Binh Lâm Thiên Hạ

Thành Vũ Xương năm Kiến An thứ mười hai cũng không có gì thay đổi so với ba năm trước đây, tuy nhiên nhân khẩu lại thiếu, có gần hai thành người dời đến thành Tân Khánh từ Hạ Khẩu.

Thành Hạ Khẩu trên thực tế là một tòa quân thành, bên trong thành đại bộ phận cư dân đều là người nhà quân đội, mà hầu hết đất đai ngoài thành đều là quân điền, thu thuế cực thấp duy trì vinh quang quân đội Giang Hạ.

Quân đội của Lưu Cảnh nhanh chóng trong ba năm thỏa hiệp đạt tới một vạn tám ngàn người, chỉ dựa vào một quận Giang Hạ thì không thể nuôi sống quân đội khổng lồ như vậy, chủ yếu còn là dựa vào sự ủng hộ của Đào gia.

Có thể nói, thành Hạ Khẩu hoàn toàn là do Đào gia trợ giúp xây dựng nên, khi quân Giang Đông rút lui khỏi Vũ Xương, lấy đi tất cả thuế ruộng cất trong nhà kho của quan.

Đoàn thuyền buôn khổng lồ của Đào gia trên sông Trường Giang, tây tới Ba Thục, đông Đạt Dư Hàng, hàng năm thu hoạch lợi nhuận liên tục không ngừng.

Mà từng đó lợi nhuận đa phần đều liên tục đổi thành lương thực chở về Giang Hạ, viện trợ rất nhiều cho quân đội của Lưu Cảnh và chi phí dân phu.

Khi hoàng hôn, một chiếc thuyền từ Hạ Khẩu chậm rãi đến bến thuyền Vũ Xương, trên bến thuyền, Đào Trạm chải búi tóc cao đuôi ngựa, mặc một váy dài màu tím đang hướng mắt trông mong.

Lập gia đình đã được ba năm, được tình yêu vun đắp, mỹ mạo Đào Trạm trở nên càng thêm diễm lệ, càng thêm vài phần kiều mỵ của thiếu phụ, thân hình của nàng vẫn đầy đặn mà không kém phần thon thả như xưa, da thịt trắng nõn, căng tràn sức sống.

Tuy nhiên Đào Trạm cũng có tâm sự, đó chính là bọn họ đến nay vẫn chưa có con, nàng đã mười chín tuổi, là tuổi đẹp nhất để mang thai, việc chờ đợi có con chính là tâm bệnh của nàng.

Theo thuyền lớn cập bờ, công nhân đóng thuyền liền tất bật làm việc, Tiểu Bao tử bên cạnh chỉ vào mấy người rời thuyền, hưng phấn cao giọng hô to:

- Phu nhân, ta nhìn thấy rồi, công tử ra rồi!

Nếu xét về tướng mạo, không thể nghi ngờ Tiểu Bao tử thu hoạch lớn nhất, nàng năm nay đã mười lăm tuổi, nhưng bộ dạng vẫn không khác gì năm năm trước, khuôn mặt béo tròn, mắt vừa to vừa tròn, miệng nhỏ xinh xinh, tính tình cũng không thay đổi, giống đứa nhỏ chưa trưởng thành.

Tuy nhiên nàng đã cao hơn, cũng có dáng người đầy đặn của thiếu nữ, hơi có chút tâm tư rồi, nàng không cho phép người khác gọi nàng Tiểu Bao tử, mà phải gọi là Tiểu Bao cô nương, nhưng Lưu Cảnh lại quen gọi nàng là Tiểu Bao tử, không sửa được, nàng cũng không thể tránh.

Hán triều luôn luôn khoan dung với nữ tử, nữ tử có thể đi ra ngoài, có thể đi những nơi đông người, có thể cùng nam tử kết giao, quan trọng hơn là, có thể ly hôn hoặc là để tang chồng sau lại tái giá, đối phương cũng không chê chút nào.

Tỷ như Tiêu Trọng Khanh chỉ là quan nhỏ, về sau y bị bắt bỏ vợ, vợ của y thậm chí có thể tái giá cho con trai Thái Thú địa vị rất cao.

Lại ví như trong Tam Quốc Diễn Nghĩa, Triệu Phạm nguyện lấy chị dâu của Triệu Vân làm vợ, đây thật ra là điều bình thường, Triệu Vân có thể ngại dung mạo không đẹp, có thể ngại đối phương lớn tuổi, nhưng không thể ngại đối phương thất tiết, vậy chỉ có thể là ý kiến cá nhân của tác giả.

Lại ví như Bình Dương công chúa, mặc dù nàng đã qua hai đời chồng, nhưng vẫn có thể gả lần ba cho Đại tướng quân Vệ Thanh, dĩ nhiên là do thân phận công chúa, nhưng đa phần là do tập tục xã hội cho phép, hoàng thất còn như thế, lại càng không cần phải nói đến dân chúng bình thường.


Mà ngay cả truyền nhân ca tụng Văn Quân bỏ trốn trong đêm, thân phận của nàng cũng là quả phụ, cũng gả cho Tư Mã Tương Như chưa cưới vợ.

Tuy nhiên xã hội khoan dung cũng không có nghĩa là nữ tử cũng có thể tùy ý giao hữu, mặc kệ danh tiết, nhất là nữ tử có thân phận, sau khi lập gia đình, bình thường cũng sẽ không qua lại cùng nam tử khác, việc này cũng là tôn trọng trượng phu của mình.

Chỉ có điều đời sau không giống như vậy, cả ngày bị nhốt ở trong gia đình, nàng có thể đi xa thăm bạn bè người thân, việc khoan dung với nữ tử này vẫn lan rộng đến Đường triều, thậm chí Bắc Tống, thẳng đến Trình Chu Lý Học thời Nam Tống sau khi ra đời và phát triên, cuối cùng mới cầm giữ nữ nhân.

Đào Trạm là vợ của Thái Thú, dựa vào thân phận mình, đương nhiên nàng có lễ nghi, lần này Lưu Cảnh đi Hạ Khẩu và Sài Tang thị sát phòng ngự thành trì ước chừng đi một tháng, nàng tương tư nghìn trùng, nghe tin trượng phu trở về, nàng liền tự mình đến bến tàu nghênh đón.

Lưu Cảnh cũng nhìn thấy thê tử, trong lòng của hắn vui mừng, bước nhanh đi tới, tiến lên chắp tay cười nói:

- Khiến nương tử đợi lâu rồi.

Đào Trạm hé miệng cười,

- Phu quân là muốn đi quận nha trước để xem một chút, hay là trực tiếp về nhà?

Lưu Cảnh nhìn sắc trời, đã là chạng vạng tối, mặc dù hắn có việc muốn tìm Tô Phi thảo luận, nhưng phỏng chừng hiện tại hắn nên về nhà rồi.

- Nương tử tự mình đến đón, sao có thể không trở về nhà đượcc chứ?

Lưu Cảnh cười hì hì nói.

Đào Trạm biết rằng hắn là vì sắc trời đã tối mới cùng mình về nhà, tuy nhiên nàng cũng không nói lại, cười đi đến trước xe ngựa, Lưu Cảnh đỡ nàng lên xe ngựa, xe ngựa chạy về hướng phủ trạch.

Trong xe ngựa, Lưu Cảnh duỗi lưng một cái, nhắm mắt lại cười nói:

- Bôn ba bên ngoài một tháng, hiện giờ cũng khá mệt chút.

- Phu quân hơi đen đi một chút rồi.

Đào Trạm lấy ra khăn mặt cho hắn lau mồ hôi, cười nói:

- Mới đầu xuân, không ngờ phu quân có thể bị đen đi, thiếp có thể tưởng tượng, nhất định mỗi ngày chàng đều phải phơi nắng ngoài trời.


- Cũng không phải, thành trì phải gia tăng vũ khí phòng ngự,việc vô cùng quan trọng, qua loa không được, cho nên phải tự thân vận động, bận rộn một tháng.

- Vâng! Thật vất vả quá, còn gầy đi mấy cân, buổi tối thiếp hầm gà mái cho chàng bồi bổ.

- Không cần gà hầm, để nàng bồi bổ là được rồi.

Lưu Cảnh có chút mờ ám mà cười nói.

Đào Trạm nhẹ nhàng véo hắn một cái, Lưu Cảnh lúc này mới chợt nhớ tới Tiểu Bao tử ngồi ở phía sau, hắn vội vàng nói sang chuyện khác:

- Nương tử trong khoảng thời gian này ở nhà bận việc gì không?

Đào Trạm rúc vào lòng Lưu Cảnh nhẹ nhàng thở dài một tiếng, tuy rằng nàng không nói gì, nhưng Lưu Cảnh cũng hiểu được, nhất định liên quan đến việc mong có con của nàng, trong lòng của hắn áy náy, ôm chặt bả vai thê tử.

Lúc này, Đào Trạm ngồi thẳng người, thấp giọng nói:

- Có một việc, thiếp muốn hỏi phu quân có đồng ý hay không?

- Chuyện gì?

- Hôm trước phụ thân đến tìm thiếp, nói ông nội và Thái Thú Trường Sa Trương Cơ có giao tình cũ, ông nội muốn mời Trương Cơ đến bắt mạch cho thiếp, không biết phu quân có đồng ý hay không?

Trương Cơ chính là Trương Trọng Cảnh, y có y thuật bẩm sinh cao minh, chỉ có điều Lưu Cảnh cũng biết, loại chuyện này thường thường là ở nam nhân, có thể thấy rằng, Đào gia cũng vì việc Đào Trạm chưa có con mà vô cùng sốt ruột.

Lưu Cảnh cười cười:

- Nếu Trương Thái Thú đồng ý đến, đương nhiên là có thể, tuy nhiên hẳn là bắt mạch cho ta trước thì hơn. Cửu Nương, không cần lại vì chuyện này phiền não, cứ thuận theo tự nhiên đi.

Trong lòng Đào Trạm thở dài một tiếng, loại việc này liên quan đến hạnh phúc cả đời của nữ nhân, nàng có thể không phiền não sao, tuy nhiên trong lòng mặc dù phiền não, nàng cũng không muốn biểu hiện ra ngoài.

Đào Trạm lại miễn cưỡng cười hỏi:


- Lần này phu quân về nhà, tạm thời không tính đi nữa chứ?

- Tạm thời là không có!

Lưu Cảnh vừa dứt lời, một binh lính từ đằng xa chạy tới, gấp giọng bẩm báo nói:

- Khởi bẩm Thái Thú, thuyền buôn của Đào gia đã xảy ra chuyện!

Đào Trạm cả kinh "A!" một tiếng, cầm tay Lưu Cảnh thật chặt, Lưu Cảnh vỗ vỗ tay nàng, an ủi nàng một câu, lập tức trầm giọng hỏi:

- Đã xảy ra chuyện gì?

- Hình như là có thuyền buôn bị thuỷ quân Kinh Châu đánh chìm, tình huống cụ thể tiểu nhân không rõ, Ngụy Tướng quân mời Thái Thú tới quân nha xem xét.

- Ta sẽ lập tức tới ngay!

Trong lòng Lưu Cảnh vừa vô cùng căm tức, đồng thời cũng có vài phần khó hiểu. Ba năm qua, bọn họ và thủy quân Kinh Châu vẫn bình an vô sự, hôm nay thuỷ quân không ngờ ra tay với Đào gia, đây là vì duyên cớ gì?

Hắn lại nói với Đào Trạm:

- Ta muốn đi xem sao.

- Phu quân mau đi đi! Không chừng cha thiếp cũng ở đó.

Lưu Cảnh xuống xe ngựa, trở mình lên ngựa, giục ngựa chạy gấp về hướng quân nha.

Quân nha Giang Hạ và quận nha đã tách ra, quân nha ở thành đông, tên gọi là Phủ quân sự đô đốc Giang Hạ, Lưu Cảnh từ vài năm trước bắt đầu kiêm nhiệm Đô úy Giang Hạ, lấy danh nghĩa Đô úy nắm giữ quân quyền.

Chỉ trong chốc lát, hắn đã đi tới quân nha, xoay người xuống ngựa, bước nhanh đi vào đại sảnh, chỉ thấy Đào Thắng giống hệt kiến bò trên chảo nóng, lo lắng vô cùng, Ngụy Diên và Từ Thứ thì ở một bên thấp giọng an ủi ông, đã phái người đi báo cho Thái Thú, Thái Thú rất nhanh sẽ đến.

- Nhạc phụ đại nhân, có chuyện gì xảy ra vậy?

Lưu Cảnh bước nhanh đi vào đại sảnh.

Đào Thắng vội vàng tiến lên nói:

- Hiền tế à! Chính là việc bàn về ngựa giống lần trước, chúng ta kiếm được mười con ngựa giống thượng đẳng từ Hà Tây, không ngờ lại bị thủy quân Kinh Châu chặn lại ở huyện Nghi Thành, đoạt mất ngựa giống rồi.

Ba năm trước buôn bán được một đám chiến mã từ Hà Tây, nhưng người Khương lại lường trước, đem tất cả ngựa đực thiến đi, cho dù việc chiến mã trong quân đội là cần thiến, nhưng mục đích của người Khương cũng là không muốn làm cho ngựa giống bị truyền ra ngoài.


Trong ba năm tới lại liên tục mua mấy trăm con chiến mã, đều là ngựa chưa thiến, Lưu Cảnh một lòng muốn vài con ngựa giống thượng đẳng, liền đem việc này phó thác cho Đào gia.

Không ngờ ngựa giống trăm cay nghìn đắng mới tới, lại bị thủy quân Kinh Châu chặn lại, lúc này sắc mặt Lưu Cảnh biến đổi lớn, quay đầu lại hỏi Ngụy Diên nói:

- Không phải có thuyền quân hộ vệ sao?

Ngụy Diên thở dài một tiếng, tiến lên bẩm báo:

- Mười chiến thuyền hộ vệ của chúng ta phái đi cũng bị thủy quân Kinh Châu bao vây gây tổn thất nghiêm trọng, năm chiến thuyền bị đánh chìm, ba mươi mấy huynh đệ bỏ mình, cũng không ít huynh đệ rơi xuống nước, tung tích không rõ.

Lưu Cảnh xiết chặt chuôi đao, trong lòng tỏa ra sát khí. Trương Doãn ngươi giỏi lắm, dám giết người của ta, đoạt ngựa của ta, ngươi chán sống rồi.

Hắn quay đầu nhìn sang Tham quân Đổng Doãn, lệnh nói:

- Đổng Tham quân, truyền lệnh lập tức điểm binh, chuẩn bị hai trăm chiến thuyền, năm nghìn quân đội!

Ngụy Diên bên cạnh hoảng sợ, liền vội vàng tiến lên khuyên nhủ:

- Thái Thú, việc này tới đột nhiên, dụng ý đối phương không rõ, có lẽ chính là dẫn chúng ta xuất binh, không thể làm việc lỗ mãng.

Lưu Cảnh gật gật đầu:

- Ta biết, việc này ta sẽ tiên lễ hậu binh, Trương Doãn nếu như cự tuyệt không nhận, vậy đành để binh thương gặp nhau.

Lúc này, người vẫn không lên tiếng là Từ Thứ đúng lúc đưa mắt liếc Lưu Cảnh một cái, Lưu Cảnh hiểu ý, hắn an ủi Đào Thắng vài câu, sai người đưa lão về Đào phủ, lúc này mới cùng Từ Thứ vào nội đường, lại cho gọi Ngụy Diên và Đổng Doãn cùng nhau tới.

Đổng Doãn ở thư viện Giang Hạ chưa tới nửa năm liền chính thức trở thành phụ tá của Lưu Cảnh, tiếp theo lại đảm nhiệm trợ thủ của Từ Thứ, năm ngoái đã đảm nhiệm Tham quân Tư nghĩ Đô Đốc phủ, tương đương với thư ký của Lưu Cảnh, y vào nhà ở một bên ngồi xuống, không nói một lời.

Từ Thứ trầm ngâm một chút, nói với Lưu Cảnh:

- Châu Mục bệnh nặng, vào lúc này Trương Doãn đột nhiên làm khó dễ, Thái Thú có suy nghĩ qua về nguyên nhân sâu xa chưa?

Lưu Cảnh yên lặng gật đầu, kỳ thật trên đường hắn đã suy xét qua, đây có lẽ là kế dụ binh của Thái Mạo, muốn trước khi Lưu Biển chết bệnh để khơi mào chiến tranh, kìm hãm mình là bất nghĩa.

Nhưng mười lăm con ngựa giống thượng đẳng với hắn mà nói là rất quan trọng, hắn nhất định phải đoạt lại, chuyện này hắn rất khó giải quyết ổn thỏa cả hai bên.

.....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui