- Khởi bẩm tướng quân, là một nam một nữ, cùng cưỡi một con ngựa, nữ dường như không có võ nghệ gì, nhưng nam lại thân thủ không tệ, tay cầm chiến đao, ngăn cản hai đợt công kích của chúng thuộc hạ, quan trọng hơn là ngựa của hắn vô cùng linh hoạt tốc độ cực nhanh, nếu không phải là bọn chúng ngựa nhanh, chúng thuộc hạ nhất định có thể giết bọn chúng.
- Hừ! Không nói mình không bản lĩnh, lại khen người khác ngựa nhanh.
Từ Thịnh hừ lạnh một tiếng, sắc mặt xanh mét, hung hăng nhìn chằm chằm vào đội trưởng đội trinh sát tuần tra, không ngờ bọn họ bị người khác phát hiện, cuối cùng còn để đối phương chạy mất, khẩu khí này làm y thế nào cũng nuốt không trôi.
- Các ngươi bình thường đều ăn thức ăn của heo sao?
Từ Thịnh nổi giận nói:
- Mười lăm tên trinh sát tuần tra, có nỏ có trường mâu, còn để đối phương chạy thoát, ngươi còn có mặt mũi tới gặp ta à!
Bá trưởng nửa quỳ ở trên boong thuyền, mặt đầy xấu hổ nói:
- Ty chức vô năng, nguyện nhận trừng phạt của tướng quân!
- Bây giờ ta trừng phạt ngươi còn có ích gì?
Từ Thịnh chắp tay sau lưng ở trên boong thuyền đi qua đi lại, trong lòng cực kỳ lo lắng, công kích thất bại, để đối phương chạy thoát, cực khả năng bọn họ sẽ bởi vậy mà bại lộ, đương nhiên, y hy vọng đối phương chỉ có bị dọa chấn kinh, cái gì cũng không nói.
Nhưng Từ Thịnh trong lòng cũng hiểu được, đối phương có thể từ trong tay mười người giáp công trốn thoát, việc này đã nói lên bọn họ cũng không phải người thường, phỏng chừng rất khó giấu diếm.
Từ Thịnh chậm rãi đi đến đầu thuyền, lo lắng nhìn về phía thủy môn, đến bây giờ còn không có tin tức truyền đến, bên kia có thể xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn hay không?
.....
Một hơi chạy đi một dặm, Lưu Cảnh mới thở dài một hơi, từ trong vòng vây kinh tâm động phách mà giành lại tính mạng, trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, Lưu Cảnh đã hai lần từ kề cận cái chết trở về, khiến hắn toát mồ hôi lạnh khắp người.
- Công tử..... Chuyện đó là sao?
Đào Trạm thanh âm run rẩy, vẫn chưa hoàn hồn.
- Ta cũng không biết, hẳn là một quân đội.
Nỏ tiễn, trường mâu, bán vây quanh phục kích, kinh nghiệm nói cho Lưu Cảnh biết, đấy chắc chắn là một đội quân được huấn luyện nghiêm chỉnh.
Lưu Cảnh quay đầu lại nhìn về đoàn thuyền trên đường sông vận chuyển lương thực ở phía xia, trong lòng của hắn cũng tràn đầy nghi ngờ, bọn họ rốt cuộc là ai?
Không thể nào là quân Kinh Châu, chẳng lẽ là quân đội của Hoàng Tổ Giang Hạ? Cũng không có khả năng, quân Giang Hạ sẽ không ngụy trang thành hãng buôn Đào thị, nơi này chính là địa bàn của bọn họ.
Lúc này, một ý niệm bỗng nảy lên trong đầu của Lưu Cảnh, chẳng lẽ là quân Giang Đông? Càng nghĩ càng có khả năng này, hơn một trăm chiếc thuyền, có thể chứa hai ba nghìn người, mà quân Sài Tang coi giữ cũng không có bao nhiêu.
Nghĩ vậy, Lưu Cảnh bỗng quay đầu hướng cửa thành nhìn lại.
Hắn thấy năm chiếc thuyền lớn đang chuẩn bị vào thành, nhưng Lưu Cảnh cũng không chạy về hướng thủy môn, mà xoay đầu ngựa, trực tiếp chạy về phía cửa thành.
- Công tử, đã xảy ra chuyện gì?
Đào Trạm có thể cảm nhận được Lưu Cảnh khẩn trương.
- Nàng theo ta vào thành trước, sau đó nàng cưỡi ngựa của ta trở về Đào phủ, nói cho phụ thân của nàng biết, chúng ta gặp phải quân Giang Đông.
- Quân Giang Đông!
Đào Trạm cúi đầu kinh hô một tiếng, gần đến ngày mừng thọ của tổ phụ nàng, không ngờ quân Giang Đông lại đánh tới rồi.
Lưu Cảnh không có giải thích, giục ngựa chạy về phái thành, hô lớn:
- Ta là Cảnh công tử, vừa rồi ra khỏi thành, xin cho ta vào thành.
Trong lòng của hắn so với ai khác đều rõ ràng, một khi cảnh báo phát ra, không chỉ có quân Giang Đông không thể vào thành, Lưu Cảnh hắn cũng không được thành.
Trên thành hơn mười người quân phòng thủ đều biết hắn và Đào Trạm, cửa thành mở ra một đường nhỏ, Lưu Cảnh phóng ngựa chạy vào thành Sài Tang.
......
Rất nhiều thành trì của phương đều có cửa thành ở dưới nước, thì ra là bên cạnh cửa thành còn có một thủy môn nhỏ, để thuyền ra vào, cửa sông thành vào hôm nay vẫn giữ lại như cũ ở Tô Châu.
Thủy môn trước sau có hai hàng rào sắt, ở trong lòng thủy môn có một đường nhỏ hẹp đi vào đầu thành, bình thường cửa thông đạo sẽ có một người đứng, thu thuế sau đó cho thuyền vào thành.
Con thuyền thông qua lớp rào sắt thứ hai phía sau cửa, liền vào đến Ung thành, một chỗ khác cửa Ung thành còn có cửa rào sắt, nhất định phải ra khỏi Ung thành, mới tính là chính thức tiến vào trong thành.
Lúc này hàng rào sắt của thủy môn sớm đã đóng lại, bốn năm chiếc thuyền lớn ngừng lại trước hàng rào sắt, đứng trên đầu thuyền là một gã thương nhân trung niên thấp béo lùn, đang cao giọng gọi lên trên đầu thành.
- Tướng quân mời giúp đỡ chút, ngày mai canh năm, đám hàng hóa này nhất định phải giao cho ông chủ, nếu không tiểu nhân đã uổng công khổ cực một tháng rồi, xin tướng quân giúp đỡ chút đi!
Thương nhân đang đau khổ cầu xin, tướng phòng thủ trên đầu thành đích thị là Cao Triệu, là một gã đồn trưởng, y đã tới rồi, đang híp mắt đánh giá con thuyền và thương nhân dưới thành.
Y cũng không phải với con thuyền có hoài nghi gì, mà là đang tính, y thả một đám hàng này vào thành, có thể mò bao nhiêu tiền?
- Ngươi cũng nên biết, ban đêm thả người vào thành, ta cần gánh vác mạo hiểm rất lớn.
Cao Triệu nói rất chậm, gằn từng tiếng nhắc nhở thương nhân dưới thành,
- Tiểu nhân biết, tiểu nhân nguyện ý bồi thường cho tướng quân.
- Ngươi đã cũng hiểu quy củ, vậy được rồi! Một chiếc thuyền tính hai lượng vàng, ở đây ngươi có năm chiếc thuyền, thì thu ngươi mười lượng vàng.
Thương nhân lập tức đem hoàng kim giơ lên cao cao.
- Tướng quân, hoàng kim ta đã chuẩn bị xong.
Cao Triệu thấy hắn hiểu quy củ, như vậy liền dễ xử rồi, y vung tay lên.
- Mở hàng rào ra!
Theo một tiếng két kẹt vang lên, hàng rào chậm rãi mở ra, Cao Triệu lập tức xoay người dọc theo thông đạo đi xuống.
Cửa thành trong động cũng không rộng lớn, chỉ có thể vừa mới dung hạ một chiếc thuyền năm trăm thạch Cao Triệu một người đã đứng ở con đường rộng bằng đá chờ phía trước, thu hoàng kim, con thuyền vào thành, mấy năm qua vẫn như thế, gã sớm thành thói quen.
Nhưng hôm nay gã nằm mơ cũng không nghĩ ra, mấy năm qua "Ngựa không lén ăn cỏ ban đêm thì không mập" cuối cùng đem trở thành căn nguyên làm gã mất mạng.
Con thuyền chậm rãi bụp lên trước, thương nhân trung niên cười híp mắt hai tay dâng lên một thỏi hoàng kim, Cao Triệu tiếp nhận hoàng kim, chỉ nhẹ nhàng ước lượng, liền hiểu rõ, gã ha hả cười, xoay người chỉ bảo binh sỹ trên thành.
- Mở cổng!
Đây là muốn mở ra hàng rào thứ hai, trong ánh mắt thương nhân đã lóe ra vẻ đắc ý, chỉ cần vào Ung thành, chỉ có năm trăm quân phòng thủ cũng ngăn không được bọn họ.
Đúng lúc này, trên đầu thành truyền đến một tiếng hét lớn:
- Không thể thả bọn họ vào thành, bọn họ là quân Giang Đông!
Một tiếng hô to này như kỳ phong nổi lên, trong đêm yên tĩnh càng thêm rõ ràng, Cao Triệu cũng nghe thấy rồi, trong lòng sửng sốt, thế nào lại là quân Giang Đông.
Nhưng thương nhân phản ứng nhanh hơn gã, một con dao găm giấu ở trong tay áo đâm ra như thiểm điện, Cao Triệu nhìn thấy dao găm đâm tới, muốn tránh đã không kịp, dao găm sáng loáng như tuyết đâm ‘sựt!’ vào ngực của gã.
Cao Triệu kêu thảm một tiếng, ngã xuống đất mà chết, tiếng kêu thảm thiết phá vỡ sự yên lặng ban đêm, mười mấy tên binh sỹ Giang Đông từ trong khoang thuyền lao ra, thương nhân trung niên hét lớn một tiếng, đạp trên thi thể Cao Triệu, vung đao lao về hướng đầu thành.
Lúc này trên đầu thành binh sỹ cũng kịp phản ứng, gõ kẻng cảnh báo, toàn thành kinh sợ.
Ngoài đường sông vận lương hai dặm, hơn trăm thuyền Giang Đông cũng nghe thấy được âm thanh cảnh báo ở đầu thành, Từ Thịnh sắc mặt đại biến, chuyện y lo lắng nhất vẫn đã xảy ra, nhất định là vậy đôi nam nữ trốn thoát đã đi báo tin rồi, khiến cho bọn họ thất bại trong gang tấc.
Từ Thịnh hận đến tâm như rỉ máu, nhưng hận cũng vô dụng, y hung hăng dậm chân, lớn tiếng quát:
- Tất cả thuyền đi lên giết, cần phải cướp lấy thủy môn.
Bọn họ không có mang theo vũ khí phá thành, cửa sông thành liền biến thành mấu chốt tranh giành của quân Giang Đông, hơn một trăm hai mươi thuyền ngụy trang thành thương thuyền cùng nhau xông ra, bọn họ xé đi lớp ngụy trang, tiếng trống như sấm, tiếng kêu rung trời, ba nghìn quân đội tay nâng bó đuốc, múa may chiến đao, chiếu rọi mặt sông vận lương rõ như ban ngày.
Tranh đoạt ở chỗ thủy môn đã trở lên gay cấn, đồn trưởng đang trực đã chết, Lưu Cảnh không chút do dự tiếp nhận quyền chỉ huy, chỉ huy bảy mươi mấy tên binh sỹ chiến đấu kịch liệt cùng quân Giang Đông.
Bởi vì lớp rào sắt thứ hai chưa mở ra, song phương tranh đoạt liền tập trung trên thông đạo lên đầu thành.
Trong thủy đạo chật ních mười mấy tên binh sỹ Giang Đông, thông đạo chỉ có chiều rộng đủ một người, dài hơn hai mươi bộ, may mà, đều không phải là đường dẫn thẳng lên đầu thành, mà là một đường cong gấp khúc, chính đường cong gấp khúc này đã trở thành ác mộng của quân sĩ Giang Đông.
Trong đường hẹp tử thi chồng chất, tiếng kêu thảm thiết liên tiếp, thương nhân cầm đầu béo lùn cũng ngã trong vũng máu, trên người trúng ba mũi tên.
Thông đạo vẻn vẹn chỉ có hai mươi mấy bộ, gần như trở thành thông đạo tử vong, hơn mười người quân Kinh Châu tay cầm cung tiễn bảo vệ cho thông đạo, không ngừng bắn tên vào bên trong, đồng thời cũng không ngừng có tên từ bên trong bắn ra.
Bảy tám người khác tay cầm trường mâu, canh giữ ở cửa, một khi có quân địch tay cầm thuẫn lộ diện, bọn họ liền không chút do dự từ tứ phía đâm tới.
Cửa thông đạo, một tên binh sỹ ttránh không kịp, bị một mũi tên bắn lén bắn trúng khuôn mặt, máu văng khắp nơi, gã kêu thảm một tiếng, ngửa mặt ngã xuống.
Lúc này một gã tướng địch dáng người khôi ngô từ cửa thông đạo nhảy ra, tay y cầm tấm chắn và đại đao, dùng tấm chắn chặn theo hai bên đâm tới trường mâu, đại đao bổ chém mà qua, một tên binh sỹ bị chém đứt đầu, thi thể ngã quỵ xuống.
Người này dũng mãnh dị thường, bổ phải chém trái, lại liên tiếp giết chết ba gã binh sỹ Kinh Châu, dưới sự yểm hộ của y, binh sỹ Giang Đông từ bên ngoài bắt đầu dâng ra phía ngoài, lại có hai người xông ra.
Tình thế vạn phần nguy cấp, Lưu Cảnh hô to một tiếng, vung thương nhào tới, liên tiếp hai phát, đâm ngã hai gã binh sỹ Giang Đông đang xông ra.
Tướng địch giận dữ, vung đao bổ về hướng Lưu Cảnh, trường thương của Lưu Cảnh đồng thời đâm ra, ngay khi trường đao cách đỉnh đầu của hắn còn có một thước, trường thương hắn đã đâm xuyên qua cổ họng tướng địch.
Đại đao leng keng rơi xuống đất, Lưu Cảnh hai tay lực mạnh hơn, trường thương vừa vung lên, đã đánh văng thi thể tướng địch qua bên đường, vừa lúc đập trúng hai gã binh sỹ Giang Đông gần chạy đến.
Tình thế đột nhiên chuyển biến, binh sỹ Kinh Châu đã bớt kinh hoảng xông lên một lượt, dùng cung nỏ và trường mâu liên tiếp giết chết bảy tám binh sỹ quân địch, khiến cho quân Giang Đông lại lui về mặt đường khác.
- Cảnh công tử!
Mấy tên lính chạy tới, bọn họ chọn hơn mười giỏ cỏ khô và nhánh cây, Lưu Cảnh lập tức ra lệnh:
- Đem chúng châm lửa ném vào hai bên đường.
Một lát sau, cỏ khô và nhánh cây bị đốt cháy, bọn lính đẩy vào thông đạo, trong thông đạo lập tức khói đặc cuồn cuộn, khói cay gay mũi tràn ngập, binh sỹ Giang Đông bị sặc không thể chịu đựng được, đều theo bên đường rút lui.
Lưu Cảnh bỗng nhiên trong lòng khẽ động, hắn nghĩ tới một diệu kế đối phó với quân Giang Đông.
- Trương bá trưởng, ngươi phụ trách bảo vệ cho dũng cửa, dùng lửa khói, hoặc là dùng tảng đá lớn trực tiếp phá hỏng đương, ta xuống thành xem!
Lưu Cảnh xoay người hướng dưới thành chạy như bay.
Trong Ung thành chỗ cửa sông cũng đồng dạng phát sinh chiến đấu kịch liệt, hơn ba mươi binh sỹ quân sĩ Kinh Châu tay cầm nỏ bắn tên vào phía sau hàng rào, mà bên trong cũng không ngừng có tên bắn nhanh ra, quân sĩ Kinh Châu thỉnh thoảng kêu thảm thiết ngã xuống đất, đã có mười tên lính bị tên bắn trúng, ngã trong vũng máu.
Trong đường sông có một chiếc thuyền lớn phá hỏng cửa thành, hai bên thuyền lớn đầy tử thi trôi nổi, hơn mười người binh sỹ Giang Đông kỹ năng bơi vô cùng tốt dùng thuẫn chống lên hàng rào sắt, tạo thành một bức tường thuẫn.
Mà trong nước không ngừng truyền đến từng tiếng trầm đục, đây là binh sỹ ở trong nước dùng rìu lớn chém vào hàng rào sắt.
- Cảnh công tử, tình thế có chút bất lợi.
Bá trường cầm đầu lo lắng nói:
- Hình như đã chém đứt một cây sắt, tiếp tục như vậy, nhiều nhất một khắc đồng hồ, ba cây sắt bị chém đứt, bọn họ có thể chui qua, chúng ta dùng tên bắn vào trong nước cũng vô dụng.
- Tìm vài huynh đệ kỹ năng bơi tốt đi xuống, dùng trường mâu giết chết kẻ phá rào.
Một câu nhắc nhở bá trưởng, y lập tức mệnh lệnh ba gã binh sỹ kỹ năng bơi tốt tay cầm trường mâu lẻn vào đáy sông, đi ám sát quân địch đang phá hàng rào sắt.
Lưu Cảnh lớn tiếng hô bọn lính:
- Dùng hỏa tiễn bắn thuyền!
Đây không thể nghi ngờ là một phương pháp giải quyết tuyệt diệu, mấy chục hỏa tiễn từ sau bức tường thuẫn bắn vào trong cổng thành.
Rất nhanh, thuyền lớn bị đốt lên, hỏa thế nhanh chóng lan tràn, trong cửa thành khói đặc cuồn cuộn, ánh lửa hừng hực, binh sỹ trên thuyền không có chỗ trốn, đều nhảy xuống nước chạy trối chết, đến trên mặt nước cũng là đầy ánh lửa, tiếng la khóc vang lên khắp nơi.
Lúc này, mấy trăm quân coi giữ rốt cục đuổi tới, bọn họ chạy lên đầu thành, cùng nhau bắn tên xuống dưới thành, mưa tên và hỏa tiễn rải xuống, lại có mấy chiếc thuyền bị đốt cháy.
Chỗ cao nhất thành đông lửa hiệu cũng đốt lên, ban đêm, ba cột lửa bùng cháy, cầu viện huyện Vũ Xương ở đằng xa.
Quân Giang Đông tiến công nhịp nhàng bị đánh loạn, Từ Thịnh thấy đánh lén vô vọng, không khỏi thở dài một tiếng, không thể không hạ lệnh lui lại về phía sau, quân Giang Đông lui lại, hàng rào sắt thứ nhất bị bọn họ lừa mở ra cũng ầm ầm hạ xuống.
......
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...