Lần trước liên lạc với Lâm Cần là từ bao giờ a?
Hình như đã là chuyện của tháng trước rồi đi?
Lâm Cần hiện tại cũng không chủ động gọi điện cho y, nói cái gì mà trò chuyện với y qua điện thoại chán lắm, trước đây còn có mấy vị phim ảnh thế này, Dương Đằng với Lí Tu ra sao, tuy là không có gì quan trọng, nhưng ít ra Lâm Cần cũng có cái để nói.
Nhưng còn bây giờ thì sao, từ miệng Giang Duy kể ra, chỉ độc về một người, Lí Hiên.
“Mấy ngày trước nghỉ phép, cùng Lí Hiên đi xem thời trang phục cổ (retro), ngươi có biết hắn nói gì không, hắn nói a…”
“Lí Hiên không thích xem phim, hắn cảm thấy không gian tối đen rất ngột ngạt, theo ta thấy a, hắn là…”
“Lí Tu không có vấn đề gì, vẫn là thỉnh thoảng lại tới ăn chực nhà ta vài bữa, Lí hiên chính là tay sai đầu bếp của ta, nàng tới, ta sẽ thu tiền đó…”
Giang Duy mỗi câu, đều lộ ra y đang hạnh phúc lắm.
Đương nhiên, y là vô tình lộ ra, chính là bên trong không hề nhàm chán, bởi vậy Lâm Cần mới bất mãn, kháng nghị, “Ngươi muốn một kẻ cô đơn như ta, hâm mộ tới chết hả!”
Nhưng mà Lí Hiên đã trở thành một phần trong cuộc sống của y rồi, cùng Lí Hiên hết giờ làm đi về, đón Giang Hoài, tối ngủ cùng giường, thời điểm nhàn rỗi ngồi nghĩ vẩn vơ, từ sáng tới tối đều ngập tràn hình ảnh của hắn.
Từng chút, từng chút một bị chiếm đoạt…
Mà Giang Duy cảm thấy, Lâm Cần tiểu tử này cũng thật không tốt, chung quy cũng không vì y kể chuyện Lí Hiên mà bất hòa với y đi, vì thế, y liền chủ động gọi lại, nhưng đầu dây bên kia nói “Thuê bao quý khách gọi hiện không liên lạc được”.
Được rồi, tắt máy thì tắt máy, chắc là điện thoại hết pin rồi đi, ngày hôm sau, vẫn là tắt máy, ok, coi như là lão già đãng trí đi, nhưng ba ngày, bốn ngày, năm ngày…Hắn là nhân viên Marketing, di động không thể tắt máy mãi được.
Hay là đổi số mà không kịp báo cho y?
Ngẫm lại cũng có lý, tuy là ít khả năng, nhưng không phải không có.
Giang Duy sau khi nghĩ thông, liền gọi thẳng tới công ty hắn, không tồi, chỉ một lát đã tra ra đủ.
Lâm Cần đã từ chức được một tháng rồi.
Hỏi nguyên nhân là gì, tổng đài bên kia chỉ nói không biết.
Lại gọi cho ba mẹ Lâm Cần, hỏi đi hỏi lại, mới biết, Lâm Cần hơn một tháng trước vẫn chưa gọi về cho bọn họ, cho rằng, con bận nên không gọi về được.
Thế tiểu tử kia, rốt cục là làm sao?
Liên lạc không được, Giang Duy cũng chịu, đồng sự của Lâm Cần, nói không biết, cả bạn gái trước cũng lắc đầu.
Một người đang yên lành sao tự dưng lại biến mất như vậy?
Này, không phải là bị bắt cóc đấy chứ?
Giang Duy nghĩ không ra, ân, không đúng, không đúng, tiền Lâm Cần kia đều gửi ngân hàng cả, bọn cướp kia nếu bắt hắn, có khi còn phải nuôi thêm, mà tiểu tử kia lương tuy cao, nhưng tiêu cũng chẳng ít.
Ai, rõ ràng là cũng đã tới tuổi ba mươi rồi, như nào lại khiến người ta lo lắng đến vậy, tiểu tử này thật là.
Nhưng mà đang lúc Giang Duy bận suy nghĩ xem tại sao Lâm Cần lại đột nhiên biến mất, thì vài ngày sau, Lí Hiên lại mang đến cho y một tin kinh hỉ.
“Ngươi nói cái gì?” Giang Duy không dám tin, nhìn chằm chằm Lí Hiên, y không bị ù tai chứ? Như nào lại nghe được người kia nhắc đến tin của Lâm Cần?
“Ta nói,” Lí Hiên đút tay vào trong túi áo khoác dày, trời lạnh quá, “Bạn của ngươi, Lâm Cần, không phải đã trở lại sao? Ta thấy nhà hắn sáng đèn kìa.”
“Không có khả năng,” Giang Duy không chút nghĩ ngợi liền phủ nhận, y giải thích, “Lâm Cần về sao không nói ta biết?” Tiểu tử kia có dám về mà không nói cho y chắc?!
“Tiểu khu xx, tòa nhà xx, đúng không?” Lí Hiên cũng không nói gì thêm, trực tiếp chỉ cho y địa chỉ, Giang Duy cũng nói qua cho hắn một lần, hai bác Lâm gia đang ở Hắc Long Giang, giúp con gái chăm con, không rảnh về, kia không phải Lâm Cần trở về, thì chỉ có thể là bọn trộm.
An ninh Đông trấn tuy là không được hoàn hảo, nhưng cũng không có bọn trộm nào dám cả gan lộ liễu bật đèn sáng vậy a.
“…” Giang Duy trầm mặc, nói như vậy, Lâm Cần đúng là trở về rồi?
Vô duyên vô cớ từ chức, hồi hương, trong đầu cái tên này rốt cục có cái gì a?
Giang Duy cau mày, ngay lập tức quyết định qua đó hỏi, “Ta muốn tới nhà hắn, cơm chiều cậu cùng Giang Hoài ăn trước đi.”
“Ân, được rồi,” Lí Hiên đi vào phòng ngủ, lấy ra một cái áo khoác dày, đưa cho Giang Duy, “Đêm lạnh.” Hắn ngừng một lát, “Nếu như đúng là Lâm Cần trở lại, ngươi cũng đừng hỏi nhiều.” Mấy ngày trước, hắn cũng nghe Giang Duy oán hận đủ lời, cũng biết Lâm Cần gần đây buồn bực, chắc là có chuyện gì rồi, không cân thiết phải tra hỏi.
“Ân, ta biết rồi.” Giang Duy tuy là đáp thế, nhưng mà trong bụng y đã nghĩ ra phải hỏi những gì rồi, nếu bọn họ đúng là bằng hữu, y sẽ không thể không quan tâm, Lâm Cần nhất định phải cho y một lí do chính đáng.
Đứng dưới lầu nhà Lâm Cần, đèn tầng năm đã tắt.
Giang Duy lúc này có biết bao hi vọng là Lí Hiên đã nhìn lầm rồi, Lâm Cần không có trở về.
Phải biết rằng, đột nhiên từ chức, lý do có rất nhiều, có thể là tự dưng muốn đi du lịch, có thể tới công ty khác tốt hơn rồi, có thể là hắn rốt cục hạ quyết tâm tự mình xây dựng cơ nghiệp…
Chính là, nếu như hắn không nói ai, trở về nhà, thì, nhất định có vấn đề.
Lâm Cần này, cùng Giang Duy tuyệt là hai người rất cực đoan.
Giang Duy sống ở Đông trấn này hơn hai mươi năm, ngươi này là nơi y lớn lên, là nhà của y, là tất cả của y, Giang Duy sẽ không rời xa.
Nhưng Lâm Cần khác, hắn có dã tâm, có khát vọng, có giấc mộng, đương nhiên sau khi tốt nghiệp, Giang Duy hỏi Lâm Cần vì sao không trở về nhà lập nghiệp, dù sao tiểu trấn nhỏ của bọn họ, nếu như có người địa phương tới xây dựng, có thể được chính quyền tìm cách duy trì, cũng có thể phát triển tốt.
Nhưng Lâm Cần đáp, cũng giống như Lí Hiên.
Đáng ghét.
Nếu như, hắn thực sự đã trở lại, chắc là do ở bên ngoài gặp rắc rối.
Mà rắc rối này, lại khiến kiên cường bao năm của hắn lùi bước.
Giang Duy bấm chuông cửa đã lâu, mà vẫn không có người mở cửa, đang lúc y định về nhà cười cho Lí Hiên một phen, thì ra cửa vẫn mở.
“Lâm Cần.”
Giang Duy cảm thấy chính mình có điểm hoa mắt, trước mắt là vẻ mặt thất thểu, tiều tuy, chật vật, có thể là người mà y biết không, người mà có dã tâm sự nghiệp sực sôi, anh tuấn Lâm Cần?
Y trong tâm có sự cảm bất hảo.
Ở ngoài kia, là gặp chuyện gì vậy, khiến Lâm Cần có thể chật vật đến vậy mà trốn về nhà?
“Ân, Giang Duy, haha,” Lâm Cần khàn khàn cười, “Đã lâu không gặp.”
Lâm Cần kì thật đã về được mấy ngày, chính là chỉ ở trong phòng, không đi lại, bất động, cứng ngắc nằm trên giường.
Hắn biết rõ Giang Duy sớm hay muộn cũng sẽ tìm tới cửa, hơn một tháng không liên hệ với y, hắn khẳng định phát hiện chính mình mất tích, sau đó biết hắn bỏ việc, bất quá, Giang Duy sẽ không ngạc nhiên đi, dù sao, bọn họ cũng chẳng phải trẻ bảy tám tuổi nữa rồi, cho dù là đột nhiên bỏ việc, tự dưng mất tích, cũng không biểu hiện cái gì a.
Chính là, hắn đã trở về đây.
Hắn trở lại cái nơi mà hắn trước đây đã nói rất nhiều câu “Đáng ghét”, bôn ba bên ngoài bao lâu nay, rốt cục, hắn vẫn là trở lại nơi đây.
Nhưng mà, lại tựa như một kẻ bại trận, chán nản mà lết thân trở lại.
Không nói cùng cha mẹ, không nói gì với bạn bè, một người, một túi đồ, rạng sáng, lén lút trở về.
Lâm Cần cảm thấy chính mình rất đáng thương, lúc trước rời nhà đi, đã hùng hổ nói nhất định phải rời đi, vì sao lại phải tự giam cầm mình ở nơi bị động này?
“Con phải ra ngoài lập nghiệp, chưa thành đạt, chưa trở về!”
Thời điểm tuổi trẻ ngông cuồng vẫn còn, bản thân cũng chẳng thay đổi mấy, chẳng qua là đã thêm vài tuổi, trưởng thành, ổn trong, hiểu được đối nhân xử thể, xử lý mọi việc có đạo lý…
Nhưng hiện tại…
Xem ra, những thứ học được ở bên ngoài đều là sai lầm rồi.
Lâm Cần lúc này, rất không muốn bị nhìn thấy, nhất là Giang Duy.
Bây giờ, Giang Duy đã rất hạnh phúc.
Lâm Cần không biết chính mình ghen tị, hay là đố kỵ nữa.
Giang Duy trước đây, gọi điện cho hắn, chủ yếu là nói chuyện phiếm a, nói tới giao thông của Đông trấn, trật tư nơi đây, nói bắt được mấy tên cướp, lại bị lão Lí bắt viết vài bản kiểm điểm…
Chim bay trên trời, cá bơi dưới nước (chắc chỉ mấy chuyện lặt vặt), gì cũng chỉ là chuyện phiếm.
Lúc ấy Giang Duy kể ra, nghe có vẻ y đang vui vẻ lắm, nhưng hắn biết, y đang cô đơn.
Tự chọn cuộc sống cô đơn ở nơi ấy.
Dù cho mỗi ngày công tác bận rộn khiến y không có thời gian tự ngẫm xem chính mình cô đơn, nhưng y dù sao cũng một mình.
Một người thiếu vắng người thân, lại càng cần hơi ấm con người.
Khi đó hắn rất không an tâm Giang Duy, hắn sợ một ngày kia Giang Duy sẽ đột nhiên bạo phát, hồ đại học phóng đáng, tuy là trong chốc lát, nhưng cũng là Giang Duy, y chính là vẫn kiêu ngạo, không ai bì nổi, dâm loạn, nhưng vẫn là trôn dấu nơi tâm hồn sâu nhất.
Bởi y biết, cha mẹ y không muốn nhìn thấy y như vậy, Lí Tu sẽ không muốn nhìn một người bạn như vậy, mà khi đó mới sinh ra Giang Hoài, cũng không cần một người cha như vậy.
Sẽ bùng phát nữa sao?
Sớm muộn cũng vậy.
Hắn không phải người cười trên nỗi đâu kẻ khác, chỉ là đang chờ đợi sự tình phát triển.
Hắn vô pháp cấp thứ mà Giang Duy muốn, chỉ có thể lẳng lặng đứng xem.
Nhưng, khi nào thì chủ đề của bọn họ đã bớt nhàm chán? Trò chuyện không có nặng nề nữa?
“Lâm Tử, ta nói ngươi, Lí Hiên kia quả thực là một tên đầu gỗ, a, không, phải là đầu đá? Ân, đầu đá, nhất định là đầu đá, chẳng biết lãng mạn gì a…Này, bốn chữ1 kia không phải lập ra là để miêu tả hắn đấy chứ…Ta đối hắn thật hết chỗ nói rồi…TT”
“Hắn làm cái gì?”
“Ta cũng hắn vui vẻ nhiều năm vậy rồi…”
Hắn ngắt lời, “Nhiều năm như vậy? Nhiều năm a, các ngươi, bất quá cũng mới quan hệ không quá hai năm, nói giống lão phu, lão thê (vợ chồng lâu năm), Giang Duy, ngươi không thấy buồn nôn sao.”
“Cút, ngoan nghe ta nói đi.”
“Hảo hải, ngươi nói ngươi nói, ta chăm chú lắng nghe sao?”
“Ta cùng hắn lâu như vậy,” Y thay đổi cách nói, “Chưa từng ước hẹn, không cùng đi xem phim, hắn cũng không nói mấy lời đường mật này nọ a, ta thất bại rồi a, Lâm Tử…TT”
“… = = Giang Duy, ngươi có thấy ta đang đầy hắc tuyến không?”
“…”
“Ngươi cũng không phải nữ nhân, muốn lời đường mật để làm gì?”
“Ngươi chẳng nhẽ không biết ai cũng thích nghe mấy lời tán dương sao?”
“= = Còn ước hẹn nữa, người cũng hắn sống chung một nhà, ngủ chung một giường, mỗi này mở mắt chính là hắn, ta sợ ngươi nhìn nhiều thấy chán đấy…”
“…”
“Còn có a, xem phim? Ngươi quên hồi đại học, huynh đệ chúng ta mấy người cùng đi xem? Phim chưa chiếu, ngươi đã ngủ khò rồi? Ta xem a, không phải hắn không biết lãng mạn, là ngươi khiến hắn không lãng mạn nổi đấy.”
“… = =, Lâm Tử, ngươi vì sao lại đứng về phía hắn chứ? Ngươi là bạn ta hay là gian tế hắn phái tới đấy?”
“Hahaha…”
Mỗi lần đều đứng nhìn như vậy, bất chấp bọn họ ban đầu là đề tài gì, cuối cùng lại chuyển thành Lí Hiên, hôm nay bọn họ ăn gì, Lí Hiên ra sao…
Hắn biết, Giang Duy không phải cố ý khoe khoang y hạnh phúc, chỉ là muốn cho hắn biết, y không còn cô đơn, lẻ loi nữa thôi.
Nhưng Giang Duy tựa hồ đã quên, hắn, chính là vẫn còn đơn thân a.
Cái này, năm đó “Tam kiếm khách”, chỉ còn lại hắn là đơn thân.
Giang Duy có Lí Hiên, Lí Tu có Dương Đằng, còn hắn a?
Bị hung hăng đùa giỡn, bị tàn khốc lừa gạt, khiến cho cuối cùng đành từ chức, hồi hương, ngay cả cửa cũng không ra.
Ngươi kia cũng thật nhẫn tâm.
Lâm Cần hắn dù trên bàn đàm phán rất anh dũng, thiện chiến, nhưng tình cảm, lại không tốt.
Lấy vải thưa che mắt thánh, đủ rồi.
“Lâm Cần.”
Giang Duy lần thứ hai thét lên, cái người này như nào không mời y được ly trà đã thất thần rồi a.
“Ân, hahaha.”
“Cười? Ngươi còn có tinh thần cười?” Giang Duy khó tin nhìn hắn, Lâm Cần như này, y vẫn là lần đầu tiên thấy.
“Ngươi tốt nhất nên khai ra, ngươi bị làm sao, vì sao bỏ việc, vì sao lại trở về.”
Nói thế nào đây?
Lâm Cần ở trong lòng tự giễu, chẳng lẽ lại nói cho Giang Duy, hắn hâm mộ hạnh phúc của y, hắn bị hạnh phúc của y mê đảo đầu óc, cũng vọng tưởng chính mình sẽ có được tình cảm này, nghĩ rằng chính mình có thể nắm bắt được toàn cục, cuối cùng lại bị người kia lừa gạt sao?
Không.
Lâm Cần lắc đầu, suy yếu cười, tuy là hắn cố hết sức nhếch khóe môi, muốn cho người bạn tốt nhất của hắn yên tâm, chính là, vẫn không được.
Tâm, đã muốn đau nhức, không giả tạo nổi.
“Giang Duy, ta không muốn nói,” Lâm Cần nhìn về phía y, trong mắt là khẩn cầu, “Ta không muốn nói.” Ít nhất, là hiện tại.
Lúc này hắn, bất quá chỉ là một con dã thú bị thương, trở bỏ tự mình liếm vết thương, cái gì cũng không có lực làm.
Hắn không cần an ủi, không cần thông cảm, cho hắn một chút thời gian, hắn sẽ tự vực mình dậy.
Người kia, nếu y biết được, nhất định sẽ tìm tới đòi giải quyết cho hắn.
“…” Giang Duy nhìn hắn, lẳng lặng, y nghĩ y đã hiểu được Lâm Cần, bởi bọn họ là thanh mai trúc mã, là bạn học bốn năm đại học, bởi hắn là người duy nhất hiểu hết y, Lâm Cần biết tất cả về y, mà y cũng biết tất cả của Lâm Cần.
Nhưng, hiện tại, y hoài nghĩ, chính mình, có phải đã lãng quên điều gì không?
Là ngay từ đầu, y vẫn không nhìn thấu Lâm Cần, hay nói, Lâm Cần mấy năm nay ở bên ngoài đã thay đổi?
1: là bốn từ: “Bất giải phong tình”: không biết lãng mạn, tình tứ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...