Bình An Trọng Sinh

Ôn Triệu Dung nghe Trương Viện Viện nói vậy chỉ nhẹ nhíu mày, khuôn mặt tuấn tú vẫn mỉm cười như cũ, nói với Bình An, “Mọi chuyện xong hết rồi chứ?”

Bình An cười gật gật đầu, “Đều xong hết rồi.”

Trương Viện Viện trừng mắt nhìn Ôn Triệu Dung một cái, trong lòng vừa chua xót vừa đau. Cô yêu người đàn ông chưa bao giờ đặt cô trong trái tim này. Cô không phải là muốn gây sự với Phương Bình An, bởi cô rất cảm kích việc hai cha con Phương Hữu Lợi đã giúp đỡ ba mình.

Cô chỉ muốn cho Ôn Triệu Dung chú ý cô nhiều hơn một chút.

Nghiêm Túc và Ôn Triệu Dung trao đổi với nhau về vấn đề kinh doanh, Bình An thấy vẻ mặt Trương Viện Viện có hơi ảm đạm thì khẽ thở dài trong lòng, tìm đề tài để nói chuyện với cô ấy, “Ôn phu nhân, nghe nói sắp tới cô định tổ chức một dạ tiệc từ thiện, mời rất nhiều danh nhân phía Hongkong tham dự phải không?”

“Đúng vậy, đây là thiếp mời tặng cô. Thật ra đây là một dạ tiệc từ thiện của giới thượng lưu, trước đây đã muốn gọi điện mời cô nhưng thư ký của cô bảo cô quá bận.” Trương Viện Viện bị dời đi lực chú ý, nét cười trên mặt rõ hơn.

Nói xong, lấy từ trong ví ra một thiệp mời màu đỏ đưa cho Bình An.

Ôn Triệu Dung có số điện thoại riêng của cô, nếu Trương Viện Viện muốn tìm cô thật ra cũng có thể hỏi Ôn Triệu Dung để lấy. Xem ra quan hệ giữa hai vợ chồng nhà họ đúng là không được hòa thuận lắm.

“Cám ơn, cũng đã lâu rồi tôi không có tham gia những sự kiện thế này.” Bình An cầm thiếp mời cười nói.

“Cô là người bận rộn mà. Những phụ nữ như tôi chỉ biết đến chuyện trang điểm dạo phố, có ai hiểu được việc làm ăn đâu. Như cô vậy mới tốt.” Đáy mắt Trương Viện Viện hiện lên một tia hâm mộ.

Bình An cười cười, hạ thấp giọng nói, “Phụ nữ ai mà chẳng muốn làm thiếu phu nhân, ở nhà cơm bưng nước rót, thoải mái hưởng thụ cuộc sống, yên tâm phóng tay xài tiền đàn ông kiếm được vào việc dạo phố đi SPA, mỗi ngày ăn mặc trang điểm cho mình thật xinh đẹp? Đó mới là cuộc sống mà phụ nữ theo đuổi.”

Trương Viện Viện kinh ngạc nhìn Bình An, “Cô nói thật đấy à?”

Đây chẳng phải chính là cuộc sống hiện tại của các cô đó sao? Nhưng Phương Bình An là nhân vật nổi danh trong hội quý bà các cô. Họ rất hâm mộ cô có sự nghiệp thành công, còn có một vị hôn phu chuyên nhất thâm tình. Nghiêm Túc vừa đẹp trai lại vừa giàu có, đúng là một cực phẩm khó tìm trong giới. Nếu là bất kỳ một phụ nữ nào khác thì đều ước gì có thể nâng cao bản thân để có thể xứng với Nghiêm Túc.

Mấy năm qua Phương Bình An phấn đấu không ngừng nghỉ trên thương trường, rất nhiều người đều cho rằng cô làm vậy là vì Nghiêm Túc.

Chẳng lẽ sự thật không phải là như vậy?


“Tôi nói dối làm gì. Phụ nữ phải được sống thật phấn khích.” Bình An nói.

Trương Viện Viện càng thêm tò mò, “Ý cô nói phấn khích chính là mỗi ngày dạo phố mua sắm sao?”

Bình An lắc đầu, nhẹ giọng, “Mỗi phụ nữ đều có cách sống của riêng mình, chỉ cần mình cảm thấy vui vẻ là được. Có sự nghiệp thành công hay không, có làm được việc gì hay không, chỉ cần mình vui vẻ thì cuộc sống liền phấn khích.”

“Vậy... Vậy cô rốt cuộc thích làm ăn hay đi dạo phố hưởng thụ cuộc sống?” Trương Viện Viện hỏi.

“Cả hai. Thương trường có niềm vui của thương trường, nhưng cũng không nên xem nhẹ việc hưởng thụ cuộc sống.” Bình An liếc mắt nhìn Ôn Triệu Dung một cái, “Phụ nữ quan trọng nhất là không nên dựa vào đàn ông để sinh tồn, đừng đem đàn ông trở thành trọng yếu thì mình mới có thể sống được tốt hơn.”

Trương Viện Viện nghe mà sửng sốt, không nên sống dựa vào đàn ông?

Nghiêm Túc như cười như không quăng cho Bình An một ánh mắt sáng quắc.

Cơm nước xong, Ôn Triệu Dung và Trương Viện Viện liền chuẩn bị rời đi. Bình An đột nhiên chợt nhớ một điều, gọi Ôn Triệu Dung lại, “Đúng rồi, Ôn học trưởng, anh hai của anh quay về chưa?”

Ôn Triệu Dung nhẹ nhàng lắc đầu, “Vẫn chưa.”

Bình An khoát tay, trong lòng có hơi tiếc nuối.

Ôn Triệu Mẫn mất tích đã nhiều năm, dù có gọi điện thoại về nhà nhưng vẫn không trở về, cũng không biết trong đầu anh ta nghĩ gì. Cũng bởi vì anh ta mà Ôn Triệu Dung mới phải ép mình sống cuộc sống mệt mỏi như vậy.

Trên đường về, Nghiêm Túc buồn cười hỏi Bình An, “Bảo bối à, mới vừa rồi em nói với Ôn phu nhân những lời đó có phải là đang muốn ám chỉ với anh rằng anh nên cố gắng kiếm tiền để cho em hưởng thụ cuộc sống hay không?”

“Đó là chuyện đương nhiên, đâu cần em phải ám chỉ!” Bình An háy anh một cái.

Nghiêm Túc cười thật nhẹ, thuận miệng hỏi, “Sau khi kết hôn còn muốn đến Phương Thị làm việc không?”

“Anh có muốn em đi làm không?” Bình An không đáp mà hỏi ngược lại.


“Chỉ cần em vui, em muốn làm gì đều được.” Nghiêm Túc cười trả lời.

Bình An nghếch cằm nhìn gò má tuấn mỹ của Nghiêm Túc, một câu cũng không nói mà cứ cười tủm tỉm nhìn anh.

“Sao vậy? Trên mặt anh dính gì à?” Nghiêm Túc nghiêng đầu nhìn cô, đưa tay sờ sờ đầu cô cười hỏi.

“Hồi đầu sao tự nhiên anh lại nhất kiến chung tình với em vậy?” Bình An mở một đôi mắt to tò mò, ánh sáng ngời như sao.

Nghiêm Túc bật cười ha ha, “Sao em lại biết là anh nhất kiến chung tình với em?”

“Không phải nhất kiến chung tình thì hóa ra lúc anh gặp em ở trường là muốn đùa giỡn em đó hả?” Bình An dẩu cái miệng nhỏ nhắn, ngắt nhéo cánh tay anh, “Nhanh lên, nói thật đi, anh nhìn thấy em ở nhà bà ngoại em phải không? Anh dáng dấp đẹp mắt như vậy, sao lúc ấy em lại không thấy anh nhỉ?”

“Anh đùa giỡn em?” Nghiêm Túc nhíu mày, “Có chuyện này nữa à?”

“Anh đừng giả vờ!” Bình An hừ một tiếng, “Anh biết lúc ấy bọn em đánh giá anh sao không?”

Lúc đó Nghiêm Túc tựa như một siêu sao siêu sáng xuất hiện trước mặt các cô, rất nhiều người đều kinh diễm. Người đàn ông này không chỉ có thân thế tốt mà còn đứng đầu một đại công ty số một số hai Thành phố G, là một Bạch mã Hoàng tử mà mọi phụ nữ đều muốn có.

Nếu như không có Lê Thiên Thần, lần đầu tiên cô nhìn thấy anh chắc hẳn sẽ lập tức rơi vào lưới tình.

“Đánh giá thế nào?” Nghiêm Túc cười hỏi.

Anh còn nhớ rõ thời điểm nhìn thấy cô tại trường học, đáy lòng không cách nào che giấu được nỗi vui vẻ. Anh từng có không ít phụ nữ, nhưng chưa từng có phụ nữ nào để lại dấu ấn trong lòng anh. Cho đến thời điểm ấy, anh chỉ mới gặp qua Bình An một lần.

Đại khái là từ trước đến nay anh chưa từng gặp cô bé nào có thể cười đến thỏa mãn hạnh phúc như vậy chỉ bởi vì một chút xíu gì đó, nụ cười tươi tắn của cô ghi khắc trong đáy lòng anh tạo nên một ký ức không phai mờ.

Cho nên lúc trong trường học rõ ràng thấy cô không còn nụ cười tươi tắn như xưa nữa anh mới kềm lòng không được mà muốn trêu chọc cô.


“Môi hồng răng trắng sẽ có năng lực rất mạnh về mặt đó đó!” Bình An còn nhớ rõ đánh giá của Kỷ Túy Ý về anh lúc ấy, thiếu chút nữa thì phun ra ngoài.

Nghiêm Túc sửng sốt một chút, “Cái gì?”

Bình An cười lên ha ha, “Đó không phải là em nói, mà là người khác nói.”

Nghiêm Túc đột nhiên cười tà, “Năng lực ‘đó đó’ của anh thế nào em là người rõ nhất. Em có thể nói cho người kia, xác nhận cách nhìn của cô ấy một chút.”

“Quỷ!” Bình An trừng mắt liếc anh, ai lại làm chuyện mất mặt như vậy, dù sau đó Kỷ Túy Ý cũng từng nửa đùa nửa thật hỏi cô cảm giác thế nào.

Lồng ngực Nghiêm Túc chấn động, khùng khục cười.

Lúc này đã trễ, Bình An không về nhà nữa mà đến căn hộ của Nghiêm Túc. Thật ra nơi này đã hơn nửa là nhà cô.

Hai người cười cười giỡn giỡn một lúc, Bình An thừa dịp Nghiêm Túc vào bếp pha cà phê thì chuồn đi tắm. Nghiêm Túc cũng không chọc phá cô, cứ tỉnh queo pha cà phê cho cô, sau đó xem TV một lát...

Bình An gần như cho rằng Nghiêm Túc hẳn phải đổi tính rồi, bị cô đùa giỡn nửa ngày mà phản ứng gì cũng không có.

Mãi cho đến lúc lên giường ngủ, Nghiêm Túc mới bắt đầu lôi kéo, “Bảo bối à, chúng ta lại nghiệm chứng chút đi!”

“A --” Bình An thét chói tai.

Chỉ lát sau, tiếng thở dốc nặng nề cùng tiếng rên yêu kiều thỉnh thoảng lại truyền ra.

Cách ngày hôn lễ càng gần, Bình An vẫn không có cảm giác hồi hộp gì hết. Cô và Nghiêm Túc cùng chung một chỗ đã sắp ba năm, kết hôn chẳng qua là thay đổi thân phận mà thôi, tựa như không có gì cần lo lắng cả. Chẳng qua, khi gần đây mọi chuyện trong công ty đều đã được giải quyết, cô bắt đầu có thời gian để tham gia vào các việc cho hôn lễ, thì ngược lại lại sinh ra một chút cảm xúc kích động và mong chờ.

Áo cưới đã được gửi đến từ Pháp, thiết kế xinh đẹp độc đáo. Lúc đầu khi cô nhìn thấy bản thiết kế cũng đã cảm thấy rất ưa thích rồi.

Áo cưới trắng mang phong cách nước ngoài, làn váy được thêu hoa thành nhiều tầng, lụa mỏng linh động khiến cả bộ áo cưới phấp phới trông không hề trói buộc, trước ngực được xếp nếp đan chéo bó sát thân đến tay, Bình An mặc vào trông đầy tự nhiên, tự tin, xinh đẹp mà tao nhã.

“Em là cô dâu xinh đẹp nhất mà chị từng thấy.” Kỷ Túy Ý và Trình Vận cùng thử áo cưới với Bình An, Trình Vận tán dương thật lòng.

“Cám ơn.” Mặt Bình An tràn đầy nụ cười ngọt ngào, “Nếu Chị Vận mà mặc áo cưới thì nhất định sẽ đẹp hơn em.”

“Đừng giễu cợt chị. Chị là hoa tàn ít bướm rồi.” Trình Vận cười nói.


Bình An nói, “Ai dám nói chị là hoa tàn ít bướm? Giờ chị ra ngoài nói muốn lấy chồng, người xếp hàng có khi kéo dài đến Vạn Lý Trường Thành ấy chứ.”

Trình Vận cười khẽ một tiếng, “Chị không hứng thú với việc kết hôn.”

“Chị Vận chỉ thích hưởng thụ lạc thú khi đang yêu thôi.” Kỷ Túy Ý cười hỏi.

“Được rồi, đừng nhiều chuyện. Tiểu Ý, em nhanh chóng đi thử lễ phục phụ dâu đi. Còn nữa, mấy chị em khác của Bình An khi nào thì tới thử y phục được?” Trình Vận nguýt Kỷ Túy Ý một cái, xí xóa đề tài này.

Kỷ Túy Ý nói, “Ba vòng của Tiếu Tiếu em biết rõ, Lâm Tĩnh và Diệp Hiểu Vân phải ngày mai mới rảnh để tới đây thử lễ phục được. Mai em lại theo các bạn ấy đến đây, Bình An không cần đi lần nữa đâu.”

Ngày mai cô còn có việc phải làm, không có thời gian để tới đây. Bình An gật đầu, “Ừ, vậy mai cậu đi cùng với các em ấy tới đây. Cậu biết lúc nào Tiếu Tiếu có thể xin nghỉ tới đây được không?”

“Không nhanh được đâu, nhưng dù sao cũng sẽ kịp hôn lễ của cậu.” Kỷ Túy Ý nói.

Bình An do dự một lát rồi vẫn nhẹ giọng hỏi, “Đưa thiệp cho Úy Úy chưa? Cậu ấy nói thế nào?”

“Tớ chưa đi, đã hẹn cậu ấy tối nay gặp rồi. Tối nay gặp xong rồi tớ báo cậu.” Kỷ Túy Ý trả lời.

“Chị Vận, vậy tối nay chúng ta cùng ăn cơm nhé?” Bình An nhìn về phía Trình Vận, lâu rồi cô không ăn cơm với mọi người.

“Không được, lần sau đi. Tối nay chị có hẹn với người khác rồi.” Mắt Trình chợt lóe, hạ giọng phân trần.

Bình An nhún vai, “Vậy để em thay áo cưới ra, tối nay về ăn cơm với ba và bà ngoại.”

Nhưng rồi vẫn nhân lúc Trình Vận không chú ý mà lén hỏi Kỷ Túy Ý, “Chị Vận đang yêu hả?”

“Tớ làm sao biết được.” Kỷ Túy Ý sờ sờ mũi, mắt nhìn về nơi khác.

Bình An nói, “Cậu là thư ký của chị ấy mà, sao lại không biết?”

“Thư ký đâu dính đến cuộc sống riêng của chị ấy. Tớ đang vội, cậu thay quần áo nhanh lên, lát nữa chở tớ về.” Kỷ Túy Ý đẩy Bình An đi thay quần áo.

Nhưng sau khi Bình An về nhà thì chỉ thấy mỗi mình Viên lão phu nhân ở đó. Cô hỏi Dì Liên thì mới biết tối nay Phương Hữu Lợi cũng có hẹn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui