Bình Hoa Số 1 Giới Giải Trí

Kha Dữ không nói lời nào, Thang Dã cũng rất kiên nhẫn nhìn anh chăm chú. Ánh mắt di chuyển từ lông mày rồi lưu luyến dời xuống, ngừng trên môi anh. Cái miệng này đối với ai cũng tùy ý châm chọc mỉa mai, thế nhưng đối với hắn ta có thể ăn nói đàng hoàng được hai chữ, cũng xem như là đã cho người làm ông chủ như hắn ta mặt mũi rồi.

“Tiểu Đảo, thật sự nhất định phải hủy hợp đồng sao?” Thang Dã vươn tay, vuốt nhẹ mái tóc đen bị thổi ra phía sau tai, “Cậu còn nhớ không, ngay cả cái nghệ danh “Tiểu Đảo” này cũng đều do tôi chọn.”

Phòng chiếu phim của viện nghệ thuật luôn được bao phủ trong bóng tối với điều hòa làm không khí lành lạnh, bộ phim nghệ thuật cũng đã chiếu đến phần giới thiệu diễn viên, tốp năm tốp ba khán giả bắt đầu rời hàng ghế, chợt có một góc nghiêng gương mặt được ánh sáng màn hình hắt lên. Anh ngồi lúc lâu trên ghế, ngỡ như quên rời đi. Ánh sáng hắt lên càng mang đến cho anh một hương vị sạch sẽ tươi sáng.

Anh ngồi bao lâu, Thang Dã ở trong bóng tối cũng nhìn theo bấy lâu.

Mãi đến khi nhân viên quét dọn thúc giục, Thang Dã mới nhìn thấy anh đứng dậy. Anh dựa vào cửa, cúi đầu đốt một điếu thuốc, chờ người đi đến trước mặt mới đưa tay ngăn cản, bộ dáng lười biếng, “Có hứng thú làm diễn viên không?”

Khi đó Kha Dữ mới hai mươi ba tuổi, mà hắn ta cũng mới ba mươi hai tuổi. Hắn ta nâng Kha Dữ bảy năm, làm hai chữ “Tiểu Đảo” này trở thành cái tên quen thuộc trong giới showbiz, vừa nhắc đến đã cảm thấy vô cùng quen thuộc.

Có lẽ bởi vì câu nói này gợi lên hồi ức của đối phương, Thang Dã nhìn khuôn mặt lạnh như băng của anh có chút do dự, nhưng cũng chỉ là thoáng qua. Bàn tay đặt trên tai bị anh không kiêng nể cầm lấy, Kha Dữ ngước mắt lên nhìn, đáy mắt hiện lên tia chán ghét, “Đừng chạm vào tôi.”

Sự cứng ngắc một vài giây được che dấu rất hoàn mỹ, Thang Dã hờ hững cười, “Tôi muốn chạm vào cậu…” Hắn ta mập mờ cúi xuống nói khẽ gần bên tai Kha Dữ, giọng nói trầm thấp, “Hôm nay cậu không ở lại đây mà.”

Các đầu ngón tay ra sức siết chặt lòng bàn tay, Kha Dữ không nói gì, nhưng đôi mắt âm trầm rủ xuống, ánh sáng trong đáy mắt dường như hoàn toàn lạnh lẽo.

“Nghe nói buổi tối cậu có cảnh rất nóng? Ra mắt đã sáu năm, đây là lần đầu tiên quay của cậu.” Thang Dã đổi giọng, dùng ngữ điệu hài hước trêu chọc nói, còn bóp cằm anh, sự uy hiếp không cho chút cự tuyệt nào dâng lên, “Tôi dạy cậu, tất cả đều nhớ kỹ phải không?”

Căn phòng bao phủ trong bóng tối cũng chỉ còn ánh đèn bên ngoài thành phố, chiếc ghế sô pha cùng chiếc khăn trải bàn lộn xộn, tiếng thở hổn hển trầm thấp, đôi lúc có một hai tiếng “Không muốn” và “Cút đi” xen ngang. Giọng nói từ chối mềm mại, ý thức ngày càng mơ hồ.

Ký ức ồ ạt ùa về, con ngươi Kha Dữ co rút như bị kim đâm. Thang Dã bật cười, bóp lấy cằm anh rồi hôn lên môi anh.

Chiếc xe Bentley yên tĩnh bỗng rung lắc, xuất hiện những tiếng va chạm kịch liệt, A Châu canh ở bên ngoài, khuôn mặt hờ hững ẩn hiện trong làn khói trắng.


Bình nước súc miệng đã thấy đáy, Thịnh Quả Nhi hít một hơi lạnh. Đây là chịu kích thích gì vậy, đã súc miệng liên tục nửa tiếng rồi, răng lợi trong miệng sao có thể chịu đựng được? Cô ấy cẩn thận đi theo Kha Dữ, nhìn mặt anh không chút cảm xúc ném bình vào thùng rác, tiếp tục dùng bàn chải súc miệng. Vòi nước mở ở mức tối đa, anh không dùng cốc, trực tiếp mở miệng hứng. Dòng nước đi vào khoang miệng, sau năm phút, vạt áo trước của anh cũng ướt đẫm.

Kha Dữ từng đóng cảnh nóng, nhưng cảnh hôn thì vẫn nhận. Anh là diễn viên, không có gánh nặng như thần tượng, cho nên đa số đều là thật, rất ít mượn góc máy để lừa gạt qua ải. Thịnh Quả Nhi không nghĩ ra. Nếu chỉ vì để lại ấn tượng tốt với bạn diễn nữ thì cũng không nhất thiết phải làm tới mức này.

Trong miệng khô khốc và đau rát như bị lửa đốt, Kha Dữ dùng đầu lưỡi chạm vào má, ánh mắt vừa tối tăm vừa nặng nề.

Đến giờ ăn cơm chiều, đoàn làm phim đưa cơm hộp đến chỗ diễn viên. Bữa ăn của anh không giống người khác, nhưng dường như không thấy đói bụng, ăn hai miếng rồi dừng đũa.

Thợ trang điểm và stylist ở cùng một chỗ với bọn họ, thấy thế mỉm cười muốn đi qua chia phần cơm sang trọng kia của anh, Thịnh Quả Nhi không khách khí chút nào, dùng đũa gắp thịt bò bỏ vào miệng — Cay quá! Nhưng mà rất ngon. Ăn hai miếng, cô ấy cảm nhận rõ mới phản ứng lại, đầu lưỡi không chịu nổi đành phải dùng đến nước nhằm làm dịu đi.

Khi cháo được bên ngoài giao đến, thợ trang điểm bất ngờ hỏi: “Quả Nhi nè, cô vẫn chưa no hả?” Món chính là cháo, kết hợp với sủi cảo nhân tôm, Thịnh Quả Nhi ăn đến cả người cũng ấm lên mới đem đi đưa cho người ta.

Cửa phòng nghỉ đóng chặt được mở ra, Thịnh Quả Nhi lách mình vào trong, gặp Kha Dữ đang ngồi trên ghế sô pha, tai đeo tai nghe, cúi đầu tựa như đang rất chăm chú tập trung toàn bộ tinh thần xem cái gì đó. Tiếng động nhỏ không làm ảnh hưởng đến anh, Thịnh Quả Nhi đem đồ ăn đến gần, “Anh, em—”

Trên màn hình điện thoại hiện rõ hai bóng người đang quấn quýt lăn lộn.

Một câu nói bị nghẹn trong miệng, Thịnh Quả Nhi thở cũng không dám thở, mặt đỏ bừng. Đợi Kha Dữ tháo xuống một bên tai nghe đối diện rồi nhìn cô, ngay cả một lời giải thích cũng không nói, “Em em em em em em cháo cháo cháo — sủi cảo tôm— anh anh anh anh đói không?”

Vẻ mặt Kha Dữ thản nhiên, hoàn toàn không có chút gì gọi là xấu hổ, rất tự nhiên bấm phím tắt màn hình điện thoại. Màn hình tối đen bị ném lên bàn, anh bỏ tai nghe trở về hộp sạc, “Cảm ơn.”

Tay Thịnh Quả Nhi lúc mở đồ ăn cũng vẫn hơi run rẩy, mắt chăm chăm nhìn hộp cơm, sau đó nghe thấy Kha Dữ bật cười, “Sợ thế cơ à?”

Lời nói nghẹn đã lâu cuối cùng cũng được giải thoát, Thịnh Quả Nhi mang theo giọng nói nức nở, “Em em em em thật sự không có cố ý.”


Nếu như xui xẻo đi vào lúc Kha Dữ đang tự xử, cô chẳng phải cuốn gói xéo khỏi đây sao? Mù chết mất. Thế nhưng bất luận thế nào cô không nghĩ rằng Kha Dữ cũng có dục vọng. Cô cảm thấy ông chủ của mình chắp hai tay lại, nói A Di Đà Phật thì có thể lập tức trở thành phật luôn!

Kha Dữ nhận lấy đũa từ tay cô ấy, “Buổi tối quay cảnh giường chiếu với Tạ Miểu Miểu, tôi và cô ấy đều là lần đầu tiên.” Múc một muỗng cháo, anh dừng một chút, cười nói: “Thơm quá.” Tiếp tục nói: “Không phải vì **.”

Tạ Miểu Miểu là một tiểu hoa đán trong phim văn học nghệ thuật, tuổi nhỏ hơn Kha Dữ, cô ấy đang đi trên con đường diễn xuất và rất có khả năng giành giải thưởng, ở độ tuổi này có thể đảm nhận đóng các phim có cảnh nóng cũng chỉ có mỗi mình cô ấy. Trong phim, cô ấy vào vai bạn gái mối tình đầu của Phi Tử.

A Mỹ là một thợ làm móng vô cùng xinh đẹp. Cảnh giường chiếu diễn ra ở căn phòng trọ, nó ấm áp đơn giản nhưng xinh xắn, hoa hồng trải khắp giường, trên bậu cửa sổ có một chậu hoa xương rồng. Chiếc màn ren lắc lư theo sự va chạm và nụ hôn mãnh liệt, ánh đèn trong phòng lay động.

[Không tắt đèn sao?] A Mỹ ngượng ngùng hỏi.

Chóp mũi Phi Tử thấm mồ hôi: [Không tắt, anh muốn nhìn thấy em.]

Ga trải giường được vén lên, anh chui xuống dưới thân A Mỹ. Ống kính quay lại mặt A Mỹ, cô mở choàng mắt, con ngươi như dại ra, đôi môi đỏ tươi khẽ thở dốc.

Trước khi bắt đầu quay, Đường Trác đã thu dọn hiện trường rất kỹ càng, chỉ để lại những người quay chụp cần thiết. Tạ Miểu Miểu đã làm xong tạo hình nhân vật, dung mạo đơn thuần trong sáng nhưng ẩn chứa dục vọng. Cô ấy mặc chiếc váy ngắn, đôi chân dài thì đi một đôi cao gót. Trong hành lang, cô ấy muốn hôn môi Kha Dữ, tiếng cười đùa theo từng bậc thang xi măng tăng lên. Đến phòng, hai người cùng nhau ngã xuống giường, cười giống hệt hai đứa trẻ.

Đây là cảnh diễn rất khó, Đường Trác nhắc đi nhắc lại rất nhiều lần, không khỏi nhấn mạnh: “Đây là phân cảnh tình dục sạch sẽ, hiểu chứ? Bởi vì đây là lần đầu hai đứa trẻ khám phá tình yêu và khao khát của cuộc sống.”

Mặc dù khung cảnh táo bạo, nhưng lại không mấy thô tục. Phi Tử liếm cơ thể nhỏ nhắn của A Mỹ dưới ánh trăng, thở hổn hển trong tấm rèm màu xanh, giống một con thú nhỏ mới vừa đặt chân vào thế giới hoang dã.

Tạ Miểu Miểu tới gần Kha Dữ, nhỏ giọng nói: “Thầy Kha, nhờ anh giúp đỡ.”


Tiếng đập bảng vang lên, Đường Trác tự mình cầm máy quay, theo sát phía sau. Trong hàng lang tối tăm, Phi Tử và A Mỹ dừng lại đắm mình trong lời nói ngọt ngào của đối phương, mắt đối mắt, khung cảnh bỗng yên tĩnh, chỉ còn tiếng dế kêu. Kha Dữ nâng mặt Tạ Miểu Miểu, rồi hôn lên.

Trong lòng Tạ Miểu Miểu lộp bộp mấy cái, không rõ là thứ cảm xúc gì. Cô ngửi thấy mùi hương sạch sẽ tươi mát trong khoang miệng Kha Dữ, nhớ đến hot search “Sáu lần yêu đương” cách đây không lâu của anh, khi đầu lưỡi anh tiến vào khiến mặt thoáng chốc đỏ ửng.

Đường Trác yêu cần nụ hôn phải nóng bỏng kịch liệt, nhưng không lộ lưỡi, miệng hai người từ đầu đến cuối phải ở chung một chỗ.

Hai người vừa hôn vừa tha nhau lên lầu, Kha Dữ bá đạo cởi áo khoác denim của cô ấy ra, đưa tay xoa mông.

Tạ Miểu Miểu nghĩ thầm, anh thật sự rất thuần thục.

“Cắt!” Đường Trác ở phía sau khung cảnh ngẩng đầu lên, “Miểu Miểu, phản ứng đi.” Rồi lại nhìn về phía Kha Dữ, “Tiểu Đảo rất tốt.”

Tạ Miểu Miểu lập tức cúi đầu, “Xin lỗi đạo diễn.”

Kha Dữ cũng nói lời xin lỗi với cô, dùng giọng điệu bình thản nhẹ nhàng mà chỉ hai người nghe thấy, “Hy vọng không xúc phạm đến cô.”

Ta Miểu Miểu căng thẳng đến toàn thân cũng cứng đờ, “Không Không, không có, là tôi thể hiện không tốt… có lỗi với thầy Kha, lần sau tôi sẽ nhập tâm hơn. Anh, anh… kỹ thuật hôn của anh rất tốt.”

Sau khi nói xong, chính cô ấy cũng giật mình, cảm thấy mình thật sự quá ngốc, càng liều mạng cúi đầu, giọng điệu như sắp khóc đến nơi, “Tôi không phải có ý đó.”

Kha Dữ yên lặng nhìn cô ấy, bảo Thịnh Quả Nhi đem nước ấm sang, “Không sao, cô đừng căng thẳng.”

Lần diễn thứ hai, Tả Miểu Miểu quả nhiên diễn tốt hơn so với lần đầu. Kha Dữ ôm lấy hông cô ấy, anh giống như hiểu rõ ống kính, không cần liếc nhìn cũng có thể canh góc, lập tức buông lỏng.

[A Mỹ, Mỹ Mỹ.] Hai đôi môi tách ra, Phi Tử áp sát thở dốc, gọi tên lúc nhỏ của cô ấy, ánh mắt đầy vẻ dịu dàng: [Em mềm thật.]

A Mỹ cười ngượng ngùng, nhẹ giọng nói “đáng ghét”, đưa tay đấm vào ngực anh. A Phi bật cười, lại cười thêm một tiếng, nắm lấy cổ tay cô ấy ra sức gặm cắn đôi môi kia.


Vào đến ohòng ngủ, tấm rèm cửa làm khung cảnh phía sau ống kính mờ ảo nhưng rất tự nhiên. Giường kêu kẽo kẹt, vài cánh hoa tung bay, Phi Tử đi vào, A Mỹ thở hổn hển, đôi môi được tô son tỉ mỉ cắn lên tay, trên mặt toát lên vẻ vui thích.

Hình ảnh dừng trên mặt trăng non năm giây, tiếng thở dốc tan đi, Đường Trác hài lòng hô to, từ phía sau máy quay đứng lên, “Tốt, rất tốt.”

So với cả buổi chiều phiền não, ban đêm Kha Dữ như thay da đổi thịt, “Tôi hơi sốc vì đây là lần đầu tiên cậu diễn cảnh giường chiếu đấy.” Trong mắt cậu ấy đều là vẻ tán thưởng và bất ngờ. Kiểm duyệt càng ngày càng chặt, đạo diễn và diễn viên cũng ít quay mấy cảnh như này hơn, không ít diễn viên yêu cầu người đóng thế, hoặc là nhăn nhó NG hết lần này đến lần khác. Cậu ấy không ngờ Kha Dữ có thể lưu loát dứt khoát hoàn thành, làm đến nơi đến chốn, tất cả động tác tay chân biểu cảm đều thể hiện được dục vọng, làm cho bộ phim tăng lên một tầng cao mới.

Tạ Miểu Miểu cũng phụ hoạ theo, “Thầy Kha thật sự rất lợi hại.”

Cô nghe thấy rất nhiều lời ác ý nhắm vào Kha Dữ, còn nhiều lần nhìn thấy những biểu hiện không tốt của anh trong phim, cho rằng phải bị hôn vài lần mới có thể thông qua, thậm chí còn hoài nghi liệu Kha Dữ có cố ý chiếm lợi của cô hay không.

Kha Dữ vẫn giữ biểu tình lạnh nhạt, “Quá khen.”

Bầu không khí, ánh đèn và ống kính có thể bù đắp sự lạnh lùng trời ban của anh, cộng thêm tạo hình nhân vật, vì vậy rất đúng người đúng chỗ. Nếu như hiện tại có ống kính đảo qua mặt anh thì sẽ phát hiện anh giống như buổi chiều, tràn đầy tỉnh táo.

Ta Miểu Miểu dường như phát hiện chỗ không thích hợp, mãi đến buổi tối đi tắm mới nhớ ra. Kha Dữ sờ soạng khắp người của cô ấy, nhưng ngay cả một chút phản ứng cũng không có.

Trường quay yên tĩnh lần nữa nhộn nhịp, phó đạo diện từ phía sau ống kính tiến lên chào hỏi: “Rất đẹp nha Anh Đường! Đoạn này, góc quay này quá đẹp!”

Đường Trác trả máy quay cho thợ quay phim, gật đầu, phát hiện Thang Dã đang đứng ở bên cạnh, ngừng một chút rồi hỏi: “Tổng giám đốc Thang sao lại ở đây?”

Ông Đỗ giám đốc sản xuất nói thầm trong bụng. Cái người họ Thang này xem toàn bộ quá trình qua máy quay, có phần hứng thú, nhưng hơi thở thâm trầm, trên gương mặt nở nụ cười lạnh như băng tuyết khiến lòng người sợ hãi.

Thang Dã tay đút trong túi quần, dù đã gần bốn mươi tuổi vẫn thấy được vẻ thong dong không gì có thể lay chuyển, “Nghe nói ban đêm muốn đóng cảnh giường chiếu, người nhà của cậu ấy không yên lòng nhưng không thể đến được, đành phải để tôi tự mình đến đây canh chừng Tiểu Đảo.”

Kha Dữ nhìn thấy hắn ta nháy mắt dừng bước, Tạ Miểu Miểu không rõ đã xảy ra chuyện gì, đành hỏi: “Thầy Kha?”

Giọng Thang Dã không lớn, nhưng vẫn có thể nghe được rõ ràng, “Tiểu Đảo, cậu học rất tốt.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận