Nghiêm Lôi Hải vừa chạy ra khỏi biệt thự liền nghe bên trong truyền đến tiếng Ôn Nguyệt Nga gào to thảm thiết, bụng ông ta như xoắn lại vì có linh cảm xấu.
Cảnh sát Lưu đã mang ông ta tới khu vực an toàn. Theo cảnh sát chạy tới đây còn có Nghiêm Túc, anh thấy Nghiêm Lôi Hải an toàn thì rốt cuộc cũng yên tâm, vội vàng gọi cho Bình An để cho cô báo với những người khác.
“Không sao chứ?” Ngữ điệu Nghiêm Túc hơi cứng ngắc, không quen với việc bày tỏ sự quan tâm.
Nghiêm Lôi Hải lắc đầu, “Không sao không sao.” Ông ta quay đầu tìm kiếm Cảnh sát Lưu, “Nghiêm Túc, nói Cảnh sát Lưu đừng làm khó dễ bọn họ. Chính Ôn Nguyệt Nga đã thả ba ra đấy.”
“Đến giờ mà ông còn muốn bảo vệ chúng?” Nghiêm Túc không nhịn được cau mày, thất vọng nhìn ông ta. Ông ta bị hai mẹ con Ôn Nguyệt Nga này bỏ bùa mê thuốc lú gì đến nỗi thiếu chút nữa là đã chết trong tay hai ả rồi thế mà vẫn còn nói giúp cho chúng.
“Không, con đừng hiểu lầm, ba nói thật đấy. Vừa rồi chính Ôn Nguyệt Nga thả ba ra ngoài, ba cũng đã đồng ý với họ là sẽ không để cho họ ngồi tù.” Nghiêm Lôi Hải vội vàng giải thích, không muốn Nghiêm Túc tiếp tục hiểu lầm ông ta.
“Lát nữa hãy nói!” Nghiêm Túc thấy nhóm của Cảnh sát Lưu đã xông vào biệt thự, không biết bên trong tình huống thế nào.
Nghiêm Lôi Hải Tâm trong cũng sực nhớ, lúc mới rồi ông ta chạy ra khỏi biệt thự thì nghe được tiếng thét thê thảm của Ôn Nguyệt Nga, không biết bên trong đã xảy ra chuyện gì. Chẳng lẽ Nghiêm Hân đã trút giận lên người bà ta?
Không bao lâu sau thì có một cảnh sát viên áp Ôn Quốc Hoa đi ra. Cảnh sát Lưu cũng cùng ra theo, phân phó đồng nghiệp gọi xe cứu thương.
Ôn Nguyệt Nga và Nghiêm Hân không đi ra... Xe cứu thương là để cho ai? Nghiêm Túc nhíu mày, nhìn Cảnh sát Lưu đang đi về phía anh.
“Cảnh sát Lưu, thế nào rồi?” Nghiêm Túc hạ giọng hỏi.
“Nghiêm Hân té từ cầu thang xuống, đầu chấn thương nghiêm trọng, đang đợi xe cứu thương.” Cảnh sát Lưu kể đơn giản tình huống bên trong, “Cảm xúc của Ôn Nguyệt Nga không tốt, cho nên để bà ta ở lại cạnh con gái.”
Nghiêm Túc gật đầu, “Vậy chúng tôi về Cục cảnh sát trước để lấy khẩu cung?”
Cảnh sát Lưu nói, “Để cho Ông Nghiêm lấy khẩu cung trước, sau đó có vấn đề gì thì chúng tôi sẽ liên lạc lại với các anh.”
Không chờ xe cứu thương tới, Nghiêm Túc đã mang Nghiêm Lôi Hải rời khỏi hiện trường quay về nội thành, đến Cục Cảnh sát trước để lấy khẩu cung. Khẩu cung của Nghiêm Lôi Hải rất đơn giản, chỉ nói là trên đường vành đai bị hai kẻ lạ mặt bắt cóc, sau đó mẹ con Ôn Nguyệt Nga đã cứu ông ta. Dù Nghiêm Túc biết khẩu cung này không phải là sự thật nhưng không có vạch trần ông ta.
Ôn Quốc Hoa lại không bỏ qua cho em gái và cháu mình, khai bọn họ là đồng mưu, nếu phải chết thì cùng chết.
Khẩu cung không giống nhau nên cảnh sát cũng không biết làm sao, chỉ có thể đợi đến lúc ra Tòa thì quan tòa sẽ phán quyết.
Đến lúc Nghiêm Túc cùng Nghiêm Lôi Hải về đến nhà, cảnh sát Lưu mới gọi điện thoại tới nói đã đưa Nghiêm Hân vào Bệnh viện Nhân dân, chấn thương rất nghiêm trọng, đang được giải phẫu, không biết có thể cứu sống được không.
Nghiêm Lôi Hải nghe được tin này thì tâm trạng khá nặng nề. Tuy ông ta cảm thấy tâm địa Nghiêm Hân quá độc ác nhưng chưa từng muốn cô ta bị thương nặng như vậy. Hy vọng đừng có bi kịch nào khác xảy ra.
Thấy Nghiêm Lôi Hải bình yên trở về, hai ông bà cụ rất vui mừng, cẩn thận đánh giá từ đầu đến chân ông ta một lượt, sau khi thấy trên người ông ta không có dấu vết bị thương gì cuối cùng mới an tâm, “Nếu đã về rồi thì đi nghỉ ngơi trước đi, những chuyện khác chờ anh ngủ dậy rồi nói sau.”
“Mẹ, cả ngày con chưa ăn gì, có cái gì để điền đầy bụng một chút rồi hãy đi ngủ không?” Nghiêm Lôi Hải cười khổ. Dù chỉ bị bắt cóc một ngày thế nhưng ông ta cảm thấy dài như cả thế kỷ, hiện tại chẳng còn chút hơi sức nào trong người, chỉ muốn ăn một bữa rồi ngủ một giấc, tỉnh lại thì quên hết mọi chuyện.
Bình An từ phòng bếp đi ra, “Con tự gói vài cái sủi cảo, ba ăn tạm trước đi, chờ ba ngủ dậy rồi hãy ăn một bữa tiệc lớn ngon lành.”
Từ sau khi ly hôn cùng Vu Tố Hà, Nghiêm Lôi Hải chưa từng cảm thụ được không khí gia đình ấm áp như hôm nay. Không ngờ vì bị bắt cóc mà lại khiến cho người nhà vốn thất vọng với ông ta lại một lần nữa quan tâm đến ông ta.
Cảm giác này rất tốt, ông ta cảm thấy lồng ngực như nóng ấm lên.
Nhưng đồng thời ông ta cũng cảm thấy xấu hổ. Ông ta đã từng vì tư tâm của mình mà không hề bận tâm đến suy nghĩ của người thân, cứ luôn tự cho là mình đúng. Bây giờ ngẫm lại, trước kia ông ta thật sự là rất khốn kiếp.
Trầm mặc ăn xong sủi cảo do Bình An nấu, Nghiêm Lôi Hải cúi đầu về phòng mình, chẳng nói thêm câu nào.
“Cũng trễ rồi, mọi người cũng đi nghỉ đi, ngày mai còn phải đến Cục Cảnh sát đấy.” Nghiêm lão gia cũng kêu mọi người đi nghỉ ngơi. Hôm nay tất cả mọi người đều quấn trong cảm xúc hồi hộp lo lắng, giờ cần phải thật sự thả lỏng.
Lúc này đã mười một giờ đêm, phòng cho khách bên này chỉ còn lại một phòng nên Bình An và Nghiêm Túc trở về Phượng Hoàng Thành, Vu Tố Hà ở lại để tránh có tình huống đặc biệt gì xảy ra.
Trên đường về, Bình An mới hỏi Nghiêm Túc, “Mẹ con Ôn Nguyệt Nga thế mà dám thật sự bắt cóc ba đấy à. Vậy ba nói Ôn Nguyệt Nga cuối cùng đã thả ba ra là có thật không?”
Nghiêm Túc chậm rãi gật đầu, “Chắc là thật, lúc đó ông ấy thật đang bị trói tay chạy từ trong biệt thự ra, tiếp sau thì Nghiêm Hân xảy ra chuyện.”
Bình An nhíu mày, “Không ngờ Nghiêm Hân còn độc ác hơn cả Ôn Nguyệt Nga.”
“Mẹ con hai người đó cùng một giuộc thôi. Ôn Nguyệt Nga sở dĩ chịu thả ba ra hơn phân nửa khả năng là do biết ba đã sửa lại di chúc, không muốn bị ngồi tù nên mới làm thế. Ba chắc chắn sẽ cầu cạnh cảnh sát dùm bà ta cho xem.” Nghiêm Túc hơi giễu cợt.
“Cho dù thế nào, ba bình an trở về là tốt rồi.” Bình An thở dài, nhẹ giọng nói.
Cô nghĩ, mẹ con Ôn Nguyệt Nga đã nhận được quả đắng. Chẳng phải Nghiêm Hân vẫn còn trong bệnh viện đó sao? Có thể sống sót hay không vẫn còn là ẩn số.
Hôm sau, Nghiêm Túc lại đi cùng với Nghiêm Lôi Hải đến Cục Cảnh sát lấy khẩu cung lần nữa. Người nhà Ôn Quốc Hoa cũng tới, trách cứ Ôn Quốc Hoa tơi bời, bảo ông ta ăn no rỗi việc mới đi làm mấy chuyện phạm pháp này.
Ôn phu nhân nhìn thấy Nghiêm Túc thì thiếu điều quỳ xuống cầu xin anh chừa cho Ôn Quốc Hoa một con đường, chuyện này hai bên âm thầm giải quyết với nhau.
Cảnh sát Lưu nói đây đã phạm vào luật hình sự, không thể âm thầm giải quyết.
“Cảnh sát Lưu, mẹ con Ôn Nguyệt Nga thế nào rồi?” Nghiêm Lôi Hải hỏi.
“Mới từ phòng giải phẫu ra, tình huống tương đối nghiêm trọng, phải chờ 24 giờ sau xem có khả năng khôi phục hay không.” Cảnh sát Lưu nói.
Nghiêm Lôi Hải than một tiếng, “Vậy hai mẹ con họ... sẽ phải ngồi tù sao?”
Cảnh sát Lưu lạnh nhạt, “Nếu tình huống thật sự như ông nói, đến phút cuối là do mẹ con Ôn Nguyệt Nga thả ông, hơn nữa bà ta cũng không phải là chủ mưu, thì Tòa án sẽ xem xét.”
“Chuyện này chắc chắn không liên quan nhiều đến hai người đó. Cảnh sát Lưu, anh không thể tin lời Ôn Quốc Hoa, ông ta không nói sự thật.” Nghiêm Lôi Hải vội vàng nói.
Nghiêm Túc kéo ông ta, cau mày nói, “Cảnh sát tự nhiên sẽ điều tra rõ ràng, yên tâm đi.”
Cảnh sát Lưu cười gật đầu, “Theo chứng cứ do Ôn Quốc Hoa cung cấp thì không thể liệt hai mẹ con bà ta vào những thủ phạm chính được. Nhưng mà tiếp theo phải chờ xem Ôn Nguyệt Nga khai thế nào. Nếu khẩu cung của bà ta thống nhất với ông, chúng tôi mới có thể đặt nghi vấn Ôn Quốc Hoa nói dối. Ông Nghiêm, nếu ông muốn tốt cho bà Ôn, xin ông tạm thời đừng tiếp xúc với họ.”
Nghiêm Lôi Hải lập tức đồng ý, “Tôi biết rồi, tôi biết rồi.”
Không lâu sau, Ôn Nguyệt Nga bị dẫn độ từ bệnh viện tới đây. Chỉ mới một ngày thôi mà trông bà ta như già đi hơn mười tuổi, hai mắt vô hồn, mặt vàng như nghệ, dáng vẻ phờ phạc rã rượi. Cho dù nhìn thấy Nghiêm Túc mà bà ta oán hận cũng chỉ ảm đạm cụp mắt xuống không nói câu nào.
Hỏi chuyện xong, Nghiêm Túc vừa định đưa Nghiêm Lôi Hải rời khỏi Cục Cảnh sát thì không ngờ trên đường ra lại gặp phải Ôn Nguyệt Nga. Vì vậy, Nghiêm Lôi Hải nhất quyết phải đợi Ôn Nguyệt Nga lấy xong khẩu cung để xem tình hình thế nào rồi mới đi. Nghiêm Túc không có cách nào khác đành phải cùng chờ với ông ta.
Vì con gái đến bây giờ vẫn còn trong giai đoạn nguy hiểm tính mạng nên Ôn Nguyệt Nga vô cùng nản lòng thoái chí, gần như không có bất kỳ ngụy biện nào mà lập tức nhận tội, nhưng khẩu cung lại hoàn toàn không giống như Ôn Quốc Hoa khai là tất cả chuyện này đều do bà ta và Nghiêm Hân chủ mưu, còn thật sự muốn truy cứu cả hai mẹ con. Bà ta và Nghiêm Hân chỉ bị xem là phạm tội trong tình trạng bị giật giây, hơn nữa cuối cùng còn thả Nghiêm Lôi Hải. Điều này cũng đủ để cho bà ta được xử nhẹ đi nhiều năm.
Nhưng vợ con Ôn Quốc Hoa lại cảm thấy tất cả đều là do Ôn Nguyệt Nga đưa tới, vừa thấy được Ôn Nguyệt Nga thì lập tức chửi ầm lên. Nếu không có cảnh sát ngăn cản, chắc hẳn họ đã nhào lên đánh Ôn Nguyệt Nga rồi.
Tất cả là do gieo gió gặt bão đây! Ôn Nguyệt Nga tự giễu cười lạnh một tiếng, quay đầu hỏi Cảnh sát Lưu, “Cảnh sát Lưu, các anh định tôi tội gì tôi đều nhận hết, chỉ xin anh để cho tôi đến bệnh viện với con tôi một ngày đi. Bác sỹ nói, nếu như hôm nay nó không thể tỉnh lại... thì...” Nói xong, khóc ra tiếng.
Nghiêm Lôi Hải đứng một bên thấy vậy thì chua xót, kềm lòng không được mà mở miệng cầu cạnh giúp.
Ôn Nguyệt Nga liếc nhìn Nghiêm Lôi Hải một cái, rồi lại cúi đầu khóc rấm rứt.
Nghiêm Túc chỉ lạnh lùng nhìn Ôn Nguyệt Nga, anh hoàn toàn không có chút nào mềm lòng đối với người đàn bà này. Cuối cùng Tòa sẽ xử thế nào anh không biết, nhưng mới vừa rồi anh cũng đã nghe nói hai tên xã hội đen kia hoàn toàn không chỉ ra Ôn Nguyệt Nga là đồng mưu, người từ đầu đến cuối sai khiến bọn chúng bắt cóc Nghiêm Lôi Hải chỉ có Ôn Quốc Hoa.
Cảnh sát Lưu cho phép Ôn Nguyệt Nga đi bệnh viện, nhưng có hai nữ cảnh sát đi theo canh giữ.
Cảnh sát cũng chính thức lập hồ sơ cáo buộc Ôn Quốc Hoa và mẹ con Ôn Nguyệt Nga phạm tội bắt cóc, sử dụng bạo lực phi pháp, có hành vi khống chế ép buộc người khác, bốn ngày sau sẽ mở phiên tòa xét xử.
Nghiêm Lôi Hải vốn muốn cùng đến bệnh viện với Ôn Nguyệt Nga, nhưng vì có Nghiêm Túc ở đây nên ông ta khó mà mở miệng, đành phải nhìn Ôn Nguyệt Nga rời đi rồi cùng Nghiêm Túc về nhà.
Lúc Ôn Nguyệt Nga quay lại bệnh viện, Nghiêm Hân vẫn chưa tỉnh lại. Bà ta ngồi chờ trên ghế dài ngoài hành lang, hy vọng con gái có thể mau tỉnh lại. Bây giờ bà ta không dám cầu xin điều gì, chỉ cần con gái bình an.
Đến khoảng bốn giờ chiều, Nghiêm Hân cuối cùng đã tỉnh nhưng thần trí còn chưa thanh tỉnh lắm, chỉ lát sau đã ngủ lại.
Bác sỹ nói giai đoạn nguy hiểm đã qua, về phần thân thể có di chứng gì khác hay không thì cần thêm mấy ngày nữa mới kiểm tra lại được.
Hai nữ cảnh sát đưa Ôn Nguyệt Nga về trại tạm giam. Ngoài cửa phòng bệnh của Nghiêm Hân cũng có một cảnh sát đứng canh, chỉ là để đề phòng bất trắc.
Sau khi Ôn Nguyệt Nga rời bệnh viện không bao lâu, một mình Nghiêm Lôi Hải xuất hiện tại bệnh viện, nhưng ông ta không làm kinh động đến bác sỹ và hộ lý, chỉ đứng ngoài phòng bệnh liếc mắt nhìn vào rồi lặng lẽ rời đi.
Nhìn thấy Nghiêm Hân nằm trên giường bệnh, ông ta cảm thấy có chút phiền muộn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...