Gần đây, Vi Úy Úy cảm thấy khá kỳ quặc. Cô công tác ở Nghiêm Thị cũng đã lâu, tự nhận quan hệ với đồng nghiệp xung quanh coi như không tệ, cho dù là đối thủ cạnh tranh vẫn có thể gật đầu chào hỏi khi gặp mặt. Nhưng gần đây không hiểu sao cô cảm thấy dường như có một số người đang mơ hồ tẩy chay cô, cô lập cô. Mặc dù cô không nghĩ rằng giữa đồng nghiệp thì nhất định phải tương thân tương ái với nhau, cũng không nghĩ là khi bị cô lập thì không thể làm việc, nhưng loại cảm giác này thật sự không tốt lắm.
Cô tốn một thời gian để tìm hiểu thì mới biết được vấn đề xuất hiện từ đâu.
Nghiêm Hân từ trên trời rơi xuống kia dường như khá ghét cô, trong một vài trường hợp hoặc hội nghị thì thái độ lãnh đạm với cô cực kỳ rõ ràng. Mặc dù Nghiêm Hân là ‘công chúa’, nhưng vì Ôn Nguyệt Nga không được coi trọng tại Nghiêm gia nên rất nhiều nhân viên cũng sẽ không đặc biệt nịnh bợ lấy lòng cô ta, chẳng qua có vài nhân viên vẫn phải nhìn ánh mắt cô ta mà làm việc. Nhưng tóm lại cô đắc tội với Nghiêm Hân khi nào? Ngoại trừ trong tiệc cưới của Bình An và Nghiêm Túc có liếc mắt nhìn nhau một cái ra, bình thường cô cũng không có tiếp xúc nhiều với cô ta lắm, tại sao Nghiêm Hân lại phản cảm với cô như vậy?
Vi Úy Úy nghĩ kiểu gì cũng không thông, chỉ tới khi dò hỏi trợ lý của Nghiêm Hân thì mới hiểu được. Thì ra Nghiêm Hân ghét bỏ bài xích cô như vậy là vì cô với Bình An là bạn học. Cô chợt nhớ tới lần cùng ăn cơm với bạn bè Bình An, cô đã từng nghe Bình An và Trình Vận thảo luận về cô nàng Nghiêm Hân này. Các cô ấy và cô ta dường như đều không thuận mắt lẫn nhau.
Nguyên nhân này khiến cho Vi Úy Úy dở khóc dở cười, nhưng nghĩ dù sao Nghiêm Túc cũng vô cùng lãnh đạm với cô em gái này nên cô cũng lười chẳng muốn theo đuôi giải thích cái gì, cứ tiếp tục làm công tác của mình là được rồi.
Nhưng Nghiêm Hân lại không định cứ vậy mà bỏ qua cho Vi Úy Úy. Cô ta và Phương Bình An coi như là đã vạch mặt rồi, cần gì phải che che lấp lấp nữa... Ngoài việc lung lạc lòng người trong công ty, cô ta còn đang nghĩ biện pháp làm thế nào để đối phó với Phương Bình An. Hai người không cùng ngành công tác, lại không làm việc cùng nơi, gần như không có bất kỳ cơ hội đụng chạm ma sát nào. Cho nên, nếu cô ta muốn đối phó với Phương Bình An thì chỉ có thể ra tay từ bạn bè của cô. Vi Úy Úy là lựa chọn tốt nhất.
Cô ta sẽ cho Phương Bình An biết, đắc tội với Nghiêm Hân cô sẽ có hậu quả gì.
Đương nhiên, đây chỉ là ý tưởng đơn phương tình nguyện của Nghiêm Hân. Đối với cô ta, Bình An giữ thái độ không thèm đếm xỉa, nào biết đâu rằng Nghiêm Hân lại coi cô như kẻ thù số một, còn có thể gây khó khăn cho Vi Úy Úy trong công ty.
Nghiêm Hân và Vi Úy Úy phát sinh va chạm gì tại Tập đoàn Nghiêm Thị, Bình An hoàn toàn không biết. Dạo này cô bận tối mắt tối mũi để xử lý một vài công việc râu ria còn lại để sau này từ chức thì dễ dàng bàn giao công việc hơn.
Trước đây đi Hongkong đàm phán việc hợp tác mở công ty để xây dựng chuỗi siêu thị Dương Quang tại Đại lục rốt cuộc cũng đã thỏa thuận xong, Bình An cần đến Hongkong để ký hợp đồng.
Chỉ cần thành công ký xong hợp đồng, bắt đầu từ tháng sau, chuỗi siêu thị này sẽ lục tục khai trương tại các trung tâm thương mại lớn tại Thành phố G. Bình An đã thương lượng xong với các trung tâm thương mại này, hầu hết đều đồng ý hợp tác với Phương Thị.
Lần này, Bình An cùng đi với Hồng Dịch Vũ, bởi không lâu nữa Hồng Dịch Vũ sẽ thay thế cô trong chức vụ Tổng Giám Đốc, bây giờ đã có thể từ từ bàn giao cho anh một số nghiệp vụ. Việc ký hợp đồng rất thuận lợi, điều kiện do công ty bên kia đưa ra trước đó đã đàm phán tốt, không cần tốn nhiều nước miếng để thuyết phục nữa, chẳng qua trước đây Hồng Dịch Vũ chưa hiểu được cặn kẽ phương thức vận hành của công ty bên kia nên lần này cần mang Hồng Dịch Vũ đi theo để tham quan tình huống kinh doanh của các đại lý của đối tác.
Trước đó, Bình An đã đồng ý với Trương Viện Viện sẽ tham dự dạ hội từ thiện do cô ấy tổ chức, đúng lúc này Trương Viện Viện cũng đang liên hiệp với một phu nhân giới thượng lưu tại Hongkong tiến hành một buổi dạ tiệc bán đấu giá từ thiện tại một khách sạn, Bình An đáp ứng lời mời đến tham gia.
Nghiêm Túc không có ở Hongkong, Bình An chỉ có thể mời Hồng Dịch Vũ làm bạn nam thay vào.
Vũ hội tám giờ bắt đầu, Bình An và Hồng Dịch Vũ đúng giờ xuất hiện tại nơi tổ chức. Trong đại sảnh đã đầy chật khách quý, đèn đuốc rực rỡ. Buổi vũ hội từ thiện này khác với các sự kiện từ thiện được tổ chức rộng rãi cho giới truyền thông và công chúng khác, bởi đây là một loại hình thức xã giao từ thiện, nên ngoại trừ Trương Viện Viện và các hội viên Hội Thụy Hoa, còn lại đa số là các ngôi sao mới nổi.
“Bình An, các cô đã tới.” Trương Viện Viện đang tiếp đón một ngôi sao nam nổi tiếng của Hongkong, thấy Bình An cùng Hồng Dịch Vũ đi vào hội trường thì lập tức vui mừng tiến lên đón.
Từ sau lần trước nói chuyện với Bình An, vẻ địch ý khó hiểu của Trương Viện Viện đối với Bình An liền biến mất, trong bụng còn có ý định giới thiệu Bình An vào Hội Thụy Hoa của bọn họ, chẳng qua thấy Bình An không có ý đó mới không nói ra.
“Viện Viện.” Bình An cười đi tới, “Nơi này trang hoàng đẹp quá.”
Trương Viện Viện cười, “Đương nhiên rồi, tôi bỏ rất nhiều thời gian vào đây mà.”
Bình An nói, “Nhìn là biết ngay.”
“Anh đây là?” Trương Viện Viện nhìn về phía Hồng Dịch Vũ, đáy mắt thoáng qua nét kinh ngạc. Cô còn tưởng rằng Bình An sẽ cùng đi với Nghiêm Túc, nhưng người đàn ông tướng mạo hiên ngang trước mắt này dù nhìn rất quen mắt nhưng cô không nhớ nổi tên là gì, không biết có quan hệ thế nào với Bình An.
“Đây là Hồng tiên sinh, Trợ lý Chủ Tịch, không bao lâu nữa sẽ là Tổng Giám Đốc của Công ty chúng tôi. Vẫn còn độc thân đó nha, trong hội của cô nếu có cô gái nào tốt thì giới thiệu cho anh ấy đi.” Bình An cười trêu ghẹo.
Hồng Dịch Vũ nhìn cô vẻ bất đắc dĩ, “Anh đã đến nông nỗi phải cần khua chiêng gióng trống để được chọn rể à.”
“Ai bảo anh chỉ lo cắm đầu vào công việc làm chi.” Bình An cười.
Trương Viện Viện tò mò nhìn Hồng Dịch Vũ. Tiền đồ của người đàn ông này rất tốt, tướng tá cũng khá, xét trên hai phương diện này thôi đã có thể được liệt vào hàng ngũ “Rùa kim cương” rồi. Ừ, tốt lắm tốt lắm, có thể cho chị em trong hội tham khảo một chút.
“Ôn phu nhân, hân hạnh gặp cô.” Hồng Dịch Vũ cười bắt tay với Trương Viện Viện.
“Xin chào, rất hân hạnh được biết anh, Hồng tiên sinh.” Trương Viện Viện cười, “Đúng là trong hội chúng tôi có không ít cô gái độc thân có điều kiện rất tốt, sau này có cơ hội sẽ giới thiệu cho anh biết.”
Lúc nói lời này, khóe mắt Trương Viện Viện liếc nhìn Bình An. Xem nét mặt của Bình An và Hồng Dịch Vũ khi nói chuyện cùng nhau, hai người hẳn là rất quen thuộc. Có thể cùng tham gia vũ hội với một người đàn ông ngoài chồng mình, còn có thể không cố kỵ gì mà nói chuyện trêu ghẹo như vậy, chắc chắn quan hệ giữa hai người rất không bình thường. Nhưng như vậy thì có gì là lạ đâu, trong hội của các cô chẳng thiếu gì phụ nữ sau khi kết hôn vẫn có quan hệ mờ ám cùng đàn ông khác.
Bình An biết trong đầu Trương Viện Viện đang nghĩ gì, nhưng cô cần gì phải giải thích. Cô và Trương Viện Viện chưa quen thuộc đến độ tâm sự mọi chuyện với nhau, người khác muốn hiểu lầm thế nào cũng được, chỉ cần trong thâm tâm người trong cuộc hiểu rõ là tốt rồi.
Hồng Dịch Vũ làm như không cảm giác được ánh mắt khác thường mà Trương Viện Viện nhìn về phía Bình An, trên mặt vẫn duy trì nụ cười mỉm phong độ, “Vậy tôi cám ơn Ôn phu nhân trước. Cô cảm thấy điều kiện không tệ, vậy nhất định là rất tốt.”
Bất kể Hồng Dịch Vũ nói những lời này có thật tình hay không, nhưng quả thật đã lấy lòng được Trương Viện Viện. Đây là khen ngợi ánh mắt của cô đấy. “Chuyện này chúng ta sau lại nói tiếp, tôi chắc chắn sẽ không để cho anh thất vọng. Giờ đi với tôi lại đằng kia, tôi đưa hai người đến chỗ ngồi đã sắp sẵn.”
Bình An gật đầu cười, “Được.”
Trương Viện Viện dẫn hai người đến vị trí khách mời quan trọng phía trước, xem ra vô cùng coi trọng khả năng Bình An có thể trở thành thành viên của hội quý bà các cô.
Chiêu đãi mấy câu, Trương Viện Viện lại phải đi chào hỏi các vị khách khác.
Bình An không quen biết phần lớn các quý bà và ngôi sao Hongkong, mà cho dù có biết thì cũng chỉ biết sơ sơ, vả lại họ không cùng trong vòng giao hữu, nên sau khi ngồi xuống, cô và Hồng Dịch Vũ chỉ lo nhỏ giọng thảo luận việc đi thăm chuỗi siêu thị hôm nay, không có trò chuyện cùng những người đó.
Nhưng rồi bọn họ chỉ nói chuyện được một lúc thì chợt nghe một giọng quen thuộc vang lên từ sau lưng, “Anh, Bình An?”
Bình An ngẩn ra, đang gọi cô và Hồng Dịch Vũ đây. Hiển nhiên, ở Hongkong này có thể gọi Hồng Dịch Vũ như vậy chỉ có một người. Cô chậm rãi quay đầu lại, nhìn Hồng Mẫn Nhi mặc bộ váy ngắn hở vai màu vàng nhạt đứng đằng sau.
Thật là đã rất lâu không gặp rồi, ba năm chứ chẳng ít.
Hồng Mẫn Nhi bây giờ đã lại lần nữa là nhân vật nổi tiếng cấp Thiên Hậu, nhưng Bình An vẫn còn tức giận việc cô ta chen chân làm người thứ ba như trước, mấy năm qua vẫn chưa hề liên lạc lại với cô ta.
Hồng Dịch Vũ nhìn thấy Hồng Mẫn Nhi thì rất vui mừng, “Mẫn Nhi, thì ra em cũng ở đây.”
“Hai người...” Hồng Mẫn Nhi nhìn nhìn Hồng Dịch Vũ, lại nhìn về phía Bình An, đáy mắt tràn ngập nghi hoặc, “Sao lại ở chỗ này?”
“À,” Hồng Dịch Vũ vội vàng giải thích, “Anh với Bình An sang đây công tác, đúng lúc Bình An cần một Hộ Hoa Sứ Giả nên anh đành xung phong nhận việc.”
Hồng Dịch Vũ nói câu này đầy vẻ vui đùa, nếu như ba người quen thuộc thì thật ra không có gì, nhưng vì bây giờ Bình An không ưa Hồng Mẫn Nhi, nên nghe Hồng Dịch Vũ nói xong chỉ cười nhạt mà không nói gì thêm.
Hồng Mẫn Nhi lại khá lo lắng cho anh Hai của mình. Cô biết tâm tư của anh Hai, nhưng mà bây giờ Bình An đã kết hôn...
Bình An sẽ không vì anh Hai mà phản bội Nghiêm Túc chứ?
Ý nghĩ này vừa lóe lên trong đầu thì sắc mặt Hồng Mẫn Nhi liền biến đổi.
“Anh, anh tới Hongkong công tác sao không báo với em?” Hồng Mẫn Nhi khôi phục thần sắc rất nhanh, làm nũng nói với Hồng Dịch Vũ.
Bình An đã rèn luyện trong thương trường nhiều năm như vậy nên sao lại không nhìn ra Hồng Mẫn Nhi đang nghĩ gì chứ, chẳng qua cô chẳng thèm để ý đấy thôi. Nếu không vì nể nang Hồng Mẫn Nhi dù gì vẫn là em gái của Hồng Dịch Vũ, chưa chắc cô đã khách sáo như vậy.
Hồng Dịch Vũ cười cười nhìn Bình An, trong lòng khẽ thở dài. Anh vẫn cố gắng xoa dịu mong Bình An tha thứ cho Mẫn Nhi, nhưng đã lâu vậy rồi mà chẳng có chút hiệu quả nào. Bình An vẫn lãnh đạm đối với Mẫn Nhi.
Chỉ có thể trách em gái mình lúc trước không biết suy nghĩ!
“Mẫn Nhi, hai vị đây là?” Sau lưng Hồng Mẫn Nhi có một thanh niên cao ráo đi tới, thoạt nhìn chỉ khoảng hai mươi tuổi, là ngôi sao ca nhạc mới nổi gần đây tên Lạc Phong. Bề ngoài anh ta phảng phất một loại khí chất vô lại vừa đúng, rất nhiều cô gái trẻ thích loại khí chất này của anh ta.
“A, Lạc Phong, đây là anh của tôi, còn đây là bạn của anh tôi.” Hồng Mẫn Nhi nhìn thấy Lạc Phong thì giữa chân mày thoáng qua một ý cười ngọt ngào.
Bình An nhếch một nụ cười lạnh. Người tên Lạc Phong này phẩm cách không tốt lắm, thích chân đạp mấy thuyền một lúc. Nếu cô nhớ không lầm, một năm sau, băng hình quay cảnh giường chiếu của anh ta với N phụ nữ không biết bị ai đó tung lên internet đã gần như làm nổ tung cộng đồng người Hoa, bởi vì bên trong băng hình đó toàn là các ngôi sao nữ nổi tiếng, thậm chí còn có Ảnh Hậu, những người vốn có hình tượng rất tốt với người xem trước giờ.
Hồng Dịch Vũ khách sáo gật đầu,” Xin chào, Lạc tiên sinh.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...