Ba giờ chiều, quán trà.
Lâm công tử thích kiến trúc cổ xưa, cho nên mỗi lần hẹn Cố Ngôn đi uống trà đều chọn quán trà xưa ven sông, giẫm lên cầu thang gỗ có thể nghe được tiếng kẽo kẹt. Đẩy cửa sổ phòng nhìn ra ngoài là thấy ngay hàng liễu lay nhẹ theo gió, thỉnh thoảng có vài ba chiếc thuyền trôi dọc bờ sông, trên thuyền truyền tới khúc Ngô nông đứt quãng, ngày hè cứ thong thả như vậy mà qua.
“Đãn khuất chỉ tây phong ki thì lai? Hựu bất đạo lưu niên, ám trung thâu hoán” (*) Lâm Gia Duệ ngồi ở góc cửa sổ, vừa ngắm cảnh phía ngoài cửa sổ vừa thở dài nói: “Đáng tiếc anh không đoạt được giải thưởng kia.”
*: Song bấm tốt tây phỏng tới bao giờ? Lại chẳng rõ lưu niên ngấm ngấm thay đổi – trích Động tiên ca, bản dịch của Nguyễn Chí Viễn
“Ai bảo đạo diễn Lâm cậu đây có việc không tham dự được chứ? Khó được cơ hội tốt như vậy, nếu có cậu ở đó, không chừng lấy được giải.”
Lâm Gia Duệ cười như không cười, khẽ nhếch khóe miệng, nghiêng đầu liếc cái tay trái đang cầm chén trà của Cố Ngôn: “Dù sao anh cũng có gặt hái khác mà, tính ra cũng không thiệt nhỉ.”
Tay Cố Ngôn vươn ra nâng bình trà rót cho cả hai, không chút kiêng kị khoe khoang cái nhẫn bạc trắng lóa trên ngón tay, cười nói: “Chỉ là cái vòng khóa thôi ấy mà.”
Tạo hình của chiếc nhẫn cực kì đơn giản, một kí tự cũng không có, nhìn qua quả thực rất bình thường, nhưng bởi vì nó lại nằm trên ngón áp út tay trái của Cố Ngôn, nếu để cánh paparazi chụp được, nhất định lên trang nhất ngay.
“Mặc kệ là vòng gì, tóm lại có thể trói được anh thì đúng là…”
Cố Ngôn cười nhướn mí: “Sao không phải là tôi trói ai đó chứ?”
Lâm Gia Duệ nghe thế liền thông: “À” một tiếng, rồi mới lấy từ trong balo ra một tấm thiệp màu hồng, đưa cho Cố Ngôn: “Đúng rồi, hôm nay hẹn anh ra chủ yếu là vì cái này.”
“Thiệp cưới? Ai cưới?”
“…Tôi.”
Cố Ngôn giật mình, kìm ném sự kinh ngạc, nhanh chóng mở tấm thiệp, vội vàng đọc qua nội dung. Chú rể đương nhiên tên Lâm Gia Duệ, mà cô dâu lại là ——–
“Bạch Vi Vi? Sao lại là cô ta?”
“Cô ấy là nữ chính trong bộ phim mới gần đây của tôi.” Lâm công tử thản nhiên: “Lâu ngày nảy sinh tình cảm, lí do này phù hợp chứ.”
“Là cô ta…”
Cố Ngôn không xa lạ gì với Bạch Vi Vi, từng đóng chung phim, từng thấy qua Tần Phong theo đuổi cô ta ra sao, cũng nghe nói cô ta có quan hệ ái muội với một người đàn ông đã có gia đình.
Trong vòng luẩn quần giới showbiz này có gì trong sạch đây?
Nhưng Cố Ngôn biết rõ lập trường của mình, đem những lời định nói nuốt xuống, sửa: “Chúc mừng, hai người rất xứng đôi.”
Lời này đúng thật nói một đằng nghĩ một nẻo.
Lâm Gia Duệ đương nhiên hiểu, khó có khi nở nụ cười, nói: “Trên đời này, người kết hôn, có khi là vì tình, cũng có khi lại vì lợi ích. Tôi và Bạch tiểu thư… xem như là theo nhu cầu đi.”
Cố Ngôn đoán không ra, Lâm Gia Duệ vì cái gì muốn kết hôn với Bạch Vi Vi, tuy nhiên cậu ta không tình nguyện giải thích, nâng cổ tay nhìn đồng hồ nói: “Tối tôi còn có hẹn ăn cơm với người ta, đi trước nhé.”
“Ừ, lần sau rảnh thì nói chuyện.”
Hai người vẫy tay chào tạm biệt, Lâm Gia Duệ xách balo đi ra cửa, gương mặt búp bê trời sinh, mặc áo phông, giày thể thao, trông cậu ta giống sinh viên đại học hơn.
Nhưng cố tình lại có một đôi mắt thật buồn.
Cố Ngôn nhấp ngụm trà, nhịn không được ý nghĩ, nếu đem chuyện xưa của Lâm công tử quay thành một bộ phim, nói không chừng còn phấn khích hơn cả mấy bộ phim mà cậu ta đạo diễn.
Nhưng quá trình rắc rồi động lòng người thế nào, cuối cùng vẫn trở thành bình thản.
Cố Ngôn vừa nghĩ vừa xoay chiếc nhẫn trên tay, lấy điện thoại ra nhắn tin cho Tần Trí Viễn, nói là tối nay sẽ về ăn cơm, Tần Trí Viễn rất nhanh trả lời bằng một thực đơn, tối nay chuẩn bị một xào, ba món ăn một canh, lướt qua thấy rất ngon.
Cố Ngôn đọc xong cảm thấy có chút đói, liền cất sổ sách lái xe về nhà.
Cuối tuần trước hắn đã rời khỏi căn nhà kia, dọn đến ở cùng với Tần Trí Viễn. Đoạn đường về nhà mới rất đẹp, nằm ở giữa nhà hàng và công ty của hai người, đi lại thật tiện.
Sự an ủi này cũng là nằm trong dự đoán của Cố Ngôn.
Điều khiến hắn kinh ngạc nhất lại là cái nhẫn tặng kèm theo chìa khóa nhà này. Tần Trí Viễn dùng cái nhẫn bạc buộc hắn lại, khuôn mặt đắc ý, tựa như rất hài lòng vì bản thân đã mau chân mau tay, không cho Cố Ngôn chiếm trước.
Cố Ngôn nhớ lại thấy tâm tình tốt hẳn lên, về đến nhà, Tần Trí Viễn đang bận rộn trong nhà bếp. Cố Ngôn thay quần áo xong đến gần chỉ đạo, giúp điều chỉnh hương vị.
Ba món mặn một món canh cuối cùng cũng được bày lên bàn, mặc dù màu sắc hương vị không thể nói là đẹp nhưng ít ra có thể nuốt vào bụng, sẽ không tra tấn dạ dày Cố Ngôn nữa.
“Sao? Có tiến triển không?”
“Luyện tập thêm mấy tháng nữa có thể đến nhà hàng của em làm đầu bếp được rồi.”
“Hôm nay hẹn gặp Lâm công tử à?”
“Ừ, cậu ấy dạo này bận lắm, mãi mới có thời gian rảnh.”
Tần Trí Viễn một câu lại một câu tán gẫu với Cố Ngôn, ánh mắt thỉnh thoảng lướt qua ngón tay hắn. Cố Ngôn đương nhiên biết gã đang nhìn gì, buồn cười giơ tay trái lên: “Nhìn cả tháng rồi, còn nhìn gì nữa?”
“Ai bảo em không chịu đeo mỗi ngày?”
“Em mấy ngày nay đều bận việc, hở chút là gặp cánh nhà báo. Tần tiên sinh, anh là muốn lên trang bìa tạp chí à?”
“Vậy cũng chẳng sao.” Tần Trí Viễn nắm lấy tay trái Cố Ngôn, nhẹ hôn lên ngón tay hắn, cuối cùng đặt nụ hôn lên chiếc nhẫn bạc kia, “Vừa lúc có thể thông báo cho mọi người biết, em là của anh.”
Cố Ngôn cười rộ lên.
“Cười cái gì?”
“Không, em đang nghĩ đến bộ phim hôm nay đã xem, ừm, quả nhiên chuyện bình đạm xưa nay vẫn là động lòng người nhất.”
“Vậy xem như em đồng ý rồi nhé?” Tần Trí Viễn càng hôn càng “được đằng chân lân đằng đầu”.
“Hả? Đồng ý cái gì? Ai, chờ một chút…”
Ưm, cho nên phần cuối của chuyện cũ bình đạm ấy, rốt cuộc người bị bắt là ai?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...