Binh Lâm Thiên Hạ

Bến thuyền Long Trung chỉ là một bến thuyền nhỏ. Một lần chỉ có thể bỏ neo hơn mười con thuyền nhưng làm ăn lại rất khá, phần lớn là nhân sĩ của trấn Long Trung đi Phàn Thành mua sắm, giải trí, nhất là vào những ngày nghỉ học, trên bến tàu này rất tấp nập và vô cùng náo nhiệt.

Nhưng từ sau mồi lửa của Thái Tiến đã thiêu hủy hơn ba trăm con thuyền Phàn Thành thì bến thuyền Long Trung trở lên vô cùng vắng vẻ, không một bóng người. Bên cạnh bến thuyền vẫn còn xác thuyền bồng bềnh trôi.

Nhưng trời vẫn còn chưa sáng, đã thấy có một ông lão bị cảnh tượng trước mắt dọa cho gần như té xỉu, chỉ thấy như ẩn hiện trong sương mù, trên mặt bến đậu đầy chiến thuyền che khuất cả bầu trời, đây là cảnh tượng chưa bao giờ thấy ở bến tàu Long Trung.

Ông lão vội vàng cưỡi con lừa đi về phía doanh trại cách đó mấy dặm. Thái tướng quân đã nói với ông ta, nếu có tình hình khác thường phải lập tức bẩm báo.

Không lâu sau, Thái Tiến dẫn theo mấy tên tùy tùng cưỡi ngựa chạy gấp đến, y xoay người xuống ngựa phất tay chỉ một con thuyền gần đó hô to:

- Ta là Nha tướng Thái Tiến, cố nhân của Lưu thái thú, xin hỏi Lưu thái thú có ở đây không?

Chỉ trong phút chốc, một con thuyền nhỏ đã hạ bến, quân sĩ chèo thuyền đến chắp tay cười nói:

- Thái tướng quân, thái thú nhà tôi có lời mời.

Thái Tiến lên thuyền, một lúc sau thì y được dẫn sang một chiếc thuyền lớn, đây chính là thuyền chủ của quân Giang Hạ. Thái Tiến được đưa đến cửa khoang thuyền, tên lính bẩm báo:

- Khởi bẩm Thái thủ, Thái tướng quân đã đến.

- Mời vào!

Thái Tiến đi vào khoang thuyền, chỉ thấy trên một chiếc bàn đặt đầy mô hình doanh trại. Lưu Cảnh ngồi ở cạnh đó đang cùng thảo luận chi tiết với mấy tên tướng lĩnh.

Lưu Cảnh thấy Thái Tiến đi vào liền cười nói với Cam Ninh:


- Cứ theo phương án này mà hạ trại! Hơn nữa phải chú ý canh phòng, thà hơi lâu một chút chứ không được phép có sơ suất.

- Tuân lệnh!

Cam Ninh vì vết thương của Lý Tuấn chưa lành nên được Lưu Cảnh điều từ Sài Tang đến đảm nhiệm chức phó tướng, y thi lễ rồi vội vàng đi ra.

Lưu Cảnh cười nói với Thái Tiến:

- Chúng ta đã hai năm chưa gặp rồi.

- Vâng! Hơn hai năm một tháng rồi, lần trước là ta có việc công đến Giang Hạ.

Lưu Cảnh gật đầu xua tay cười nói:

- Mời ngồi!

Hai người ngồi xuống gần cửa sổ. Lưu Cảnh lại nhìn y một cái, trên mặt Thái Tiến có ba vết roi nhìn thấy mà ghê người, trên cổ cũng có nhìn như vết roi vụt, vết roi rất mới chắc là chuyện xảy ra mới đây thôi.

- Vết thương trên mặt ngươi là xảy ra chuyện gì vậy?

- Ôi! Là gia chủ của ta tức giận đấy.

Thái Tiến nói lại chuyện đốt thuyền nhưng cũng không nói đến nguyên nhân, cuối cùng y chán nản nói:

- Gia chủ tức giận, quất ra hơn mười roi.

Lưu Cảnh liếc nhìn ra bên ngoài cửa sổ lờ mờ nhìn thấy xác thuyền, thực ra đây cũng là chuyện đầu tiên mà hắn quan tâm. Vì sao Thái Tiến lại đốt thuyền? Thực sự hắn không nghĩ ra được động cơ của Thái Tiến.

- Ngươi có thể nói cho ta biết vì sao ngươi lại đốt thuyền không? Lẽ nào đây là quân lệnh của Văn tướng quân?

Thái Tiến chua xót trong lòng rồi thở dài một tiếng:

- Nói ra ta cũng thật đáng chém, thuyền là vũ khí chung của Kinh Châu, ta lại vì lợi ích riêng của gia tộc mà đi thiêu hủy, thực sự trong lòng ta vô cùng hổ thẹn, đợi Văn tướng quân trở về, ta sẽ thỉnh tội với ông ấy.

- Đốt thuyền là ý của gia tộc các ngươi ư?

Lưu Cảnh không hiểu liền hỏi, tại sao Thái gia phải đốt thuyền.

Thái Tiến gật đầu:

- Là ý của ông nội ta, ông ấy lo lắng cả nhà không chịu nổi áp lực của quân Tào, cho nên ông ấy đã hạ lệnh cho ta một mồi lửa đốt thuyền. Tiếc là cuối cùng vẫn còn lại hơn hai trăm chiến thuyền chưa thiêu hủy.

Lý do này khiến Lưu Cảnh nghe thấy mà thất kinh, hắn cũng biết Đào gia và Thái gia chẳng khác gì nhau. Trên danh nghĩa Thái Mạo gì gia chủ nhưng thực tế bên trong quyền lực lớn nhất nằm trong tay gia chủ tiền nhiệm. Lưu Cảnh cũng biết con người của Thái Huấn, người này vô cùng có ý nghĩa với Thái gia.


Hắn thầm nghĩ trong lòng: “Người này rất có kiến thức, lúc nào nào có thời gian mình cũng phải đi thăm ông ta mới được”.

Lưu Cảnh nghĩ vậy rồi cười hỏi:

- Gần đây ngươi có định đi gặp ông nội không?

- Mấy hôm nữa sẽ đi.

- Nếu không ngại thì gọi ta một tiếng, ta cũng muốn đi thăm lệnh tổ một chút.

- Thái thú muốn đi nhất định ta sẽ báo.

Hai người hàn huyên mấy câu rồi chuyển đề tài sang Văn Sính, Thái Tiến lại càng quan tâm đến tình hình của sư phụ, y cẩn thận hỏi:

- Không biết gần đây tình hình của sư phụ ta thế nào rồi? Ông ấy chắc là đến Giang Hạ rồi!

- Văn tướng quân đã đến Giang Hạ rồi, ông ấy xuất phát gần bằng chúng ta nhưng ông ấy phải qua Trương Doãn, có lẽ muộn thì hai ngày nữa sẽ đến Tương Dương, ngày kia hoặc ngày kìa là phải đến Tương Dương rồi.

- Vậy ta yên tâm rồi!

Lưu Cảnh trầm ngâm một lát rồi mang đến một tin vui cười nói:

- Nếu có một ngày, Tào Tháo đích thân dẫn đại quân xuôi nam. Với áp lực như vậy chắc là gia chủ sẽ đầu hàng Tào Tháo, không biết Thái huynh có đi theo không? Ta giả dụ như vậy Thái huynh đừng trách!

Vấn đề này của Lưu Cảnh ở một góc độ nào đó là cực kì vô lễ hơi xỉ nhục Thái gia. Nhưng Thái Tiến lại không giận, Lưu Cảnh chọc đúng vào tâm bệnh của y, y biết gia chủ vì bảo vệ lợi ích của gia tộc sớm muộn gì cũng sẽ đầu hàng Tào Tháo, như vậy thì y nên đi theo ai đây?

Trâm ngâm một lúc lâu Thái Tiến thở dài nói:

- Ta đi theo sư phụ, sư phụ đi đâu, ta sẽ đi đó.


Câu trả lời của Thái Tiến nằm trong dự liệu của Lưu Cảnh. Hắn hỏi vòng luẩn vo như vậy thực ra cũng không phải là vì Thái Tiến mà là vì Văn Sính, hắn thực sự muốn Văn Sính là người của mình.

Nhưng Lưu Cảnh cũng biết, Văn Sính rất tận tâm và trung thành với Lưu Biểu. Chỉ cần Lưu Biểu còn một ngày thì Văn Sính cũng sẽ không suy tính sẽ đi bất cứ đâu.

Nhưng thời gian của Lưu Biểu còn không nhiều lắm, thời gian Văn Sính quyết định dời khỏi ông ta cũng ngày càng gần. Văn Sính lại là người trung thực ông ta, có nguyện tiếp tục trung thành với Lưu Tông hay lại chuyển sang trung thành với Lưu Kỳ?

Điều này khiến cho Lưu Cảnh rất lo lắng. Hiện tại Thái Tiến đang an vị trước mắt, từ Thái Tiến có thể đoán ra được một chút về tính toán của Văn Sính?

Hoặc là Thái Tiến chỉ buột miệng, cuối cùng thông qua Thái Tiến mà chiêu mộ Văn Sính đến dưới trướng của mình. Mói toạc ra là Lưu Biểu qua đời thì Kinh Châu cũng bắt đầu chia rẽ.

Lưu Cảnh ngồi ngay ngăn nhìn chăm chăm vào đôi mắt của Thái Tiến, rồi chậm rãi nói:

- Thái huynh không nghĩ là sẽ đến Giang Hạ cùng ta chống Tào sao?

Thái Tiến trầm mặc một lúc, thực ra nguyên nhân ba năm trước đây y đã nghĩ đầu quân cho lưu Cảnh rồi, cũng chính là vì sư phụ của y, y không chọn đi Giang Hạ mà ở bên cạnh sư phụ.

Bây giờ Lưu Cảnh chính thức đề xuất đúng mong muốn của mình khiến lòng Thái Tuấn ngổn ngang trăm mối tơ vò, nhất thời không biết phải trả lời thế nào.

Cuối cùng y thở dài:

- Xin Thái thú cho ta thời gian suy nghĩ, một khi đã quyết định ta nhất định sẽ trung thành đi theo.

Lưu Cảnh gật đầu:

- Ta sẽ chờ tin lành.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui