Bình Đạm Như Thủy

CHƯƠNG 10.

Mưa thu từng trận tiếp từng trận. Nói theo phương ngôn Bắc Kinh trước kia thì là “nhất trận thu vũ nhất trận hàn”, tháng mười một chưa đến đã bắt đầu khoác trang phục mùa đông.

Mưa thu dày đặc, nhưng sức ngấm chậm chừng. Từng tầng từng tầng như dệt chiếc lưới mỏng, khác với mưa hạ đến nhanh đi cũng nhanh, mưa thu cứ nhất định phải đem hơi lạnh thấm vào tận xương mới rời đi.

Ban ngày La Tĩnh Hòa có một buổi xã giao, là tiệc rượu của cao tầng công ty, khen ngợi những viên chức có thành tích nổi bật trong mấy tháng nay. Người đàn ông độc thân báu vật tuấn tú nhã nhặn như La TĨnh Hòa bất cứ lúc nào cũng là tiêu điểm, không biết bao nhiêu cô gái ngấm ngầm mở đường. La Tĩnh Hòa là một người giữ thân trong sạch, trước kia cũng từng có bạn gái, nghe nói còn đề cập đến việc kết hôn, nhưng cuối cùng lại hữu nghị chia tay. Ong bướm không tìm đến được anh, cũng không dừng chân bỏ cuộc. Tiệc rượu nhìn dáng vẻ Tây trang giày da nghiêm cẩn cấm dục của anh, đám bà tám đều ham đánh cược xem sau cùng ai là người có thể bắt được ông tổng này.

“Ngài ấy muốn làm quả trứng tròn thật tròn đấy mà.” Mấy phụ nữ lớn tuổi đã lập gia đình tụ lại trêu đùa, “Là quả trứng ruồi nhặng không bâu vào được”, một quả trứng rất tròn thì ruồi nhặng không cách nào đậu lên nổi. Thế nhưng nhìn thấy dáng vẻ thản nhiên kia của anh quả thực không hiểu sao cứ khiến người ta nghiến răng nghiến lợi, quả trứng rất tròn, không phải cũng là đồ khốn sao.

Khó khăn chịu đựng đến lúc kết thúc, La Tĩnh Hòa rời đi từ cửa sau. Nữ phó tổng bên cạnh anh hút thuốc còn dữ hơn đàn ông, xông khói anh đến khó lòng thở nổi, vừa ngượng ngùng ho khan vừa đi ra. Một khi giải thoát liền lập tức rời khỏi hội trường. Hơn nữa vẫn là bộ dạng nghiêm túc như lúc mới đến, nên không người nào dám can đảm tự chỉa súng vào người mà tìm tới anh.

Mưa vẫn chưa có ý định ngừng lại, nhiệt độ không khí thấp đến khiến người ta rùng mình. La Tĩnh Hòa chạy nhanh ra xe, một bên khởi động ô tô một bên suy nghĩ hôm nay nên ăn gì. Trời lạnh nên uống canh thịt cừu, hôm trước mẹ La gọi điện nhắc anh đầu đông nhất định phải uống canh thịt cừu, phải bỏ nhiều tiêu một chút. Siêu thị chưa đến giờ đóng cửa, chắc vẫn có thể đến kịp mua ít thịt cừu.

Chờ anh mua đủ nguyên liệu, trời đã nhá nhem tối. Đậu xe ở bãi thu phí cạnh khu dân cư, La Tĩnh Hòa che dù chạy về nhà. Thật sự là rất lạnh.

Ngoài hành lang tối om, mơ hồ một bóng người.

La Tĩnh Hòa chạy đến gần mới phát hiện, không ngờ lại là Kỳ Vân. Không che dù, mặc quần áo ở nhà, đứng thất thần trong mưa, toàn thân đều ướt đẫm. La Tĩnh Hòa hoảng sợ nắm lấy tay cậu, lạnh như băng, không biết đã đứng trong mưa bao lâu rồi.

“Kỳ Vân? Sao cậu lại đứng chỗ này?” La Tĩnh Hòa vừa vội vừa tức, kéo cậu cũng không đi. Kỳ Vân hốt hoảng lấy lại tinh thần: “Thanh, Thanh Hòa?”


La Tĩnh Hòa lấy chìa khóa kéo cậu lên lầu: “Về nhà trước đã, chờ về đến nhà rồi nói sau.”

Kỳ Vân yên lặng theo sau anh, toàn thân run rẩy.

Lên đến nhà La Tĩnh Hòa rồi, Kỳ Vân một thân nhỏ nước đứng nơi cửa. La Tĩnh Hòa lục ra một chiếc khăn lông trắng lau đầu cho cậu, vừa bảo cậu mau cởi quần áo ướt sũng ra, quấn khăn ngồi cạnh máy sưởi, vừa chạy vào phòng tắm mở nước nóng, nước đầy rồi thì nhét Kỳ Vân vào bồn. Kỳ Vân co người ngồi trong bồn nước nóng, thật lâu sau mới thả lỏng ra. La Tĩnh Hòa kiếm mấy viên aspirin và thuốc cảm ba số chín, chờ Kỳ Vân ra thì cho cậu uống.

Kỳ Vân tắm xong, lau khô người, mặc đồ ngủ của La Tĩnh Hòa vào, đắp chăn bông ngồi trên giường. La Tĩnh Hòa nhét cho cậu một ly thuốc cảm, hơi nước đưa tình lượn lờ trước khuôn mặt ửng đỏ của cậu.

“Bà nội của tôi qua đời rồi.”

Kỳ Vân thình lình nói.

La Tĩnh Hòa ngồi bên cậu, dùng khăn lau tóc cho cậu.

“Bà nội của tôi là một giáo sư rất có danh tiếng. Nhưng mà tôi không thích bà.” Kỳ Vân ngoan ngoãn lui vào trong chăn: “Lúc ba tôi lấy mẹ tôi bà rất không vui, bảo mẹ tôi không xứng với ba. Từ lúc tôi bắt đầu biết nhận thức ba mẹ tôi cãi nhau suốt, quăng vỡ đồ đạc, trong nhà không có lấy một ngày yên tĩnh. Nguyên nhân rất lớn bên trong là do bà nội tôi. Đến lúc tôi mười tuổi bọn họ rốt cuộc bắt đầu thương lượng ly hôn, lúc đó bọn họ ngược lại bình tĩnh hòa nhã hơn nhiều. Tính của cải, bất động sản, nhưng chẳng ai tính đến tôi cả. Sau khi bọn họ ly hôn tôi đến nhà bà nội sống nhờ, bà rất không thích tôi, cũng chẳng mấy khi để ý đến. Thật ra cũng chẳng khác biệt gì, dù cha mẹ tôi có không ly hôn, bọn họ cũng bỏ mặc tôi. Đôi khi người giúp việc của bà nấu cơm cho tôi, lúc có lúc không. Không có đồ ăn tôi liền bị đói. Ba tôi di dân ra nước ngoài, kết hôn với một người phụ nữ Anh Quốc. Mẹ tôi cũng lập gia đình lần nữa, đối xử với con gái kế tốt hơn với tôi nhiều. Có lúc tôi tự hỏi có phải cả thế giới đều là củ cải là cái hố cứ một mực đào thải tôi hay không. Chờ đến lúc tôi đậu đại học, ba mẹ mỗi người cho tôi một khoản tiền, rồi bốn năm tôi không hề trở về. Bọn họ đại khái cũng tính toán như vậy đấy. Sau lại tôi học lên nghiên cứu sinh, bà nội tôi lại cho một khoản tiền, hơn nữa nói cho tôi biết, đây là khoản tiền cuối cùng, nếu bà chết sẽ không để lại di sản cho tôi. Sáng hôm nay tôi tiếp một cuộc gọi, báo bà nôi đã qua đời. Mấy anh em họ của tôi thấy di sản không có phần tôi, sợ tôi quậy, chờ bà chết chia di sản xong rồi mới báo cho tôi biết… Sau đó thì sao? Tôi hiện tại đến mộ của bà nằm đâu cũng không biết…”

Kỳ Vân liên miên nói xong, càng nói thân thể càng run bần bật. La Tĩnh Hòa ôm cậu, đặt đầu cậu tựa lên vai mình. Đây là một tư thế vừa thoải mái vừa tạo cảm giác an toàn.

“Sau đó cậu đứng dưới lầu chờ tôi ư?” La Tĩnh Hòa nhẹ nhàng hỏi. Giọng anh vĩnh viễn có một loại ma lực, ma lực giúp người ta bình tĩnh trở lại.

“Ừm, tôi muốn chờ anh về. Nhưng chờ thế nào cũng không thấy anh trở về, vì thế tôi chỉ có thể tiếp tục chờ…”


Dỗ Kỳ Vân uống thuốc xong. Sau đó cơ thể lắc lư nhè nhẹ, mãi đến lúc Kỳ Vân cuối cùng cũng chìm sâu vào giấc ngủ. La Tĩnh Hòa nhìn khuôn mặt nhíu mày trong lúc ngủ của cậu, bất đắc dĩ mà thở dài.

Cậu khó chịu, liền cố tình khiến tôi cũng không dễ chịu ư. Dầm mưa là muốn cho ai đau lòng đây.

Hay là nên nói, kỳ thật là cậu muốn nghiệm chứng một chút, rằng vẫn còn người quan tâm đến cậu đúng không?

.

.

.

Kỳ Vân lần thứ hai qua đêm trong phòng ngủ của La Tĩnh Hòa. Giường của La Tĩnh Hòa là giường đôi, rất rộng. Sáng hôm sau, Kỳ Vân tỉnh lại trong lòng La Tĩnh Hòa.

Kỳ Vân mờ mịt mà nhìn quanh bốn phía, giường, cùng với La Tĩnh Hòa đang nằm bên phần giường còn lại.

Mặt chợt đỏ đến sắp bốc hơi.

La Tĩnh Hòa mở mắt, đưa tay sờ lên trán cậu: “Thật tốt quá, may là không bị sốt.”


Kỳ Vân hồi tưởng lại hành vi ngây thơ tối qua, càng ngượng ngùng hơn. La Tĩnh Hòa tính ngồi dậy, trong miệng ôi một tiếng. Cười khổ vung vung cánh tay: “Hôm qua cậu ngủ trong lòng tôi cả đêm, nên đến một cử động tôi cũng không dám, sợ đánh thức cậu, cả đêm đều giữ nguyên một tư thế – nửa người tôi tê rần cả rồi.”

Cả người Kỳ Vân đều đỏ đến sắp bốc hơi.

“Có điều cậu ngủ rất ngoan, không lộn xộn cũng không nói mớ. Chỉ là bám chặt tôi không buông.” La Tĩnh Hòa xấu xa bồi thêm một câu.

Kỳ Vân nắm lấy góc chăn, cuộn người bên trong.

“Được rồi, cậu ngủ tiếp thêm lát nữa đi. Hôm nay có tiết đúng không? Vậy xin phép đi. Không nên để cảm lạnh.”

Kỳ Vân nhỏ giọng ừ một tiếng.

Buổi chiều Kiện Lực Bảo gọi điện đến: “Cậu bị cảm hở? Hôm qua mắc mưa à?”

Kỳ Vân nửa tỉnh nửa mơ toàn thân vô lực mà rên rỉ một tiếng.

“Sáng nay bạn cậu đến đây, không ngờ lại là bạn của Lưu mập đấy, aii!”

“Hử?” Kỳ Vân kinh ngạc, không có nghe La Tịnh Hòa nói qua nha?

“Này này này bạn cậu họ La đúng không? Rất khiến kẻ khác ham muốn đấy! Rất khiến kẻ khác ngưỡng mộ đấy! Đây quả thực chính là mục tiêu của tôi a a a! Tri thức thành đạt!”

“Ừm…”

“Cậu quen được bạn phong độ gương mẫu như thế ở đâu vậy? Thấy sao cũng không cùng giai cấp với cậu mà?”


“Thế thì sao nào, tôi còn rất thân thiết với người ta đấy, cậu cứ ngồi đó mà ganh tị đi.”

“Bất công! Thật quá bất công!” Kiện Lực Bảo ở bên kia vừa kêu gào ầm ĩ, vừa hô to: “Miếng thịt kia đừng hòng ai cướp được!”

“… Cậu đang làm gì đấy?”

“Tôi đang ăn thịt nướng với lũ bạn.” Kiện Lực Bảo thực tùy ý mà nói: “Vốn tính kêu cả cậu kia, nhưng cậu lại không đến.”

Đứng ở góc độ nào đó mà nói, cuộc đời không ăn thì là vận động của Kiện Lực Bảo cũng khiến người ta rất ganh tị đấy.

“Ai ai ai, tôi ganh tị. Chúng ta huề nhau được chưa.”

“Hừ hừ hừ hừ hừ hừ hừ ~”

Tám đông tám tây với Kiện Lạc Bảo một hồi thì cúp máy. La Tĩnh Hòa bưng một chén canh vào: “Tôi vừa hỏi mẹ, bà nói chỉ cần không phát sốt thì vẫn uống canh thịt cừu được. Tôi để nguội nửa ngày rồi, cậu thử xem có nóng không.”

Kỳ Vân dùng thìa uống một ngụm, thơm cay ngon miệng, ngọt nhưng không ngấy. La Tĩnh Hòa cứ bưng như thế, Kỳ Vân thì uống chén canh trên tay anh.

“Về sau không được hành hạ bản thân thế nữa.”

La Tĩnh Hòa vò tóc Kỳ Vân: “Cuối cùng cũng biết rồi chứ? Vẫn có người quan tâm đến cậu mà.”

Kỳ Vân lui trong chăn, mặt đỏ lên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui