Binh Lâm Thiên Hạ

Đào Liệt như thế nào cũng không ngờ Hoàng Dũng lại bị Lưu Cảnh giết chết, trong lúc nhất thời, trong lòng của ông vừa mừng vừa sợ, vừa là lo lắng, kinh sợ tin tức đến bất ngờ, ông không có nửa điểm chuẩn bị tâm lý, thế cho nên ánh mắt ông mở to, nhìn chằm chằm Lưu Cảnh vẻ khó tin, rõ ràng có chút thất thố.

Mà vui mừng là Hoàng Dũng mang đến cho Hoàng gia phiền não thật lớn, y vài lần mang theo binh khí cứng rắn xông vào Đào phủ, ý đồ cướp đi cửu nương, đập nát cửa Đào gia, đả thương người Đào gia, khiến Đào gia ở Sài Tang bị nhục nhã cực kỳ, Đào Liệt cũng hận Hoàng Dũng thấu xương, nhưng lại vô kế khả thi, hôm nay nghe được tin y chết, sao có thể không làm cho Đào Liệt vui sướng vạn phần.

Tuy nhiên Đào Liệt dù sao cũng là lão nhân bảy mươi tuổi, thấy rõ thế sự, hiểu biết lợi hại, trong lòng của lão lại không khỏi có chút lo lắng, một khi Hoàng Tổ biết rằng con y bị giết, y có thể buông tha Đào gia sao? Đầu tiên là Lưu Tông bị đánh tổn thương, đã mang đến cho Đào gia phiền não vô cùng, hiện tại Hoàng Dũng lại bị giết, khiến trong lòng Đào Liệt càng rối như tơ vò.

Một lát, Đào Liệt lại hỏi:

- Chuyện này, công tử chuẩn bị nói cho Châu Mục chưa?

Lưu Cảnh gật gật đầu.

- Qua mấy ngày, cháu chuẩn bị trở về Tương Dương một chuyến, đem đầu Hoàng Dũng giao cho Châu Mục, giải thích rõ ràng việc Hoàng Dũng làm Lưu Tông bị thương, đề phòng cháu bị tiểu nhân vu cáo hãm hại.

Đào Liệt hiểu được ý tứ của hắn, việc Lưu Tông bị đánh tổn thương rất có thể sẽ bị Thái gia viết cáo trạng, vu oan cho Lưu Cảnh, nên chuyện này Lưu Cảnh không thể khinh thường, tuy nhiên lại nói, nếu Lưu Cảnh giải thích được đầy đủ, có thể thay Đào gia giải trừ cái phiền toái này hay không?

Nhưng ý nghĩ này chỉ thoáng qua, Đào Liệt lập tức lại nghĩ tới, Lưu Tông dù sao cũng là bị thương ở Đào gia, hơn nữa là mất đi khả năng duy trì nòi giống, Đào gia quả thật không thể trốn tránh trách nhiệm, Lưu Biểu không thể dễ dàng buông tha cho Đào gia.

Nếu như có thể đưa ra một khoản tiền lương thực chấm dứt việc này, cũng đã là vạn hạnh trong bất hạnh của Đào gia rồi.

Nghĩ vậy, trong lòng Đào Liệt trở nên ảm đạm, ông thở dài nói:

- Việc Hoàng Dũng bị giết, ta sẽ bảo toàn bí mật, nhưng lần này đi Đông Ngô phúng viếng, ta vẫn quyết định đem cửu nương đi, tạm tránh đầu sóng ngọn gió, đây thật ra là vì công tử, xin công tử hiểu cho.

Kỳ thật Lưu Cảnh trong lòng hiểu được, Lưu Biểu tuyệt đối không thể đáp ứng cho hắn cưới Đào Trạm làm vợ, chuyện này tất nhiên sẽ dẫn đến giữa mâu thuẫn giữa hai chú cháu, chỉ cần Lưu Biểu không buộc Lưu Cảnh cưới những nữ nhân khác, hắn cũng tạm thời không nghĩ ở trước mặt Lưu Biểu nói chuyện Đào Trạm, để tránh ảnh hưởng đại kế của hắn ở Sài Tang.

Đào Trạm tạm thời rời khỏi, đối với Lưu Cảnh hắn quả thật không phải chuyện xấu, ít nhất có thể ngăn ngừa được mâu thuẫn giữa hắn và Lưu Biểu, giờ là lúc hắn vừa mới nhập chủ Sài Tang, quan trọng hơn nữa, Lưu Tông vì Đào Trạm mà bị thương, nếu Lưu Tông nói cầu hôn, Thái phu nhân lại ở một bên thổi một chút gió, Lưu Biểu chưa chắc có thể duy trì được sự tỉnh táo.

Đào Liệt thấy rõ lòng người, đúng lúc đem Đào Trạm đi, tránh khỏi Đào gia thấy khó xử với mình và Lưu Biểu, có thể thấy được Đào Liệt dụng tâm cực khổ.

Hơn nữa mẫu thân của Đào Trạm qua đời, dựa theo hiếu lễ, trong vòng một năm nàng cũng không thể xuất giá, nghĩ vậy, Lưu Cảnh rốt cục gật gật đầu,.


- Ta chỉ hy vọng nàng ở Giang Đông an toàn, không nên bị nhà quyền quý nào ở Giang Đông nhìn trúng.

Lưu Cảnh không kiên trì, một lòng Đào Liệt rốt cục buông xuống, lão ha hả cười.

- Ngươi yên tâm đi! Chúng ta ở Đông Ngô cũng có phủ, ta sẽ không để cho nó xuất đầu lộ diện.

- Vậy lão gia chủ chuẩn bị khi nào thì xuất phát?

- Việc này không nên chậm trễ, ta tính toán trưa mai liền xuất phát, ngoại trừ cửu nương, còn có huynh trưởng của nó là Đào Chính cũng sẽ theo ta đi tới Đông Ngô.

Đào Liệt bỗng nhiên cảm giác Lưu Cảnh trầm mặc dường như đang nhắc nhở mình cái gì, ông ngưng thần suy tư, lúc này mới bừng tỉnh ngộ, vừa cười chậm rãi nói:

- Ta đi chuyến này chậm thì ba tháng, lâu thì nửa năm, nhưng ta đã đã phân phó đứa con cả, Đào gia trước mắt do nó làm chủ, công tử có yêu cầu gì, Đào gia sẽ tương trợ hết sức.

Lưu Cảnh gật gật đầu, thứ hắn muốn chính là những lời này.

....

Tờ mờ sáng hôm sau, mẫu thân của Đào Trạm đã được hạ táng vội vã trong tiếng khóc của thân nhân, linh cữu được yên nghỉ tại đồi Bích Vân phía nam Trường Giang, đây là nơi phong cảnh tuyệt hảo khi còn sống bà thích nhất, hiện tại đã trở thành nơi yên nghỉ của bà.

Sau khi bái biệt mẫu thân, Đào Trạm cũng phải lên thuyền theo ông nội rời khỏi Sài Tang đi tới Giang Đông, lúc này trong lòng Đào Trạm tràn đầy sự đau thương của ly biệt, nàng không nỡ rời khỏi mẫu thân, cũng không nguyện rời khỏi Lưu Cảnh.

Nhưng nàng cũng cuối cùng hiểu được, mình ở lại sẽ chỉ làm gia tộc khó có thể đối mặt với mâu thuẫn giữa Lưu Cảnh và Lưu Biểu, cũng sẽ khiến Lưu Cảnh vì mình mà đắc tội với bá phụ, trong nội tâm nàng không nỡ, nhưng cuối cùng vẫn đi lên thuyền lớn tới Giang Đông.

Trên thuyền lớn, Đào Trạm đang mặc trường bào trắng như tuyết, đôi mi thanh tú như như được vẽ nên, hai tròng mắt long lanh như nước, mái tóc đen thuần khiết, không có đến một chút sửa soạn, càng lộ vẻ không lụy phàm trần của nàng, đẹp như tiên tử, sự bi thương đối với mẫu thân cùng ly biệt với ái lang, càng khiến trong ánh mắt nàng tràn đầy sự ưu tư.

Nàng nhìn chăm chú vào Lưu Cảnh thật lâu, cái khuôn mặt oai hùng mà kiên cường của hắn khiến trong lòng nàng có một sự day dứt không muốn xa rời, cái ánh mắt sáng ngời và kiên định kia khiến trong nội tâm nàng sinh ra vô cùng chờ mong, nàng mong có một ngày, mình có thể vẻ vang xuất giá, gả cho hắn làm vợ.

Thuyền lớn khởi động, xuôi dòng chậm rãi đi về hướng đông, Đào Trạm đứng ở đuôi thuyền, vẫy tay với Lưu Cảnh, lưu luyến chia tay, giờ khắc này, nàng rốt cục khó kìm lòng nổi, nước mắt tuôn trào.


Lưu Cảnh đứng ở bờ biển, yên lặng nhìn chăm chú vào thuyền lớn đã đi xa, giai nhân trên thuyền trường bào như tuyết, giống hệt một đóa bạch liên nở rộ vào ngày hè.

Lưu Cảnh chậm rãi mở ra bức thư trong tay, một hàng chữ nhỏ nhắn xinh đẹp hiện ra trước mắt hắn:

"Thiếp tâm tự kim thạch

Đao kiếm bất khả đoạn Thiếp ý như Giang Thủy Tư quân bất hồi chuyển Nguyện quân nam nhi chí Nhất nặc trọng thiên sơn"

Tạm dịch: "Lòng thiếp tựa sắt đá Đao kiếm chẳng đâm xuyên Ý thiếp như Giang Thủy Nhớ chàng mãi không sờn Nguyện mong chàng vẫn nhớ Một lời nặng nghìn cân"

....

Nha môn Thái thú thành Vũ Xương, Hoàng Tổ hung hăng đem một cái nghiên mực đập xuống đất, "Bốp!" một tiếng vang thật lớn, nghiên mực bị đập nát, mực văng khắp nơi.

Kèm theo tiếng hô rít gào như sấm của Hoàng Tổ.

- Ngươi còn có mặt mũi trở về, tổn binh hao tướng, thành Sài Tang cũng bị Lưu Cảnh chiếm cứ, ngươi có biết hay không, Hoàng Tổ ta một ngày nào đó sẽ chết không có đất chôn thây!

Hoàng Xạ quỳ trên mặt đất, ủ rũ, không nói được một lời, trận này y đánh quả thật bất lực, tổn thất ba nghìn quân không nói, hơn nữa y đến viện trợ Sài Tang không ngờ đã bị Lưu Cảnh cướp lấy, Chu Lăng bị Lưu Cảnh xử tử vì tội thông đồng với địch.

Phụ thân giận dữ khiến Hoàng Xạ kinh hồn táng đảm, y đành phải cúi đầu nhận tội.

- Hài nhi có tội, nguyện chịu sự trừng phạt của phụ thân!

Lúc này, thủ tịch mạc liêu (trợ lý trưởng) của Hoàng Tổ là Tưởng Tề ở một bên khuyên nhủ:

- Thái Thú bớt giận, lần này Sài Tang biến hóa quá đột ngột, ai cũng không ngờ rằng Lưu Cảnh lợi dụng cơ hội một đêm quân Giang Đông đánh lén Sài Tang mà đoạt quyền, hơn nữa thành Sài Tang phong tỏa tin tức, công tử không biết tình hình thực tế hoàn toàn có thể hiểu được, hơn nữa chúng ta cùng quân Giang Đông giao chiến nhiều năm, song phương có thắng có bại, lần này quân Giang Đông chiếm cứ ưu thế, công tử binh bại cũng là bình thường, Thái Thú không cần trách cứ công tử quá mức, công tử quả thật cũng đã tận lực rồi.

Kỳ thật Hoàng Tổ làm sao không biết, chuyện này mà đổ hết trách nhiệm lên đứa con cả, quả thật có chút gượng ép, nhưng Sài Tang bị chiếm đóng lại làm cho ông cực kỳ tức giận, đồng thời cũng làm cho ông cảm thấy một sự sợ hãi khó có thể nói hết.


Lưu Cảnh đánh cắp Sài Tang, có nghĩa là Lưu Biểu đã đặt một cái chêm vào Giang Hạ, địa vị chiến lược của Sài Tang cực kỳ trọng yếu, việc này so với huyện Dương Tân bị Cam Ninh chiếm cứ còn nghiêm trọng hơn nhiều.

Kỳ thật muốn trách, thì trách Hoàng Tổ ông quá sơ suất, biết rõ Lưu Cảnh ở Sài Tang, không ngờ chỉ chừa năm trăm người cho Chu Lăng, liền để cho Lưu Cảnh nắm bắt được cơ hội, còn có Đào gia, nếu Đào gia không ủng hộ Lưu Cảnh, Lưu Cảnh cũng không khả năng cướp lấy quân quyền, hận đến Hoàng Tổ nghiến răng nghiến lợi, ông hận không thể đem cái lão thất phu Đào Liệt kia chém thành trăm nghìn mảnh.

Lúc này, Hoàng Tổ lửa giận bốc lên, cố tình lại không tìm được người để giải tỏa, đành phải đem tất cả tức giận trút lên người đứa con.

Tưởng Tề khuyên bảo, khiến lửa giận Hoàng Tổ hơi bình tĩnh lại, ông hung tợn trừng mắt hỏi đứa con:

- Còn nữa, huynh đệ ngươi rốt cuộc đã chạy đi nơi nào? Ngươi có phái người đi tìm chưa?

Hoàng Xạ cảm nhận được giọng điệu phụ thân hơi trì hoãn, vội vàng nói:

- Con đã phái người đi tìm, bây giờ vẫn chưa có tin tức, con hơi hoài nghi, có lẽ đệ ấy đã bị giam giữ ở Đào gia.

Hoàng Tổ lắc đầu.

- Không thể nào!

Hoàng Tổ rất rõ ràng, Đào gia tuy rằng ám trợ Lưu Cảnh, nhưng bọn họ tạm giữ con của mình, bọn họ không có lá gan này, Hoàng Dũng chắc chắn sẽ không ở Đào gia.

Hoàng Tổ thầm nghĩ: "Chẳng lẽ là bởi vì y đả thương Lưu Tông, tự biết đã gây ra đại họa, cho nên trốn rồi, nghĩ tới lại sởn cả gai óc."

Tuy rằng rất có khả năng này, nhưng Hoàng Tổ vẫn lo lắng một loại khả năng khác, chính là đứa con mình đã chết, có lẽ nó đã đi tìm Lưu Cảnh, bị hắn hại chết, Hoàng Tổ biết rằng, Dũng nhi sẽ không bỏ qua cho Lưu Cảnh, vậy thì Lưu Cảnh một khi nắm lấy cơ hội, hắn lại sẽ bỏ qua cho con của mình sao?

Trong lòng Hoàng Tổ lo âu vô cùng, vừa lo lắng cho sống chết của con trai, lại lo lắng cho sự tồn vong của Sài Tang, hai thứ cùng nhau dày vò, khiến trong lòng Hoàng Tổ rối như tơ vò, ông khoát tay với đứa con.

- Ngươi lui xuống trước đi!

Hoàng Xạ đứng dậy, cung kính cáo lui, đợi thị vệ thu dọn xong nghiên mực đã vỡ, trong phòng an tĩnh trở lại, Hoàng Tổ lúc này mới nghiến răng nghiến lợi nói với Tưởng Tề:

- Ta muốn lập tức phát binh đoạt lại Sài Tang, Tưởng công nghĩ như thế nào?

Tưởng Tề hoảng sợ, vội vàng khuyên nhủ:


- Thái Thú phải bình tĩnh, hiện tại tấn công Sài Tang trăm hại không có một lợi nào, vạn lần không được hấp tấp.

Trong lòng Hoàng Tổ quả thật hấp, ông hận không thể lập tức mang binh đi đoạt lại Sài Tang, nhưng dù sao ông không phải là Hoàng Dũng, tuổi cũng từng này rồi, lời nói của Tưởng Tề lệnh khiến trong lòng của lấy lại lý trí, hỏi:

- Vì sao là trăm hại không một lợi?

Tưởng Tề thở dài nói:

- Hiện tại Lưu Cảnh vừa mới đánh bại quân Giang Đông, danh vọng cực cao, đồng thời sĩ khí tăng vọt, Thái Thú nếu binh ít, chưa chắc có thể nắm được Sài Tang, một khi Thái Thú đưa trọng binh vào Sài Tang, sẽ để cho Lưu Biểu hoặc Giang Đông nắm lấy cơ hội, đây là điều thứ nhất.

- Thứ hai là Sài Tang thuộc Giang Hạ, binh sỹ bên trong không ít người đều có thân bằng quyến thuộc ở Sài Tang, Thái Thú không có lý do gì tấn công Sài Tang, sẽ khiến Thái Thú mang ác danh phản loạn Kinh Châu, đồng thời cũng sẽ dẫn đến sự phản cảm của binh sỹ, cực kỳ bất lợi với thanh danh của Thái Thú.

- Điều cuối cùng, tấn công Sài Tang cũng có nghĩa là Thái Thú và Lưu Biểu hoàn toàn trở mặt đối địch, Thái Thú đã chuẩn bị tốt chưa?

Những câu Tưởng Tề khuyên bảo như đâm vào trong lòng của Hoàng Tổ, khiến Hoàng Tổ rốt cục tỉnh táo lại, sau một lúc lâu, ông mới oán hận hỏi:

- Vậy ta nên làm cái gì bây giờ? Cứ như vậy mà trơ mắt nhìn Sài Tang bị Lưu Cảnh cướp mất sao?

Tưởng Tề khẽ mỉm cười.

- Hạ quan lại cảm thấy việc cấp bách là Thái Thú phải cùng Lưu Biểu hòa hảo, ổn định Lưu Biểu, đạt được trợ giúp của Thái gia, bất kể như thế nào, không thể trở mặt với Lưu Biểu, không thể để cho Lưu Biểu tìm được cớ, phái trọng binh đến Giang Hạ, đồng thời chờ đợi thời cơ, một khi cơ hội tới, có thể dùng kế lấy Sài Tang, mà không cần cường công, chỉ cần quân đội chúng ta vào thành, vậy Lưu Cảnh đại thế đã mất.

Hoàng Tổ rốt cục nghe theo khuyên bảo, ông chậm rãi gật đầu.

- Chỉ cần có thể bảo vệ Giang Hạ, ta giả bộ thành một đứa bé thì đã sao? Ta ngày mai sẽ xuất phát đi Tương Dương.

- Thái Thú không sợ bị Lưu Biểu giam giữ ở Tương Dương sao?

Tưởng Tề có chút lo lắng hỏi.

Hoàng Tổ lại lắc lắc đầu, coi thường không thèm để ý mỉm cười.

- Còn có ai hiểu rõ Lưu Biểu hơn ta? Nếu lão dám giam giữ ta, thì không phải là Lưu Biểu rồi.

......


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui