Nghiệp Thành, nơi này nguyên là kinh đô Viên Thiệu, sau khi Tào Tháo chiếm được Nghiệp Thành ở năm Kiến An thứ chín, để dễ dàng khống chế Hà Bắc, liền dời đô đến Nghiệp Thành.
Không chỉ cùng Hán đế và quan lại trong triều dời đến Nghiệp Thành, phủ thừa tướng cùng nhiều phủ trọng thần cũng nhất loạt dời đi, khiến tầm quan trọng của Nghiệp Thành vượt xa đô thành Hứa Xương.
Giờ đã là đầu tuần tháng tư, Tào Tháo dẫn hai trăm ngàn đại quân viễn chinh Ô Hoàn, đã xuất phát được hơn một tháng, còn lại người con cả Tào Phi dẫn năm vạn quân đến trấn thủ Nghiệp Thành.
Nghiệp Thành được coi là đệ nhất thành ở Hà Bắc, thành trì rộng hơn bốn mươi dặm, dân số hơn ba mươi vạn người, nằm ở phía bắc Chương Thủy, đất đai phì nhiêu, nông nghiệp rất phát triển.
Mấy năm sau chiến tranh, Nghiệp Thành đã dần dần khôi phục buôn bán sầm uất như xưa, thương nhân nam bắc thường xuyên qua lại, nối nhau không dứt, các mặt hàng nam bắc chồng chất như núi.
Buổi chiều nọ, một đội buôn mười mấy người dọc theo quan đạo đi đến cửa nam Nghiệp Thành, đội buôn dắt hơn trăm con ngựa, chở đầy bao lớn bao nhỏ hàng hóa, ở Nghiệp Thành, đội buôn như thế cũng chỉ được coi là bậc trung, mỗi ngày đều có rất nhiều.
Hai người cưỡi ngựa dẫn đầu đội buôn đi về phía trước, một người tuổi khá cao, thân hình cao gầy, nước da ngăm đen, người còn lại thì nhìn rất trẻ, tầm hai mươi mấy tuổi.
Người lớn tuổi là khách của Viên Thiệu Giang Hạ- chủ bộ Lý Phù, y ở Nghiệp Quận mấy năm, đường xá vô cùng quen thuộc, cho nên Lưu Cảnh lệnh cho y dẫn đầu.
Người còn lại là phủ trưởng sử Giang Hạ- Lưu Mẫn, cháu của Lưu Tiên, là người cẩn thận vững vàng, lại can đảm, Lưu Cảnh rất coi trọng y, để rèn luyện năng lực, liền lệnh cho y làm phó dẫn đoàn, tiến đến Nghiệp Thành.
Bọn họ cải trang thành một đội thương nhân quận Nam Dương, chở đầy gấm vóc mua ở Kinh Tương, loại gấm vóc mang phong cách thời xưa này, rất được tầng lớp thượng lưu ở Hứa Đô hoan nghênh, ở Nghiệp Thành cũng có thể bán với giá cao.
Đương nhiên, nhiệm vụ chính của bọn họ, là đưa vợ con cùng mẫu thân Giả Hủ về Giang Hạ, xét về tầm quan trọng của nhiệm vụ, có thể xếp nhiệm vụ lần này đứng thứ nhất, quan trọng hàng đầu.
Theo tài liệu quân Giang Hạ ghi chép, đưa mẫu thân Từ Thứ về Giang Hạ, là nhiệm vụ quan trọng thứ hai, hiện tại làm gia nhân của Giả Hủ mưu sĩ của Tào Tháo, lại nói đây là nhiệm vụ quan trọng nhất, điều này khiến Lưu Mẫn rất khó hiểu.
Một Giả Hủ chẳng lẽ lại quan trọng hơn Từ trưởng sử hay sao? Mấy ngày nay Lưu Mẫn suy nghĩ vấn đề này, nhưng vẫn chưa có lời giải.
Bên cạnh Lý Phù cũng đang suy nghĩ, trong lòng y cũng nổi lên nghi vấn, tuy nhiên không phải về Giả Hủ, mà là chính bản thân y, không ngờ Lưu Cảnh giao cho y thực hiện nhiệm vụ này, tất nhiên là do y quen thuộc Nghiệp Thành, bên cạnh có nhiều mối quan hệ.
Có lẽ hắn cho rằng là đây là một loại hỗ trợ, nhưng Lý Phù vẫn cảm thấy quái dị, trong quá trình đi vào rừng nhận nhiệm vụ của Lưu Cảnh, căn bản không có ý giúp đỡ, Lưu Cảnh hoàn toàn đối đãi với y như thuộc hạ.
Nhưng y đã giao hẹn với Lưu Cảnh từ trước, huynh đệ Viên Thượng, Viên Hi chết đi, y mới có thể một lòng trung thành với Giang Hạ, hiện giờ còn chưa giao hẹn, lẽ nào Lưu Cảnh đã quên ước định rồi?
Trải qua một tháng, chiến đấu với Liêu Hóa trên chiến trường, khiến Lý Phù biết thêm một điều, y không hiểu rõ về Lưu Cảnh, nhưng lại biết rất rõ Liêu Hóa, văn võ song toàn, gan dạ sáng suốt hơn người lại cẩn thận chu đáo, là một tướng tài hiếm có, nghe nói Liêu Hóa chính là xuất thân từ quân Khăn Vàng.
Quan trọng hơn là Lưu Cảnh gần như đem tất cả kỵ binh giao cho y, Liêu Hóa hoàn toàn nắm quyền, nếu Liêu Hóa nguyện ý, y có thể mang theo đội kỵ binh quy hàng Tào Tháo, được nhận quan to lộc hậu, nhưng Liêu Hóa căn bản không nghĩ đến việc này, y luôn một lòng trung thành với Lưu Cảnh.
Sự tín nhiệm và trung thành khiến đội kỵ binh phát huy uy lực rất lớn, khiến Lý Phù cảm thán không thôi, so sánh mà nói, huynh đệ Viên thị nghi ngờ lẫn nhau, tranh quyền đoạt lợi, cuối cùng từng người đều bị Tào Tháo tiêu diệt, Hà Bắc thương vong, gieo nhân nào gặp quả nấy, cứ coi như y lại đi theo huynh đệ Viên thị, liệu y có thể có tương lai không?
Trong lòng Lý Phù đã dao động, y giống như một công nhân thực tập đời sau, sau khi kết thúc thực tập, đồng cảm với nghề nghiệp.
Việc nhận thức này, khiến Lý Phù không từ chối nhận nhiệm vụ Nghiệp Thành, y cũng không biết vì sao lại nhận làm hết thảy.
- Lý chưởng quỹ, đã đến cửa thành rồi!
Một gã tiểu nhị nhắc nhở, khiến Lý Phù đang trầm tư bỗng tỉnh ngộ, y quay đầu lại chỉ tay:
- Bớt nhiều lời, hết thảy để ta ứng phó.
Bên cạnh đa số là người phương nam, nói chuyện sẽ khiến nhiều người chú ý, đội buôn rất nhanh tới cửa thành, có binh lính túc trực kiểm tra, nông dân, thương nhân, khuân vác hay người già, phụ nữ và trẻ em đều được thông qua, nhưng bọn họgần hai mươi người, lại có trăm con lừa, chắc chắn là bị kiểm tra.
Lý Phù biết rõ, bình thường cứ năm người trở lên là bị kiểm tra, hai mươi người trở lên sẽ phải mang đi nha môn xéthỏi, cho nên y chỉ đem mười tám người vào trong thành, ngoài ra còn có hơn ba mươi người ở ngoài thành.
- Các ngươi là thương nhân từ nơi nào đến?
Cánh cửa thành còn ba mươi bước, một gã quan quân từ xa đi tới hỏi.
- Bọn tiểu nhân từ Nam Dương tới, chuyển ít hàng hóa kiếm chút tiền.
Lý Phù tươi cười chân thành, nói giọng địa phương với quan quân, khi nói chuyện, nhanh chóng nhét một ít vàng vào trong tay quan quân, ước chừng năm sáu lượng, Lưu Mẫn ở bên cạnh thấy rõ ràng, mặt lập tức đỏ lên.
Quan quân lập tức mặt mày hớn hở, vỗ vỗ hàng hóa:
- Huynh đệ cũng không tồi! Hóa ra là buôn gấm, mặt hàng này gần đây bán rất chạy, nghe nói ở Nam Dương đang khai chiến đúng không!
- Khai chiến là khai chiến, kinh doanh là kinh doanh, nếu không mọi người sống bằng gì.
- Cũng đúng, huynh đệ vào Nam ra Bắc, xem ra là người hiểu chuyện.
Lý Phù ha hả cười:
- Ta buôn bán nhỏ, chỉ đủ nuôi sống gia đình.
Quan quân cũng không làm khó nhóm người của Lý Phù nữa, vung tay lên hô bọn lính:
- Không có vấn đề gì, cho bọn họ vào thành!
Đội buôn liền xếp hàng vào thành, không bị kiểm tra thêm, đi vào trong thành, Lưu Mẫn quan sát hai bên, cười nói:
- Ta biết rồi, có tiền có thể sai khiến ma quỷ, chỉ cần hối lộ, không có việc gì là không làm được.
Lý Phù lại lắc đầu, thản nhiên cười nói:
- Sự việc cũng không có đơn giản như vậy, phương diện này có khá nhiều loại!
Lưu Mẫn đụng phải cái đinh, mặt đỏ lên, một lát y lại không kìm nổi hỏi:
- Lý Nhị thúc có thể nói rõ hay không!
Xem y một mực gọi mình một tiếng Nhị thúc, Lý Phù liền cười nói:
- Trước là xem đại cục, nếu như trong chiến tranh, cửa thành đều có quân trông coi, nếu ngươi dám hối lộ, nhất định sẽ gặp xui xẻo, lúc ấy, quan quân giữ cửa dù muốn cũng không dám nhận.
- Vậy bình thường thì sao? Giống như bây giờ.
- Bình thường cũng phải xem xét tình huống, phương diện này kỳ thật có rất nhiều quy tắc ngầm, thí dụ như bình thường việc kiểm tra phải chờ đội buôn đến cửa thành mới tiến hành kiểm tra, ngươi không phát hiện, quan quân liền từ xa đi tới sao?
Lưu Mẫn gật đầu:
- Ta cũng thấy kỳ quái! Chẳng lẽ đây là ám hiệu đòi tiền sao?
- Đó chính là ám hiệu, tuy nhiên cũng phải chú ý, như quan quân thủ thành rời đi khoảng hai mươi bước, ngỏ ý trả thù lao, nhưng phải giả vờ bàn chuyện một lúc, bàn giao công việc, ý nói ở trên có lệnh rồi, nhưng lệnh không nghiêm, có thể đánh lạc hướng được.
Nếu quan quân đi quá hai mươi bước, có nghĩa là đã bình an vô sự, có thể thông qua, nhưng nếu quan quân căn bản không rời cửa thành, thì phải cẩn thận, có nghĩa là ở trên có lệnh giới nghiêm, phải nghiêm khắc kiểm tra người đi đường, hơn nữa năm người trở lên, còn phải nghiêm tra, trong trường hợp này nếu hàng hóa có vấn đề, tốt nhất không cần vào thành.
Buổi nói chuyện giúp Lưu Mẫn hiểu ra, y liên tục gật đầu:
- Đúng là nghe vua nói một buổi, hơn đọc sách mười năm, Lưu Mẫn thụ giáo.
Lý Phù thấy y nghiêm trang hành lễ, trong lòng không khỏi cười thầm, sự việc nào có đơn giản như vậy, nhất định phải đoán ý qua lời nói và sắc mặt.
Như nếu cần kiểm tra quá nhiều người, quan quân sẽ đưa lính ra ngoài ba mươi bước kiểm tra, khi đó có hối lộ cũng gặp xui xẻo, có rất nhiều việc không thể cứ làm bừa.
Chỉ có điều y hiện tại không muốn tốn công như vậy, chỉ vào một nhà trước ngõ nhỏ:
- Ta có quen với ông chủ quán trọ kia, chúng ta nghỉ chân ở chỗ này.
Rất nhanh mọi người đi tới quán trọ, quán trọ này rộng rãi, có chút cổ xưa, một mảng cửa gỗ bạc màu đã vỡ ra, ở trên treo bảng hiệu đã cũ nát, mơ hồ có thể nhìn ra chữ biết bên trên, hình như đề hai chữ ‘Vương ký’.
Nếu không phải bên cạnh treo hai đèn lồng màu đỏ, đúng thật là nhìn không ra đây là quán trọ, có thể thấy chủ quán cũng không có tâm tư kinh doanh.
Lừa ngựa chật ních sân, sau một lúc lâu mới có một gã tiểu nhị lười biếng đi ra, ngáp một cái, ỉu xìu hỏi:
- Là đến ở trọ sao!
- Nhóc con, chủ quán các ngươi có phải “Mắt Vừng” không?
Tiểu nhị lập tức run lên, liền vội vàng hỏi:
- Vị gia này biết chưởng quầy?
- Gọi y ra đây, bạn tốt của y đã đến rồi!
Tiểu nhị chạy vào, lát sau một gã trung niên bộ dạng mập trắng đi ra, Lưu Mẫn giờ mới hiểu được vì sao gọi y là “Mắt Vừng”, thật sự chưa từng thấy qua người nào có mắt nhỏ đến như vậy, quả thực còn nhỏ hơn cả đậu xanh.
Người kia nhìn thấy Lý Phù, đầu tiên là sửng sốt, sau lập tức vui mừng, ôm Lý Phù nhảy lên, kích động chảy nước mắt, khiến tất cả mọi người đều thổn thức, đúng là cảnh tương phùng cảm động.
Lý Phù thấp giọng nói với chưởng quầy hai câu, chưởng quầy cười ha hả, đánh vào vai Lý Phù một quyền:
- Tính như trước vẫn không thay đổi!
Y lập tức gọi bọn tiểu nhị đi ra, thu xếp ngựa, hàng hóa đều đặt vào phòng, còn bảo đầu bếp nữ chuẩn bị cơm chiều.
Mỗi người đều tự vào phòng mình, Lý Phù và Lưu Mẫn ở một tiểu viện, chỉ có hai gian phòng, mỗi người ở một gian, Lưu Mẫn đang muốn tìm Lý Phù thương lượng chính sự, lúc này, chưởng quầy Mắt Vừng mang theo một nữ tử trẻ tuổi tô son trát phấn, ăn mặc đẹp đẽ tiến vào, bộ dạng khá xinh đẹp.
Cửa hé ra, Lý Phù vẫy tay, cười híp mắt gọi nữ nhân tiến vào, nữ nhân quyến rũ cười, lắc mông xoay vào, cửa lập tức đóng lại.
Lưu Mẫn khó hiểu, thầm nghĩ nữ nhân này có lẽ là thân thích của Lý Phù, y đành hỏi thăm phòng ăn của huynh đệ trước.
Bận rộn một hồi, Lưu Mẫn mới trở lại tiểu viện, đúng lúc thấy Lý Phù đi ra cùng nữ nhân kia, tay nữ nhân giơ lên, cười dài nhìn Lý Phù, Lý Phù thả một quan tiền vào tay nữ nhân, nàng lắc đầu, Lý Phù lại thả thêm một nắm tiền, lúc này nàng mới thu tiền, quyến rũ nhìn Lưu Mẫn:
- Công tử cũng không tệ, so với lão Hắc còn mạnh mẽ hơn!
Nàng cười hì hì, phong tình vạn chủng lắc eo rời đi.
Lưu Mẫn lúc này mới có phản ứng, nữ nhân này không ngờ là..... Y lập tức đỏ bừng mặt, căm tức nhìn Lý Phu:
- Không ngờ ngươi tìm kĩ nữ!
Lý Phù thản nhiên cười:
- Lão đệ cũng thích nàng sao? Nếu không ngại ta dùng qua, ta gọi nàng quay lại.
- Ngươi là tên khốn khiếp!
Lưu Mẫn rốt cục mắng to lên:
- Chúng ta là đến làm chính sự, hơn nữa còn là việc cơ mật quan trọng, ngươi vẫn còn có hứng.... Ta thật không biết nói ngươi thế nào nữa rồi.
Lúc này, chưởng quầy bưng hộp đồ ăn đến, cười tủm tỉm nói:
- Công tử đừng trách y, đây là bệnh cũ của y, trước khi làm đại sự nhất định phải tìm nữ nhân, việc càng lớn, nữ nhân càng nhiều, buổi tối sẽ có người tới nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...