mười mấy người, tại sao cháu không thể giết?"

"Im miệng!"

Nam tử trung niên càng thêm phẫn nộ, nặng nề vỗ bàn một cái:
"Đây là chuyện giống nhau sao? Nếu cháu chê ít thì bây giờ lập tức ra ngoài, gặp người giết người, trong một đêm có thể giết ngàn vạn người, vậy thì cháu cũng giống như anh cháu, lưu danh thiên cổ, tại sao cháu không đi đi."

Cô gái đâu phải lúc nào cũng bị trách mắng kiểu này, nàng cắn môi, vành mắt đỏ lên, run rẩy nói:
"Sao cháu có thể. . . tùy tiện lạm sát kẻ vô tội như thế, mười mấy người cháu giết hôm nay… đều là ác nhân bắt nạt người hiền, sư phụ và đại ca đều nói diệt cỏ phải diệt tận gốc, nếu bỏ qua cho bọn họ, bọn họ sẽ làm tổn thương nhiều người lương thiện hơn, cháu. . . không làm sai."

Nam tử trung niên thở dài một tiếng, hắn không biết nên nói như thế nào, cô gái này tôn sùng huynh trưởng như thần linh, bắt chước mọi hành động của huynh trưởng, lại còn sư phụ nàng nữa chứ, đúng là lão ni nổi danh độc ác ở Bích Vân tự, dạy dỗ đồ đệ thế này thì xong rồi!


Thôi, chuyện này khi về nói cho mẹ nó biết, mình không thể làm gì hơn nữa rồi.

Hồi lâu, hắn bất đắc dĩ nói:
"Bây giờ ta không nói với cháu chuyện lỗi lầm này nữa, bây giờ chúng ta đang ở trong địa bàn của địch nhân, cháu lại gây chuyện thị phi, vạn nhất anh em cháu bị quan phủ bắt thì ta biết nói gì với mẹ và huynh trưởng của cháu đây?"

Câu nói này khiến cô gái không biết nói gì, nàng thấp giọng nói:
"Cậu, cháu biết sai rồi, lần sau tuyệt không lỗ mãng thế này nữa."

Lúc này, ngoài phòng truyền tới một giọng nói nhỏ:
"Ngô công, tiểu đệ có tin tức."

"Mời vào!"

Cửa mở ra, người đi vào là một nam tử tầm 30 tuổi tên là Đào Chính, là con trai thứ của gia chủ gia chủ Đào Thắng, lần này là đặc biệt đi cùng bọn họ.

Nam tử trung niên nhìn thiếu nữ nói:
"Đi đi! Phải học tập tứ ca của cháu đấy, người ta đóng cửa luyện võ, không bước chân ra khỏi nhà, trong khi cháu chỉ biết đi gây họa!"

Cô gái lập tức quên mất bi thương vừa rồi, lập tức tỏ vẻ nghịch ngợm, nàng lè lưỡi một cái, điểm mũi chân chạy đi như làn khói, nam tử trung niên nhìn bộ dáng của nghịch ngợm bất đắc dĩ lắc đầu một cái, dù sao vẫn là trẻ con!

Đào Chính đóng cửa lại, ngồi xuống nói:
"Trước tiên nói chuyện cầu Xuân đi! Vận may của Nhân cô nương không tệ, lần này có liên quan tới thủ hạ đại tướng của Lưu Bị. . . . ."

Hắn lời còn chưa dứt, ngoài cửa liền truyền tới giọng nói kinh ngạc của cô gái:
"Chính là thiếu niên kia tướng quân kia sao?"

Đào Chính kinh ngạc quay đầu nhìn lại, hóa ra cô bé kia núp ngoài cửa nghe lén, nam tử trung niên mặt trầm xuống, quát:
"A Nhân, không cho phép nghe lén, đi mau!"


Cô gái ở ngoài cửa lầm bầm đôi câu, quệt mồm, mất hứng rời đi.

Đào Chính nghe tiếng bước chân của nàng ở xa mới tiếp tục nói:
"Hiện trong thành vô cùng náo loạn, nhưng bởi có liên quan tới thủ hạ đại tướng của Lưu Bị nên quân đội và quanh phủ lục soát cũng khá lưu tình."

Nam tử trung niên nhíu mày hỏi:
"Người bị giết có bối cảnh gì?"

"Người bị giết chính là Tam công tử Hoàng Dật của Hoàng gia, cháu của Hoàng Tổ, chuyện này khá lớn."

Trong lòng nam tử trung niên khá là lo lắng, cháu của Hoàng Tổ ở trong mắt của hắn không là gì, nhưng nơi này lại là Kinh châu, không phải Giang Đông, hắn trầm ngâm một chút lại hỏi:
"Thủ hạ đại tướng của Lưu Bị là ai?"

Đào Chính lắc đầu:
"Điều này thì không biết, chỉ biết người này rất cẩn thận, thay cô nương xử lý hậu sự, lại chủ động nhận tội về mình, người chứng kiến nói là một tướng quân còn trẻ."

Nam tử trung niên trầm tư chốc lát rồi nói nhỏ:
"Chẳng lẽ là Quan Bình, con của Quan Vân Trường?"

"Điều này thì không chắc, có thể là một tiểu tướng vô danh."

Nam tử trung niên gật đầu một cái, không hỏi tới chuyện này nữa, lúc này, Đào Chính lại nói:
"Còn một chuyện liên quan tới Tô tiên sinh, thật đáng tiếc, Tô tiên sinh không có ở Võ Xương, hình như đi Giang Lăng rồi."

Tô tiên sinh mà bọn họ nói tới chính là Tô Chấn, chú của Tô Phi, Tô Phi là phó tướng của Hoàng Tổ. Tô Chấn là một đại thương nhân, có giao tình rất mật thiết với Đào gia, nam tử trung niên lần này tới Võ Xương chính là muốn thông qua người này để gặp Tô Phi, không ngờ hắn không có ở đây.

Trên mặt nam tử trung niên lộ vẻ thất vọng, hắn ngàn dặm xa xôi chạy tới đây, vậy mà Tô Chấn lại không có ở Võ Xương, điều này khiến kế hoạch của hắn tan tành mây khói.

Lần này Trương Võ, Trần Tôn làm loạn, Tô Chấn đóng vai khá quan trọng, là cầu nói liên lạc giữa Giang Đông và Trương Võ, Trần Tôn.

Nam tử trung niên nhướng mày:
"Chẳng phải người này có quan hệ rất tốt với Trương Võ hay sao? Tại sao trong thời điểm mấu chốt này lại rời đi."

Đào Chính cười khổ:
"Có thể do hắn cảm thấy sợ hãi, sợ dính líu tới việc Trương Võ, Trần Tôn tạo phản, tôi nghe người trong phủ hắn nói, sáng hôm nay hắn mới rời đi, chắc là có liên quan tới việc Lưu Bị tới đây."


"Vậy thì có chút phiền toái."
Nam tử trung niên chắp tay sau lưng đi qua đi lại.

Đào Chính cuống cuồng nói:
"Từ chạng vạng tối hôm nay cửa thành tăng cường lục soát phòng bị, tối hôm nay chỉ lục soát quán trọ, quán rượu nhưng ngày mai sẽ lục soát toàn thành, tôi đề nghị chúng ta lập tức rời khỏi thành về Sài Tang để tránh đầu sóng ngọn gió."

Nam tử trung niên gật đầu, cân nhắc từ phương diện an toàn chỉ có nước này mà thôi.

... . .

Trong giáo trường, Lưu Cảnh đang dựa theo chỉ thị của Triệu Vân để luyện tập thuật cưỡi ngựa, con ngựa hắn cưỡi là một con ngựa già gần 30 tuổi, mặc dù bề ngoài vẫn tương đối khỏe mạnh, nhưng sức lực đã không còn dẻo dai, ngay cả một kẻ ngoại đạo như Lưu Cảnh cũng nhận thấy nó đã già yếu.

Trong lòng Triệu Vân có chút áy náy, bây giờ không còn chiến mã thừa nên không thể làm gì khác hơn là dùng con ngựa già này dạy Lưu Cảnh, chẳng qua ngựa già cũng có một đặc tính tốt là ôn thuận, thực hiện theo chỉ thị, có lợi cho luyện tập thuật cưỡi ngựa.

Hơn thế, đây là vùng sông nước Kinh – Tương phương nam, ra cửa bằng thuyền, đi vào bằng thuyền, không giống người phương bắc sống chủ yếu bằng súc vật, ngựa nơi này không nhiều.

Kiếp trước Lưu Cảnh là người vô cùng hiếu kỳ với những cái mới, thời còn tiểu học đã tự mình học đi xe đạp, dù sau đó có giàu có hơn những vẫn giữ thói quen muốn tự mình làm tất cả.

Chỉ sau hơn một giờ hắn đã nắm được cơ bản của thuật cưỡi ngựa, tuy nhiên cưỡi tốt còn phải luyện nhiều, phóng ngựa chạy cự li ngắn còn được, chứ chạy dài là hỏng bét. Triệu Vân cũng không còn bất ngờ với thiên phú của kẻ này, nếu như bây giờ Lưu Cảnh cưỡi ngựa chạy ra ngoài, hắn cũng sẽ không cảm thấy kỳ quái, ông trời con của hắn cái gì mà chẳng dám làm.

Lưu Cảnh rất hứng thú với việc cưỡi ngựa, thời Hán mạt đã có bàn đạp, chẳng qua bàn đạp là dùng dây thừng bện lại, chủ yếu dùng cho việc lên ngựa, còn sau khi ngồi trên lưng ngựa rồi phải dùng chân nhiều, bàn để chân được làm từ một mảnh gỗ quấn vải mềm bên ngoài.

Ngoài ra yên ngựa kiểu trũng giữa, cao hai đầu cũng đã xuất hiện, có thể giúp người cưỡi ngựa không bị tụt lại phía sau.

Trên thực tế, ngay từ thời Tây Hán đã xuất hiện yên ngựa và bàn đạp, thích hợp cho việc hành quân đánh giặc, tuy nhiên chúng được truyền tới từ dân tộc Hung nô, sau này kỵ binh Hán triều mới xuất hiện và nhiều lên.

Tới thời Lưỡng Tấn Nam Bắc triều, yên ngựa đúng cách và bàn đạp sắt mới xuất hiện, trọng giáp kỵ binh theo đó ra đời.

Thời Tam Quốc - Hán mạt là thời điểm chuyển biến mấu chốt của việc cải tiến yên ngựa, mặc dù chưa hoàn toàn đúng kiểu nhưng tính thực dụng đã có, cho nên Tào Tháo mới có những binh chủng như Hổ Báo kỵ, Đột Kỵ binh…

Lưu Cảnh đương nhiên biết ưu thế của yên ngựa và bàn đạp, tới thời Tống triều mới xuất hiện móng ngựa bằng sắt, mà hiện giờ móng ngựa được làm từ da thú thật dày.

Tuy vậy, Lưu Cảnh biết có những việc nghĩ được nhưng làm không được, nếu làm ra bây giờ người có lợi chính là Tào Tháo ở phương bắc mà không phải là Lưu Cảnh hắn.

Trong lúc luyện tập, ngoài đại doanh bỗng xuất hiện nhiều ánh lửa, vô số cây đuốc thắp sáng một vùng, mơ hồ tiếng quan quân ra lệnh:
"Tất cả quân sĩ tập trung."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui