Bến tàu huyện Đặng chính là đối bờ của bến tàu Long Trung, vì vùng này khá hoang sơ, gần mười dặm nữa mới đến huyện Đặng, nơi đây cũng không phải là danh lam thắng cảnh, nên mọi người quen gọi là bến tàu Bắc Long Trung, để phân biệt với bến tàu Long Trung.
Lúc này, trên bến tàu huyện Đặng dòng người đã tấp nập, nhiều đội lính đang xếp hàng lên thuyền, Thái Mạo dẫn đầu hơn bảy ngàn đội quân vượt sông qua bờ bên kia, gần hai trăm thuyền chiến đã hạ neo trên Hán Thủy, liên tục đưa binh lính đến bờ Nam.
Tuy rằng quan hệ giữa Lưu Cảnh và Thái Mạo luôn căng thẳng, nhưng Lưu Cảnh cũng không muốn trút thù hận lên người binh lính Kinh Châu.
Trên bến tàu, Thái Mạo đứng ở một đồi nhỏ, ánh mắt phức tạp nhìn mộtchiếc thuyền chiến rời khỏi bến tàu, nếu có thể lựa chọn, lão sẽ không đi cầu cứu Lưu Cảnh, nhưng hiện giờ không còn sự lựa chọn nào khác, lão chỉ có thể cúi đầu.
- Bẩm Quân sư!
Một tên binh lính chỉ vào phía đông hô to:
- Quân Giang Hạ đến rồi!
Chỉ thấy một đoàn kỵ binh hàng trăm người đang vội vã chạy từ phía đông tới, một gã quân hầu chắp tay nói với Thái Mạo:
- Khởi bẩm Thái quân sư, Lưu Thái thú mời quân sư đi Phàn Thành!
Nhắc tới Phàn Thành, trong lòng Thái Mạo liền thấy xấu hổ và căm giận, nhưng lão lại không thể làm gì, lúc lâu sau, đành thở dài nói:
- Chuyển lời của ta đến Thái thú các ngươi, rằng ta rất cảm kích y đã viện trợ, nhưng thân là quân sư, còn rất nhiều công việc cần phải xử lý, nên ta không thể đi Phàn Thành được.
- Đã rõ, ty chức sẽ bẩm báo với Thái thú.
Quân hầu quay đầu ngựa, chỉ huy binh lính vội vã trở về hướng Đông, Thái Mạo nghĩ tới hôm nay chính mình chật vật, lão rốt cục không nhịn được, cúi đầu mắng một tiếng,
- Giả nhân giả nghĩa!
Xoay người đi đến thuyền lớn, lão không bao giờ... muốn ở lại Giang Bắc một khắc nào nữa, nơi này khiến lão mất hết thể diện, lúc này lão chỉ muốn trở về Tương Dương.
....
Vu Cấm bị giải lên một chiếc thuyền nhỏ, hai tên lính áp giải y chạy tới bờ bên kia, có lẽ bởi Lưu Cảnh lệnh không cho phép ngược đãi, dây thừng trói trên vai và đùi Vu Cấm đã được cởi ra, chỉ có hai tay bị trói sau lưng.
Thuyền nhỏ chậm rãi đi trên sông, Vu Cấm ngồi ở khoang nhỏ trong thuyền, mắt nhìn chăm chú hai tên lính, thầm nghĩ kế trốn thoát, tuy rằng hiện tại y có thể xoay người nhảy xuống sông, nhưng y bơi không giỏi, hai tay lại bị trói sau lưng, như vậy mà xuống nước chắc chắn chết không thể nghi ngờ.
Chẳng qua y đã nghĩ ra biện pháp, phía sau y là một cái thùng, trong bao bên cạnh thùng là lá sắt sắc bén, có thể mài đứt dây thừng, thân thể y khẽ cử động di chuyển theo thuyền dập dềnh, tay mài lên lá sắt kia.
- Nhị ca, lần phục kích quân Tào này thật sự là chuẩn xác! Thắng bại sớm muộn đã phân, làm ta càng ngày càng khâm phục bản lĩnh của Thái thú.
Hai gã trông coi binh lính ngồi ở bên kia nói chuyện phiếm, hai tay gối dưới đầu, có chút lơi lỏng, đao tùy thân cũng ném qua một bên.
Một tên lính khác cười lạnh:
- Ngươi cho là thiên hạ có việc trùng hợp như vậy sao? Nếu không có người âm thầm báo tin, Thái thú sao có thể biết chính xác như vậy.
- Là ai âm thầm báo tin?
- Đương nhiên là nhân vật quan trọng của quân Tào rồi!
Tên lính vừa nói, mắt nhanh chóng liếc qua Vu Cấm.
- Rốt cuộc là ai, Nhị ca có thể nói cho ta biết không?
- Tối hôm qua ta thấy một phong thư đặt trên bàn Thái thú, trên đó đề tên...
Nói tới đây, tên lính tiến lên thầm thì với nhau vài câu, âm lượng tuy rằng rất nhỏ, nhưng thính lực Vu Cấm không phải tầm thường, y vẫn rành mạch nghe được một tiếng ‘Giả’.
- Là y sao! Không thể nào! Nhưng y là nhân vật số hai của Tào quân cơ mà.
- Có cái gì là không thể, bụng dạ con người, ngươi có biết được y nghĩ cái gì không.
Trong lòng Vu Cấm nghi ngờ, nhân vật thứ hai, y nghĩ tới Giả Hủ, chẳng lẽ bọn họ đang nói đến Giả Hủ sao?
Nhưng y không rảnh cảm kích, "Bựt!" một tiếng nhỏ vang lên, dây thừng đã bị y cứa đứt, nhưng tiếng vang này cũng làm hai tên lính cảnh giác, cùng nhìn về phía Vu Cấm.
Vu Cấm chợt nhìn thấy cây đao bên cạnh, một phát bắt được cây đao, không đợi y rút đao ra, hai tên lính đã kịp phản ứng, đồng thời nhảy xuống thuyền nhỏ, lặn mất tăm.
Vu Cấm khẩn trương, rút ra chiến đao, tiến lên một bước kề đao lên cổ người chèo thuyền, hung ác nói:
- Mau mau chèo thuyền, nếu không một đao làm thịt ngươi!
.....
Màn đêm buông xuống, Vu Cấm từ một chỗ hẻo lánh lên bờ, nhanh chóng tiến vào rừng rậm, liều mạng chạy về hướng bắc.
Ngày tiếp theo trời đã sáng, Vu Cấm phát hiện trên quan đạo một đoàn quân Tào đang áp tải lương thực đến Tân Dã, y tìm một con chiến mã, thúc ngựa chạy đến Uyển Thành.
Lúc này trong lòng Vu Cấm vô cùng hỗn loạn, toàn quân hơn một vạn đội bị tiêu diệt, y mang tội không nhẹ, biết ăn nói thế nào với chủ tướng đây? Với tính tình nghiêm khắc của Tào Nhân, chắc chắn sẽ giết y, Nhạc Tiến chẳng qua chỉ phái binh lính đoạt cửa sông, đã suýt bị giết, giờ y hy sinh hơn một vạn huynh đệ, Tào Nhân sẽ bỏ qua sao?
Vu Cấm càng nghĩ càng sợ, trong tình huống này, y chỉ có thể đi tìm Tào Hồng biện hộ giúp, quan hệ giữa y và Tào Hồng vô cùng tốt. Chỉ mong Tào Hồng có thể nói giúp mình.
Hơn nữa nếu y phải tìm một cái cớ, thì chính là Giả Hủ thông đồng với Lưu Cảnh, làm cho y thất bại lần này.
Kỳ thật tối hôm qua Vu Cấm đã suy nghĩ rất lâu, dần dần hiểu ra, Lưu Cảnh phái hai tên lính áp giải y sang sông, thực chất là có ý thả y, về phần hai tên lính nói Giả Hủ thông đồng với địch, chắc chắn là cố tình để y nghe thấy, nếu không chuyện cơ mật như vậy, hai tên lính quèn sao có thể biết được.
Sau việc này có thể thấy rõ kế phản gián vụng về của Lưu Cảnh, tuy nhiên, cho dù là kế phản gián, Vu Cấm lại thấy kế này quả thật có thể giúp mình tránh được một kiếp, y chỉ cần tìm một cái cớ, lợi dùng lòng thù hận của Tào Hồng với Giả Hủ, có thể sẽ giảm bớt tội lỗi của mình.
Vu Cấm một đường phi nhanh về hướng bắc, ước chừng ba mươi dặm là đến Uyển Thành, trước mặt là một nhóm quân Tào, đông mấy ngàn người, cờ bay phấp phới, đội ngũ chỉnh tề, cầm đầu đại tướng đúng là Tào Hồng.
Vu Cấm mừng rỡ, từ xa vẫy tay hô:
- Tử Liêm, là ta đây!
Tào Hồng nhận được thư chuyển phát nhanh của Tào Nhân, biết được quân đội Vu Cấm bị quân Giang Hạ phục kích, gần như toàn quân bị diệt, tin tức này khiến Tào Hồng chấn động, lập tức phái năm nghìn quân đội xuôi nam trợ giúp.
Tào Hồng từ xa thấy một người cưỡi ngựa trên Quan Đạo chạy tới chỗ mình, còn mơ hồ nghe thấy người đó đang gọi tên, hắn ngẩn ra, đợi khi người đó chạy tới, hắn mới nhận ra cái người chật vật không chịu nổi ấy chính là Vu Cấm. Vội vàng lệnh cho tùy tùng đưa Vu Cấm tới.
Tào Hồng đánh giá y từ trên xuống dưới, nhướn mày,
- Văn Tắc, sao ngươi lại biến thành cái dạng này? Không phải là ngươi bị.....
Vu Cấm thở dài:
- Một lời khó nói hết! Ta ăn chút gì trước đã rồi nói sau.
Tào Hồng vội vàng sai người dẫn Vu Cấm đi xuống rửa mặt ăn cơm, đội ngũ tiếp tục đi trước, không bao lâu Vu Cấm thay một bộ quân phục, trên mặt cũng tẩy sạch bụi bẩn, giục ngựa đuổi kịp Tào Hồng.
- Hiền đệ chạy trốn ra ngoài bằng cách nào?
Tào Hồng liếc Vu Cấm, hơi mỉm cười hỏi.
Tất nhiên Vu Cấm sẽ không dại gì nói thật, y thở dài một tiếng:
- Là ta may mắn, gã Thập trưởng quân Giang Hạ tạm giam ta vừa khéo lại là đồng hương, quen biết với phụ thân ta, khi sang sông, người đồng hương này đã lén cắt đứt dây thừng cho ta, nên ta thừa cơ trốn thoát.
Tào Hồng gật gật đầu:
- Thật là may mắn quá, nếu không ngươi bị bắt giữ, Lã Tường bị giết, chúng ta thật đúng là không có cách nào bẩm báo với Thừa tướng.
- Nhưng vấn đề là, hơn một vạn quân gần như toàn quân bị diệt, ta biết ăn nói thế nào với chủ tướng đây? Ngươi cũng biết tính chủ tướng rồi đấy, chỉ nhận quân pháp không nhận người, y có thể tha cho ta sao?
Lo lắng của Vu Cấm kỳ thật ra cũng là lo lắng của Tào Hồng, hắn đương nhiên biết rõ Vu Cấm sẽ nhận trừng phạt gì, tuy rằng thắng bại là chuyện thường của binh lính, nhưng Vu Cấm là bại bởi tay quân mai phục, binh lính y sơ suất mang đi, lực lượng không mạnh bằng quân địch, vì vậy trách nhiệm phải thuộc về Vu Cấm.
Lấy tính tình quân pháp như núi của huynh trưởng, Vu Cấm lần này cho dù không chết cũng sẽ bị lột da, Tào Hồng cũng biết Vu Cấm không đi Tân Dã mà tìm mình, chính là có ý muốn mình xin tha cho y, nhưng, cớ gì phải thay y cầu tình đây?
Trầm mặc một lúc lâu, Tào Hồng mới khó khăn nói:
- Văn Tắc, ngươi cũng biết tính đại ca ta, trong quân doanh không phân biệt người nhà, nếu như không có lí do chính đáng, đến ta cũng không cầu tình được.
Nói đến đây, Tào Hồng bối rối nhìn về phía Vu Cấm, Vu Cấm cúi đầu không nói, y đương nhiên hiểu được ý tứ của Tào Hồng, vốn y còn có chút do dự, có nên đem việc của Giả Hủ nói ra hay không, hiện tại ngay cả Tào Hồng cũng không có cách, y đành phải được ăn cả ngã về không.
- Người đồng hương cứu ta tiết lộ cho ta biết một bí mật, Lưu Cảnh sở dĩ biết rõ ý đồ của chúng ta như vậy, là bởi vì trong quân của ta có người lén thông báo tin tức cho Lưu Cảnh.
Tào Hồng hoảng sợ:
- Không thể nào! Việc cơ mật này người bình thường sao mà biết được.
- Vấn đề là người báo tin vô cùng bình thường.
Vu Cấm thở dài nói.
- Là ai?
Vu Cấm do dự một lúc lâu, mới ngập ngừng nói:
- Giả Hủ.
- Thì ra là y!
Tào Hồng lập tức giận tím mặt:
- Quân chết tiệt dám ăn cây táo, rào cây sung, phản bội Thừa tướng!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...