Bình Dương Công Chúa


Vĩnh Thông.
Thôi Tiến Chi chăm chú giám sát đám nhân công hoàn thành nốt chỗ công việc cuối cùng, khí thế nhất trời.
Ba tháng bận rộn, kênh Vĩnh Thông cuối cùng cũng sửa xong rồi, tốt xấu cũng giúp Thái Tử làm được một chuyện có ích.
Thôi Tiến Chi khoanh tay đứng quan sát bên bờ kênh, nghĩ thầm: Đại khái qua mấy canh giờ nữa là có thể kết thúc công việc, tối nay y sẽ thức nguyên đêm viết một phong tấu chương đệ lên trên, thông báo về tiến độ công trình ở Vĩnh Thông này.

Đợi hôm sau Hoàng Thượng đọc được vui vẻ, Thái Tử cũng không bị lạnh nhạt nữa.
Bỗng Thôi Lâm chạy vội tới, bẩm:
"Gia, Thanh La cô nương tới, đang ở bên ngoài chờ."
Thôi Tiến Chi liền nhíu mày, trong lòng không vui lắm.
Đây là nơi y làm chính sự, Thanh La tới làm gì? Nàng ta nên ngoan ngoãn đợi ở phủ, không có việc gì tốt nhất đừng chạy lung tung.
Thôi Tiến Chi trách cứ: "Không nhìn thấy ta đang bận à, không rảnh!"
Thôi Lâm bị mắng đến rụt cổ.

Nhưng quả thật Thanh La cô nương có vẻ rất sốt ruột, dường như thực sự có chuyện quan trọng cần nói.

Dù sao hắn cũng từng chịu ân tình của Thanh La, lúc này không giúp nàng thì không tốt lắm.
Mới căng da đầu nói: "Gia, cô nương nói có chuyện vô cùng quan trọng ạ."
Thôi Tiến Chi càng lạnh giọng mắng: "Lời ta nói ngươi không để vào tai à? Bảo nàng ta trở về!"
Thôi Lâm hết cách, thấy Thôi Tiến Chi đúng là bận thật, mới vừa xoay người định quay về, bỗng sực nhớ, vội nói với Thôi Tiến Chi:
"Thanh La cô nương nói, chuyện đó có liên quan đến công chúa, ngài xem......"
Thôi Tiến Chi quay phắt lại: "Liên quan đến Lý Thuật ư?"
Thanh La có chuyện lớn gì có thể liên quan đến Lý Thuật chứ?
Y vẫy tay gọi một cấp dưới tới thay mình giám sát công trình, còn bản thân thì theo Thôi Lâm đi mất.
Ra ngoài, liền thấy một chiếc xe ngựa khiêm tốn dưới tàng cây, xa phu thấy y tới vội hành lễ.
Thôi Tiến Chi lập tức tiến tới, mới vén rèm đã hỏi:
"Nàng rốt cuộc có chuyện gì? Lại còn liên quan đến Lý Thuật?"

Thanh La ngồi trong xe, đang nhíu mày nghĩ lại chuyện của Lý Thuật, Thôi Tiến Chi bất ngờ vén rèm lên, ngữ khí lại không kiên nhẫn, Thanh La bị dọa hết hồn.
Định thần lại, nàng ta giải thích:
"Quả thật có liên quan đến công chúa.

Nhưng...thiếp cũng không khẳng định."
Thanh La thò người ra cửa xe ngựa, đè giọng nói thầm:
"Thiếp cảm thấy......!phía sau chuyện bị đoạt lương hình như có bàn tay của công chúa."
Nghe xong đôi mắt Thôi Tiến Chi co rụt lại: "Nàng nói gì?!"
Thấy y phản ứng lớn nhưu vậy, đám hạ nhân xunh quanh đều bị dọa sợ.

Thôi Tiến Chi vội phất phất tay, cho bọn họ lui ra xa.
Trong mắt y như có hàn băng, thậm chí còn mang chút hung ác:
"Nàng đang mê sảng đấy à? Đừng có vu cáo cho nàng ấy!"
Ý cảnh cáo rõ ràng.

Bạ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận