- Bất kể như thế nào, mười lăm ngựa giống nhất định phải đoạt lại!
Lưu Cảnh trầm tư chốc lát nói:
- Về phần các mặt khác vấn đề cũng cần suy xét thật kĩ, phải đem mặt ảnh hưởng xuống thấp nhất.
Lúc này, Đổng Doãn ở một bên nói:
- Thái Thú, thuộc hạ nghĩ đến mục đích của đối phương đơn giản có ba điểm, kỳ thật chúng ta có thể ứng đối.
Lưu Cảnh quay đầu lại cười nói:
- Hưu Chiêu mời nói tiếp!
Đổng Doãn hạ thấp người nói:
- Một là bố trí phục binh, dụ dỗ quân Giang Hạ chui vào bẫy do bọn họ bày ra, tiếp theo là vì tổn hại danh dự Thái Thú, bức Thái Thú động thủ, khiến thế nhân nghĩ Thái Thú ở trong lúc Châu Mục bệnh nặng xuất binh tranh giành địa vị, do đó tổn hại danh vọng của Thái Thú ở Kinh Châu, thứ ba đó là Trương Doãn trước đó nhận được tình báo, biết là vận chuyển ngựa giống, lòng y nảy sinh tham niệm, tự tiện chặn lại.
Ý nghĩ của Đổng Doãn rất rõ ràng, Lưu Cảnh gật gật đầu:
- Nói tiếp.
- Điều thứ nhất bố trí phục binh, thuộc hạ cảm thấy khả năng không lớn, bởi vì không có ý nghĩa gì, nhưng vẫn là phải đề phòng, có thể phái thêm tình thám, ta không nói nhiều, điểm thứ ba là Trương Doãn tự tiện chặn lại, ta cảm thấy lại có khả năng, điều kiện tiên quyết là có người mật báo với y....
Đổng Doãn lời còn chưa dứt, liền bị Ngụy Diên cắt đứt:
- Điều thứ ba này khả năng cũng không lớn, ta đã hỏi qua Đào gia chủ, lần vận chuyển ngựa giống này vô cùng cơ mật, đều là những người tâm phúc, hơn nữa bọn họ là đến một khắc cuối cùng mới biết, không có khả năng trước đó báo tin, mặt khác, binh lính trốn về đến cũng nói, lần phục kích này Trương Doãn đã có chuẩn bị, phải nói phục kích là có chủ mưu, nhưng đoạt đi ngựa giống cũng là trùng hợp.
Đổng Doãn cười cười:
- Như vậy là nói, điều thứ hai khả năng lớn nhất, tuy nhiên cũng không sao, chúng ta có thể trước đó phái người đi Kinh Châu, đem chân tướng chuyện này tuyên dương khắp nơi, đã nói thuỷ quân Trương Doãn chặn quân lương Giang Hạ lại, như vậy chúng ta chính là bị bắt xuất binh, tin tưởng mọi người sẽ hiểu rõ chân tướng.
Lúc này, Từ Thứ cũng tiếp lời cười nói:
- Phương án của Đổng Tham quân không tệ, trước tiên có thể tuyên dương, để chiếm được thượng phong, nhưng ta còn một cách nữa, Thái Thú trước tiên có thể phát công văn chất vấn hỏi châu nha vì sao Trương Doãn ngăn cản đánh chìm quân thuyền Kinh Châu, nhất định phải nói lý rõ ràng, sau đó hẵng thu thập Trương Doãn.
Nói tới đây, Từ Thứ lại ý vị thâm trường nói:
- Nếu chúng ta tuyên truyền được thành công, khiến tất cả mọi người đều cho rằng chúng ta xuất binh chỉ là vì trả thù, như vậy chúng ta vì sao không nhân cơ hội phát binh Nghi Thành, đánh tan thuỷ quân Kinh Châu?
Câu nói sau cùng của Từ Thứ trúng tâm khảm Lưu Cảnh, hắn đang lo không có cớ xuất binh, Trương Doãn lại giúp mình một đại ân.
Lưu Cảnh gật gật đầu cười nói:
- Các vị nói rất có lý, lần này liền chiếu phương án của mọi người đến xử lý, ta sẽ nhẫn nại vài ngày nữa!
.....
Lưu Cảnh rốt cục tiếp nhận phương án mọi người, tạm thời buông bỏ ý nghĩ xuất binh trong đêm, hắn viết một phần văn điệp khẩn cấp, sai người đưa đi Tương Dương cho Khoái Việt, lại để cho Từ Thứ sắp xếp hơn trăm quân sĩ đắc lực đi Tương Dương tuyên truyền việc này.
Bận đến bầu trời tối đen hắn mới làm xong việc này, lúc này tình trạng hắn đã hơi kiệt sức, theo mười mấy tên hộ vệ thân binh rời khỏi quân nha hồi phủ.
Đại khái vào một tháng trước, Lưu Cảnh nhận được tin tức bệnh tình của Lưu Biểu nặng thêm, kéo không được mấy tháng, phải nói việc này ở trong dự liệu của hắn, hắn vẫn cho là Lưu Biểu chỉ có thể sống được hai năm, không nghĩ tới ông ta vẫn là kéo dài ba năm.
Lưu Biểu bệnh nặng, cũng có ý nghĩa thời khắc mấu chốt tranh đoạt quyền lực Kinh Châu sắp đến, hắn cũng vì việc này cũng chuẩn bị ba năm, hiện tại hắn hy vọng lớn nhất chính là Tào Tháo trước khi chưa xuôi nam thống nhất Kinh Châu, tụ tập lực Kinh Châu liên kết Giang Đông chống đỡ Tào.
Chiến mã Lưu Cảnh đi lạch cạch trên đuờng đá, Vũ Xương và Tương Dương khác nhau, Vũ Xương buôn bán phát đạt, con đường hắn đi đến huyện Vũ Xương chủ yếu khu buôn bán, tửu quán, cửa hàng, thanh lâu, lữ xá tùy ý có thể thấy được, mặc dù tới ban đêm, người đến người đi, vẫn có chút náo nhiệt như trước.
Lúc này, Lưu Cảnh bỗng nhiên nghe thấy cách đó không xa có tiếng truyền đến:
- Buồn cười người Kinh Châu tầm nhìn đều hạn hẹp, chỉ biết một quận nhỏ bé, lại không biết thiên hạ rộng lớn, buồn cười! Thật là tức cười!
Lưu Cảnh ngẩn ra, ghìm chặt chiến mã, hắn ngẩng đầu nhìn, ở bên cạnh hắn là một tửu quán tên gọi là Tuý Phong, thanh âm vừa rồi chính là từ chỗ gần cửa sổ lầu hai truyền đến.
Hắn bỗng nhiên thấy có một đạo sĩ, vừa uống rượu vừa lầm bầm lầu bầu nói:
- Không có lòng ôm thiên hạ, dùng cái gì để mưu một vùng?
Trong lòng Lưu Cảnh nghi hoặc, hắn cảm giác đạo này sĩ chính là châm chọc mình, lập tức mệnh tả hữu:
- Bắt vị đạo sĩ này tới cho ta!
Bọn lính vọt vào tửu quán, một lát, đem người đạo sĩ xuống dưới. Lưu Cảnh thấy đạo sĩ này cũng tầm bốn mươi tuổi, râu dài một thước, tướng mạo đường đường, ánh mắt trong trẻo, từ hình thức nhìn vào, là một người chính trực.
Lưu Cảnh cười lạnh một tiếng nói:
- Ngươi là đạo sĩ nơi nào tới, dám ở chỗ này giả thần giả quỷ!
Người đạo sĩ này không chút hoang mang nói:
- Ta chỉ là một đạo sĩ tha phương, theo phương bắc mà đến, đi ngang qua Vũ Xương, chỉ vì thương cảm thời sự, Lưu Thái Thú vì sao bắt ta?
- Hừ! Đạo sĩ đi du lịch phương bắc, sau khi loạn Khăn Vàng, còn có mấy người đạo sĩ dám du ngoạn ở phương bắc nữa? Còn nữa, nếu ngươi đi ngang qua Vũ Xương, tại sao lại biết ta?
- Ta là người quận Sơn Dương, nhiều năm trước ở quận Sơn Dương từng gặp công tử, lại có ai chưa từng nghe thấy uy danh Lưu Thái Thú chứ? Lại nói hiện nay cách loạn Khăn Vàng đã qua hai mươi năm, Lưu Thái Thú tuổi còn trẻ, vì sao vẫn còn có loại ý tưởng cổ xưa này?
Lưu Cảnh cười thầm trong lòng, quả thực là một bên nói bậy nói bạ, nhưng hắn thấy ngườinày bình tĩnh vậy, khóe miệng còn mang theo ý cười, trong lòng thầm nghĩ: " Ngữ khí người này không giống tầm thường, cũng không phải người bình thường."
Lưu Cảnh thấy bốn phía không ít người xông tới, liền với binh lính thủ hạ lệnh nói:
- Đưa người này về phủ đi!
Roi ngựa Lưu Cảnh nhẹ nhàng kéo, chiến mã lại khởi bước, chạy về hướng phủ đệ của mình.
....
Lưu Cảnh cũng giống như tất cả quan lớn Kinh Châu có hai gian thư phòng là thư phòng ngoài và thư phòng trong, thư phòng ngoài ở phòng chính, hắn rất ít đến, thời gian chủ yếu là ở thư phòng trong.
Thư phòng trong là nơi tư mật, ngoại trừ kiều thê, bình thường không cho người ngoài tiến vào, là nơi hắn nghỉ ngơi và suy nghĩ các vấn đề, phần lớn thời gian buổi tối hắn cũng sẽ ở thư phòng trong.
Mà cái gọi là thư phòng ngoài, kỳ thật chính là một chỗ để tiếp khách trong nhà, bố trí như thư phòng, lại gọi là thư phòng, cái này cho khách nhân một loại cảm giác được coi trọng và vinh quang.
Lưu Cảnh thay đổi một bộ trường bào, ngồi xuống bên ngoài thư phòng, lại uống một ngụm trà nóng, lúc này mới mệnh tả hữu:
- Dẫn vị đạo sĩ kia tới!
Mặc dù hiện tại hắn có rất nhiều chuyện phải xử lý, nhưng tên đạo sĩ kia nói mấy câu, chạm tới cảm xúc trong lòng hắn, khuấy động tâm tư của hắn.
Rất nhanh, đạo sĩ bị đẩy đi lên, y giãy ra khỏi tay binh lính, nhẹ nhàng phủi phủi tay áo, lại sửa sang trúc quan trên đầu một chút, đầu ngước lên, đứng chắp tay, không thèm nhìn Lưu Cảnh.
Vài động tác rất nhỏ này của y khiến Lưu Cảnh nhịn không được bật cười, động tác của đạo sĩ này rõ ràng chính là thói quen đọc sách.
Còn có ngón trỏ và ngón cái y có vết chai, đây là kết quả quanh năm suốt tháng luyện chữ, theo những chi tiết này, Lưu Cảnh liền đoán được, đạo sĩ qua đường này hẳn là một người đọc sách.
- Xin hỏi tôn tính đại danh các hạ?
Lưu Cảnh rất khách khí hỏi han.
Nam tử vẫn là ngẩng cao đầu không để ý tới, thân binh bên cạnh giận dữ, vừa muốn mắng chửi y, Lưu Cảnh khoát tay không cho thân binh tức giận, vẫn như cũ cười tủm tỉm nói:
- Ở trong thư phòng ngoài của ta, tổng cộng chỉ có ba người đi vào, Từ Trưởng sử, Tô Quận Thừa, còn có Ngụy Tướng quân, ngươi là người thứ tư, ngươi nghĩ rằng ta sẽ cho đạo sĩ tha phương như ngươi tiến thư phòng ta sao?
Những lời này mười phần mặt mũi, nam tử biết Lưu Cảnh nhìn thấu mình rồi, trên mặt rốt cục hòa hoãn xuống, khom người thi lễ nói:
- Tại hạ Lý Phù, người Cự Lộc, từng là Chủ bạc Viên Thượng (Chủ bạc: chức quan chuyên quản lý công văn), Viên Thượng bị Tào quân đánh tan, ta ẩn thân ở Nghiệp quận, hiện mới từ Nghiệp Thành lại đây, cách ăn mặc làm đạo sĩ, cũng là vì che dấu tai mắt người khác.
Cái tên Lý Phù này Lưu Cảnh ở " Tam Quốc Diễn Nghĩa " từng đọc qua rồi, tuy rằng sự tích không có nhắc tới tỉ mỉ, nhưng y có thể xuyên qua đại doanh Tào quân tiến vào Nghiệp Thành, đồng thời có năng lực từ Nghiệp Thành đi ra ngoài, nhìn ra được y là một người vô cùng dũng cảm mưu trí.
Lưu Cảnh liền cười khoát tay:
- Mời ngồi!
Lý Phù cũng không khách khí, ngồi xuống, thẳng thắn nói:
- Ta vốn định đầu nhập vào Lưu Kinh Châu, lại nghe nói Lưu Kinh Châu bệnh nặng, không khí phách, ngược lại đi đầu nhập Thái quân sư, lại bị y sai người đi ra, bỏ lại một câu: Người Kinh Châu cơm còn chưa no, người phương bắc lại tới đây giành ăn!
Nói đến đây, Lý Phù thở dài, cười khổ nói:
- Tầm nhìn con người hạn hẹp, không đầu nhập cũng thế, nghe Thái Thú từng nói "Bất kể xuất thân thế nào, chọn ưu tú làm sĩ’ cho nên đặc biệt tới thử một phen, quả nhiên và Thái quân sư bất đồng, không ngờ mời ta vào thư phòng.
Lưu Cảnh kỳ thật cũng có chút khinh thị, nghe buổi nói chuyện này, trong lòng hổ thẹn, đứng dậy hành lễ nói:
- Ở tửu quán rượu nghe Lý công nói như vậy, thâm ý sâu sắc, Lưu Cảnh xin công chỉ rõ!
Lý Phù gật gật đầu:
- Ta là tới báo cáo tình hình Tào quân, sứ quân có nguyện ý nghe không?
- Lưu Cảnh chăm chú lắng nghe!
Lý Phù lúc này mới vuốt râu chậm rãi nói:
- Khi ta đi, Tào tặc đang động viên hai trăm ngàn dân phu ở phía bắc Nghiệp quận đào móc hồ Huyền Vũ, sứ quân cũng biết ý đồ của y là gì không?
Lưu Cảnh trầm tư một chút, bỗng nhiên tỉnh ngộ nói:
- Y là muốn luyện thuỷ quân, chuẩn bị xuôi nam!
Lý Phù khẽ mỉm cười:
- Đúng là vì luyện thuỷ quân mà khai quật, nhưng chưa chắc sẽ lập tức xuôi nam, y sắp tự mình suất lĩnh đại quân đông chinh Ô Hoàn, phương diện cơ hội này, không biết sứ quân muốn thu được hay không?
Lưu Cảnh quả thật biết, năm Kiến An mười hai, Tào Tháo đông chinh Ô Hoàn, Lưu Bị từng đề nghị đánh lén Hứa Đô, nhưng bị Lưu Biểu phủ quyết.
Hiện tại lịch sử đã có thay đổi, Lưu Biểu bệnh nặng, dĩ nhiên sẽ không xem xét đánh lén Hứa Đô, nhưng lại thêm nhân vật Lưu Cảnh hắn, như vậy bánh xe lịch sử sẽ đi như thế nào?
Lưu Cảnh cũng suy xét dùng kỵ binh đánh lén Hứa Đô, nhưng lại cảm thấy không quá đáng tin cậy, hai ngàn kỵ binh của hắn một mình xâm nhập, tiếp tế tiếp viện hậu cần là một vấn đề lớn, càng mấu chốt là, mưu sĩ dưới tay Tào Tháo như mây, bọn họ sẽ không nghĩ tới sao?
Dù sao Lưu Bị không xuất binh tập kích Hứa Đô, không biết ứng đối Tào quân, nhưng có một chút có thể khẳng định, Lưu Bị là chủ trương đại quân Kinh Châu tiến công Hứa Đô, mà cũng không phải đánh lén, nếu không chính ông ta đã đi rồi, không cần khuyên Lưu Biểu.
Tào quân tất có phòng bị, một khi toàn quân kỵ binh của mình ở Hứa Đô bị diệt, cái được này không bù đắp đủ cái mất, nghĩ vậy, Lưu Cảnh trầm giọng nói:
- Tào Tháo đông chinh Ô Hoàn khiến Trung Nguyên hư không, đây đúng là một cái cơ hội không giả, vậy do sức một mình ta Bắc phạt Trung Nguyên, chỉ sợ lực bất tòng tâm, hơn nữa Giang Hạ nếu hư không, Thái Mạo tất nhiên sẽ nhân cơ hội xâm lấn, căn cơ Lưu Cảnh đánh mất, tựa như lá khô vào đông, phiêu linh không chỗ nào dựa vào, cuối cùng thành mục bùn.
Lý Phù vuốt râu cười nói:
- Không cần cử toàn bộ binh ra, ta nghe nói sứ quân có hai ngàn kỵ binh tinh nhuệ, có thể từ An Lục Quận Bắc tiến, tiến công Nhữ Nam, quân coi giữ huyện An Thành không đủ một ngàn, nếu chiếm lĩnh Nhữ Nam, tiếp tục binh chỉ Dĩnh Xuyên, thiên hạ tất chấn động, một ít người có dị tâm tất sẽ thừa cơ rục rịch...
Không đợi Lý Phù nói xong, Lưu Cảnh liền lạnh lùng nói:
- Viên thị Hà Bắc lại có thể ngóc đầu trở lại, Lý Chủ bạc liền cho là Viên Thượng lập được công tích vĩ đại, đúng hay không?
.....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...