Cảnh cuối NG hàng chục lần.
Cố Ngôn một mình đứng giữa sân khấu, ánh sáng hắt chiếu nửa bên mặt xinh đẹp, gọng kính kim loại sáng lạnh trên sóng mũi cao. Vẻ mặt hắn mặc dù lạnh lùng, nhưng nếu để ý quan sát, có thể phát hiện trên trán lấm tấm mồ hôi.
Nhân viên làm việc đều lộ ra vẻ mệt mỏi, trợ lí tiểu Trần vội vàng lấy khăn giấy ra thấm mồ hôi, nhưng cuống quá lại lau không được.
Chỉ có Lâm công tử vẫn trầm như thế, phất tay nói: “Nghỉ ngơi một chút đi, đợi lát nữa quay lại.”
Phù~
Nghe nói có thể nghỉ ngơi, mọi người lúc này mới thở phào.
Cố Ngôn đến bên bàn hóa trang, thì nghe thấy lão Viễn nói với mấy nhân viên chụm đầu một chỗ thì thầm.
“Mệt lắm phải không? Yêu cầu của đạo diễn Lâm có phải rất cao đúng không?”
“Vâng ạ, không phải chỉ là cảnh ánh mắt mỉm cười thôi sao? Nào có thể nhìn ra hoa được đây? Tôi cảm thấy… diễn thế là tốt rồi…”
Lâm Gia Duệ hiển nhiên cũng nghe thấy những lời này, nhưng không nói gì, chỉ đi qua vỗ vai Cố Ngôn, hỏi: “Anh có cảm thấy tôi quá nghiêm khắc không?”
“Không sao. Đạo diễn yêu cầu thế nào thì tôi diễn thế ấy.”
“Thái độ không tệ, nhưng vẫn cần phải theo kịch bản.”
“Thế tôi cười không đúng à?”
“Anh cười rất đẹp. Đáng tiếc, là nhìn đẹp quá nên mới không được.”
Cố Ngôn khó hiểu nhíu mày.
“Cái anh phải diễn không phải là mỉm cười ra sao, mà là trong bóng đêm, ánh mắt ấy tưởng như đã tim kiếm được ánh sáng mà mình theo đuổi, cho dù biết rõ ánh sáng ấy là điều hư ảo. Anh trước giờ lớn lên chưa trải qua tâm trạng như thế bao giờ à?”
Cố Ngôn trong lòng khẽ động: “Tôi…”
Lâm Gia Duệ cắt lời hắn, chìa tay ra: “Đưa di động của anh đây tôi mượn một chút.”
“Làm gì?”
“Tôi không mang máy, mượn gọi một cuộc điện thoại.”
Cố Ngôn không nghĩ nhiều, trực tiếp ném qua rồi chỉnh trang phục, cũng quên mất phải lấy lại, nghỉ ngơi một chút, lần nữa quay về khu vực quay, sau đó lại tiếp tục NG.
Nhắm mắt, đèn sáng, mỉm cười.
Cố Ngôn cười đến nỗi miệng cứng ngắc, Lâm Gia Duệ vẫn như cũ lắc đầu, đang lúc mồ hôi tiếp tục chảy xuống thì hắn nghe thấy tiếng bước chân —- một thân ảnh quen thuộc đi vào từ phía cửa sau, đứng cách xa đám nhân viên đối mắt với hắn.
Tim Cố Ngôn đập mạnh.
Bên ghế đạo diễn Lâm Gia Duệ mặt không cảm xúc, cố ý hươ hươ chiếc điện thoại của hắn, Cố Ngôn hiểu ra vì sao người nào đó lại có mặt ở đây.
Trong kịch bản miêu tả thế nào nhỉ? Nhân vật trong đêm tối hiện thực nhắm chặt đôi mắt, bởi vì được tắm mình trong ánh hào quang hư huyễn kia mà nở nụ cười.
Nhưng Cố Ngôn không diễn theo như thế. Hắn im lặng nhìn Tần Trí Viễn một lúc, sau đưa tay tháo kính xuống, tay kia che đi hai mắt mình.
Lâm Gia Duệ búng ngón tay: “Bật đèn.”
Ánh sáng lóe lên trong bóng đêm, chiếu lên khuôn mặt mỹ lệ tinh trí của Cố Ngôn. Cánh môi mỏng của hắn hơi nhếch, lúm đồng tiền sâu khiến người ta mê mẩn, giống như kẻ ở trong bóng đêm đã lâu đang cố vùng vẫy, cuối cùng cũng chạm tới được ánh sáng mà mình đau khổ kiếm tìm, nhưng khoảnh khắc ấy, có giọt nước mắt chậm rãi rơi xuóng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...