Một ngày nào đó, Giang Duy tâm huyết dâng tràn, hỏi, “Chúng ta bao lâu rồi không có hẹn hò nhỉ?”
“Chúng ta đã từng hẹn hò qua sao…” Lí Hiên mím môi suy nghĩ, hình như chưa từng a? Nếu như cùng đi đón Giang Hoài cũng được tính là hẹn hò, thì xem ra là rất thường xuyên đấy. = =
Thật là một người nhạt nhẽo a…”Trên tivi nói không có sự thấu hiểu lẫn nhau chính là nguyên nhân hàng đầu dẫn đến li hôn đấy.”
“…Chúng ta cũng được xem như phu thê sao?” Bọn họ nói đúng hơn, phải là phu phu mới đúng đi?
“…” Nhịn, nhịn đi một chút để trời yên biển lặng… “Mình hẹn hò đi?” Gã này thật không thú vị gì hết…Y ngày xưa như nào lại nhìn trúng hắn chứ…
“Chúng ta chẳng phải vừa mới dùng hết ngày nghỉ rồi sao.” Hơn nữa là đã nghỉ cho liền một tháng…Bất quá, hiện tại hắn đã quên mất lúc đó nghỉ vì lí do gì rồi… = =
“…” Giang Duy bất mãn bĩu môi, trong bụng lại đang ngầm tính toán…Cảnh sát nếu như bỏ ca trực, liệu có bị trách mắng không a.
Lí Hiên kéo Giang Duy lại, vòng tay qua thắt lưng, chế trụ đôi môi đang kháng nghị của y.
Lại cảm thấy bất an sao?
Dứt ra khỏi nụ hôn, Giang Duy vẫn không cam chịu, quay lại đề tài mới nói, “Ta thấy, chúng ta cùng từ “lãng mạn” cách biệt quá.”
“Là sao?” Chậc, nhàn rỗi quá, nên trong đầu lại nghĩ lung tung rồi, y chẳng nhẽ không thấy hắn đang vội viết báo cáo sao? Vậy mà còn không biết xấu hộ tới quấy rối hắn… = =
“Ngươi xem, chúng ta còn chưa có chính thức hẹn hò a, mà đáng ra phải là một thế giới ngọt ngào chỉ có hai người, không có Giang Hoài đi bên, chúng ta đến cả xem phim cũng chưa đi qua nữa,…” Có cảm giác chẳng khác gì là bạn bè thường ngày.
Tuy là bọn họ so với bạn bè không giống nhau, nhưng nói tính yêu, bản chất cũng như nhau cả, đều có thể nhìn qua là biết, nhưng bọn họ thì sao a, nhìn chẳng ra cái gì hết cả.
Bạn bình thường, không phải cũng sẽ hẹn hò sao? Theo lời của Lí hiên, bọn họ chưa từng hẹn hò qua, thế thì sao tính là người yêu được!
“Ngươi muốn hẹn hò? Xem phim à?” Vừa làm xong hồ sơ bảo vệ, Lí Hiên tắt máy tính, nhìn thẳng y.
Nếu như y thích, thì hắn cũng nguyện ý.
Chỉ là hắn thấy tò mò, người lúc nào cũng cho hẹn hò chỉ tổ tốn thời gian như Giang Duy, như thế nào lại đột nhiên nghĩ ra ý định này.
Lại nói, bọn họ quen nhau hơn hai năm (không nên hỏi ta vì sao thời gian trôi nhanh vậy a…= =), ở chung với nhau gần một năm, nhưng vẫn chưa từng hẹn hò…
Ân, kể ra cũng không đúng, còn phải xem hẹn hò với mỗi người có khái niệm gì nữa, hắn cùng Giang Duy mỗi ngày ngẩng đầu không gặp, cúi đầu đã thấy, với hắn, coi như đấy là hẹn hò rồi a?
“Ừ…” Cũng không vấn đề gì… “Tổ bọn ta có nhóc Tiểu Hỏa Đàm đang yêu, ta mỗi ngày ngoại trừ làm việc ra, còn quan sát xem trai gái nhà người ta yêu nhau như thế nào…Đây không phải tham khảo sao…”
“…” Đúng là do nhàn rỗi quá đây mà… = = Thời gian đi làm, y làm được cái gì chứ? “Quan sát kết quả thấy sao?”
Giang Duy vẻ mặt không thể chịu đựng được, “Tiểu Hà a, buổi tối em phải tăng ca, cho nên không thể cùng anh đi tản bộ…Cái gì a? Mua cơm hộp, em với anh cùng nhau ăn? Tiểu Hà, anh thật tốt…Ân, em yêu anh nhất…Buổi tốt lạnh, anh phải mặc thêm áo a…” Y bắt chước giọng hai người đó đối thoại, nói xong còn nhịn không được làm bộ buồn nôn…”Không được, ta thực sự diễn không nổi nữa…”
“Ha ha ha,” Lí Hiên cười, cầm lấy cái chén uống một ngụm, “Tình yêu cuồng nhiệt chính là như thế a, xem nhiều có thấy quen không.” So với cái này, có nhiều chuyện buồn nôn hơn nữa, thế thì y làm sao chịu được?
“Quen sao được?” Giang Duy nói thầm, “Thời điểm chúng ta nói chuyện có buồn nôn vậy đâu?” Hồi tưởng lại lúc mới bắt đầu, cho tới khi xác định mối quan hệ, rồi sống chung, về phần hẹn hò gì đó, hoàn toàn không thế a.
“Đúng thế nhỉ.” Đừng nói hẹn hò, đến cả nói chuyện về tình hình hiện tại, bọn họ cũng rất ít khi nói… = = Đấu võ mồm, nói chuyện cười xem như là phương thức chung sống của bọn họ.
Giang Duy bĩu mỗi, “Là chúng ta sống bình thường hay là bọn hắn mới là đúng a?” Y vô pháp tưởng tượng ra, bộ dạng y cùng hắn quấn lấy nhau như thế…Chung quy có cảm giác là lạ…
“Chỉ là phương thức biểu đạt tình cảm thôi mà.” Có người thích nói khoác, khoe khoang tình cảm của chính mình, hận không thể thông báo cho cả thế giới này biết, có người lại thích âm thầm bày tỏ tình cảm của mình, thầm nghĩ sẽ cùng người kia yên bình mà sống trọn một đời.
Nếu vậy, bọn họ chắc thuộc nhóm thứ hai đi.
Thật ra, bọn họ đối với tương lại cũng không để ý quá nhiều, đơn giản là tính cách của cả hai là vậy.
“Tối nay, chúng ta đi xem phim đi.” Lí Hiên đứng bật dậy, vươn vai.
“Hả?”
“Ngươi muốn xem “Titanic” hay “Romeo và Juliet”?” Nếu hắn nhớ không nhầm, tối nay rạp chiếu phim trung tâm có chiếu mấy phim tình cảm ngoại quốc đi? Vừa khéo.
“Ngươi, ngươi nói gió muốn gió, hô mưa ra mưa (chắc kiểu thất thường) sao…” Y chẳng qua nói vậy thôi, không tính đi xem a.
Lí Hiên cười cười, nắm tay Giang Duy, “Đi thôi, đi thôi, dù sao cũng không bận gì.” Khó có cơ hộ y chủ động lên tiếng, phải đi xem chứ…
Kết quả là tối đó, Giang Lí hai ngươi cùng đi xem “Titanic”, Giang Duy xem được nửa liền ngủ gật, còn chảy nước miếng từng giọt rơi xuống áo Lí Hiên…
“Lãng mạn cái đấm!” Giang Duy sau vụ đó không giấu được biểu đạt của mình với từ “lãng mạn” đã có những lĩnh hội sâu sắc, “Tốn tiền tới rạp để ngủ, ta thà ở nhà xem phim cùng Lí Hiên còn hơn!”
Người ta thấy lãng mạn là một chuyện, đối với ta mà nói, chuyện lãng mạn nhất bất quá chỉ là khi tan tầm được cùng ngươi tản bộ về nhà thôi.
Hết chương 35
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...