CHƯƠNG 31.
Cuộc sống cứ từng ngày trôi qua như thế. Yên bình không gợn sóng. Tất cả mọi người đều tốt lắm, tốt lắm. Cha mẹ của La Tĩnh Hòa vẫn chưa hoàn toàn tha thứ cho anh, nhưng lúc này La Tĩnh Hòa lái xe về nhà tặng đồ, Kỳ Vân cũng đi theo. Lúc ra mở cửa chỉ có mình mẹ La, Kỳ Vân và La Tĩnh Hòa chuyển đồ vào nhà, không thấy được bố La. Mẹ La xoa mặt Kỳ Vân, thở dài.
Giữa trưa La Tĩnh Hòa cũng không ở lại ăn cơm. Anh biết Kỳ Vân muốn về nhà. Mẹ La đầy luyến tiếc mà tiễn hai người đi, quay đầu lại thoáng nhìn cửa phòng đóng chặt của bố La, lại thở dài.
Bố La không muốn nhìn thấy họ. Để đỡ phải phiền lòng.
“Con xem, cũng không ở nhà ăn bữa cơm nữa…”
La Tĩnh Hòa ôm mẹ La, cười nói: “Bố không muốn nhìn thấy con, xem chừng vừa nhìn thấy con là lại muốn tấu con, mắt không thấy tâm không phiền thì hơn.”
Kỳ Vân đứng cạnh mấp máy môi, nhưng không phát ra tiếng nào. Mẹ La nhìn cậu, than khẽ: “Bác với bố thằng bé cũng đã sáu bảy mươi tuổi rồi, không chừng ngày nào đó nhắm mắt lại là duỗi chân bước đi luôn. Chuyện của hai đứa chúng ta có quản cũng không lay chuyển được gì, mà cũng chẳng quản được nữa. Bây giờ, bác chỉ mong hai đứa sống cho tốt, ngàn vạn lần đừng làm khổ bản thân…”
La Tĩnh Hòa có phần sốt ruột: “Mẹ, mẹ nói lung tung gì thế?”
Mẹ La đỏ mắt, nói với La Tĩnh Hòa: “Bố con không phải là nổi giận với con đâu, ông ấy tự giận bản thân đấy. Trong khoảng thời gian này bố con khó chịu đến ăn không vô ngủ không được… Mà thôi, hai đứa đi nhanh đi, mẹ còn phải nấu cơm cho ông ấy nữa, đứng ở chỗ này người ta nhòm ngó không hay.”
La Tĩnh Hòa cười, kéo Kỳ Vân chào mẹ La rồi rời đi.
Lên xe, Kỳ Vân nói: “Anh ấy, đời trước nhất định là nợ em rất nhiều rất nhiều, không chừng là giết cả nhà em hay cướp vợ của em ấy.”
La Tĩnh Hòa giật giật khóe môi: “Sao lại nói vậy hở?”
Kỳ Vân bịt mũi cúi đầu cười: “… Nên đời này anh mới bị em hại đoạn tử tuyệt tôn.”
La Tĩnh Hòa bật cười khe khẽ. Chỉ cười qua gian mũi, phi thường gợi cảm.
“Nói lung tung. Hiện tại vợ chồng một nam một nữ chưa chắc đều có con. Em xem, thời nay gia đình không con nhiều như vậy, người độc thân nhiều như vậy, người không muốn có con nhiều như vậy, người thể trạng yếu không thể có con cũng nhiều như vậy. Chiếu theo cách nói của em, đều là do kiếp trước tạo nghiệp chướng nên kiếp này bị đòi nợ sao? Nếu vậy trị an “kiếp trước” thật sự là quá kém.”
Kỳ Vân cũng cười: “Ai nha, cũng đúng. Anh có cưới vợ cũng không chắc sẽ có con nhỉ.”
La Tĩnh Hòa nhướng mày: “Ý em là sao?”
Kỳ Vân hừ một tiếng.
La Tĩnh Hòa vờ tức giận nói: “Anh có được hay không em còn không biết sao? Tiểu vô lại.” (=))))
Trên đường về nhà hai người tiện đường mua lịch treo tường và lịch để bàn mới. Hiện tại người mua lịch treo tường cũng không nhiều lắm. Đồng hồ điện tử hay di động đều có, nhưng Kỳ Vân lại thích.
“Hồi trước ấy, em thích nhất là dùng lịch treo tường bao vở. Khi đó giấy của lịch treo tường chất lượng tốt nhất, mặt trái trắng tinh nhẵn bóng, hơn nữa còn rất bền, lấy làm giấy bao vở vừa sạch sẽ vừa gọn đẹp. Mỗi tháng qua đi sẽ xé xuống, quyển lịch liền mỏng đi một tờ, nhắc nhở con người thời gian trôi qua rất nhanh, cứ như mỗi ngày đều bị bản thân tự tay xé bỏ vậy.”
La Tĩnh Hòa theo bên cậu chọn lịch treo tường. Anh nhìn trúng một quyển lớn, cả quyển chỉ trắng đen hai màu, mỗi trang đều là thư pháp phi bạch (1) khí thế.
“Anh thích quyển này. Treo trong phòng làm việc rất hợp.”
Kỳ Vân cầm một quyển lịch để bàn cùng một quyển lịch treo tường hình phong cảnh: “Phòng ngủ treo hình phong cảnh đi. Đẹp thật ấy.”
Ngày mai là Tết Nguyên Đán. Người Trung Quốc không coi trọng Tết Nguyên Đán lắm, ngày lễ này không có sức ảnh hưởng như Tết âm lịch, nhưng dù sao cũng là ngày mở đầu của một năm, Kỳ Vân cảm thấy cũng nên chính thức chúc mừng một chút.
“Năm nay thành T có tết hoa đăng đấy.” La Tĩnh Hòa cười nói: “Năm trước tuyết dữ quá nên không hoàn thành được, năm nay nhất định phải làm thật linh đình.”
Kỳ Vân ngẩn ra: “Hình như em cũng có chút ấn tượng, bắt đầu tổ chức từ ba năm trước nhỉ, nói trắng ra chính là muốn khai phá tài nguyên du lịch đi.”
La Tĩnh Hòa tiếp lời: “Ừ. Thành T nguyên bản nổi tiếng lịch sử về đèn ***g mà, chuyên cung cấp đèn cho hoàng cung. Qua nhiều năm như thế mới được người ta nhớ đến, lấy ra làm mánh lới.”
“Khi nào thì Tết hoa đăng bắt đầu? Em muốn xem.”
La Tĩnh Hòa đáp: “Hôm nay mới nghe thư ký Trương nhắc tới, từ ba mươi tháng mười hai đến ngày ba tháng một. Tối nay mình tản bộ xem đi.”
Đêm đông luôn khác biệt. Không khí mát lành, hít vào phổi cứ se se lạnh.
Từ sân thượng trên núi, có thể nhìn ra xa toàn bộ cảnh đêm của thành phố. Một vùng đèn neon, nối liền với biển cả. Bầu khí quyển bị ô nhiễm khiến người ta rất khó nhìn thấy sao trời, thế nên, trên mặt đất phục chế một vùng trời sao.
Cảm giác vào đêm nhìn ra ngọn hải đăng nơi xa thật kỳ diệu. Màu đen là màu sắc vạn năng, bất luận là màu gì chỉ cần được màu đen làm nền lập tức sẽ trở nên sâu sắc trang nghiêm. Điều đó dễ dàng khiến người ta sinh ra lỗi giác bản thân đang trông xuống vũ trụ.
Vậy nên thực sự là rung động vô cùng, ngọn đèn càng rực rỡ càng rung động lòng người.
Đèn đóm hiện đại ngoại trừ đèn treo đèn bàn thực dụng ra kỳ thật đều không đủ để nhìn kỹ. Đặc biệt là đèn neon. Xa xa ngắm nhìn thiên hình vạn trạng biến hóa thất thường, lại gần một chút liền phát hiện từng đoạn cột đèn tiếp nối nhau, ngẫu nhiên còn có bóng đèn bị cháy do chập mạch. Một dải đường viền cắt thành từng đoạn từng đoạn, nhìn như một chuỗi đường ảo (2).
“Bình thường buổi tối vốn đã xa hoa trụy lạc rồi.” La Tĩnh Hòa sóng vai cùng Kỳ Vân, mặc chiếc áo gió thường ngày màu đen, hai tay đúi vào túi áo. “Nhưng không có được không khí như tối nay.” Kỳ Vân giấu tay vào áo, nghiêng đầu nhìn anh cười. Tối nay anh mang kính, viền mỏng vàng phản chiếu ánh sáng, hễ đèn xe chiếu vào là ánh sáng lại chảy qua. Thực ra Kỳ Vân rất thích nhìn anh mang kính, rất giống loại nhân vật phản diện có bề ngoài nhã nhặn nhưng thực chất suy đồi trong phim truyền hình. Lúc La Tĩnh Hòa không mang kính nhìn rất hiền lành, không hiểu sao lúc mang kính vào, ánh mắt qua lớp thủy tinh gãy nét, lại như lộ ra ánh nhìn xấu xa.
Hai bên ngã tư đường bày biện đủ loại đèn đóm, tủ kính cửa hàng đặc biệt rực sáng. Đủ loại hàng hóa, được ngọn đèn điểm tô đến đặc biệt tinh mỹ.
La Tĩnh Hòa và Kỳ Vân cứ thong thả dạo bước như thế. Trên đường rất đông người, qua lại không ngớt. La Tĩnh Hòa mỉm cười nhìn Kỳ Vân. Kỳ Vân mỉm cười nhìn La Tĩnh Hòa.
Lúc đi ngang qua tiệm bánh kem, Kỳ Vân bị mấy chiếc bánh ngọt đủ kiểu dáng trong tủ kính hấp dẫn. Cậu ghé vào trước tủ kính, nhìn đám bánh ngọt mềm dẻo màu vàng kim. Chúng đều được đặt trong một giỏ trúc nhỏ, bên cạnh đặt một tấm thẻ in chữ La Tinh kiểu vòng xoắn. Đó là tên của bánh ngọt. Kỳ Vân hì hì cười ngắm nhìn, màu vàng kim tạo cho người ta cảm giác sung túc và ấm áp. La Tĩnh Hòa cũng khom lưng chăm chú xem.
“Mua cái nào đây?” Kỳ Vân tỉ mỉ kể ra từng tên của bánh ngọt, tên tiếng Pháp, tên tiếng Ý, tên tiếng Tây Ban Nha. La Tĩnh Hòa đứng bên kiên nhẫn mà nhìn. Anh chỉ vào một chiếc bánh tròn nho nhỏ vừa giống bánh ngọt vừa giống hamburger cười nói: “Cái này, gọi là gì nhỉ? Hình như là “Benoit”, mình ăn thử cái này xem?”
Loại bánh nhỏ tròn này vỏ ngoài không nóng, bên trong lại là nhân chocolate nóng. Vừa cắn vào cả miệng liền vừa nóng vừa ngọt. La Tĩnh Hòa không thích ăn đồ ngọt lắm, chỉ cầm trong tay lật qua lật lại: “Cái này cũng giống bánh bao nhân đường thôi mà.” Kỳ Vân ăn đến mép dính đầy chocolate: “Ông già nhà quê.” Cậu đảo mắt xem thường.
Hai người ngồi trên chiếc ghế đá trắng bên đường.
Kỳ Vân đang say sưa ăn thì phát hiện một người con trai cao ráo ôm một bé trai đang ngồi ở ghế bên cạnh, sườn mặt đối diện với cậu. Bé trai thì ngược lại đối mặt với cậu, nho nhỏ lại tròn tròn, cặp mắt to đen láy, hễ chớp mắt là lại nhấp nháy, giống y một chú búp bê lớn. Hai bàn tay béo tròn nho nhỏ ôm một chiếc bánh ngọt mềm mại, đút cho người con trai kia. Người con trai kia cắn nhẹ một miếng, bé cưng gật gật đầu, bắt đầu say sưa ăn. Đôi má tròn trịa cứ động nhẹ, giống y một chú sóc con. Kỳ Vân ngắm mà thích vô cùng, bé cưng cũng phát hiện ra cậu, chớp mắt nhìn cậu. Kỳ Vân giơ giơ chiếc bánh trong tay, a ô cắn một miếng bự. Bé cưng cũng vô thức học theo cậu, mở to cái miệng nhỏ nhắn a ô một miếng rõ to… Kết quả lại bị nghẹn. Người con trai kia vội vàng vỗ lên lưng bé để miếng bánh ngọt kia trồi ra. La Tĩnh Hòa vươn tay gõ nhẹ lên đầu cậu, Kỳ Vân le lưỡi. Người con trai ôm bé cưng quay đầu sang, hóa ra lại là Mễ Hi Huy. Mặt nghiêm như khúc gỗ, không chút thay đổi nhìn sang bên này. Kỳ Vân sửng sốt bị anh dọa nhảy dựng, La Tĩnh Hòa cười cười với anh, Mễ Hi Huy lắc đầu, tỏ ý không sao. Có điều chẳng thấy bác sĩ Mạch đâu, không biết là ham vui chỗ nào rồi.
Kỳ Vân ăn luôn cả chiếc bánh trong tay La Tĩnh Hòa. Ăn xong thì lau miệng, chocolate cứ dính dính, không dễ lau lắm. La Tĩnh Hòa cười nói: “Tìm siêu thị hai bốn giờ mua bao khăn giấy là được mà.” Kỳ Vân thở phào một hơi: “No thật ấy. Bánh này nhìn không lớn, ăn vào lại no căng cả bụng.”
Không khí lạnh mang theo cả làn khói nhẹ. Nhả ra một hơi dài, cứ như đang hút thuốc vậy. Kỳ Vân mỉm cười nhìn La Tĩnh Hòa cầm khăn giấy chậm rãi lau tròng kính. Chu Duyến vẻ mặt đầy hâm mộ bám lấy cậu mà khen rằng La Tĩnh Hòa có thể đem mấy động tác bình thường tùy ý làm thành phong độ mười phần, đúng là có lý thật. Tối nay trời không quá lạnh, ngày mai thời tiết nhất định rất tốt. Nguyên Đán được nghỉ, sáng mai rời giường cậu sẽ cùng La Tĩnh Hòa nấu cơm, nếu buổi chiều đủ nắng thì cậu sẽ ôm Mèo Nhỏ nằm trên chân La Tĩnh Hòa sưởi nắng. Giữa cơn nửa tỉnh nửa mê, thoải mái mà nghỉ ngơi trong chốc lát. La Tĩnh Hòa ngồi xem báo ngay bên cậu, thỉnh thoảng sẽ lật trang, tiếng sột soạt vang lên. Hơi thở của anh, giọng nói của anh, đều nhắc cho Kỳ Vân rằng, anh ở bên cậu, vĩnh viễn.
————————————————————————————————————
(1) Phi bạch: Một loại thủ pháp đặc biệt trong thư pháp, giữa nét có những vết trắng
(2) Đường ảo: Đường vẽ bằng những điểm hoặc gạch ngắn ngắt quãng thường dùng trong hình học hoặc đánh dấu
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...