Sáng sớm hôm sau, Cảnh Tâm còn chưa rời giường Thẩm Gia đã tới rồi, Thẩm Gia một phen xốc chăn của cô lên: “Rời giường!”
Cảnh Tâm dụi mắt đứng lên, oán giận ngáp: “Nếu chị muốn bảo em dậy thì
có thể gọi điện thoại cho em trước, đừng lần nào cũng đến vén chăn của
người ta lên mà.”
Thẩm Gia nhìn cô chằm chằm, bỗng nhiên nở nụ cười: “Tối hôm qua em về rất khuya?”
Cảnh Tâm gật đầu: “Hơn 12 giờ.” Tắm rửa tẩy trang xong cô mới lên
giường, xong lại suy nghĩ miên man một lát, cũng không biết ngủ lúc nào.
Thẩm Gia nhướng mày, ngẫm lại thấy có điểm không thích hợp: “Em đã cùng
Tần Sâm ăn cơm ba lần, hai lần trước không có động tĩnh gì thì còn chưa
tính, em không có scandal thì không có người chụp, nhưng Tần Sâm lại
khác, nhẽ ra đám phóng viên phải nhìn chằm chằm anh ta mới đúng, tại sao lại một chút động tĩnh cũng không có?”
Cảnh Tâm buông lỏng: “Hôm qua bọn em vào trong núi ăn cơm.”
Cằm Thẩm Gia thiếu chút nữa thì rơi xuống: “Núi???”
“Đúng vậy, trong núi, đi xe hơn 2 giờ mới đến nơi.”
“….”
Chỗ đó có đám phóng viên mới là lạ.
Cảnh Tâm sửa soạn ổn thoả liền bị Thẩm Gia xách đi chọn lễ phục, chuẩn bị để hơn mười ngày sau đi ké thảm đỏ ở liên hoan phim.
Xong việc buổi chiều vừa về nhà, liền nhận được điện thoại của Chu Nghi
Ninh: “Bình hoa tôi có việc vui đây! Đêm nay tôi mời cô ăn cơm! Chúc
mừng cho tôi!”
Cảnh Tâm cảm thấy chắc chắn Chu Nghi Ninh là người hâm mộ của mình, nếu
không tại sao lại luôn luôn muốn tìm cơ hội ăn cơm với cô. Tối hôm qua
cô đã không ngủ được, hôm nay đi giày cao gót lại phải đứng vài giờ, bây giờ nằm trên ghế sô pha động cũng không muốn động, “Tôi mệt quá, cô đến nhà tôi được không? Chúng ta gọi thức ăn bên ngoài về.”
Chu Nghi Ninh một chút cũng không ý kiến: “Vô cùng tốt, bây giờ tôi lập tức qua.”
Một tiếng sau, Chu Nghi Ninh đến, còn mang theo một đống đồ ăn đến.
Cảnh Tâm nhìn khuôn mặt tươi cười vô cùng xán lạn của cô ấy, không nhịn được hỏi: “Có chuyện vui gì vậy?”
Chu Nghi Ninh đem đồ ăn để lên bàn ngửa đầu cười to ba tiếng: “Ba mẹ tôi không bắt tôi đính hôn nữa.”
Cảnh Tâm cũng không bất ngờ lắm, dù sao vị đại tiểu thư này cõng theo
một số tiền lớn đào hôn, cha mẹ cô ấy thoả hiệp chỉ là chuyện sớm hay
muộn, bất quá cô vẫn hỏi câu: “Tại sao ba mẹ cô đột nhiên thoả hiệp
vậy?”
“Ít nhiều nhờ anh họ tôi.”
Cảnh Tâm mi mắt khẽ nhúc nhích: “Tần Sâm?”
“Đúng vậy, lần trước anh ấy không chỉ đi thành phố S công tác thôi, ba
mẹ biết tôi trốn ở chỗ Tần Sâm, tìm anh ấy đòi người, kết quả bị anh ấy
nói cho hoảng, suy nghĩ mấy ngày cuối cùng huỷ hôn sự kia đi.” Chu Nghi
Ninh nói đến mặt mày hớn hở.
Cảnh Tâm càng tò mò: “Tần Sâm nói gì vậy?”
Chu Nghi Ninh bẹp bẹp miệng: “Anh ấy nói, nếu cô ấy không thích người
đàn ông kia, hai người bắt ép cũng vô dụng, đính hôn có khả năng từ hôn, kết hôn cũng có thể ly hôn.”
“Cứ như vậy sao?”
“Đúng vậy, ba mẹ tôi rất sĩ diện, nếu đính hôn mà từ hôn thì rất khó
coi, ly hôn thì càng không phải nói, những lời này thật ra tôi đã nói
qua, nhưng hiệu quả lời nói của anh ấy và tôi khác nhau, tôi có thể
tưởng tượng được bộ dáng của anh ấy lúc nói những lời này!”
Cảnh Tâm thử tưởng tượng bộ dáng của Tần Sâm khi nói mấy lời kia, bỗng nhiên nở nụ cười, thật ra cô có thể tưởng tượng được.
Lúc này, Tần Sâm cũng không thoải mái, tối qua vừa mang Cảnh Tâm ra khỏi thành phố ăn bữa cơm, người Phó gia liền đến tìm anh hỏi tội.
Phó Cảnh Sâm dựa vào ghế sô pha, Tần Sâm ném cho cậu ta bao thuốc, sau
đó anh ngồi xuống đối diện, “Lần này là ba mẹ cậu cử cậu đến đi? Tôi cái gì cũng không có làm, bọn họ lại khẩn trương thành như vậy, có phải đã
quan tâm hơi quá rồi không?”
Phó Cảnh Sâm cười cười: “Xem như vậy đi, ai bảo trước kia thanh danh của cậu không tốt.”
Tần Sâm dựa người vào phía sau, thở ra một ngụm khói, có chút tự giễu
nhếch miệng: “Tôi cũng không làm chuyện gì trái lương tâm, cũng chưa gây hoạ cho con gái nhà ai.”
Phó Cảnh Sâm nghiêng đầu nhìn bên ngoài cửa sổ, bộ dáng có chút đăm
chiêu, Tần Sâm người này, anh đã tiếp xúc vài năm, cùng bên ngoài đồn
đại vẫn có chút khác nhau, ít nhất không hư hỏng như vậy. Anh rút điếu
thuốc lá để lên miệng, châm lửa sau đó mới nhìn Tần Sâm: “Tôi không phản đối cậu theo đuổi Cảnh Tâm, chính là nhắc nhở cậu vài câu, Cảnh Tâm mặc dù đã ở trong giới giải trí vài năm, nhưng con bé vẫn rất đơn thuần,
cậu phải biết rằng, nếu ngày nào đó con bé bị khi dễ, cậu có nói gì với
ba mẹ tôi cũng không xong đâu. Còn nữa, con bé là em gái tôi.”
Tần Sâm hiểu ý tứ trong lời nói của Phó Cảnh Sâm, nếu anh không suy nghĩ kỹ càng, tốt nhất đừng trêu chọc Cảnh Tâm.
Giới giải trí này đủ dạng mỹ nữ, Cảnh Tâm xinh đẹp mọi người đều biết,
nhưng cô ấy không nổi tiếng, sau khi gia thế bối cảnh của cô ấy bị lộ
anh cũng nghe nói qua, nếu anh thật sự chỉ coi trọng bộ dáng xinh đẹp
của cô, sẽ không đợi đến hôm nay.
Giúp Cảnh Tâm giữ vai chỉ là quyết định trong nhất thời, không nghĩ đến tốn sức như vậy.
Tần Sâm anh, từ nhỏ đã có chút quậy phá, còn thích làm theo ý mình, ba
mẹ cùng trưởng bối trong nhà đều không có biện pháp dậy dỗ anh, nhìn
thấy Cảnh Tâm chỉ vì một vai diễn nho nhỏ mà khó khăn như vậy, nhịn
không được ra tay giúp đỡ một chút. Sau đó thì sao? Anh một người đàn
ông sắp 30 tuổi, có thể không nhìn ra cô bé kia cẩn thận tiếp cận dò
hỏi? Cho dù anh không chủ động, thì cô bé kia cũng liều mạng tìm đủ mọi
cách tiếp cận anh.
Ánh mắt của cô có thể làm cho anh mềm lòng, như đụng vào nơi mềm mại nhất trong lòng anh.
Anh nguyện ý giúp cô.
Tần Sâm liếc mắt nhìn Phó Cảnh Sâm một cái, khoé miệng thản nhiên nhếch lên: “Tôi đã biết, tôi sẽ suy nghĩ kỹ càng.”
Cảnh Tâm ở nhà ngây người hai ngày, nhịn không được thỉnh thoảng cầm
điện thoại nhìn chằm chằm, Tần Sâm không gửi một tin nhắn, càng không
gọi cho cô một cuộc điện thoại nào, cô đang do dự không biết có nên chủ
động một chút hay không.
Ở nhà vô cùng nhàm chán, vừa đúng cuối tuần, anh trai cô đang ở nhà, cô
chuẩn bị đi qua đó ăn ké cơm trưa, thuận tiện hỏi thăm một chút tin tức
của Tần Sâm.
Lái xe đến đó, Phó Cảnh Sâm mới từ phòng tập thể thao trên tầng đi xuống, cả người toàn mồ hồi.
Mở cửa ra thấy Cảnh Tâm cũng không bất ngờ lắm, chỉ để lại cho cô một bóng lưng: “Anh đi trước tắm rửa một cái.”
Cảnh Tâm a một cái, tự mình đến ngồi trên ghế sô pha.
Phó Cảnh Sâm tắm rửa xong, mặc một bộ quần áo màu xám T-shirt cùng quần
dài mặc ở nhà đi vào phòng bếp, Cảnh Tâm đi theo phía sau anh: “Anh,
hôm nay có thức ăn chưa?”
Anh cũng không quay đầu: “Chỉ có mì thịt bò.”
Cảnh Tâm chu miệng lên: “Lần nào cũng là mì thịt bò, anh nấu ăn giỏi như vậy, không thể đổi món khác sao?”
Lúc này Phó Cảnh Sâm quay đầu, anh nhíu mi: “Em cảm thấy anh làm mì thịt bò không thể ăn?”
“Ăn ngon, vô cùng ngon, ngon đến mức có thể mở quán ăn, nhưng cũng không thể lúc nào cũng ăn mì mà.” Cảnh Tâm nhỏ giọng nói thầm, “Trước kia
cũng không thấy anh thích ăn mỳ thịt bò mà, sao bây giờ lại thích ăn.”
Nói xong câu này liền phát hiện mình đã giẫm phải mìn, sao, Lục Tinh, đã nhiều năm không gặp, nhưng từ bé bọn họ đã ở chung một chỗ, lúc lơ đãng thỉnh thoảng cũng nhắc đến cô ấy.
Phó Cảnh Sâm đun nước, giống như không nghe thấy lời của cô, Cảnh Tâm hừ nhỏ một tiếng, chạy ra khỏi phòng bếp.
Có mỳ thịt bò ăn cũng không tệ.
Hai bát mỳ đặt lên bàn, Cảnh Tâm ăn vài miếng, nhịn không đươc vụng trộm liếc Phó Cảnh Sâm hỏi, làm bộ lơ đãng hỏi: “Anh…Anh cùng Tần Sâm rất
quen thuộc phải không?”
Phó Cảnh Sâm thản nhiên ừ.
Cảnh Tâm lại hỏi: “Vậy trước kia anh ấy có giúp ngôi sao nữ nào dành vai diễn không?”
Phó Cảnh Sâm nhìn cô một cái, như là tự hỏi vài giây rồi mới nói:
“Chuyện này anh chưa có nghe qua, nếu em tò mò có thể trực tiếp hỏi cậu
ta.”
Cảnh Tâm có loại cảm giác tâm tư của mình bị nhìn thấu vô cùng lúng túng, vội vàng cúi đầu xoã tóc che mặt lại.
Từ nhà Phó Cảnh Sâm rời đi, điện thoại cô ném ở ghế lái phụ kêu lên, cô
cầm lên liền thấy, là Tần Sâm gọi đến, lập tức cho xe táp vào lề đường,
vừa trượt xuống nút nghe: “Tần tổng xin chào.”
Sau buổi tối hôm đó hai người chưa liên lạc, cô thật ra có điểm hoảng,
cô không hiểu được tâm tư của Tần Sâm, anh hẹn cô ăn cơm, mang cô đi ra
ngoại thành, cho cô hiểu thêm về anh, biết bạn bè trước kia của anh,
loại hành vi này biểu hiện cái gì đây? Cô hỏi qua Thẩm Gia, Thẩm Gia bảo anh đang thử cô.
Thử cô làm gì? Cô không hiểu lắm, Thẩm Gia cũng không giải đáp giúp cô, đoán chừng ngay cả chị ấy cũng không hiểu.
Không phải nên là cô thử anh ấy sao? Như thế nào lại ngược đây?!
Tần Sâm nở nụ cười nói: “Anh đang ở phía sau em.”
Cảnh Tâm: “Hả?” Vội vàng nhìn đằng sau, còn… Đúng là trên đường có một
chiếc xe màu đen đang đậu, mấy lần trước cô đã ngồi qua chiếc xe này.
Tần Sâm mở cửa xe ra, đeo một cặp kính mát từ trên xe bước xuống, đi đến bên cạnh xe của cô, thấy cô còn đang cầm điện thoại di động nhìn anh,
thản nhiên cong khoé miệng, giơ tay lên gõ vào cửa kính xe cô, kết thúc
cuộc gọi.
Cảnh Tâm vội vàng bỏ điện thoại di động xuống, hạ kính xe.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...