Binh Lâm Thiên Hạ

Tin tức này giống hệt sấm sét giữa trời quang, Giả Cơ vội vàng đỡ lấy Trương Tuyền, cũng khóc ròng nói:

- Thế thúc làm sao lại.....

Trương Tuyền lau nước mắt, nghiến răng nghiến lợi nói:

- Là bị tặc tử Tào Phi kia bức đấy, phụ thân từ chỗ của y trở về, xách bút ở trên tường viết tám chữ, "Cùng với chịu nhục, không bằng chết trận!" rồi đi....

Y lại lấy ra một phong thư, đưa cho Giả Cơ:

- Đây là phụ thân viết cho Thế Bá một phong thư, các ngươi đi nhanh lên! Tào Phi bức tử cha ta, cũng sẽ không bỏ qua các ngươi đâu.

Lúc này, Lý Phù vẫn trầm mặc đột nhiên hỏi:

- Tuyền công tử hiện tại muốn đi báo tang với lệnh tỷ đúng không?

Đại tỷ của Trương Tuyền gả cho Tào Quân - con trai Tào Bân đệ của Tào Tháo, trên thực tế, Tào Quân là con thứ ba của Tào Tháo, mẫu thân là thị thiếp Chu Cơ của Tào Tháo.

Bởi vì cháu trai Tào An Dân chết ở Uyển Thành, Tào Bân chết sớm, việc này đoạn tuyệt phòng hương khói, Tào Tháo áy náy cho huynh đệ, liền đem Tào Quân làm con thừa tự cấp huynh đệ kế thừa hương khói, lại mệnh y cưới con gái Trương Tú.

Mặc dù là phụ thân lệnh cưới vợ, nhưng Tào Quân và Trương thị ở chung hòa hợp, lập gia đình sáu năm, vợ chồng vô cùng ân ái, lại sinh ra một đứa con, tên gọi là Tào Kháng.

Tào Quân đương nhiên là ở nội thành, tòa nhà y ở không xa phủ lớn Tào Phi, đất chỉ có ba mươi mẫu, mặc dù y chỉ là con vợ kế của Tào Tháo, tuy nhiên bởi vì hiện nay y là con trai của Tào Bân, lại gia phong Đình hầu, phong quan Trung Lang Tướng, rất có địa vị.


Đêm khuya, vợ chồng Tào Quân đang chuẩn bị đi ngủ, bỗng nhiên Trương Tuyền chạy tới báo tang, phụ thân Trương thị là Trương Tú bị bệnh mà chết, Trương thị lập tức khóc lớn, Tào Quân trong lòng lo lắng, vội vàng phân phó chuẩn bị ngựa xe đi Trương phủ.

Tào Quân vừa mới trèo lên lên xe ngựa chuẩn bị xuất phát, bỗng nhiên, trong bóng đêm một thanh chủy thủ sáng như tuyết chĩa vào cổ họng của y, một gã người áo đen lạnh lùng nói:

- Cho tất cả tùy tùng của ngươi trở về!

Trương thị sợ tới mức hô lớn hơn, một gã người áo đen khác mau tay nhanh mắt, một quyền đánh nàng ngất đi.

Tào Quân thấy thê tử bị đánh, lập tức cả giận nói:

- Các ngươi là ai?

Lúc này, Trương Tuyền trèo lên xe ngựa, chắp tay nói:

- Tỷ phu, thật xin lỗi rồi, những người này đều là thủ hạ cũ của cha ta, vì mạng sống, đành phải để tỷ phu ủy khuất một chút.

Tào Quân bị đao kề cổ, không dám nhúc nhích, liền hừ lạnh một tiếng:

- Ngươi đang làm gì đó, muốn bắt cóc ta sao?

Trương Tuyền trầm mặc một chút nói:

- Phụ thân bị Tào Phi bức chết rồi, Tào Phi còn muốn giết cả nhà chúng ta và cả nhà Giả tiên sinh, chúng ta đêm nay nhất định phải chạy ra khỏi Nghiệp Thành, xin tỷ phu giúp ta.

Tào Quân sau một lúc lâu một câu cũng không nói ra, cuối cùng mới chần chờ hỏi:

- Ngươi nói là sự thật?

Trương Tuyền nước mắt chảy ra:

- Phụ thân chịu nhục tự sát mà chết, ta có thể nói bừa sao?

Tào Quân im lặng, thật lâu sau, y gật gật đầu,

- Ta có thể giúp các ngươi ra khỏi thành, nhưng ta muốn ngươi cam đoan ta và đại tỷ ngươi an toàn.

- Không có vấn đề.

Lý Phù bên cạnh vừa thu lại dao găm, tuy rằng không hề chặn cổ họng Tào Quân nữa nhưng lại chĩa vào hông, Tào Quân biết y cũng không tin mình, trong lòng thầm hận lại không thể làm gì, đành phải ra lệnh với thị vệ phía ngoài:

- Các ngươi không cần đi, ngày mốt hẵng đến đón ta.


Bọn thị vệ đều hồi phủ, xe ngựa khởi động, được vài tên "gia tướng Trương phủ " hộ vệ, chạy ra ra phía ngoài thành.

Giả phủ đã thu thập xong, chuẩn bị hai cỗ xe ngựa, một chiếc để phụ nữ và trẻ em và bọn nhỏ ngồi, Giả Cơ và Lưu Mẫn, cùng với hơn mười người thủ hạ thì cưỡi ngựa chờ ở cửa sau phủ Trương Tú, tất cả thủ hạ đều đổi lại khôi giáp Tào quân.

Hai đội ngũ xác nhập cùng một chỗ, trùng trùng điệp điệp chạy tới hướng nam cửa thành. Lý Phù đã đổi cưỡi ngựa, giả mạo trưởng thị vệ của Tào Quân, lúc này vài tên trinh thám Công Tôn Khang đã bị bắt, bên trong thành lại khôi phục bình tĩnh, tuy nhiên đêm đã khuya, cửa thành cũng đương nhiên là đóng cửa.

Thời Tam quốc cũng không phải là đời sau có, cuộc sống về đêm, vào đêm, gần như mỗi người đều phải về nhà, hơn nữa tới giờ hợi rồi, cũng tức là chín giờ tối, đại bộ phận người đều đã thổi đèn ngủ, gối lên tám trăm tiếng trống hoàng hôn tiến vào mộng đẹp.

Lúc này đã qua canh hai, đã gần vào canh ba, trong Nghiệp Thành tối đen, gần như nhìn không thấy ngọn đèn nhỏ nào, trên đường cái lại trống vắng không một tiếng, vô cùng yên tĩnh, thỉnh thoảng truyền đến tiếng kêu của mèo hoang rồi lập tức biến mất ở phương xa.

Ba cỗ xe ngựa lộc cộc mà đi, hai mươi mấy hộ vệ cưỡi ngựa xung quanh, Lý Phù gương mẫu đi đầu. Trên mặt y tuy rằng biểu hiện như không có việc gì, nhưng nhìn ra được trong mắt của y tràn ngập khẩn trương.

Tuy rằng y có được một lệnh tiễn điều binh của Tào Phi, lại có Tào Quân tự nguyện đi theo, nhìn như có thể bảo đảm rồi, nhưng trong lòng Lý Phù hiểu rõ, bọn họ có thể ra khỏi thành, trên thực tế chỉ nắm chắc có hai phần, việc này cũng không giống như bọn họ ban ngày có thể hối lộ vào thành, hơi không cẩn thận sẽ lập tức thất bại trong gang tấc.

Càng ngày càng gần đến thành môn, đã có thể thấy hai cây đuốc cắm ở bên cạnh cửa thành, trong đêm tối lóe ra màu đỏ thẫm giống hệt hai mắt quỷaíhai bên thành môn giống cái miệng lớn dính máu tăng thêm vẻ quỷ dị.

Tiếng bánh xe ngựa di chuyển trong màn đêm yên tĩnh truyền đi rất xa, đã kinh động đến binh lính giữ cửa thành, mấy chục binh lính đang co rúc ở cửa ngủ đều đứng lên, nghi ngờ nhìn đội xe ngựa càng ngày càng gần.

- Là ai?

Một gã đồn trưởng chạy vội tiến lên, quát lớn:

- Cửa thành đã đóng, ban đêm không cho ra khỏi thành!

Lý Phù cầm đầu giục ngựa tiến lên, rút roi vụt xuống:

- Mở mắt chó của ngươi ra mà nhìn!


Đồn trưởng trốn rất nhanh, nhưng vẫn không tránh được bị trúng mặt, trúng bả vai, đau tận xương cốt, dáng vẻ bệ vệ kiêu ngạo của y đã không còn nữa, nơi này chính là nghiệp đô, có vô số vương công quốc thích, nếu chẳng may là đại nhân vật gì, cũng không phải là gã có thể chọc vào.

Đồn trưởng liền vội cúi đầu khom lưng nói:

- Tiểu nhân chỉ làm theo phép!

Lý Phù lấy ra lệnh tiễn nắm trên tay quét ngang:

- Phụng mệnh Thiếu chủ công, đưa Thất công tử khẩn cấp đi Hứa Đô, các ngươi nhanh chóng mở cửa thành!

Đồn trưởng có chút bối rối, người nào Thất công tử? Y bước nhanh về phía trước, nhìn nhìn xe ngựa, lúc này màn xe mở ra, lộ ra mặt Tào Quân, y chỉ cảm thấy bên hông đau đớn, đành phải giả vờ giả vịt kéo dài giọng, không vui nói:

- Là ta! Ngay cả ta mà các ngươi cũng không nhận ra sao?

Giác ngộ lớn nhất của thủ vệ thành môn là phải nhớ người, nhất là những người quyền quý, ngàn lần không được quên. Tào Quân là con trai của Tào Tháo, thuộc loại người phải nhớ cho kỹ.

Đồn trưởng lập tức nhận ra, liền vội vàng khom người thi lễ:

- Tiểu nhân thật sự là mắt chó đui mù, mở cửa thành.

Y vung tay lên:

- Mở cửa thành!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận