Buổi tối, Gia Cát Lượng đợi thê tử dỗ con nhỏ ngủ xong, rồi mới cười nói với nàng:
- Nơi này ở không quá quen, ngày mai chúng ta trở về đi!
Trong lòng Hoàng Nguyệt Anh có chút mất hứng, trầm mặc không nói, Gia Cát Lượng thấy thê tử không hài lòng, cũng không nhắc lại việc này, đến tối khi đi ngủ, Hoàng Nguyệt Anh thở dài nói:
- Nếu chàng muốn trở về, ngày mai chúng ta trở về là được.
Trong lòng Gia Cát Lượng áy náy, trấn an thê tử nói:
- Ta cũng không phải không thích nhà nhạc phụ, chỉ có điều có việc khác cần hoàn thành.
- Thiếp biết, hôm nay chàng gặp được Lưu Bị, tâm nguyện đã toại, dĩ nhiên là muốn trở về.
Gia Cát Lượng bị thê tử vạch trần tâm sự, một câu cũng nói không nên lời, sau một lúc lâu, Hoàng Nguyệt Anh buồn bã nói:
- Thiếp không rõ, tài năng, tuấn kiệt Long Trung phần lớn đi Giang Hạ, Sơn Dân, Nguyên Trực, Mã Lương đều ở đó, thậm chí ngay cả sư tôn chàng cũng đi, vì sao chàng không đi, hơn nữa Cảnh công tử đối với chàng cũng coi trọng, năm lần bảy lượt phái người đến mời, còn tự tay viết thư, thậm chí còn hứa cho chàng chức quân sư, vì sao chàng không chịu nhận, chẳng lẽ còn ghi hận việc năm đó sao?
Gia Cát Lượng ôm thắt lưng thê tử cười nói:
- Năm đó hắn cũng là có ý tốt, mới khiến chúng ta có nhân duyên, ta cảm kích hắn còn không kịp, làm sao ghi hận!
- Vậy vì sao chàng còn muốn đi tranh giành địa vị với Bàng Sĩ Nguyên? Chẳng lẽ chàng không rõ mục đích thực sự hôm nay y đến.
- Ta đương nhiên hiểu được, chỉ là ta suy nghĩ cũng rất lâu, cũng quan sát đã nhiều năm, ta cảm thấy Lưu hoàng thúc thích hợp với ta hơn.
Hoàng Nguyệt Anh lật người đến, nhìn chăm chú vào ánh mắt trượng phu nói:
- Ý của chàng là nói, Cảnh công tử không thể được việc?
Hoàng Nguyệt Anh cũng không phải lo lắng Lưu Cảnh, Lưu Cảnh chết sống không hề quan hệ gì với nàng, nàng lo lắng Đào Trạm. Mong Đào Trạm không bị Lưu Cảnh liên luỵ. Gia Cát Lượng lắc lắc đầu,
- Lưu Cảnh cũng là người làm đại sự, tương lai chắc chắn thành công.
- Vậy vì sao chàng...
Hoàng Nguyệt Anh thấy lời trượng phu còn chưa nói hết, liền dừng lại câu chuyện.
Gia Cát Lượng hơi thở nhẹ nói:
- Lưu Cảnh mặc dù không tệ, nhưng không thích hợp với ta, hắn quá mức mạnh mẽ, cứng rắn, thật ra hắn rất giống Tào Tháo, nếu ta theo hắn, bản chất vẫn là giống như Từ Thứ, chỉ có thể là quan lại của hắn, có lẽ tương đối trọng yếu hơn một chút, nhưng trong tay không có quyền to, ta quan sát hắn vài năm, Lưu Cảnh sẽ không cho phép bất cứ kẻ nào độc chưởng tướng quyền, đây không phải điều ta muốn.
- Vậy Lưu Bị sẽ để chàng độc chưởng đại quyền sao?
Gia Cát Lượng thản nhiên cười:
- Y và Lưu Cảnh không giống, y sẽ coi ta là là quân sư, bởi vì chỉ có ta mới có thể giúp y thoát khỏi khốn cảnh, quan trọng hơn là, Lưu Bị tuổi đã lớn, vừa bận nhiều việc..ấinh con nối dõi, không có nhiều thể lực và tinh lực xử lý chính vụ, chỉ có thể dựa vào ta, đi theo y, ta càng có thể thi triển khát vọng trong lồng ngực.
Hoàng Nguyệt Anh thở dài:
- Nhưng Lưu Cảnh thúc đẩy hôn sự cho thiếp và chàng, lại coi trọng chàng như thế, chàng lại đầu nhập vào Lưu hoàng thúc, có phải hơi có lỗi với người ta hay không.
Gia Cát Lượng trầm mặc chốc lát nói:
- Coi như ta nợ hắn một ân tình đi.
......
Ban đêm, Lưu Bị ở trong đại doanh cũng tâm thần khó yên, y bôn ba nửa đời, hiểu rõ đạo lí đối nhân xử thế, đối với tính người đã nhìn rất thấu triệt, hôm nay cùng Gia Cát Lượng trò chuyện một hồi, y nhìn ra được Gia Cát Lượng có thượng sách, khả năng giúp đỡ y đi ra được khốn cục trước mắt.
Hơn nữa Tư Mã Huy hai lần đề cử Gia Cát Lượng với y, nói người này có tài kinh thiên vĩ địa, cho dù hơi có khoa trương, nhưng như vậy chắc chắn là có thực học.
Quan trọng hơn là, Lưu Bị vài lần cùng Hoàng Thừa Ngạn nói tới Gia Cát Lượng, mới biết được Gia Cát Lượng mặc dù có quan hệ thân thích với Lưu Biểu, Thái Mạo nhưng bình thường cũng không lui tới, nói cách khác, y không cần kiêng kị quan hệ của Gia Cát Lượng và Thái Mạo.
Trong lòng Lưu Bị hiểu được, Gia Cát Lượng sở dĩ không chịu nói ra kế trong lòng, nguyên nhân căn bản là thành ý của mình không đủ, ngẫu nhiên ở Hoàng phủ gặp nhau, y làm sao có thể dễ dàng nói ra lời tâm huyết, mình nhất định phải tự tới cửa thăm hỏi, mới có thể cho thấy thành ý.
Lúc này, thư tá Mã Tắc bước nhanh vào trướng, đem một chồng công văn thật dày dâng lên
- Hồi bẩm hoàng thúc, đã sửa sang sao chép xong!
Mã Tắc là đệ của Mã Lương, từ nhỏ được xưng thần đồng, năm nay chỉ có mười tám tuổi, không chỉ có học phú ngũ xa, hơn nữa cưỡi ngựa bắn cung cao siêu, có thể nói văn võ song toàn, tài hoa hơn người.
Mã Tắc đi theo Tư Mã Huy, một tháng trước Tư Mã Huy đề cử gã cho Lưu Bị, tuy rằng tuổi không lớn lắm, nhưng Lưu Bị ở sau kỳ thi trong trường học rất hài lòng đối với gã, đặc biệt bổ nhiệm gã làm thư tá, thay mình chỉnh lý lại công văn.
Lưu Bị tiếp nhận công văn, cười hỏi:
- Ấu Thường cảm thấy Khổng Minh như thế nào?
Mã Tắc cung kính đáp:
- Khổng Minh huynh trưởng được gọi là Ngọa Long, là một trong bốn người tài giỏi đứng đầu Kinh Châu, tài tư cao tuyệt, là người ta kính nể nhất.
Lưu Bị gật gật đầu, lại hiếu kỳ hỏi han:
- Vậy tứ đại tuấn tài là những ai?
- Một là Ngọa Long Gia Cát Khổng Minh, hai là Phượng Sồ Bàng Sĩ Nguyên, ba là Nhân hiệp Từ Nguyên Trực, bốn đó là huynh trưởng ta Bạch Mi Mã Quý Thường.
Lưu Bị mỉm cười:
- Còn có loại cách nói này sao, không ngờ ta không biết đấy.
Mã Tắc không kìm nổi lại nói:
- Hoàng thúc khả năng không biết, kỳ thật Kinh Châu còn có ba thần đồng.
Lưu Bị biết rằng Mã Tắc được xưng thần đồng, kỳ thật y nói là chính mình, không khỏi trong lòng cười thầm, liền hỏi:
- Ngươi nói xem, ba thần đồng kia là ai?
Một nhược điểm lớn nhất của Mã Tắc là tự phụ, mọi người Kinh Châu nói, Mã Thị Ngũ Thường, Bạch Mi Nhất Lương, y vẫn không phục, bởi vì nói những lời này khi y còn trẻ, cho nên y vẫn cho rằng mình văn võ toàn tài, tuyệt không kém hơn huynh trưởng.
Nếu Lưu Bị hỏi, y cũng không chút khiêm tốn nào nói:
- Một người là Chu Bất Nghi, cháu ngoại của Lưu Biệt Giá, người kia cũng là người Linh Lăng, Tưởng Uyển Tưởng Công Diễm, lại một người đó là thuộc hạ, Mã Tắc Mã Ấu Thường.
Lưu Bị thấy y có chút như con nghé mới sinh không sợ cọp, không kìm nổi hơi hơi mỉm cười, lúc này, bóng dáng của Bàng Thống xuất hiện ở cửa trướng, y vừa lúc nghe được nói đến ba thần đồng, liền cũng cười nói:
- Kỳ thật hẳn là còn có một người, tên là Đặng Ngải, thư viện Lộc Môn cũng công nhận y là thần đồng.
Mã Tắc vội vàng hướng về Bàng Thống thi lễ, lui xuống. Lưu Bị mời Bàng Thống ngồi xuống, cười hỏi:
- Chu Bất Nghi thì ta biết rằng y ở Giang Hạ, vậy Tưởng Uyển và Đặng Ngải ở nơi nào?
- Tưởng Uyển đang du lịch, bây giờ đang là cuối xuân, y sẽ không ở nhà, chủ công có thể chú ý người này, nếu lấy y làm phụ tá, sẽ được một đại tài, tuy nhiên Đặng Ngải phỏng chừng sẽ không nguyện trung thành với chủ công.
- Việc này là vì sao?
- Phụ thân của Đặng Ngải và Lưu Cảnh có sinh tử chi giao, cậu ta coi Lưu Cảnh là thúc phụ, mặt khác, mẫu thân cậu ta và hai tỷ muội đều được Đào gia giúp đỡ sống qua ngày, thậm chí đại tỷ xuất giá cũng được một phần đồ cưới của Đào gia.
Lưu Bị khó hiểu:
- Đào gia vì sao phải giúp đỡ các nàng?
Bàng Thống mỉm cười:
- Xác thực nói, là vợ Lưu Cảnh giúp đỡ các nàng, chủ công đã quên sao?
Lưu Bị lúc này mới chợt hiểu, trầm mặc một lát, Lưu Bị lại hỏi:
- Sĩ Nguyên cảm thấy Gia Cát Khổng Minh tài học như thế nào?
Trong lòng Bàng Thống nhảy dựng, đây là Lưu Bị lần thứ hai trong vòng ba ngày nhắc tới Gia Cát Lượng, hay là.....
Bàng Thống có chút không tự nhiên, miễn cưỡng cười nói:
- Khổng Minh được xưng Ngọa Long, lại được vinh danh là người tài giỏi đứng đầu trong bốn người ưu tứ ở Kinh Châu, theo lẽ thường nói, y có thể vô cùng có tài hoa.
Lưu Bị nghe ra trong lời nói của Bàng Thống có chuyện, liền kỳ quái hỏi han:
- Vì sao kêu theo lẽ thường nói?
- Rất đơn giản, bởi vì người đánh giá bốn người tài giỏi chính là Thái Mạo, mà đó chỉ là một câu nói đùa vào ngày mừng thọ Lưu Kinh Châu năm ngoái, kết quả lưu truyền rộng rãi như vậy.
Lưu Bị tinh ý, y nghe được trong giọng nói Bàng Thống có ý ghen tị, trong lòng y hơi hơi có chút không vui, giấu diếm thanh sắc nói:
- Nói như vậy, Khổng Minh người này là có tiếng không có miếng?
- Có tiếng không có miếng lại không đến mức, chẳng qua thúc phụ ta xưng Khổng Minh là thiên tài, hơn nữa am hiểu thuật Âm Dương Ngũ Hành, ngoài ra ta nghe nói thúc phụ vài lần đề cử Khổng Minh với Lưu Cảnh, nhưng Lưu Cảnh cuối cùng là không cần, cũng không biết là vì duyên cớ gì? Có lẽ có liên quan với Thái gia, ha hả!
Lòng người là tinh tế, ở lúc xúc động phẫn nộ hoặc là ghen tị thường thường sẽ mất đi lý trí bình thường mà nói ra một vài lời nói ngây thơ như vậy. Bàng Thống chính là như vậy, y được xưng Phượng Sồ, đương nhiên là tài hoa hơn người.
Nhưng trong lòng ghen tị lại làm cho hôn mê đầu óc của y, y e sợ Gia Cát Lượng đến đoạt vị trí của y, cho nên liều mạng bôi đen Gia Cát Lượng, nhưng lại không biết chính y đã rơi xuống chỗ thấp kém, ấn tượng y ở trong lòng Lưu Bị bị giảm rất lớn.
Lưu Bị im lặng không nói gì, trong lòng thầm nghĩ, "Y và Khổng Minh thế như nước lửa, Gia Cát Lượng cũng không có nóng vội."
Chờ Bàng Thống rời đi, Lưu Bị sai người gọi Trương Phi đến, phân phó gã:
- Đệ đưa mười vò rượu và hai phần heo đưa đến phủ Gia Cát, thái độ nhất định phải cung kính, cho dù là quản gia cũng phải khom mình thi lễ.
Trương Phi nghe nói ngay cả quản gia cũng phải khom mình thi lễ, trong lòng hơi hơi có chút mất hứng, nhưng lời nói huynh trưởng không dám không nghe, chỉ đành đáp ứng, xoay người vừa định đi, chợt nhớ tới một chuyện, vội vàng nói:
- Huynh trưởng, Gia Cát Lượng không phải ở Hoàng phủ sao?
- Ta biết bây giờ y đang ở Hoàng phủ, nhưng muốn đệ mang thứ đó đưa đến Gia Cát phủ, hiểu chưa?
Trương Phi gãi đầu:
- Đệ đã hiểu!
....
Trời còn chưa sáng, một đội do hai mươi chiến thuyền tạo thành một đoàn đang dọc theo bờ tây Hán Thủy chậm rãi đi về phía bắc, rời thành Tương Dương đã không đến trăm dặm rồi.
Lưu Cảnh khoanh tay đứng ở phía trước cửa sổ thuyền, gió sông thật to, toàn bộ cửa sổ thuyền vẫn chưa mở, từ trong khe hở hẹp của cửa sổ, hắn trông thấy một vùng quê mờ mịt.
Trời đã nhanh sáng rồi, chân trời hiện ra bóng cá trắng, tại cảnh vật kia không ngừng biến hóa ở bên trong vùng quê rộng lớn, đã có mấy vì sao không thay đổi ở chân trời lóe ra, phương xa còn có một dãy núi mông lung đứng sừng sững ở chân trời màu xám.
Cùng Giả Hủ chia tay đã năm ngày, nhưng Lưu Cảnh còn đang suy nghĩ đề nghị của Giả Hủ, lấy Quan Trung làm sở nghiệp, tranh giành Trung Nguyên, năm đó Ngụy Diên cũng đề xuất qua phương án như vậy, cái đó cũng khá tương tự với phương án đề xuất chia ba thiên hạ của Gia Cát Lượng có cách làm khác nhau nhưng kết quả lại giống nhau đến kì diệu.
Tuy nhiên phương án của Gia Cát Lượng là đất Thục, mà phương án của Giả Hủ cũng là Quan Trung, hai phương án này phương án nào cũng có ưu điểm và cùng có nhược điểm.
Đất Thục giành được tiện lợi, nhưng khu vực hẹp, chiến lược thọc sâu nhỏ lại, mà Quan Trung xác thực là nơi long hưng, trong dòng sông chảy dài của lịch sử một hai vương triều cường thịnh, Hán và Đường đều lấy hưng khởi ở đây, tuy nhiên Quan Trung xa xôi, khó khăn giành được, cho dù giành được rồi, cũng rất khó giữ liên lạc với Kinh Châu.
Đương nhiên, biện pháp tốt nhất trước tiên là đoạt Ba Thục, lại lấy Hán Trung, cuối cùng lại chiếm lĩnh Quan Trung, cái này chính là thận trọng, vô cùng vững vàng, việc này kỳ thật lại rất tương tự với phương án của Gia Cát Lượng.
Chỉ có điều Thục Hán vì sao cuối cùng lại thất bại? Chẳng lẽ là ứng với kết luận Giả Hủ, đất Thục là nơi khốn long sao?
Trong lòng Lưu Cảnh rất hỗn loạn, mấy ngày qua, hắn vẫn vì chuyện này phiền não, đúng lúc này, những tiếng vó ngựa dồn dập đem Lưu Cảnh từ trong trầm tư bừng tỉnh, hắn nhìn lại phía trên bờ, chỉ thấy trong ánh bình minh mông lung vài tên nài ngựa đang hăng hái chạy về hướng nam.
Trong lòng Lưu Cảnh vừa động, lại đi về phía nam xa hơn một chút chính là đi Giang Hạ rồi, chẳng lẽ là tìm mình? Hắn vội vàng phân phó thân binh:
- Gọi người cưỡi ngựa trên bờ lại!
- - - - - - - - - - oOo- - - - - - - - - -
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...