Bạn cùng bàn của bạn nam
ngồi trước mặt tôi ghét tôi cực kỳ, cái này tôi biết, nhưng điều tôi
không biết là lý do của sự ghét ấy. Tôi có đắc tội gì cậu ta đâu, tôi
xác định!
Tôi cũng thấy ghét cậu ta, bởi vì tôi biết cậu ta ghét tôi. Tôi
cảm thấy đây không phải chuyện trẻ con hờn mát, người ta đã không ưa, hà cớ gì tôi phải đem tấm thịnh tình của mình ra để người ta ngược đãi
chứ[1].
Về việc tại sao cậu ta ghét tôi, tôi chẳng muốn biết, với những
người tôi không quan tâm, lòng hiếu kỳ của tôi trước giờ cũng có hạn.
Chị Anh – bạn cùng bàn của tôi nhìn ra hai đứa tôi không thuận mắt lẫn
nhau, hỏi: “Cậu đắc tội Phùng Giai Trình hay cậu ta đắc tội với cậu
thế?”
“Ai biết cậu ta nổi cơn điên gì? Dù sao mình cũng chẳng đắc tội
cậu ta, có điều cậu ta bày vẻ mặt thối hoắc về phía mình, không lẽ mình
còn phải tươi cười chào đón à?” Tôi có chút bực bội nói.
“Lần trước vừa vào lớp mình nghe cậu ta và Lục Uy Khôn nói cái
gì mà ‘mình ghét cậu ta lắm!’ sau đó cậu ta nhìn thấy mình liền không
nói nữa, không biết có phải đang nói cậu không.” Lục Uy Khôn là bạn nam
ngồi phía trước tôi, bạn cùng bàn với người kia.
“Cậu ta ghét mình cũng chắc gì mình đã thích cậu ta, con trai
nói xấu sau lưng con gái, mình mới thấy ghét cậu ta nhất đấy.” Tôi khịt
mũi khinh bỉ.
Sau đó tình tiết máu chó xuất hiện: không biết Phùng Giai Trình
thình lình bước vào lớp từ lúc nào, có điều theo tôi thấy nhiều nhất cậu ta chỉ nghe được câu cuối cùng của tôi mà thôi.
Tôi không quan tâm, còn liếc cậu ta một cái. Chỉ thấy cậu ta
trực tiếp bơ tôi, lướt qua bọn tôi, đi thẳng về chỗ của mình, ngồi xuống không thèm quay đầu lại.
“Đồ nhỏ nhen!” Tôi nói thầm, ngoại trừ chính mình không còn ai nghe thấy nữa.
Chị Anh nhìn hai người chúng tôi, bó tay chấm com thở dài một cái.
Vào giờ tự học buổi tối, Phùng Giai Trình chợt quay đầu lại hỏi
tôi: “Sao ký túc xá các cậu có nhiều bạn bị cảm quá vậy?”
Tôi quét mắt qua chỗ ngồi trống không trước mặt cậu ta, vị trí
đó của chị đại trưởng ký túc xá chúng tôi. Ai ya, túy ông chi ý bất tại
tửu[2]! Nhưng đáng tiếc cậu hỏi sai người rồi. Cậu không cho tôi sắc mặt tốt lành, tại sao tôi phải thành thật trả lời cậu?
“Ai mà biết? Tôi còn muốn hỏi sao cậu vẫn chưa mắc bệnh nữa đấy?” Đúng thế, tôi thừa nhận, tôi là đang gây hấn.
Con cừu non, muốn thăm dò xem lúc nãy trước giờ tự học có phải
nói về cậu hay không chứ gì? Không sai! Đúng chính xác chị đây nói cậu
đấy! Muốn tán trưởng ký túc xá của tôi? Nói cho cậu biết, không có cửa,
cửa sổ cũng không có đâu! Ha, tự rước nhục vào người!
“Người ta gọi cậu là ‘Ngư’, từ trước đến nay cậu không thấy mình ‘ngơ’[3] hả?” Cậu ta cũng không cho tôi sắc mặt dễ coi, lập tức khiêu
khích lại.
“Cậu! đi! chết! đi!” Tôi nghiến răng nghiến lợi nói. Lười đôi co với cậu ta, cần gì phải tiếp tục cãi nhau, dù sao tôi cũng có muốn thả
thính trưởng ký túc xá của cậu ta đâu.
Lát sau lúc vô tình ngoảnh lại, tôi liền nhìn thấy chỗ ngồi thứ
hai bàn thứ ba từ cuối lớp tính lên có người đang thu dọn đồ đạc, nhưng
lại không phải người xuất hiện trong cuộc tám chuyện đêm khuya của chúng tôi tối qua.
“Nghe nói gì chưa? Sáng hôm qua La Trạc Kiệt bị xe tông.” Ngồi
sau lưng tôi là Đàm Kiện, cũng là người hai lần nói lảm nhảm chọc tôi
nổi giận ấy, cậu ấy lại lần nữa thể hiện trình độ tám chuyện siêu cấp
của mình.
Không phải chứ? Tôi hơi lo lắng, nói thế nào cũng là bạn bè một
lớp, với lại cũng xem như người ta từng giúp đỡ tôi một lần.
“Ồ, thật hả?” Rõ ràng, anh Phát ngồi cùng bàn với cậu ấy không
tỏ ra hợp tác cho lắm, nhưng có vẻ việc này không ảnh hưởng đến tinh
thần nhiều chuyện của Đàm Kiện.
“Anh Kiệt không đơn giản chút nào đâu, cậu ấy cưỡi xe đạp trành
dũng cảm đâm vào xe bus du lịch hai tầng của người ta đấy!” Giọng điệu
sùng bái của Đàm Kiện làm tôi đứng hình.
Anh Kiện này, mình nghĩ cậu nên sắp xếp lại mối quan hệ giữa
thành phần chủ động và bị động trong câu, trên đời này có người dùng xe
đạp cố ý tông vào một chiếc xe lớn? Trừ khi người đó muốn tự sát.
Có điều đã là câu nói nửa đùa nửa thật bật ra khỏi miệng thế
này, có lẽ sự tình cũng không quá nghiêm trọng. Suy cho cùng dựa vào
tiếp xúc thường ngày, bạn học Đàm Kiện tuy thích chém gió, nhưng cũng
rất biết chừng mực, việc gì không thể đem ra đùa hẳn cậu ấy phải biết
chứ.
“Nghe nói anh Kiệt chỉ bị gãy một chân thôi, nghỉ ngơi vài ba
tháng là khỏe re như bò kéo xe.” Không ngoài dự đoán, Đàm Kiện lại nói
tiếp.
“Nghe đâu ba cậu ấy muốn cậu ấy nghỉ học một năm, cậu ấy nói
không cần, khỏe lại tiếp tục đến lớp là được rồi. Không hổ là anh Kiệt,
đợi cậu ấy đi học lại cũng gần đến kỳ thi cuối kỳ rồi còn gì, đúng là kẻ mạnh có khác.” Đàm Kiện hơi bị cảm thán lên tiếng.
Anh Kiện à, mình cảm thấy cậu càng là kẻ mạnh hơn ấy, sao bố con người ta nói chuyện cậu cũng có cách biết được thế? Không lẽ tôi do tôi lạc hậu quá rồi sao? Không lẽ lớp Thực nghiệm 1 này thực ra chính là cơ quan tình báo quốc gia trong truyền thuyết? Làm thế nào mà ai ai trong
lớp cũng siêu đẳng quá vậy?
Nhưng may mà tai nạn không quá nghiêm trọng. Thế là tôi cố gắng
mường tượng dáng vẻ người nào đó (tôi thừa nhận, ghi nhớ vẻ ngoài của
người khác là gót chân Asin của tôi), trong trí nhớ của tôi hình như da
mặt La Trạc Kiệt rất mềm mại, thật muốn chọc cho một cái quá đi!
Sau đó ánh mắt tôi vô tình lướt qua gương mặt đầy mụn của Phùng
Giai Trình không biết đã quay người lại từ lúc nào, lại nhìn xuống tay
mình, sa mạc lời!
Tôi nguyền rủa cậu, Phùng Giai Trình!
…….
“Các bạn cán sự bộ
môn trong ngày hôm nay xác nhận danh sách đặt mua sách bài tập, sau đó
cùng báo lên một lượt, thu tiền xong là có thể ra hiệu sách lấy sách
về.” Vào giờ ra chơi lớp trưởng nói với chúng tôi.
Tôi, vô cùng bất hạnh, bởi vì thành tích lúc nhập trường nên bị
chọn làm cán sự môn Lịch sử. Vì sao lúc bầu lại cán bộ lớp không ai thèm kéo tôi xuống chứ? Vì sao??? Lẽ nào chìm nghỉm không ai biết tới cũng
là phạm tội à?
Cho nên tôi chỉ có thể bất lực bám theo sau lớp trưởng, sau đó
lớn tiếng thông báo: “Bạn học nào không đặt mua bài tập Lịch sử mời giơ
tay lên!”
“Rất tốt, không có bạn nào không mua cả.” Tôi đảo mắt một vòng
nhìn quần chúng bên dưới, không thấy cánh tay nào giơ lên, vì vậy tôi
quay sang nói với lớp trưởng: “Lớp trưởng, đặt toàn bộ.” Thực lòng mà
nói, đứng trên bục giảng nhìn xuống cả lớp, cả lớp hơi bị mê ly.
Rất hiển nhiên, cái tên La Trạc Kiệt kia đã bị tôi quẳng ra sau
đầu. Đến lúc thu tiền, tôi mới phát hiện ra sự tồn tại của vấn đề này.
Sau đó tôi thầm nghĩ trong lòng: không phải người ta đã nói sẽ
trở lại hay sao? Đợi cậu ấy đi học lại không có sách bài tập tìm đến tôi tính sổ, tôi biết phải làm sao? Với lại chỉ có đặt cả lớp với số lượng
nhiều mới được giảm giá. Mà đắt rẻ chỉ là chuyện nhỏ thôi, sợ là đến lúc ấy người ta không bán cho một mình cậu ấy.
Được rồi, chút tiền còm, cứ để tôi trả trước giúp cậu ấy. Đây là quyết định cuối cùng của tôi. Đến lúc nộp tiền, tôi mới nghĩ ra việc
hỏi thăm tình hình bên phía bạn nữ còn lại cùng nhận chức cán sự bộ môn
của lớp, cậu ấy hỏi ngược lại tôi: “Sao phải đặt mua giúp cậu ấy?” Nghe
xong tôi hoàn toàn câm nín, sao mọi người chẳng có chút tình thương mến
thương nào hết vậy?
Không lẽ bởi vì nhân phẩm của bạn học La Trạc Kiệt này tệ quá
hay sao? Nhưng không phải mọi người đều nói con người cậu ấy rất tốt à?
Mặc dù tôi cũng cảm thấy một người có tốt hay không cùng với nhân phẩm
tốt hay không thực ra không hề có mối quan hệ tất yếu.
Mãi đến sau này tôi mới biết, tôi hiểu lầm tấm lòng lương thiện
của cán sự môn Chính trị rồi. Bạn học La Trạc Kiệt về cơ bản chính là
quái vật, hehe, nói trắng ra là tôi ghen tỵ với người ta chết đi được.
Nghe đồn sách bài tập của cậu ấy cho dù mua trước giờ cũng chưa từng
làm, trong giờ học trước giờ chưa từng nghe giảng, giáo viên trước giờ
chưa từng mắng, thành tích thi trước giờ chưa từng kém. Đây chính là
khoảng cách giữa thiên tài và kẻ bỏ đi.
Người ta sinh ra đã là ‘trâu bò’ rồi, bạn nghiến răng cũng chẳng làm được gì. Không đặt mua sách giúp cậu ấy, là vì tốt cho chúng tôi,
miễn cho trong giờ kiểm tra bài tập, giáo viên cười tươi như nắng hạ khi nhìn vào quyển sách trống không của cậu ấy, sau đó lại hung ác nhìn
chằm chằm vào sách bài tập vẫn chưa làm xong của bạn. Tâm lý làm sao mà
cân bằng được! Lẽ ra phải quán triệt để toàn bộ các cán sự bộ môn cùng
ăn ý không đặt sách giúp cậu ấy chứ! Xem ra mạng lưới tình báo của tôi
quả nhiên quá đỗi lạc hậu, cứ tiếp tục thế này sao mà ổn đây. Tôi phải
nghĩ cách học theo gương tốt của mọi người mới được.
“Cậu lại lên cơn thần kinh gì thế hả?” Phùng Giai Trình đúng lúc nhìn thấy tôi nổi cơn dại, gương mặt tràn đầy một vẻ khinh bỉ.
“Nhìn gì mà nhìn? Cắn cậu bây giờ!” Tôi hung hăng trừng mắt.
Phùng Giai Trình nhớ kỹ cho tôi, sẽ có một ngày, bổn tiểu thư
đây nở mày nở mặt hơn cậu, đến lúc đó cậu chờ mà xem tôi đem vẻ mặt
khinh bỉ này trả lại cho cậu gấp đôi! Trả gấp đôi thế nào hả? Tất nhiên
là nhìn cậu ta một cách khinh bỉ hai lần rồi.
[1]: Bản gốc là “热脸去贴人家的冷屁股 - đem mặt nóng dán vào mông lạnh”.
[2]: Đây là một câu trong bài thơ Túy Ông đình ký của nhà thơ Âu Dương Tu (1007 - 1072) có nghĩa: ý tứ không ở trong lời; lời nói có
dụng ý khác.
[3]: bản gốc là ‘淤’, trong tiếng Quảng Đông từ này mang nghĩa
tiêu cực, có ý xấu, phát âm giống với từ ‘鱼’- Ngư biệt danh của nữ
chính.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...