Đàm Tuyền tuyệt đối không thể ngờ rằng những việc phát sinh trong phòng họp đều được truyền lên BBS không thiếu một chữ nào. Ý nghĩ đầu tiên của
anh ta là Phương Bình An cố tình hãm hại anh ta, nhưng nhìn thời gian
đăng bài thì Phương Bình An hoàn toàn không thể làm được, gần như là
tường thuật trực tiếp tại hiện trường, những gì bọn họ nói trong phòng
hội nghị đều được đăng trên BBS chỉ trong vòng 1-2 phút sau.
Lúc ấy di động của Bình An để trên mặt bàn, cô ta hoàn toàn không có khả năng truyền tin tức đi, nhất định là do hai cấp dưới của cô ta, nhất
định chính họ truyền nội dung hội nghị lên.
Tuy rằng hoài nghi các cô nhưng anh ta cũng không có chứng cớ, mà cho dù là có chứng cớ thì anh ta có thể làm được cái gì đây? Lần này anh ta
thật sự bị Phương Bình An gài bẫy hãm hại.
Thật ra thì không chỉ Đàm Tuyền hoài nghi Lâm Tĩnh và Diệp Hiểu Vân mà
ngay cả bên Kỷ Túy Ý cũng cảm thấy chuyện này vô cùng có khả năng là do
chính các cô làm.
Tối hôm đó lúc cùng ăn cơm bên ngoài, Kỷ Túy Ý nhỏ giọng hỏi các cô,
“Hai học muội, nói thật cho chị nghe, bài viết trên BBS là do hai em
truyền phải không?”
Lâm Tĩnh và Diệp Hiểu Vân cười khổ lắc đầu, “Học tỷ, chúng em không biết thật mà.”
“Không phải các em thì còn ai vào đây? Hội Sinh viên có ai anh hùng hảo
hán thấy việc nghĩa liền không chùn tay đến bực này à?” Tống Tiếu Tiếu
nho nhã hếch cằm hỏi.
Việc buộc Đàm Tuyền công khai nói xin lỗi trong phòng họp chẳng qua chỉ
là đàn áp khí thế của anh ta, nhưng khi bài viết xuất hiện trên BBS thì
đồng nghĩa với việc đánh anh ta hai bạt tai ngay trước mặt sinh viên
toàn trường, hơn nữa lại vừa vang vừa nặng, hình tượng anh ta lúc này
xuống dốc không phanh.
“Bất kể là ai, Đàm Tuyền còn rất ít cơ hội để liên tục giữ chức rồi.”
Hội Sinh viên trường họ mỗi năm bầu cử một lần, trước nay chưa từng có
Hội trưởng Hội Sinh viên nào bị kéo xuống ngựa trước khi tốt nghiệp cả,
nói không chừng Đàm Tuyền muốn phá vỡ kỷ lục này để làm một Hội trưởng
duy nhất chỉ mới làm một năm đã bị thay.
Bình An mỉm cười nghe bọn họ nói qua nói lại, cô chỉ im lặng ăn cơm.
Bạch Hàm cười hắc hắc nói, “Tuyệt nhất là sau này học tỷ buộc Đàm Tuyền
phải tự động từ bỏ việc kiêm nhiệm Tổ trưởng Tổ ngoại giao, rồi học tỷ
giữ anh ta lại để cho anh ta làm Tổ trưởng tạm thời, đó mới là nhục nhã
anh ta thêm lần nữa.”
“Bình An vẫn đáp ứng giúp Hội Sinh viên xin tài trợ kìa. Theo tớ ấy hả,
nên ném hoàn toàn trách nhiệm cho Đàm Tuyền, để cho anh ta cuối cùng
phải mất thể diện trước mặt thầy trò toàn trường.” Vi Úy Úy cầm cánh gà
gặm, miệng toàn dầu.
“Làm việc nên có chừng có mực, đối phó thứ người cặn bã như anh ta hôm
nay chỉ là khởi điểm để cho hả giận thôi.” Bình An lắc đầu, uống một hớp canh, học cách nói nho nhã của Tống Tiếu Tiếu.
Ánh mắt Kỷ Túy Ý hơi rạng lên, nhìn thẳng vào Bình An, “Không đúng, rất không đúng.”
Bình An nhíu mày nhìn cô, “Không đúng cái gì?”
“Người đăng bài viết lần này và người lần trước công kích đám fans của
Đàm Tuyền là cùng một hội, chính là đồng đảng của Khâu Thiếu Triết kia,
chuyện này có liên quan với cậu đúng không?” Kỷ Túy Ý nhỏ giọng hỏi,
giọng vô cùng chắc chắn.
Bình An mở to một đôi mắt trong suốt sáng ngời, vẻ mặt vô cùng vô tội,
“Sao lại liên quan tới tớ? Tớ là bé con thuần khiết thiện lương cỡ nào
không thấy à.”
“Không đoán, khẳng định chính là Bình An.” Kỷ Túy Ý chỉ vào Bình An, nói như đinh đóng cột.
“Tớ cũng khẳng định chính là cô nhỏ này.” Tống Tiếu Tiếu vỗ vỗ đầu Bình
An, “Nhìn thì thuần khiết thiện lương, nhưng thật ra thì một bụng đầy ý
nghĩ xấu.”
“Các cậu không thể chụp mũ như vậy được, tớ đã có nói gì đâu.” Bình An uất ức cong môi, cô thật sự không hề làm cái gì hết mà.
Kỷ Túy Ý gắp cho cô một cái chân gà cô thích ăn nhất, “Nói đi, tóm lại là chuyện gì xảy ra?”
Bình An cầm chiếc đũa chọc chọc vào cái chân gà trong chén mấy cái, khẽ
mỉm cười, “Đàm Tuyền là người hà khắc, không phải chỉ có tớ ghét anh ta
mà không chừng còn có người khác nữa, thật sự không liên quan tới tớ.”
Cô chỉ gọi một cú điện thoại cho Khâu Thiếu Triết, nói Đàm Tuyền đi khắp nơi mà không kéo được tiền tài trợ, giờ rốt cuộc mới nhớ tới cô, tin
rằng nội dung hội nghị sẽ rất đặc sắc, nhất định là rất nhiều bạn học
muốn biết rõ.
Chỉ đơn giản như vậy mà thôi, cô cũng chưa hề xúi Khâu Thiếu Triết
truyền nội dung hội nghị lên BBS à nha, cô càng không biết hóa ra trong
Hội Sinh viên cũng có anh em của Khâu Thiếu Triết, việc này hoàn toàn là ngoài ý muốn nhé, chẳng qua là cô chó ngáp phải ruồi ấy mà.
“Thật sự không liên quan đến cậu à?” Kỷ Túy Ý nghi ngờ nhìn Bình An, sao cô cứ có cảm giác là chuyện như vậy thoát không được quan hệ với Bình
An nhỉ? Nhưng nghĩ kỹ lại cũng cảm thấy Bình An tâm tư đơn thuần, không
thể nào biết sử dụng ám chiêu như vậy.
Quả thực, trong nhận thức của các cô, mặc dù Bình An xuất thân từ nhà
giàu nhưng lại là một cô gái vô cùng đơn thuần thiện lương. Tuy rằng cảm giác gần đây cô có chút thay đổi, nhưng mỗi lần nhìn thấy nụ cười tươi
sáng ngây thơ của cô thì lại cảm thấy thật ra cô chẳng thay đổi gì. Cô
vẫn là Bình An của bọn họ, cho dù thỉnh thoảng cũng bắt được một tia đau thương không lý giải được trong mắt của cô, nhưng chắc đó chỉ là ảo
giác của các cô mà thôi.
“Thật.” Bình An khép hờ mắt, giấu đi vẻ thê lương trong đáy mắt không
phù hợp với độ tuổi của cô. Khi cô biết bắt đầu lợi dụng người khác để
đạt tới mục đích của mình, hiểu được có một số thủ đoạn cho dù hèn hạ
nhưng lắm khi không thể không làm, cô đã không còn là Phương Bình An lúc trước.
Nhưng như thế thì sao chứ? Từ giây phút cô được giải thoát khỏi cái bệnh viện tâm thần kia, cô cũng đã không còn là chính mình.
Chẳng qua, khi đối mặt với các bạn bè đã cùng cô trải qua một đoạn thời
gian thanh xuân tốt đẹp, cô không muốn để cho họ cảm thấy cô thay đổi
nên đã tận lực giữ nụ cười vẫn rực rỡ tinh khiết như cũ, nếu như cô hơi
lộ ra chút xíu bi thương, họ nhất định sẽ phát giác được. Đến lúc đó,
đối mặt với sự quan tâm của bạn bè, cô rất khó bảo đảm là sẽ khống chế
được mình để không kể ra tất cả mọi điều.
Có nỗi đau chỉ có thể lắng đọng trong lòng mình mà không thể nói ra được.
“Tớ thấy nick người đăng bài nhìn quen mắt lắm, giống như cũng xuất hiện đồng thời với lúc nhóm Khâu Thiếu Triết xuất hiện lần trước, có khi
chính Khâu Thiếu Triết ra tay không chừng. Nhưng Khâu Thiếu Triết vừa
mới chuyển trường mà, sao lại có nhiều tai mắt vậy? Ngay cả trong Hội
Sinh viên mà cũng có chân rết.” Kỷ Túy Ý nghiền ngẫm.
Tống Tiếu Tiếu nói, “Hơi đâu quan tâm ai đăng tin làm khỉ gió gì, dù sao chúng ta cũng đâu có thua thiệt.”
“Tiếu Tiếu nói đúng, chúng ta chỉ cần biết kết quả tốt là được rồi, quá
trình như thế nào ấy hả, who¬ care?” Vi Úy Úy cầm ly trà, “Cạn chén vì
Bình An của chúng ta trút được cục tức đi.”
“Dzô.”
“Đúng rồi, học tỷ, chị muốn đi công ty nào xin tài trợ chính vậy? Có
phải đến lúc đó sẽ cùng đi với Đàm Tuyền không?” Lâm Tĩnh có vẻ không
thích nhắc tới Đàm Tuyền chút nào.
Bình An uống một ngụm trà, hơi châm biếm, “Nếu anh ta còn ngại chưa đủ mất mặt, chị cũng không ngại đi cùng anh ta.”
“Trong lòng học tỷ chắc đã có chủ ý muốn đi công ty nào xin tài trợ rồi hả?” Diệp Hiểu Vân hỏi.
“Mấy ngày nữa các cậu sẽ biết.” Bình An cười thần bí, cô đã sớm dự liệu
được việc Đàm Tuyền không xin được tài trợ, khí thế ép người của cô hôm
nay chẳng qua là muốn cho anh ta sau này không còn lập trường để mở
miệng ngăn cản chuyện cô muốn làm mà thôi.
Sau khi cơm nước xong, các cô liền tiến quân tới KTV ở tòa nhà gần đó.
Vừa đi đến cửa, điện thoại di động của Bình An vang lên, cô phất tay ra
hiệu cho các bạn đi vào tìm chỗ ngồi trước, sau đó ra góc an tĩnh bên
cạnh nghe điện thoại.
“Bình An...” Thanh âm dịu dàng và hơi thở tràn đầy ánh mặt trời ấm áp của Ôn Triệu Dung truyền xuyên qua làn sóng điện.
Cô đang muốn gọi điện thoại cho Ôn Triệu Dung, không ngờ anh lại gọi tới trước. Kể từ học kỳ trước đến giờ cô chưa gặp lại Ôn Triệu Dung, chỉ
biết thông tin là vẫn chưa tìm được đại thiếu gia của Ôn gia, Ôn Chủ
Tịch tức giận đến nỗi bệnh nặng, hiện giờ tất cả trọng trách của Ôn gia
đều đặt trên vai Ôn Triệu Dung.
“Ôn học trưởng, dạo này khỏe không?” Giọng Bình An mang theo mừng rỡ.
“Ừm, còn sống.” Ôn Triệu Dung cười trả lời, “Em thì sao? Bình An, thời gian này ở trường thế nào?”
“Đương nhiên là như cá gặp nước, vô cùng thảnh thơi.” Bình An đùa bỡn trả lời.
Ôn Triệu Dung cười khe khẽ, tia uất ức buồn phiền trong giọng nói cũng
theo tiếng cười mà tan đi, “Mặc dù anh không có mặt ở trường nhưng không có nghĩa là anh mù tịt không biết chuyện gì xảy ra đâu nhé. Nhóc con
kia, trước đây em không giống như vậy.”
Bình An đưa ánh mắt trầm tĩnh nhìn qua khung cửa kính ra cảnh trời đêm
đen như vẩy mực bên ngoài, thanh âm xa xôi mà trầm thấp, “Học trưởng,
người nào mà chẳng thay đổi? Không phải anh đã từng nói, người được sinh trưởng trong những gia đình như chúng ta không thể nào có một cuộc sống theo ý mình như người bình thường, không thể nào ngây thơ đơn thuần cả
đời. Chúng ta cần phải trưởng thành sớm hơn nhiều so với những người
khác. Bây giờ thật ra em cũng chỉ mới vừa học được bài học để lớn lên mà thôi.”
Đầu điện thoại bên kia rơi vào một mảnh trầm mặc, thật lâu sau, Ôn Triệu Dung mới nhẹ nhàng hỏi, “Bình An, có phải đã phát sinh chuyện gì phải
không?”
“Làm gì có, tại em chỉ đột nhiên cảm thấy mình không còn nhỏ nữa ấy mà.” Trong chớp mắt, ngữ điệu của Bình An lại trở nên vui tươi, cười khanh
khách.
Ôn Triệu Dung bất đắc dĩ thở dài một tiếng, bởi vì chuyện trong nhà mà
anh cũng dần dần thu lại cá tính bốc đồng của mình, gặp chuyện không may cũng đã làm anh thay đổi, trở nên khéo đưa đẩy và chững chạc hẳn lên,
không còn vẻ thoải mái tự tại giống như trước kia, “Bình An, em cứ là
chính mình thì tốt rồi, anh… thật ra rất muốn...” Bảo vệ em cả đời.
Câu nói kế tiếp anh không nói nên lời. Lúc đó thấy cô rơi lệ trước mặt
anh, anh thật sự nghĩ phải bảo vệ cô cả đời, để cho cô vĩnh viễn không
buồn không lo, nhưng anh bây giờ đối với tương lai cũng rất mờ mịt, hoàn toàn không thể cho cô một lời hứa hẹn nào.
“Thật ra anh muốn nói với em, đối phó với kẻ như Đàm Tuyền hoàn toàn
không cần phải băn khoăn quá nhiều, đối phó với ngụy quân tử chỉ có thể
dùng thủ đoạn của tiểu nhân.” Ôn Triệu Dung cao giọng, giống như muốn
giấu giếm cái gì.
Bình An cười ha ha, “Cám ơn học trưởng đã nhắc nhở, em biết làm thế nào.”
“Cứ như thế đi, nếu không đối phó được thì nói với anh, để anh ra tay cho.” Ôn Triệu Dung dịu dàng nói.
“Ừ, học trưởng, anh chú ý nghỉ ngơi, em tin chắc rằng anh nhất định sẽ
trở thành tinh anh ưu tú của công ty.” Bình An nhẹ giọng nói, cô nhớ rất rõ, anh... sau này sẽ lấy con gái Bí thư Thành Ủy, sẽ trở thành thanh
niên kiệt xuất của Thành phố G, một Ôn thị gần như sắp đóng cửa phá sản
sẽ được anh vực dậy và phát triển.
Đây là những điều cô có thể nhớ được, còn về phần Ôn Triệu Dung làm thế
nào để thành công, phải trải qua bao nhiêu gian nan gì, cô hoàn toàn
không biết. Cô rất muốn giúp anh, nhưng hiện tại hoàn toàn không biết
phải giúp anh thế nào.
“Cám ơn, vậy... cứ như vậy đi.” Bên đầu điện thoại kia, Ôn Triệu Dung
khép điện thoại di động lại, cả người như vô lực ngã trên ghế làm việc
bằng da thật ở phía sau, đôi mắt vốn tràn đầy nhiệt huyết bây giờ lại
tràn ngập lo lắng cho tương lai không được xác định.
Vốn muốn nói cùng cô... nhưng một câu cũng không thể thốt ra được, anh
làm sao có thể biến quan hệ giữa hai người trở thành quan hệ vì lợi ích
đây?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...