Chỉ ngắn ngủi một giờ, tin tức Lưu Cảnh tỷ kiếm thắng Thái Tiến đã truyền khắp thành Tương Dương, giúp một thiếu niên không hề có tiếng tắm trở thành một nhân vật được vạn người để ý, hầu hết các phố lớn ngõ nhỏ đều đang bàn luận về trận đại chiến giữa Lưu – Thái hôm nay.
Hán mạt trọng nhất là danh tiếng, trận chiến này giúp thanh danh của Lưu Cảnh tăng cao, hắn trở thành thiếu niên anh kiệt nổi tiếng của Tương Dương, thậm chí là trong cả Kinh châu.
Nhưng có người vui mừng thì cũng có người buồn, lần này Thái Tiến bại trận, ngoài Thái gia bị đả kích lớn nhất, người buồn không kém chính là Lưu Tông.
Trận đấu kiếm này do hắn giật dây, bản ý thì muốn nhỏ nhưng không ngờ chuyện lại lan khắp thành, càng không nghĩ tới chuyện Thái Tiến, giúp Lưu Cảnh lấy được danh vọng.
Nhưng điều Lưu Tông sợ hơn nữa chính là Thái gia vạch trần nguyên nhân việc này, nếu cha hắn biết thì hắn sẽ xui xẻo.
Lưu Tông vừa hối hận vừa sợ, so kiếm kết thúc là hắn chạy một mạch về nhà, tự giam mình ở trong thư phòng, phải mất một lúc lâu hắn mới bình tĩnh được.
Hắn ngồi trên ghế, hai tay chống cằm nhìn nóc nhà suy nghĩ lung tung, thật ra thì người khiến hắn lo lắng nhất chính là Thái phu nhân, bà ta bảo hắn tìm cách đoạt lấy thanh kiếm, lần này thất bại bảo hắn làm sao trả lời?
Hôm nay, Lưu Tông bị chuyện thanh kiếm hành hạ đến kiệt sức, suy nghĩ vẩn vơ tới mức ý thức trở nên mơ hồ, đôi mắt díp lại buồn ngủ, nhưng vào lúc này, giọng của nha hoàn thiếp thân Thải Vân vang lên:
"Công tử, công tử Cảnh tới."
"Công tử Cảnh, Nhị công tử vừa mới về, công tử cứ vào nhà đi, tôi đi bẩm báo giúp công tử."
Giọng nói của Thải Vân rất ngọt, giống như chim hoàng oanh hát, Lưu Tông rất thích nghe giọng nói của nàng, nhưng vào lúc này, Lưu Tông lại hận tới mức dùng vải bịt mồm nàng ta, trong lòng cầu khẩn:
“Thải Vân đại tỷ ơi, bà cô của tôi ơi, có thể nói ta không có nhà được không”.
Nhưng cầu cũng vô ích, Thải Vân đã gõ cửa thư phòng:
"Công tử, công tử Cảnh tìm người có việc!"
Lưu Tông bất đắc dĩ đành phải đáp ứng:
"Cửa không khóa, tỷ cho hắn vào đi!"
Chuyện cho tới nước này, hắn chỉ còn cách giả vờ như không biết chuyện gì.
Cửa mở ra, Lưu Cảnh đi vào, hắn cũng vừa mới về, việc đầu tiên hắn làm là tới tìm Lưu Tông, không phải là muốn gây phiền phức cho đối phương mà là có chuyện cần làm.
Hắn thấy tóc tai của Lưu Tông rối loạn, mắt lim dim buồn ngủ, liền chắp tay cười nói:
"Quấy rầy Tông huynh nghỉ ngơi rồi."
Lưu Tông cũng ngẩn ngơ, hóa ra Lưu Cảnh không phải tới hưng sư vấn tội, chẳng lẽ hắn không biết chuyện đấu kiếm có liên quan tới mình sao?
Lưu Tông cảm thấy vô cùng may mắn, làm bộ xoa xoa cái mũi, nói:
"Hôm nay ta bị cảm nhẹ nên không ra ngoài, Cảnh đệ tới có chuyện gì không?"
Lưu Cảnh đương nhiên đoán được chuyện đấu kiếm có liên quan tới Lưu Tông, mình thua là phải mất kiếm, chẳng qua đây chỉ là khổ nhục kế của Lưu Tông mà thôi, hắn muốn Huyền Lân kiếm của mình, giờ ngại mặt nên giả bộ không biết gì.
Lưu Cảnh mặc dù khinh bỉ cách làm người của Lưu Tông, nhưng không muốn hoàn toàn trở mặt với đối phương, dù sao đối phương cũng là con trai của Lưu Biểu, trở mặt hoàn toàn không có lợi.
Hắn gỡ thanh trường kiếm bên hông xuống, đặt lên trên bàn nhìn Lưu Tông cười nói:
"Đây là kiếm của Thái Tiến, nghe nói là được sư phụ tặng cho, hắn yêu thích như tính mạng, hôm nay hắn đấu kiếm thua nên thanh kiếm này thuộc về đệ, nhưng đệ không muốn dùng kiếm, thanh kiếm này giao cho Tông huynh vậy!"
Lưu Tông đỏ mặt, hắn hiểu Lưu Cảnh muốn qua tay mình trả lại kiếm cho Thái Tiến! Hắn chắc chắn biết chuyện này có liên quan tới mình, Lưu Tông vừa định cự tuyệt nhưng lại đổi ý, đấu kiếm thất bại Thái Tiến sẽ hận mình, mình trả lại kiếm cho hắn, đúng là có thể làm giảm căng thẳng trong quan hệ đôi bên.
Nghĩ tới đây, Lưu Tông cười khan một tiếng, giả mù sa mưa nói:
"Thanh kiếm này là chiến lợi phẩm của Cảnh đệ, sao ta có thể lấy được chứ?"
Lưu Cảnh cười híp mắt nói:
"Không sao, trả lễ lại là được!"
Năm chữ 'Trả lễ lại là được' đã nhắc nhở Lưu Tông, hắn giờ mới hiểu ý của Lưu Cảnh, hắn muốn đổi lấy thanh đao của mình.
Trước đây, Lưu Tông trăm phương ngàn kế muốn đoạt lấy Huyền Lân kiếm của Lưu Cảnh, kết quả là Huyền Lân kiếm không đoạt được mà còn mất thêm kiếm của Thái Tiến.
Không nghĩ mọi chuyện vẫn chỉ quanh quẩn trong cái vòng tròn lớn, kiếm đổi lấy đao, chẳng qua kiếm nay không phải là thứ hắn muốn. Kiếm này là bại kiếm, nó giống như một cái bạt tai thật mạnh vào mặt Lưu Tông.
Lưu Tông không nén được giận, mặt âm trầm nói:
"Đệ rốt cục có ý gì?"
Lưu Cảnh lại đặt Huyền Lân kiếm xuống bàn, cười nhạt nói:
"Thanh kiếm này cũng đưa cho Tông huynh."
Lưu Tông ngây người, hắn kinh ngạc nhìn Huyền Lân kiếm, một lúc sau, hắn thở dài một tiếng, bây giờ hắn còn dám lấy nữa sao?
Hắn lắc đầu một cái:
"Tâm ý của Cảnh đệ ta nhận, nhưng cha ta sẽ nhanh chóng hỏi tới chuyện thanh kiếm này, đệ mau thu lại đi!"
"Vậy được rồi! Chờ sau khi đệ bẩm rõ với bá phụ sẽ đem thanh kiếm này cho huynh, thật ra đệ không thích kiếm, đệ thích đao hơn."
Lưu Tông suy nghĩ một chút, đứng lên mở rương, từ bên trong lấy ra một thanh đao đặt ở trước mặt Lưu Cảnh:
"Đúng như Cảnh đệ nói, cần phải đáp lễ, kiếm của Thái Tiến ta nhận, thanh đao này cũng xin đệ nhận lấy."
Lưu Cảnh cầm đao lên xem, hắn nhận ra đây chính là đao của Điển Vi, hắn nhẹ nhàng vuốt ve thân đao, trong lòng thở dài cảm khái, đây là đao của Điển Vi đấy!
Lưu Cảnh cầm đao và Huyền Lân kiếm đứng dậy thi lễ một cái:
"Đa tạ Tông huynh, tiểu đệ cáo từ."
Hắn xoay người rời khỏi thư phòng, Lưu Tông theo bóng lưng của đối phương mà, trong lòng khổ sở dị thường, sớm biết kết quả này cần gì phải mua dây buộc mình chứ?
... . . .
Trên thao trường của trại lính phía đông, bình thường Triệu Vân sẽ hướng dẫn binh lính luyện tập, nhưng hôm nay trong lòng hắn có chút không bình tĩnh, hắn đoán là thời gian tỷ võ đã kết thúc rồi, không biết Lưu Cảnh thắng được không?
Người không phải cỏ cây, ai có thể vô tình, Triệu Vân từ việc cám ơn Lưu Cảnh, càng về sau càng dốc lòng truyền thụ, đem bí kíp võ công của mình dốc túi truyền cho đối phương, trong lòng đã coi Lưu Cảnh là huynh đệ kiêm đồ đệ của mình.
Chẳng qua là Lưu Cảnh có thân phận đặc thù, chủ công không đồng ý cho mình thu nhận làm đồ đệ, điều này thì Triệu Vân hiểu, Lưu Cảnh Thăng dựng trạm gác canh chừng bọn họ, nếu đôi bên lui tới quá thân mật sẽ gây bất lợi cho Lưu Cảnh, cũng không có lợi đối với chủ công.
Lưu Cảnh là người thiên phú bẩm dị, là đại tài luyện võ, hắn quả thực không muốn buông tay, nếu như thầy trò không được thì vừa làm thầy vừa làm huynh, chỉ điểm tận tình một chút.
Triệu Vân cúi đầu thở dài, đúng lúc này có binh lính hô to:
"Chủ công tới!"
Triệu Vân quay đầu lại thấy chủ công đang cùng Tôn Càn đi tới. Tôn Càn là người đi xem đấu kiếm, trong lòng Triệu Vân dấy lên một sự hi vọng, vội vàng tiến lên quỳ một chân:
"Bái kiến chủ công!"
Lưu Bị vội vàng đỡ hắn dậy, oán giận nói:
"Tử Long, không phải đã nói là giữa chúng ta không cần lễ bái, sao còn làm vậy?"
Triệu Vân cười khổ:
"Ty chức quen mất rồi."
Hắn đưa mắt nhìn về phía Tôn Càn, trong mắt hiện lên sự mong đợi không hề che giấu, Tôn Càn khẽ mỉm cười:
"Tử Long không có lòng tin như vậy sao?"
"Thời gian ta dạy hắn quá ngắn, sợ kinh nghiệm của hắn chưa đủ, dù sao đối phương cũng đã học võ công của Văn Sính gần chục năm."
"Ý chí của hắn bền bỉ hơn Thái Tiến, hai người giằng co một khắc đồng hồ, cuối cùng là Thái Tiến thiếu kiên nhẫn, một kiếm liền bại, ngay cả một văn nhân như ta cũng thấy rằng công tử Cảnh có ý chí không bình thường."
"Hắn thắng rồi à!"
Triệu Vân tươi cười rạng rỡ, căng thẳng ruốt cuộc biến mất.
Lưu Bị đứng bên cạnh lại có tâm sự khác, hắn không phải tới vì chuyện so kiếm:
"Tử Long, ta có chuyện muốn nói với cậu một chút."
Triệu Vân cảm thấy mình hơi lơ đãng với chủ công liền vội vàng khom người nói:
"Xin chủ công phân phó."
Lưu Bị chỉ về phía bên cạnh, ba người đi dọc thao trường:
"Chuyện là thế này, ta nghe nói Trương Võ và Trần Tôn ở Giang Hạ cùng nhau mưu phản, ta định đề nghị với Cảnh Thăng cho ta mang binh đi tiêu diệt, nhưng ta đoán hắn có đồng ý cũng không cho ta tinh binh, quan trọng là vẫn phải dựa vào quân đội của chúng ta, cậu cảm thấy quân đội của chúng ta..."
Triệu Vân biết chủ công lo lắng điều gì, khẽ mỉm cười:
"Bây giờ chúng ta gặp quân Tào, nếu như binh lực tương đương, chúng ta sẽ không thua."
Điều Lưu Bị muốn chính là câu nói này, hắn nhất thời mừng rỡ:
"Vân Trường và Dực Đức cũng nói như vậy, ta còn lo lắng là bọn họ an ủi ta, có câu nói này của cậu thì ta yên tâm rồi."
"Vết thương của Tử Long đã khá hơn chưa?"
Đi một hồi, Lưu Bị lại quan tâm hỏi.
"Không sao rồi!"
Triệu Vân vung tay cười nói:
"Giờ gặp quân Tào vẫn có thể giết vào giết ra như thường."
Lúc này, Lưu Bị đổi đề tài, trở lại mục đích chính là hắn tìm Triệu Vân hôm nay, hắn cười nói:
"Ta cảm thấy công tử Cảnh hình như không giống con em thế gia, Tử Long cảm thấy thế nào?"
Triệu Vân lắc đầu:
"Thuộc hạ không biết con em thế gia như thế nào nên khó trả lời câu hỏi của chủ công."
"Nhưng cậu và hắn đã cùng nhau trải qua không ít chuyện ở Nhữ Nam, ta cảm thấy cậu là người hiểu hắn rõ nhất, chính xác hơn là hiểu rõ lai lịch của hắn nhất, Tử Long, cậu hiểu ý của ta không?"
Lưu Bị cười cười nhìn Triệu Vân.
Triệu Vân yên lặng một lúc rồi nói:
"Thuộc hạ hiểu ý của chủ công."
"Vậy cậu nói cách nhìn của cậu xem thế nào?"
Lưu Bị không buông tha hỏi tới.
Triệu Vân có chút do dự, hắn cắn chặc đôi môi, nhớ lại câu nói trước khi chết của Thư tá Ngũ Tu, nhưng cuối cùng vẫn lắc đầu:
"Chủ công quá lo lắng rồi, trước lúc Thư tá kia chết còn hi vọng thuộc hạ mang công tử Cảnh về Kinh châu, thuộc hạ tin là tên Thư tá kia không gạt người."
Trên mặt Lưu Bị thoáng hiện lên vẻ thất vọng, trong mắt hiện lên sự không thích nhưng nhanh chóng biến mất, cười nói:
"Thật ra thì ta chỉ thuận miệng hỏi thế thôi, ta đang định đi tìm Cảnh Thăng nói chuyện Giang Hạ, cậu tiếp tục luyện binh đi."
Nói xong, Lưu Bị xoay người rời đi, Triệu Vân nhìn theo bóng lưng chủ công mà trong lòng thở dài một cái.
... . . .
Chuyện đấu kiếm hôm nay thật ra Lưu Bị có nghe tiếng, mặc dù hắn cũng rất hứng thú nhưng không tới đài đấu kiếm làm gì, nếu hắn xuất hiện trên đài thì sẽ không công bình với Thái Tiến.
Bên trong quan phòng, Khoái Việt tường thuật cặn kỹ quá trình đấu kiếm hôm nay, Khoái Việt cũng rất cảm khái:
"Ty chức phải chúc mừng chủ công, Kinh châu lại được thêm một lương tướng, với ánh mắt của ty chức, công tử Cảnh tuy là thiếu niên nhưng tâm trí đã sớm trưởng thành, sự bình tĩnh của công tử khiến cả Hán Thăng cũng mặc cảm, đây là đại tài của thống soái!"
Lưu Biểu híp mắt lại, đánh hổ phải dựa vào thân huynh đệ, ra trận phải là cha con binh, hắn rất hi vọng tộc nhân của mình có nhiều nhân tài, có thể thay hắn chinh chiến tứ phương, giúp hắn thoát khỏi sự bó buộc trong Kinh châu, nhưng đáng tiếc đám con cháu bây giờ khiến hắn rất thất vọng.
Hôm nay Lưu Cảnh mang đến cho hắn một tia hi vọng, ngày thứ nhất Lưu Cảnh khiến hắn ngạc nhiên, lời khen của Khoái Việt và Hoàng Trung đã khiến sự tin tưởng của hắn kiên định hơn.
Lúc này, Khoái Việt lại thấp giọng nói:
"Chẳng qua ty chức còn một câu muốn nói, hi vọng chủ công lưu tâm một chút."
"Ông nói đi!"
Khoái Việt đang định mở miệng thì có thị vệ đứng ngoài cửa bẩm báo:
"Khởi bẩm chủ công, Lưu hoàng thúc có việc gấp cầu kiến."
Khoái Việt nuốt ngay ý nghĩ vào trong bụng, ánh mắt hơi có chút hưng phấn liền trở nên lạnh nhạt:
"Thật ra thì cũng không có gì, chỉ là hy vọng chủ công bồi dưỡng công tử Cảnh thật tốt!"
Hắn vốn định nói chủ công không nên để Lưu Cảnh qua lại quá mật thiệt với Lưu Bị, nhưng vào thời khắc mấu chốt, cái tin Lưu Bị cầu kiến khiến Khoái Việt thay đổi chủ ý, Lưu Cảnh lui tới mật thiết với Lưu Bị chưa chắc đã phải chuyện xấu với Kinh châu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...