Bình Hoa

Gần đây đường làm quan mở rộng quá mức, khó trách có người không vừa mắt hắn, tìm cách để chỉnh hắn. Có thể trách ai được đây? Chỉ có thể mắng bản thân, sự cảnh giác thấp, không ngờ có người sẽ dùng mánh cũ như vậy.

Thật ra, mấy năm trước hắn cũng từng bị thế này.

Cố Ngôn lấy lại bình tĩnh, cố gắng bình phục hô hấp, vừa cố ra ngoài vừa lấy di động ra để gọi, kết quả mở cửa liền đụng một người.

Người nọ đoạt điện thoại của hắn ném xuống đất, sau đó tiến vào, tiện tay khóa cửa. Cố Ngôn nheo mắt, mất thật lớn sức mới nhìn rõ mặt người kia – gương mặt anh tuấn, động lòng người.

À, thì ra là Tần Phong.

Thủ đoạn ngây thơ nhưng thật hợp với tính của cậu ta.

Cố Ngôn bình thường còn có thể đi được, nhưng hiện tại khẳng định không thể đánh nổi cậu ta, cho nên cũng không làm mấy chuyện không thực tế, dựa vào tường, hỏi: “Những người khác đâu rồi?”

“Tôi thuê phòng VIP ở bên cạnh, so với phòng này vừa lớn vừa phô trương, tôi mời đồng nghiệp của anh qua ngồi một chút, rượu nước đều tính vào hóa đơn của tôi. Về phần anh… chỉ cần tìm ai đó nói một tiếng, bọn họ sẽ nghĩ anh đã về trước.”

Cố Ngôn gật đầu, cảm thấy chiêu này không tệ lắm, lấy thân phận Tần thiếu gia rất tự nhiên, đương nhiên nếu có người nội ứng ngoại hợp, khẳng định càng thành công.


Người kia là ai?

Hắn chỉ cần động não một chút đầu óc lại bắt đầu mơ hồ.

Tần Phong tiến lên từng bước, đưa tay sờ mặt hắn, thấp giọng nói: “Nơi này cách âm rất tốt, không sợ bị người khác nghe thấy.”

Cố Ngôn cười rộ lên: “Tần thiếu gia không chơi đùa tôi được một lần thì không bỏ qua được sao?”

“Chơi một lần liền muốn chơi lần thứ hai, muốn xem anh có thể làm tôi sướng được không.”

Khuôn mặt anh tuấn kia gần thêm chút, Cố Ngôn nhịn không được thở vào mặt cậu ta: “Tần thiếu gia nếu khẳng định nằm dưới, tôi cam đoan cậu sẽ nghiện.”

Tần Phong mở to hai mắt, cả giận: “Anh…!”

“Làm gì mà tức giận? Anh của cậu rất thích thế.”

“Cái, cái gì?” Tần Phong thiếu chút nữa cắn phải lưỡi, “Chẳng lẽ anh tôi với anh… không thể nào…”

Cố Ngôn cười mỉm ghé qua, nói tiếp: “Tôi vẫn cảm thấy rất lạ, vì cái gì cậu luôn đoạt người yêu của anh mình? Giờ có lẽ đã đoán được rồi, có phải cậu… yêu thầm anh ta?”

Mặt Tần Phong lập tức đỏ bừng, nói cũng ngắc ngứ, không kiềm chế được ẩn Cố Ngôn, hét: “Anh thần kinh à!”

Cố Ngôn vốn đứng chẳng vững, bị cậu ta đẩy, liền ngã xuống.

Hắn ngã không đau, nhưng vị trí ngã xuống thật trùng hợp, vừa tầm chiếc di động lúc trước bị Tần Phong ném, chỉ cần đưa tay liền có thể với được. Hắn giả vờ đau, chống tay đứng dậy, ngón tay từng chút di chuyển đến chiếc điện thoại.

Có không ít số có thể gọi.


Cảnh sát, quản lí, hoặc là trợ lí tiểu Trần. Ngoài ra trên di động của hắn còn cài phím gọi nhanh, trực tiếp gọi cho người kia.

Cố Ngôn nhắm mắt, đè xuống phím di động.

Lúc này Tần Phong cũng tỉnh táo lại, sắc mặt hết sức khó coi, nhân chân đá hắn mấy cái, nghiến răng nghiến lợi: “Tôi hận nhất chính là Tần Trí Viễn, thường anh ta thích gì, tôi đều phải diệt toàn bộ.”

Dứt lời, khom lưng cởi khuy áo hắn.

Cố Ngôn lặng lẽ đưa tay vào gầm ghế sopha, đồng thời đưa tay xoa cổ mình, giọng khàn khàn: “Nóng quá…”

Thuốc bắt đầu có tác dụng.

Trên trán hăn lấm tấm mồ hôi, ánh mắt một tầng nước mờ, sắc mặt so với bình thường trắng hơn chút, môi lại hồng lạ thường. Áo sơ mi bị cởi ra, nhũ tiêm như ẩn như hiện, bởi vì run run mà dựng lên, tư thế liêu nhân.

Tần Phong miệng khô lưỡi khô.

Nhưng cậu ta còn nhớ rõ lần trước, không dám dựa vào Cố Ngôn quá gần, chỉ tóm lấy cánh tay hắn, kéo người ấn lên sopha. Tiếp theo cởi cà vạt của mình, buộc hai tay Cố Ngôn lên cao.

Cố Ngôn cúi đầu kêu một tiếng, thân thể tiến vào trạng thái phấn khích, cho dù bị như vậy cũng có khoái cảm. Hắn thầm hít sâu một hơi, thật vất vả mới kéo suy nghĩ đang bay xa trở về, tập trung nhìn, Tần Phong từ ngăn kéo lấy ra một cái hộp, bên trong đều là đồ dùng trợ hứng tình dục.


Cố Ngôn cảm thấy da đầu mình tê dại.

Hắn không rành công nghệ như Tần Phong, không biết mấy trò này, ngay cả quyển hướng dẫn sử dụng cũng chưa từng nhìn qua.

“Tần thiếu gia” hắn thở hổn hển, giãy dụa nói: “Cậu không có sở thích đặc biệt gì chứ?”

Tần Phong lạnh lùng cười: “Trước kia không có, nhưng mà có thể thử trên người anh xem sao.”

Ai nha, tiểu đại thiếu gia này vẻ mặt thật hung ác, rõ ràng là ghi hận trong lòng, cố ý phải đùa hắn. Không biết là ghi sổ lần trước vô lễ? Hay là ghi sổ sự yêu thầm lần này?

Cố Ngôn thở dài, khóe miệng nhếch lên, không nề hà nói: “Lúc làm nhớ mang bcs.”

Cả người hắn nóng lên, thần trí ngày càng mơ hồ, hình ảnh Tần Phong trước mắt lúc ẩn lúc hiện, mãi lâu sau, mới cúi gần đến nhìn thẳng hắn.

“Tôi biết anh dựa vào mặt kiếm cơm.” Tần Phong đưa tay nắm cằm hắn, nói từng chữ: “Cho nên anh cứ yên tâm, tôi sẽ không làm bị thương khuôn mặt này đâu.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui