Tác giả: Ma Nữ Tiểu Yêu
Beta: Boss bánh bèo
Trang web Lục giang gửi tiền nhuận bút tới, cô đổi thành tích phân, nhìn số tích phân hiện tại, nợ càng ít đi, Tô Mạt Nhi cũng cảm thấy sinh hoạt của chính mình khẳng định sẽ càng ngày càng tốt.
Nghĩ trong tay mình còn có hai bài hát, cô lấy di động ra gọi cho Từ tỷ một cuộc điện thoại.
"Từ tỷ, em có chút việc muốn tìm chị giúp đỡ, được chứ ạ?"
Nếu là Tô Mạt Nhi trước đây, Từ Kiều không cự tuyệt thỉnh cầu của Tô Mạt Nhi nhưng cũng sẽ không hao phí quá nhiều tâm lực đi hỗ trợ.
Nhưng hiện tại nhìn Tô Mạt Nhi sớm đã không còn như trước kia đem tình yêu coi như mạng, hơn nữa mình còn mang theo bốn năm nghệ sĩ, nhìn đến tình cảnh hiện giờ của cô, tự nhiên cũng muốn nguyện ý giúp một phen.
"Là chuyện gì?"
Tô Mạt Nhi nghĩ, nói: "Từ tỷ, em đến
Công ty tìm chị."
Từ Kiều hiện tại trong tay mang theo hai người mới, một người tên là Chu Phỉ Phỉ, là người có diện mạo mỹ nữ ngây thơ, công ty bước đầu tính toán cho cô ấy phát triển theo hướng tiểu thịt tươi ; còn có một người kêu Hà Văn Kiệt, khí chất rất tốt, giọng hát rất dễ nghe, diện mạo cũng rất tuấn tú, ở trường cũng nổi tiếng một phen.
Mặt khác Từ Kiều còn mang theo nữ nghệ sĩ Lưu Na Na ở tuyến hai, hiện tại phát triển tốt, gần đây thật ra không có yêu cầu gì khiến Từ Kiều nhọc lòng.
Lưu Na Na hiện tại tham gia phim truyền hình của Lý đạo diễn 《 thiên sứ ái nhân 》, tuy rằng là một bộ phim thần tượng, nhưng lại rất hút fan.
Bởi vì bộ phim này công ty đầu tư, Lý đạo diễn gặp qua Chu Phỉ Phỉ cũng cảm thấy cô ấy rất thích hợp với vai nữ số 3, mà Hà Văn Kiệt có một ca khúc muốn phát hành, trước mắt đang vội vàng chuẩn bị đơn khúc.
Từ Kiều nói: "Cô lại đây đi, tôi hiện tại đang ở công ty, vừa vặn tôi trong tay lại dẫn hai người mới, xem như sư đệ sư muội của cô, cô lại đây nhìn một chút cũng tốt."
Nói đến sư đệ sư muội, lại làm Tô Mạt Nhi nghĩ tới Lưu Na Na.
Lưu Na Na tuổi so với cô lớn hơn, năm nay 24, nhưng lại gia nhập giới giải trí chậm hơn so với cô, cho nên cũng coi như là sư muội.
Nhưng cái sư muội này nói chuyện lại làm cô có chút khó có thể chống đỡ.
Mặc dù đôi khi biết cô ấy nói đều là vì tốt cho mình, nhưng là từ chính miệng cô ấy nói ra, làm cho người nghe cảm thấy không thoải mái.
Từ trước Tô Mạt Nhi đối với Lưu Na Na có chút chán ghét, nhưng hiện giờ cô tỉnh ngộ, lại không đơn thuần căn cứ vào phương thức nói chuyện cùng lời nói đi phán đoán một người là tốt hay xấu.
Tốt xấu trước nay đều không phải nói ra, mà là làm ra.
"Tốt Từ tỷ, em bốn mươi phút nữa đến công ty."
Lúc sau tắt điện thoại, cô liền trang điểm nhẹ lại chính mình, sắc mặt thoạt nhìn rất tốt, hơn nữa không biết có phải ảo giác của cô hay không, cô thế nhưng cảm thấy làn da của mình so với thời điểm trước càng tốt hơn không ít.
Trạng thái giống như còn tốt hơn trước đây, hồng nhuận no đủ.
Tiểu Lục vẫn luôn giả chết bỗng nhiên mở miệng: "Đương nhiên không phải ảo giác của người rồi, dịch chữa trị gen người cho rằng chỉ là cho người giải độc loại thuốc ngủ đơn giản như vậy? Chính là có thể tăng toàn diện những tố chất tốt của thân thể, về sau người sẽ chậm rãi cảm nhận được."
Tới công ty giải trí, Tô Mạt Nhi đứng ở cửa đại sảnh công ty, một tháng không tới công ty, cô cảm thấy như là đã đi qua một đời.
Cô hít một hơi thật sâu, nỗ lực cổ vũ chính mình, lúc sau mới cất bước đi vào.
Thời điểm cô tiến vào văn phòng, Từ tỷ đang lật xem kịch bản, trong văn phòng còn có hai người mới thoạt nhìn cùng cô không khác biệt lắm, trông còn rất ít tuổi.
Tô Mạt Nhi biết, đây là sư đệ sư muội của cô.
Quả nhiên, Chu Phỉ Phỉ cùng Hà Văn Kiệt nhìn thấy Tô Mạt Nhi tiến vào, hai người cũng không bởi vì Tô Mạt Nhi gần đây có scandan mà đối với cô có bất cứ tia kinh thường nào, "Sư tỷ."
"Mọi người tốt."
Ba người chào hỏi qua, Tô Mạt Nhi lúc này mới nhìn Từ tỷ nói: "Từ tỷ, một tháng em ở nhà cũng không phải là chơi không.
Tỷ cũng biết, em ngày trước học tập qua biên khúc, gần đây đã xảy ra rất nhiều vấn đề, cũng cho em có một ít linh cảm, viết ra hai bài hát.
Từ tỷ giúp em nhìn một cái xem sao."
Chu Phỉ Phỉ thật ra không có tỏ vẻ gì, nhưng Hà Văn Kiệt xuất thân ca sĩ, đối với ca khúc tự nhiên so với Chu Phỉ Phỉ càng thêm mẫn cảm.
Nghe Tô Mạt Nhi nói tức khắc mắt sáng ngời.
Từ Kiều cũng rất kinh ngạc nhìn về phía Tô Mạt Nhi, cũng không nói gì thêm đả kích Tô Mạt Nhi, mà là đón lấy nhạc phổ Tô Mạt Nhi đưa qua tinh tế nhìn.
Cô cũng có thể đi theo giai điệu ngâm nga một đoạn, nhưng rốt cuộc cũng không phải là người chuyên nghiệp, nhìn trong chốc lát rồi nhìn Hà Văn Kiệt nói: "Văn Kiệt, bên kia có một cây dương cầm, cậu qua bên đó đem hai bài hát này đánh lên, chúng ta cùng nhau nghe một chút."
"Vâng Từ tỷ."
Đầu tiên đàn chính là 《 đẩy ra mây đen 》, bài hát này tiết tấu quả thực không tồi, có thể làm cho người nghe cảm nhận được rất rõ ràng sự kiên cường ẩn bên trong ca khúc, Hà Văn Kiệt đánh một lần trước mắt sáng ngời, tiếp theo lại đàn lên lần thứ hai.
Từ tỷ ở một bên hỏi: "Phỉ Phỉ, cô cảm thấy này bài hát thế nào?"
Chu Phỉ Phỉ nói: "Thật sự không nghĩ tới sư tỷ còn tài năng như vậy, rất êm tai.
So với rất nhiều người ra album đều sử dụng ca khúc dễ nghe."
Bài hát này chất lượng rất tốt, cảm nhận của Hà Văn Kiệt so với Chu Phỉ Phỉ càng tinh tế hơn không ít.
Hắn hiện tại tiến vào giới giải trí, tuy rằng không bài xích đóng phim, nhưng hắn là người học âm nhạc, lại xuất thân ca sĩ, bản thân tự nhiên vẫn là thích âm nhạc.
Hiện tại có thể gặp được ca khúc có chất lượng không tồi như vậy, trong lòng đối với ca khúc càng thêm mong chờ.
Hắn bắt đầu đàn khúc nhạc thứ hai, làn điệu du dương, hấp dẫn người nghe, nếu nói ca khúc trước coi như không tồi, thì ca khúc này chính là quá bay bổng quá hay.
Có thể nói làm bài hát chính của một album, cũng dư sức!
Hắn cũng dốc lòng đánh ca khúc này, nhưng Hà Văn Kiệt cũng biết hai bài hát này đều thích hợp nữ sinh hát.
Nếu bằng không, hắn chết cũng phải làm Tô Mạt Nhi đem hai bài hát này giao cho hắn hát.
Từ Kiều nghe qua lúc sau tự nhiên trước mắt sáng ngời, ánh mắt phức tạp có chút tiếc nuối, cuối cùng vẫn chuyển sang may mắn nhìn Tô Mạt Nhi: "Tôi đã sớm nói qua ngộ tính của cô rất tốt, hiện tại đem tâm tư đặt ở chính mình không phải là phát hiện ra cô rất tài năng sao?"
Tô Mạt Nhi cúi đầu nghe Từ tỷ nói, cô từ trước nghe Từ tỷ nói, tuy rằng không trắng trợn táo bạo phản bác cô, nhưng trong lòng vẫn sẽ cảm giác không kiên nhẫn.
Nhưng hiện tại đáy lòng cô chỉ có từng luồng ấm áp, thời điểm Từ tỷ dừng lại, cô cười hì hì nhìn về phía Từ tỷ: "Từ tỷ, ta hiện tại không phải lạc đường biết quay lại sao? Về sau còn muốn ngài che chở ta nhiều hơn đâu."
Đối với sự tình của Tô Mạt Nhi, Chu Phỉ Phỉ cùng Hà Văn Kiệt đều không thể nào rõ ràng, nhưng cũng nghe nói qua không ít, lúc này cũng không xen mồm vào.
Từ tỷ tức giận trừng mắt nhìn cô một cái, hỏi tiếp: "Giọng hát của cô cũng rất tốt, cô định chính mình hát hai bài hát này, hay là chuẩn bị cho người khác hát?"
Từ tỷ vừa nói ra, bên ngoài liền vang lên tiếng đập cửa.
Từ tỷ cau mày, nói: "Mời vào."
Ngoài cửa chính là người đại diện Lương Phong cùng nghệ sĩ Dư Tâm Nhụy của hắn, nhìn đến người đến ngoài cửa, Từ Kiều sắc mặt tức khắc trầm xuống, "Ngươi tới làm gì?"
Lương Phong cùng Từ Kiều, hai người cùng tốt nghiệp cùng trường đại học, thời điểm học đại học hai người liền yêu nhau, đại học bốn năm, công tác bảy năm, ở bên nhau mười một năm kết quả không phải là tu thành chính quả, mà là chia tay.
Hai người còn không chia tay trong hòa bình, lúc ấy Lương Phong cùng nghệ sĩ trong tay hắn ở bên nhau, nữ nghệ sĩ kia còn có con của Lương Phong, sự tình nháo rất lớn, mà Lương Phong cũng không biết dùng cái biện pháp gì, làm cho công ty thiếu chút nữa đem Từ Kiều khai trừ.
Cũng may Từ Kiều EQ rất cao, ở công ty thậm chí là toàn bộ giới giải trí cũng không phải người nào cũng có thể động vào.
Cuối cùng kết quả chính là Lương Phong cùng nữ nghệ sĩ kia kết hôn, đương nhiên Lương Phong cùng Từ Kiều cuối cùng đều lưu lại công ty.
Nhưng mà mấy năm nay Lương Phong cố ý vô tình chèn ép, hơn nữa gia đình Từ Kiều cũng có không ít sự tình khiến cô phải nhọc lòng, Lương Phong thì chậm rãi dưỡng thành người đại diện kim bài, mà Từ Kiều lại vẫn luôn không có tiếng tăm gì.
Đi theo bên người Lương Phong, Dư Tâm Nhụy lúc này lại là nhìn Từ Kiều cười cười, "Từ tỷ, ngài hảo.
Vừa rồi chúng ta cùng Lương ca ở ngoài cửa nghe được trong phòng tỷ truyền ra tiếng âm nhạc, cảm thấy rất dễ nghe, vừa vặn muội muốn ở kỷ niệm muội xuất đạo bảy năm hết sức phát hành một ca khúc đơn, mà tỷ có một bài hát phi thường tốt, không biết Từ tỷ có thể hay không đem này bài hát cho muội hát?"
Dư Tâm Nhụy xuất thân là diễn viên, nhưng trong cái giới này vừa diễn vừa đi hát thì thật sự là quá nhiều.
Chỉ là lời Dư Tâm Nhụy này lại làm Tô Mạt Nhi rất là khó chịu, đây là ca khúc cô viết ra, thế nhưng hỏi cũng không hỏi ý tứ cô?
Lương Phong lúc này cũng mở miệng: "Từ Kiều, tôi nơi này có một cái kịch bản, cô biết Chu Ngạn sẽ đi tìm diễn viên chính, nếu cô đem bài hát này cho Tâm Nhụy hát, tôi đáp ứng cô sẽ ở bộ phim này tranh thủ cho nghệ sĩ dưới trướng cô một vai."
Dư Tâm Nhụy "Phụt" cười nhìn về phía Tô Mạt Nhi, không chút khách khí nói: "Lương ca, nếu là đề cử người khác thì không nói, nếu là Tô Mạt Nhi? Cô ta không hề có kỹ thuật diễn, đến lúc đó nói không chừng chẳng những đạo diễn sẽ không hài lòng, thậm chí còn sẽ đối với Lương ca ngươi có ý kiến đâu."
Tô Mạt Nhi nhìn trong mắt nữ nhân Dư Tâm Nhụy này, thấy được nồng đậm ghen ghét..
Cô hiện tại tình cảnh dù cho không tốt, dù kỹ thuật diễn bằng không, cô có bêu xấu hay không cũng có người nguyện ý vì cô nói chuyện, sự tình này là cô tự làm tự chịu, cô cam nguyện thừa nhận kết quả như vậy, bởi vì cô không biết nhìn người, là cô sai rồi.
Ai có nỗi với cô, cô đều sẽ nhất nhất đòi lại.
Những người thiệt tình đối đãi với cô, cô cũng sẽ thiệt tình hồi báo.
Nhưng cũng không đại biểu, cô sẽ vì một nữ nhân không có quan hệ gì với mình, liền như thế vả mặt chế nhạo mình! Đặc biệt vẫn là ở thời điểm có truyện cầu mình!
Dư Tâm Nhụy có phải có chút quá để mắt đến chính mình hay không?
Rõ ràng có chuyện cầu cô, thế nhưng còn dùng thái độ này đối với cô, cũng vừa lúc trình bày, nữ nhân này, hoàn toàn không đem cô đặt trong mắt!
Cô cười cười, nghiêng nước nghiêng thành, đối lập với trước đây, lúc này Tô Mạt Nhi toát ra khí chất như phù dung, cả người nhìn đều linh động lóa mắt, "Dư tỷ, ca khúc này cho ai hát trong lòng ta đã có kết luận."
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...