Bình An Trọng Sinh

Hôm nay là ngày xử sơ thẩm Tập đoàn Phương Thị kiện Xây dựng Song Hải.

Bình An không để cố vấn luật sư Lý Kiến Bân đại diện Phương Thị tranh tụng tại tòa với Liên Kiến Ba bởi cô cảm thấy Quý Thanh có khả năng cãi thắng hơn.

Vì có vết xe đổ, lần này Bình An không ngây thơ cho rằng chỉ cần có chứng cứ là có thể có được một kết quả công bằng như lần trước nữa, mà ngay từ lúc Cơ quan Kiểm sát bắt đầu thu thập chứng cứ cô đã sử dụng các phương pháp khác nhau để đạt được kết quả mình muốn.

Mặc dù hối lộ chẳng phải là chuyện quang minh chính đại gì, nhưng nếu tiền có thể khiến những kẻ đáng bị trừng trị nhận được sự trừng phạt thích đáng thì sao cô lại không làm?

Bất quá, Liên Kiến Ba hiển nhiên cũng hiểu được phương pháp này như cô.

Buổi xử sơ thẩm cuối cùng cũng không đưa ra được phán quyết nào, mà được dời đến tuần sau.

Từ tòa án ra ngoài, Bình An và Liên Kiến Ba đụng mặt tại cửa ra vào.

Khác hẳn với vẻ kiêu ngạo đắc ý lần trước, lần này xem ra tâm trạng của Liên Kiến Ba không được tốt lắm, thần sắc trên mặt âm u rất khó coi, đặc biệt là lúc nhìn thấy Bình An thì vẻ tàn ác trong mắt nặng nề hơn.

Bình An hờ hững liếc mắt nhìn hắn một cái, rồi cùng Hồng Dịch Vũ đi ra.

“Phương Bình An!” Liên Kiến Ba la to kêu Bình An lại, sải bước đi về phía cô.

“Anh Liên có gì dạy dỗ chăng?” Bình An lạnh lùng nhìn hắn, khóe miệng hiện lên nụ cười mỉa mai.

Liên Kiến Ba đi tới trước mặt Bình An thì ngừng lại, trong mắt hiện rõ dục vọng cùng sát ý đối với cô gái trước mặt. Hắn rất muốn chộp được Phương Bình An, muốn nhìn thấy cô cầu xin dưới thân hắn, đồng thời cũng rất muốn tự tay bóp cô chết tươi. Nếu không phải vì cô, hắn đã không bị phiền phức như hôm nay!

“Tóm lại cô muốn gì?” Hắn hạ thấp giọng hỏi Bình An.

Bình An cười cười, “Đây là muốn hỏi ý tôi chăng?”

Liên Kiến Ba gằn giọng lạnh lùng, “Tóm lại cô muốn thế nào mới thu tay lại? Ông đây không chơi nữa.”


“Cho tới giờ tôi chưa từng đùa với anh. Liên Kiến Ba, anh đã làm gì hẳn anh tự biết rõ. Anh đã là người bắt đầu, vậy khi nào chấm dứt phải do tôi quyết định.” Bình An thản nhiên trả lời.

“Bất quá chỉ lừa Phương Thị chút tiền thôi mà, tôi trả lại cho cô một nhóm VLXD thượng đẳng khác, chúng ta hòa giải ngoài tòa được không?” Liên Kiến Ba hỏi.

Bình An bật cười nhẹ, “Anh còn thiếu tôi một mạng người, có phải nên lấy mạng của anh ra đền luôn hay không?”

“Cô đừng có mà rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt!” Liên Kiến Ba nghiến răng nghiến lợi rít lên.

“Rượu gì tôi cũng không uống!” Bình An hừ một tiếng, quay đầu lại nói với Hồng Dịch Vũ, “Anh Hồng, chúng ta đi thôi!”

Liên Kiến Ba nhìn chằm chằm bóng lưng Bình An, hơi hơi nheo lại hai mắt.

Hồng Dịch Vũ đi cạnh Bình An, thấp giọng nói, “Bình An, tên Liên Kiến Ba này không phải là người lương thiện đâu, em nhất định phải đề phòng hắn.”

Bình An cười cười, “Em biết rồi, yên tâm.”

“Tiếp theo chuẩn bị làm gì?” Hồng Dịch Vũ hỏi.

“Nên làm cái gì thì làm thế ấy, chỉ cần có thể khiến cho tên cặn bã này ngồi tù, bao nhiêu tiền em cũng sẵn sàng chi.” Bình An nhỏ giọng tuyên bố.

“Ừ.” Hồng Dịch Vũ gật gật đầu, anh biết nên làm thế nào rồi.

Bên Thành phố S, sau khi Đoàn Quan Quần chính thức phát biểu không có mối quan hệ cha con với Liên Kiến Ba xong thì không tiếp tục xuất hiện tại các trường hợp công chúng nữa mà chuyên tâm vào công tác, giống như tất cả các lời đồn đại đều chẳng có liên quan gì đến vị Bí thư Thị Ủy mẫn cán này cả.

Chẳng qua, vì hiện tại Đoàn Quan Quần bị mọi người tập trung chú ý, nên trong chuyện của Liên Kiến Ba lão có vẻ như lòng thì dư nhưng lực không đủ.

Lê Thiên Thần sau khi gọi điện thoại buộc Đoàn Quan Quần và Liên Kiến Ba phải rửa sạch tội danh cho mình xong thì ngay lập tức rời khỏi nhà trọ đang ở. Nhưng trước khi đi hắn không tìm thấy Đỗ Hiểu Mị đâu cả.

Ngày đó, sau khi hắn nổi giận với ả, ả đột nhiên như biến mất trong không khí mà chẳng để lại dấu vết gì, chỉ để lại cho hắn mấy ngàn tệ tiền mặt và một điện thoại di động, sau đó bỏ đi mất.


Lê Thiên Thần rời nhà trọ không bao lâu, người của Liên Kiến Ba đã tìm được nơi này, nhưng trừ vài hộp cơm vứt lỏng chỏng ra thì chẳng tìm được gì khác.

Xử sơ thẩm Liên Kiến Ba vừa xong thì lại có người cung cấp thêm thông tin tới các tòa soạn báo và tạp chí.

Đó là ảnh chụp Đoàn Quan Quần và một phụ nữ trên bốn mươi tuổi cùng đi vào siêu thị. Hai người trông rất thân mật, như một đôi vợ chồng. Người phụ nữ đó là mẹ ruột của Liên Kiến Ba.

Ảnh chụp không chỉ có một tấm, mà là một loạt các tấm hình chụp Đoàn Quan Quần ra ra vào vào nhà người phụ nữ đó như nhà mình. Không hề nghi ngờ gì nữa, tất cả những giải thích của lão trước đây đều trở nên không đáng một xu. Liên Kiến Ba thấy được những tin tức nằm trong dự liệu này thì ngược lại không kích động như lần trước, có lẽ hắn đã mệt mỏi với cái cảm giác bị hy sinh và vứt bỏ vào những thời khắc mấu chốt rồi. Như vậy là tốt nhất, không cần che che giấu giấu gì nữa.

Chẳng qua, việc Lê Thiên Thần dám lấy mẹ hắn ra để làm trò cười thì hắn nhất quyết không thể tha thứ!

Hắn cầm điện thoại lên, dò đến số điện thoại mà mấy ngày trước Lê Thiên Thần dùng để gọi hắn, ấn gọi ngược lại.

Tiếng chuông reng lâu thật lâu, khi hắn sắp mất kiên nhẫn thì mới nghe được một tiếng “A lô”!

“Lê Thiên Thần!” Liên Kiến Ba gằn giọng kêu lên.

“Ha ha, Anh Liên, báo chí hôm nay đặc sắc quá nhỉ! Không chừng ngày mai còn hấp dẫn hơn nữa kìa. Sao, tò mò không?” Thanh âm vui sướng của Lê Thiên Thần vang lên, giọng điệu lưu manh hoàn toàn không hợp chút nào với hình tượng ôn tồn nho nhã trước kia của hắn.

Liên Kiến Ba cười, “Rất giật gân, tao thích lắm!” Hắn nhìn về phía góc phòng bên kia, nơi đó có các kỹ thuật viên hắn đặc biệt thuê riêng đến để dò theo sóng điện thoại tìm ra vị trí cụ thể của Lê Thiên Thần lúc này.

“Chẳng lẽ mày còn muốn thấy tin đặc sắc hơn?” Không nghe Liên Kiến Ba mắng mỏ như dự kiến, tiếng cười của Lê Thiên Thần lập tức ngưng lại.

“Mày ra điều kiện đi, tóm lại muốn gì? Muốn tao lật lại bản án đó cho mày thì không thể được rồi. Mày không muốn ngồi tù, tao cũng không muốn. Chi bằng tao cho mày một khoản tiền, mày ra nước ngoài đi!” Liên Kiến Ba nói.

Lê Thiên Thần cười lạnh, “Nếu tao xuất ngoại thì chẳng khác nào chính thức xác nhận tội danh. Tao đâu có ngu như vậy!”

“Mày không ngu, nhưng mày cần tiền.” Liên Kiến Ba cười nói, “Còn nữa, cha mẹ mày... cũng cần mày đưa tiền về dưỡng già nữa mà.”


“Liên Kiến Ba, nếu mày dám đụng vào một sợi lông của ba mẹ tao, thì dù chết tao cũng kéo mày làm đệm lưng!” Lê Thiên Thần ngẩn ra, ngay sau đó lớn tiếng mắng chửi.

Liên Kiến Ba nói, “Dĩ nhiên tao sẽ không làm vậy. Mày không biết à? Cha mẹ mày đã bị Phương Hữu Lợi rước tới Thành phố G, ở tại Phương gia rồi!”

Đây là thông tin mà lúc hắn sai người đến nhà bắt cha mẹ Lê Thiên Thần mới biết được. Hai cha con Phương Hữu Lợi lại muốn làm gì thế?

“Cái gì?” Lê Thiên Thần thật sự không biết có chuyện này, trong lúc nhất thời ngây ngẩn cả người.

Liên Kiến Ba nghe phản ứng của hắn ta thì nghĩ thầm, chẳng lẽ không phải là Lê Thiên Thần đã hợp tác cùng Phương Bình An để tố giác chuyện rửa tiền?

“Xem ra Phương Bình An còn chưa chịu buông tha cho mày ha...”

Lê Thiên Thần không tiếp tục nói nhảm cùng Liên Kiến Ba nữa, trực tiếp ngắt điện thoại.

Liên Kiến Ba nhìn về phía kỹ thuật viên đang dò theo dấu vết, mặt không chút thay đổi, hỏi, “Tra được ở nơi nào không?”

“Không tại Thành phố G, nhưng cũng không xa lắm.” Một kỹ thuật viên trả lời.

“Đưa địa chỉ cho tôi.” Liên Kiến Ba nói.

Sau khi cầm được địa chỉ cụ thể, Liên Kiến Ba kêu đám nhân viên kỹ thuật này dọn dẹp dụng cụ rời đi. Một lát sau, hắn mới gọi điện thoại ra ngoài, báo cho người bên đầu dây kia địa chỉ chỗ ở của Lê Thiên Thần.

Bình An sau khi hết giờ làm thì về thẳng nhà, vừa vào cửa liền nhìn thấy cha mẹ của Lê Thiên Thần đang ngồi nói chuyện với Viên lão phu nhân. Cô nhớ tới kiếp trước, hai người này đều hết sức chăm sóc mình, đối đãi với mình như con gái, thì trong lòng vô cùng cảm khái, cười bước tới, “Bà ngoại, bác Lê, dì Lê, mọi người đang nói gì đấy?”

Ông Lê vừa nhìn thấy Bình An thì lập tức đứng lên, “Bình An, có nghe được tin tức gì của Thiên Thần không?”

“Dạ không.” Bình An khó xử lắc lắc đầu. Kể từ khi quan hệ cha con giữa Liên Kiến Ba và Đoàn Quan Quần được lôi ra ánh sáng, Bình An liền sợ rằng với kẻ có thủ đoạn tàn nhẫn như Liên Kiến Ba thì hắn có thể sẽ đối phó với cha mẹ của Lê Thiên Thần, nên mới cho người đón hai ông bà về nhà mình.

Mắt bà Lê cũng đã khóc đến sưng lên, vừa nhắc tới Lê Thiên Thần thì lại tiếp tục rơi lệ, “Sao thằng nhỏ này lại biến thành như vậy chứ! Bình An với Hữu Lợi đối xử với nó tốt như vậy, sao nó lại làm những chuyện thế này, vậy... vậy...”

“Dì Lê, dì đừng đau lòng, chờ Lê... chờ tìm được anh Thiên Thần rồi nghe ảnh giải thích xem sao.” Cô rất muốn kể hết tất cả những chuyện xấu chuyện sai mà Lê Thiên Thần đã làm cho cha mẹ anh ta nghe, nhưng suy nghĩ đến cảm xúc của bậc làm cha làm mẹ, cô vẫn không quyết tâm nói ra miệng được.

Cô hận là hận Lê Thiên Thần, chứ cha mẹ hắn là người tốt, không nên bị thương tổn.


“Nhưng bây giờ nó là tội phạm truy nã. Bình An, giờ nên làm thế nào. Thiên Thần sao lại giết người được. Nó sẽ không giết người, thật đấy, cháu phải tin nó.” Bà Lê vừa khóc vừa phân bua cho con trai mình.

Bình An nhìn sang Viên lão phu nhân xin giúp đỡ.

Viên lão phu nhân thở dài một tiếng, “Chúng tôi đều tin Thiên Thần không giết người, nhưng cháu nó phải quay về để tự minh oan cho mình, chứ cứ trốn tránh bên ngoài như bây giờ thì chẳng ai biết được lúc đó đã xảy ra chuyện gì.”

“Nhưng chúng tôi cũng có biết nó đang ở đâu đâu!” Ông Lê bụm mặt nói.

Chỉ cần Lê Thiên Thần biết cha mẹ hắn đang ở chỗ này thì sớm muộn gì cũng sẽ xuất hiện tại đây thôi!

“Không sao, bác Lê, dì Lê, cháu nhất định sẽ tìm được anh Thiên Thần. Hai bác cứ yên tâm ở đây, biết đâu anh ấy biết hai bác ở chỗ này thì sẽ đến tìm hai bác. Đến lúc đó chúng ta sẽ khuyên anh ấy ra tự thú.” Bình An an ủi bọn họ.

“Bình An, cám ơn cháu.” Bà Lê cầm tay Bình An, chân thành cảm kích.

Bình An cười cười. Thật ra cô cũng chỉ muốn tìm cho ra Lê Thiên Thần thôi... Giờ đối mặt với ánh mắt hy vọng của ông bà Lê, cô không khỏi có chút chột dạ.

Chẳng bao lâu sau, Phương Hữu Lợi cũng về tới. Cũng giống Bình An, ông không có kể Lê Thiên Thần đã làm những chuyện gì ở công ty cho ông bà Lê biết, chỉ an ủi bọn họ không nên quá lo lắng, mọi việc cứ chờ Lê Thiên Thần xuất hiện rồi lại tính tiếp.

Sau khi cơm nước xong, Phương Hữu Lợi nói chuyện với ông Lê, Viên lão phu nhân rủ bà Lê ra ngoài tản bộ, hy vọng bọn họ đừng quá lo lắng.

Bình An về phòng, lấy laptop lên mạng tìm tài liệu.

Lúc đang xem hết sức chăm chú, điện thoại đặt cạnh tay vang lên, cô cũng không nhìn xem ai gọi tới liền nghe điện thoại.

“Cô Phương, tôi đây. Đỗ Hiểu Mị gọi điện thoại cho tôi.” Giọng nói lo lắng của Tô Cầm truyền đến.

Mắt Bình An lạnh xuống, “Cô ta nói gì?”

Giọng Tô Cầm nức nở, “Cô... Cô ta muốn tôi đưa tiền...”

“Cô ta đòi tiền cô làm gì?” Bình An hỏi, rồi dừng một chút, “Cô ta lấy cái gì để uy hiếp cô?”

“Cô ta nói cô ta còn ảnh chụp tôi lên giường với những người đàn ông kia...”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận