Quân Giang Đông đã rút lui đến đường vận lương, nửa đêm đánh lén và chiến đấu kịch liệt lúc rạng sáng, khiến quân Giang Đông tổn thất thê thảm và nghiêm trọng, thương vong gần nghìn người, bỏ mình sáu viên bá trưởng và hai viên đồn trưởng, đến chủ tướng Từ Thịnh cũng bị trúng tên, có thể nói hao binh tổn tướng, sỹ khí lọt vào hạ xuống nghiêm trọng.
Trong một chiếc thuyền lớn, Từ Thịnh thân cởi trần, cánh tay trái đặt vào vòng gỗ, trong miệng cắn da, bên người một gã quân y đang thật cẩn thận rút mũi tên trên cánh tay trái cho y.
Một trận đau nhức truyền đến, Từ Thịnh đau đến đổ mồ hôi đầy đầu, nhắm hai mắt lại, "Leng keng!" một tiếng, mũi tên rơi vào trong chậu đồng.
- Tốt rồi!
Quân y cũng nhẹ nhàng thở ra.
- May mà mũi tên không độc, cũng không chưa chạm tới gân cốt, tướng quân nghỉ ngơi một hai tháng là khỏi hẳn.
Từ Thịnh lấy ra khăn lau lau mồ hôi lạnh trên trán, y cũng chậm rãi mở miệng thở ra, lúc này, một gã thân binh bên cạnh nói:
- Tướng quân, ty chức đã nghe được mũi tên này là người nào bắn?
- Là ai?
Từ Thịnh nhướn mày hỏi.
Thông thường mà nói, trên chiến trường tên bắn lén là việc cực kỳ bình thường, cũng sẽ không đi hỏi thăm cụ thể là ai bắn tên, việc này cũng không trọng yếu.
Nhưng Từ Thịnh với tướng quân thiếu niên kia có ấn tượng sâu đậm, khó có thể quên, hắn đến tột cùng là ai?
- Có huynh đệ tham chiến nói, lúc ấy quân địch đều gọi tướng quân thiếu niên kia là Cảnh công tử, cực kỳ có khả năng người này chính là cháu Lưu Biểu, Lưu Cảnh.
"Hóa ra là hắn!"
Từ Thịnh lại nghĩ tới tù binh, Chu Lăng tư thông địch bị giết, khóe miệng của y không khỏi lộ ra một tia cười chua xót, chính mình suất quân tấn công Sài Tang, chẳng phải là không không cấp tiện nghi cho tên Lưu Cảnh này.
Lúc này, Phan Chương bước nhanh đi vào gian phòng, tuy rằng Từ Thịnh công thành thất bại, nhưng y tiến công cửa sông cũng thất bại, khiến trong lòng của y uể oải, ở trước mặt Từ Thịnh không tỏ thái độ.
- Thương thế của Văn Hướng có nghiêm trọng không?
Phan Chương thân thiết hỏi han.
Từ Thịnh lắc đầu.
- Chưa chạm tới gân cốt, vấn đề không lớn.
- Bước tiếp theo đây chúng ta nên làm cái gì bây giờ?
Từ Thịnh trầm ngâm một chút nói:
- Hiện tại chúng ta chỉ còn lại có hai nghìn quân, muốn công hạ thành hiển nhiên không thực tế, chỉ có chờ đợi Đô đốc phái viện quân lại đây.
Phan Chương sau một lúc lâu không nói gì, cuối cùng thở dài một tiếng.
- Chúng ta không nên chỉ suất lĩnh ba nghìn quân đội, hơi thất sách.
- Ba nghìn quân đội chỉ là vì đánh lén, bản thân không có thất sách, thất sách của ta ở phương thức cướp lấy Sài Tang.
Nói tới đây, trên mặt của Từ Thịnh cũng lộ vẻ mặt ra hối hận, tối hôm qua sớm biết tên tướng phòng thủ kia ham tiền như thế, bọn họ nên mua chuộc y từ trước, có tên tướng kia phối hợp tác chiến, bọn họ cướp lấy Sài Tang liền dễ như trở bàn tay rồi.
Nhưng bây giờ là sai một li, đi một dặm, lại do Lưu Cảnh trấn thủ Sài Tang, chỉ sợ bọn họ nhất định phải trả giá thảm trọng.
......
Bên trong thành Sài Tang lại là một cảnh tượng khác, bên trong thành tất cả những cây lớn đều bị chém đổ, từng đám thân cây bị đưa đến trong giáo trường lớn nhất Sài Tang, chính là giáo trường Lưu Cảnh luyện võ cũng là nới mai táng Hoàng Dũng, vật liệu gỗ và sắt chồng chất như núi.
Bên trong giáo trường đã xây dựng trăm tòa lều trại, tập trung hơn hai nghìn thợ thủ công của thành Sài Tang, thợ mộc, thợ rèn, thợ da thuộc, thợ đá, bọn họ dựa theo bản vẽ tạo ra thạch pháo và máy bắn đá.
Không chỉ là thợ thủ công, gần như động viên toàn bộ thành Sài Tang, từng nhà quyên ra binh khí đang cất giữ, khôi giáp, thuộc da, thậm chí đá được mài bóng loáng cũng dâng ra.
Bao gồm Đào gia, Chu gia và nhà giàu có ở Sài Tang lại tích cực quyên tiền quyên vật, vẻn vẹn Đào gia liền xuất ra một ức tiền và một vạn thạch lương thực tồn trữ, đây là toàn bộ tiền lương được lưu giữ trong nhà của Đào gia.
Ở bên kia giáo trường, Vương Thái suất lĩnh hơn một trăm gia binh Đào phủ huấn luyện ba nghìn dân phu, dạy bọn họ kỹ năng dùng binh khí tối thiểu.
Ba nghìn dân phu trai tráng đều đã phân phối binh khí khôi giáp, không còn là áo vải tầm thường, ngoại trừ kỹ năng tác chiến yếu ớt, cùng với sử dụng binh khí vụng về, từ bên ngoài đã nhìn vào không khác gì binh sỹ chính quy.
Từ Thứ được tạm thời bổ nhiệm là binh tào chủ quản, chủ quản quân vụ của Sài Tang, bởi vì Lưu Cảnh thân ở Sài Tang cũng không có chức vụ, cho nên chức binh tào chủ quản của Từ Thứ cũng là một hư chức, chỉ là phụ tá của Lưu Cảnh.
Mặc dù như thế, dù sao cũng là chức vụ đầu tiên của Từ Thứ ở Kinh Châu, hơn nữa trọng trách lớn, tất cả tiền lương vật tư cùng với thợ thủ công đều do y chủ quản, y cũng cẩn trọng, không dám có lơi lỏng chút nào.
Lưu Cảnh biết rằng một mình y bận túi bụi, lại từ Đào phủ mượn năm tên quản sự khôn khéo có khả năng hiệp trợ y, lại cho y một trăm binh sỹ.
Từ Thứ được Lưu Cảnh toàn quyền ủy thác, rất nhanh liền phát huy ra tài cán nổi bật, thời gian không đến nửa ngày, y liền đem hết thảy sửa sang lại gọn gàng ngăn nắp, tạo ra máy bắn đá cũng bắt đầu thuận lợi tiến hành.
Kỳ thật bất kể là Từ Thứ hay là Gia Cát Lượng, tài cán thực sự của bọn họ không phải là mưu lược quân sự, mà là xử lý chính vụ, tựa như một viên Đại tướng tài cán ở chỗ thống soái quân đội, mà không phải là chém giết trên chiến trường.
Từ việc tụ tập thợ thủ công, chặt cây cối, quản lý vật tư, đến vẽ bản vẽ, sắp xếp tiền công ăn ngủ, tổ chức thợ thủ công phân công hợp tác, vân vân, trăm công nghìn, sự vụ vô cùng phức tạp, gần như làm tốt mỗi một việc cũng không dễ dàng.
Nhưng Từ Thứ chỉ dùng thời gian nửa ngày liền đem hết thảy đều xử lý thỏa đáng, xử lý gọn gàng ngăn nắp, việc này không thể không khiến cho mọi người đều cảm thấy ngạc nhiên thán phục, thư sinh này thậm chí có tài cán nổi bật như vậy.
Lúc này, Từ Thứ đang cùng Lưu Cảnh đi thị sát tiến độ chế tạo vũ khí thủ thành, là người chỉ huy cao nhất ở thành Sài Tang, Lưu Cảnh cũng không cần đích thân động thủ, hắn muốn đem tinh lực đặt ở trên phòng ngự.
Lưu Cảnh cũng đã lấy được sự ủng hộ của quân dân Sài Tang, một mặt bởi vì hắn là cháu Lưu Biểu, thân phận tôn quý.
Mặt khác còn là do Đào gia toàn lực ủng hộ Lưu Cảnh, kéo theo sự tán thành của đại tộc Sài Tang với Lưu Cảnh, mà duy nhất một đại tộc Chu gia thì duy trì trầm mặc không có phản đối sự ủng hộ của Sài Tang đối với Lưu Cảnh.
Có đại tộc nhà quyền quý đi đầu, tiểu dân bình thường tự nhiên như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, đều hăng hái ủng hộ Lưu Cảnh chống lại quân Giang Đông.
Cũng chính là vì duyên cớ này, thành Sài Tang mới có thể được toàn thành động viên, xuất tiền xuất lực, ủng hộ Lưu Cảnh phòng ngự chống lại Giang Đông.
Lưu Cảnh thấy từng nhóm thợ thủ công đều bận rộn, vật liệu vận chuyển đâu vào đấy, trong lòng hắn cũng rất kỳ quái, liền đối cười hỏi Từ Thứ:
- Mới có thời gian nửa ngày, nhóm thợ thủ công này liền đi vào quỹ đạo chính, Nguyên Trực làm sao làm được?
Từ Thứ khẽ mỉm cười.
- Kỳ thật rất đơn giản, thợ thủ công ở mỗi thành trì đều có thợ thủ công đứng đầu, ta chỉ quản thợ thủ công đứng đầu đó, cho bọn họ lợi ích nhiều hơn, quy định khi nào thì hoàn thành, cũng hứa hẹn mỗi một chiếc thạch pháo hoặc máy bắn đá tạo thành sẽ cấp chút ít tiền thưởng, sau đó hết thảy đều không cần ta quan tâm, bọn họ tự nhiên sẽ gia tăng đốc thúc thợ thủ công.
Lưu Cảnh lúc này mới bừng tỉnh ngộ, hoá ra Từ Thứ lại tìm một đống giám đốc dự án, khó trách có thể đi vào thế thần tốc, đây là am hiểu sâu sắc về việc quản lý.
- Vậy nhanh nhất khi nào thì có thể tạo thành chiếc đầu tiên?
Lưu Cảnh lại hiếu kỳ hỏi han.
Từ Thứ cười thần bí.
- Công tử mời đi theo ta.
Lưu Cảnh cùng y đi vào một tòa lều lớn, lập tức ngây ngẩn cả người, chỉ thấy lều lớn bầy đặt một thạch pháo thật lớn, vài tên thợ thủ công đang bận rộn kiểm tra.
Thạch pháo còn gọi là xe bắn đá, khi trận chiến Quan Độ, Tào Tháo từng sử dụng số lượng lớn, dùng để công kích quân đội của Viên Thiệu, hiệu quả thật lớn.
Ngoại hình của nó trên thực tế chính là một chiếc nỏ phóng đại, có thể phóng ra mũi tên lớn, cũng có thể phóng ra đá, tầm bắn từ năm mươi bước đến một trăm bước, đối với thủ thành có tác dụng phòng ngự tích cực.
Đánh theo cách khác, lăn đá là lời khí đối phó với với việc quân đội công thành, nhưng tổng thể, cần người đứng ở tường thành ném đá xuống phía dưới, như vậy liền cực kỳ dễ dàng bị nỏ tiễn của quân công thành phía dưới bắn trúng.
Nhưng có thạch pháo liền có thể phóng ra từ xa, tránh cho người thủ thành bị thương vong, đồng thời tầm bắn xa hơn, sát thương phạm vi lớn hơn nữa, đối phó thuyền bè và các loại vũ khí công thành cũng là một loại lợi khí phòng ngự hữu hiệu.
Lưu Cảnh tiến lên nhẹ nhàng vuốt ve chiếc thạch pháo đầu tiên, chỉ dùng cây cối làm thành, thậm chí còn có vỏ cây chưa lột, hơi có vẻ thô ráp, nhưng nhìn có vẻ được buộc rất chắc.
Từ Thứ đem một lão thợ thủ công ngoài sáu mươi tuổi gọi lên trước, cấp Lưu Cảnh giới thiệu:
- Người này là lão thợ thủ công tên Tần Ngũ, bắt đầu ở trong đại doanh quân Tào tạo qua quân giới, năm trước dẫn cả nhà đi vào Sài Tang, bản vẽ thạch pháo và máy ném đá lần này đều là do lão vẽ, này thạch pháo này cũng là lão dẫn dắt đồ đệ làm ra.
Lão thợ thủ công quỳ xuống thi lễ.
- Tiểu dân bái kiến Cảnh công tử!
Lưu Cảnh vội vàng nâng lão thợ thủ công dậy.
- Tần lão hán không cần đa lễ.
Hắn nhìn thoáng qua thạch pháo vừa cười nói:
- Có thể làm ra thạch pháo và máy ném đá, đây chính là công lớn, ta nhất định sẽ ban thưởng trọng hậu ngươi.
Tần Ngũ trên mặt lộ ra vẻ xấu hổ, lão thở dài một tiếng nói:
- Kỳ thật cái thạch pháo này nhiều nhất chỉ có thể dùng mười ngày, chỉ có thể dùng tạm thời một chút.
Lưu Cảnh ngạc nhiên.
- Xin chỉ giáo cho?
- Hồi bẩm công tử, một chiếc thạch pháo hợp quy cách, cần đặc biết chú trọng đến vật liệu gỗ, tốt nhất là sử dụng chắc chắn gỗ cây táo hoặc là gỗ tạc, hơn nữa nhất định phải hong gió ba năm trở lên, cái thạch pháo này là gỗ cây nhãn, cũng có thể, nhưng không có phơi gió, hơn mười ngày sau sẽ xuất hiện rạn nứt, không cách nào sử dụng nữa.
Lưu Cảnh gật gật đầu, đem gỗ hong gió, hắn có thể hiểu được, chỉ có điều cần hong gió ba năm, chẳng lẽ Tào Tháo ba năm trước đây đã bắt đầu chuẩn bị sao?
Tần Ngũ dường như biết ý nghĩ của Lưu Cảnh, cười khổ nói:
- Ở phương bắc, đem gỗ hong gió chỗ nào cũng có, khắp nơi đều là chốn không người, đem nhà ở dỡ xuống, để lại xà ngang là được.
Thì ra là thế, Lưu Cảnh giờ mới hiểu được, hắn cười cười nói:
- Gỗ xà ngang có lẽ ta về sau có thể lấy được, nhưng bất kể thế nào mà nói, có thạch pháo và máy bắn đá này, ta có thể bảo vệ cho Sài Tang, vẫn là rất cảm kích các ngươi.
Đúng lúc này, ngoài trướng vải truyền đến một tiếng hoan hô, một gã thợ thủ công chạy vội tiến vào, vạn phần kích động nói:
- Tần Ngũ gia, máy ném đá làm xong rồi!
Mọi người bước nhanh đi ra lều lớn, chỉ thấy cách đó không xa đứng sừng sững một tòa máy ném đá, cao hai trượng, cán thật dài giống như cần câu người ta đang tung ra, một đám thợ thủ công vây quanh chung quanh nó hoan hô nhảy nhót.
Lưu Cảnh tâm nóng lên, vừa muốn tiến lên, lúc này một tên binh sỹ bước nhanh chạy tới, ở bên tai Lưu Cảnh nói nhỏ vài câu.
Trong lòng Lưu Cảnh lập tức mừng rỡ, cũng không cố tiến đến chỗ máy bắn đá, mà lên tiếng gọi Từ Thứ, liền trở mình lên ngựa hướng nam thành mà đi.
Sài Tang có hai cửa thành nam và bắc, trước mắt nam thành đã phong kín, chỉ chừa lại lối ra vào ở bắc thành, mà bắc thành bởi vì nguyên nhân chiến tranh, cũng không cho phép người ta tùy ý ra vào.
Nhưng lúc này, ngoài nam thành xuất hiện một đội binh mã, ước chừng năm sáu mươi người, sắc phục lộn xộn, binh khí khác nhau, đại tướng cầm đầu tay cầm đại đao, cưỡi trên một con ngựa.
Người này chính là Liêu Hóa từ trấn Kinh Thành (đây là chữ Kinh trong Kinh Châu, không phải nói đến Kinh Đô nhé) chạy tới.
....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...