Khi về đến căn hộ, Bình An lập tức đến phòng tắm gột sạch tất cả những dấu vết hoan ái trên người. Nghiêm Túc mặt dày, mặc kệ Bình An cáu giận, cứ nhất định phải hai người cùng nhau tắm mới được.
Dĩ nhiên, lại thêm một phen kiều diễm dây dưa triền miên nữa.
Đến khi mặc vào được áo ngủ ngồi trong phòng khách, Bình An cảm thấy hai chân như nhũn ra. Cô tức tối nhìn chằm chằm vào Nghiêm Túc đang gọi điện thoại đặt đồ ăn giao tới, thật sự không hiểu tại sao tinh lực của người đàn ông này lại tốt như vậy, như không hề biết mệt là gì. Cô bây giờ đã mệt đến mức không muốn nhúc nhích, thế mà anh vẫn cứ tinh thần sáng lán, cặp mắt đẹp đào hoa kia tản ra ánh sáng lấp lánh... Có thấy được chút mỏi mệt nào đâu.
Bình An bưng đầu thở dài, rõ ràng cô trẻ hơn mà...
“Anh kêu pizza hải sản, sẽ giao tới rất nhanh.” Nghiêm Túc đã gọi điện thoại xong, ngồi xuống cạnh cô, ôm cô vào ngực.
Bình An nguýt dài anh một cái, “Đáng lý ra tối nay em đã có được một bữa tối phong phú, chứ có phải là pizza đâu!”
Nghiêm Túc chậm rãi bật cười, hôn một cái lên mái tóc cô, đùa cợt, “Chẳng phải em vừa hưởng thụ hết một bữa dạ tiệc vô cùng phong phú đó sao?”
Nghe ra ý trêu chọc trong lời của anh, mặt Bình An đỏ lên, đưa tay ngắt nhéo bên hông anh, “Em hưởng thụ hay là anh hưởng thụ vậy!”
“Bà xã à, đừng khiêu khích anh, anh cũng cần nghỉ ngơi chứ.” Nghiêm Túc bắt lấy tay cô, cầu xin tha thứ đầy khoa trương, nhưng trên mặt lại chẳng nhìn thấy “cần nghỉ ngơi” chỗ nào mà ngược lại càng thêm hưng phấn.
Mặt Bình An càng đỏ hơn, anh nói cứ như cô là người chưa được thỏa mãn dục vọng vậy. Cô tức giận thở phì phì bắt lấy tay anh, đưa lên miệng cắn một cái thật mạnh, “Khiêu khích cái đầu anh ấy!”
Nghiêm Túc cất tiếng cười to, ôm lấy mặt cô hôn mạnh mấy cái.
Chẳng bao lâu sau, đồ ăn mua ngoài đã được đưa tới. Hai người vừa ăn Pizza vừa thảo luận xem biệt thự tại Phượng Hoàng Thành nên trang hoàng thế nào. Đó là chỗ ở tương lai của hai người nên đương nhiên hy vọng có được sự thiện mỹ hết mức có thể, sau này vào ở mới thư thái thoải mái.
“Em thích trang hoàng thanh nhã một chút, hay là theo phong cách điền viên đi.” Bình An nói.
“Ừ, đó là nhà của chúng ta, em cứ quyết định.”
Đã lâu rồi Bình An không có thời gian để thả lỏng bản thân như vậy, nên ngủ một giấc thật dài thật sâu. Hôm sau là thứ bảy, cô và Nghiêm Túc sau khi rời giường liền đến nhà hàng đặt bàn, chờ nhóm Nghiêm lão phu nhân lại đây ăn điểm tâm.
Hai người vừa vào phòng đặt riêng không bao lâu thì nhóm Nghiêm lão phu nhân đã tới.
Nghiêm lão gia càm ràm sao hôm qua Bình An và Nghiêm Túc không về nhà ăn cơm như đã hứa. Bình An nghe mà chột dạ, liếc mắt nhìn Vu Tố Hà và Nghiêm lão phu nhân một cái, sao cứ cảm thấy ánh mắt của hai vị bề trên này là lạ thế nào, cảm giác vô cùng mập mờ.
“Bình An à, tối hôm qua con rất bận đúng không?” Nghiêm lão phu nhân cười híp cả mắt, hỏi.
“Ah? Tốt... Tốt ạ.” Bình An lí nhí trả lời.
“Còn trẻ cũng phải quan tâm đến thân thể, không nên bận rộn quá mà đôi khi cũng phải chú ý nghỉ ngơi, biết không?” Nghiêm lão phu nhân nhìn vẻ xấu hổ của Bình An, càng cười đến vui vẻ.
Nghiêm Túc cười nói với Nghiêm lão phu nhân, “Bà nội à, bà yên tâm, con sẽ trông nom cho cô ấy nghỉ ngơi đàng hoàng.”
Vu Tố Hà liếc xéo con trai một cái, “Trông mong vào con thì có mà chết! Không làm cho Bình An mệt mỏi hơn cũng đã không tệ rồi.”
“Uống trà!” Bình An vội vàng giơ ly trà trên, cười gượng vài tiếng, “Mọi người uống trà đi!”
Nghiêm Túc cố nén ý cười nơi khóe miệng.
“Bình An, họ Liên này hình như trước đây ở công ty con phải không?” Nghiêm lão gia đang đọc báo hôm nay, vừa nhìn tin trang đầu thì lập tức mở miệng hỏi.
Bình An gật đầu, “Liên Kiến Ba phải không ạ? Bên chúng con đã khởi tố hắn. Mà sao vậy ông nội?”
Nghiêm lão gia nói, “Hắn là con riêng của Bí thư Thị Ủy Thành phố S đấy.”
Bình An và Nghiêm Túc liếc mắt nhìn nhau, xem ra dự đoán của họ đã xảy ra.
“Ông nội, cho con xem một chút.” Nghiêm Túc cầm lấy tờ báo, nhìn tin tức được giật tít thật bắt mắt ngay trang đầu: Bộ mặt thật của Bí thư mô phạm.
Bài báo đăng tin Đoàn Quan Quần mấy năm qua tỏ vẻ hòa thuận ân ái với phu nhân trước mặt người khác thế nào, nhưng sự thật thì đã bao nuôi tình nhân từ hai mươi mấy năm trước, con trai riêng cũng đã hai mươi bảy tuổi. Bài báo còn giới thiệu cặn kẽ chân tơ kẽ tóc bối cảnh của Liên Kiến Ba ra sao.
Thậm chí còn đặt nghi vấn liệu trong án kiện Liên Kiến Ba là kẻ tình nghi giết người lần này có phải Đoàn Quan Quần đã đứng sau lưng hỗ trợ nên Liên Kiến Ba mới được phán vô tội mà thả tự do hay không.
Vu Tố Hà cũng ghé đầu đọc bài báo, “Nếu như chuyện này là thật, ảnh hưởng đối với Đoàn Quan Quần chắc sẽ rất lớn.”
“Hai mươi mấy năm qua chưa hề có ai tiết lộ, đến thời điểm mấu chốt này mới tung ra ánh sáng, xem ra đối thủ của Đoàn Quan Quần cũng ghê gớm lắm.” Nghiêm lão phu nhân nói.
Ai nấy đều cho rằng đây là do đối thủ chính trị của Đoàn Quan Quần thực hiện.
Bình An nhìn thoáng qua bài báo, quyết định chờ chút nữa sẽ về gặp ba nói chuyện này.
Bên kia thành phố, Liên Kiến Ba nhìn chằm chằm vào mấy tờ báo mới vừa được thư ký đưa tới, tức giận đến lồng ngực phập phồng kịch liệt.
“Tao f*ck con mẹ nó đồ khốn kiếp!” Hắn mắng ầm lên, “Đi điều tra xem thằng chó nào làm!”
“Liệu có phải là Phương Bình An không?” Người đàn ông trung niên ngồi đối diện nghi hoặc hỏi. Anh ta là thư ký của Liên Kiến Ba, tên Ngô Minh.
Mặt Liên Kiến Ba tối tăm tàn ác, “Con kỹ nữ thối đó chắc không biết chuyện này. Người biết quan hệ cha con của chúng tôi chỉ có mấy người thôi!”
“Anh hoài nghi... Lê Thiên Thần?” Ngô Minh hỏi.
“Chỉ có hắn là có khả năng nhất!” Mắt Liên Kiến Ba lộ ra tia hung ác, “Kêu chú đào hắn ra từ bữa đó, sao, tìm được hắn chưa?”
Ngô Minh lắc đầu, “Chưa có tin tức gì, có thể đã đi khỏi Thành phố G rồi.”
“Cho dù có rời khỏi Thành phố G thì chắc cũng không đi quá xa, căn cơ của hắn đều ở tại đây, trừ khi hắn không cần tất cả.” Liên Kiến Ba gầm gừ.
Dù Lê Thiên Thần có trở lại thì cái gì cũng đều mất sạch, chẳng phải gã đã hãm hại hắn thành hung thủ giết người rồi đó sao? Ngô Minh thầm mỉa trong lòng nhưng không mở miệng nói ra, “Tôi sẽ tăng thêm người đi tìm.”
Liên Kiến Ba lại liếc nhìn tờ báo, phẫn nộ đá mạnh vào bàn làm việc.
Điện thoại đặt trên mặt bàn vang lên.
“Ba!” Đoàn Quan Quần gọi điện thoại tới.
Thanh âm trầm thấp của Đoàn Quan Quần truyền tới, “Bắt đầu từ hôm nay, đừng có nói gì lung tung. Còn nữa, con về quê mẹ vài ngày để tránh phát sinh thêm nhiều thị phi đi.”
“Ba, dù sao chuyện cũng đã lộ ra rồi, không bằng...” Liên Kiến Ba nghĩ đến mẹ mình phải mang tiếng tình nhân, kẻ thứ ba mà người người ghê tởm, thì không nhịn được muốn Đoàn Quan Quần cho bà một danh phận đàng hoàng.
“Không bằng cái gì? Mày chê tao giờ còn chưa đủ rắc rối hả? Chuyện này nếu giải quyết không tốt, tao và mày đều mệt lớn!” Đoàn Quan Quần quát lên.
Liên Kiến Ba không nén được hỏi, “Phải giải quyết thế nào? Chẳng lẽ muốn phủ nhận quan hệ giữa chúng ta?”
“Giờ việc mày phải lo là làm thế nào để thắng quan tòa kìa, chứ không phải là việc này.” Đoàn Quan Quần tức giận gằn giọng.
“Con biết rồi!” Liên Kiến Ba tức nghẹn, hồi lâu mới thốt ra lời.
Chờ Đoạn Quan Quần cắt điện thoại xong, Liên Kiến Ba tức tối ném văng điện thoại, hạ giọng rủa một câu.
Đừng để hắn biết thằng khốn kiếp nào lộ tin ra cho bọn phóng viên đấy!
Có tiền thì có thể sai ma khiến quỷ! Đến xế chiều, từ một tòa soạn báo, hắn đã hỏi ra được người gọi điện thoại tới tiết lộ tin tức là đàn ông, hơn nữa số điện thoại để fax tư liệu tới cũng là từ vùng khác chứ không phải là ở Thành phố G.
“Lê Thiên Thần!” Trong mắt Liên Kiến Ba hiện lên sát khí, “Tìm được Lê Thiên Thần xong thì trực tiếp giết hắn!”
“Dạ!”
Bên kia, Bình An và Nghiêm Túc ăn điểm tâm xong thì đến Phương gia.
Phương Hữu Lợi cũng đã đọc được bài báo, vừa đang chuẩn bị gọi điện thoại cho Bình An thì nhìn thấy Bình An và Nghiêm Túc từ ngoài cửa đi vào.
“Ba, ba đọc báo rồi chứ?” Bình An vừa vào cửa đã hỏi.
“Đọc rồi, có biết được là ai làm không?” Phương Hữu Lợi hỏi.
“Lê Thiên Thần ạ!” Nghiêm Túc nói, anh đã gọi điện thoại qua để xác nhận.
Phương Hữu Lợi lắc đầu, “Liên Kiến Ba đổ mọi tội danh lên Lê Thiên Thần thì cũng phải nghĩ đến chuyện nó sẽ trả thù chứ. Giờ thì nhìn xem Đoàn Quan Quần sẽ làm thế nào.”
“Quan hệ cha con của bọn họ bị lôi ra ánh sáng thì chắc chắn Đoàn Quan Quần sẽ không thể giữ im lặng trong việc Liên Kiến Ba hãm hại Phương Thị rồi. Nếu ông ta tiếp tục giúp Liên Kiến Ba rửa sạch tội danh thì đó rõ ràng là trở mặt với chúng ta. Nếu ông ta... gọi đến cầu cạnh ba thì sao?” Bình An nhìn sang Phương Hữu Lợi. Bây giờ bọn họ ở ngoài sáng, bọn Đoàn Quan Quần đang ở trong tối.
Hai cha con bọn chúng chắc còn tưởng bên Bình An còn không biết chuyện rửa tiền!
Phương Hữu Lợi hừ một tiếng, “Mới rồi thư ký của Đoàn Quan Quần đã gọi điện thoại cho ba, nói là Đoàn Quan Quần cũng không biết chuyện Liên Kiến Ba làm ở Tập đoàn Phương Thị, còn tỏ rõ thái độ là ông ta và Liên Kiến Ba chẳng liên quan gì với nhau.”
“Xem ra Đoàn Quan Quần vẫn còn hy vọng bác có thể tiếp tục ủng hộ ông ta về mặt kinh tế.” Nghiêm Túc nói.
“Kẻ như Đoàn Quan Quần... có lúc ngoan độc đến ngay cả cha mẹ con cái gì cũng không nhận.” Phương Hữu Lợi thở dài nói.
Bình An hỏi, “Ba trả lời ông ta thế nào?”
“Chủ Tịch trả lời cũng rất tuyệt.” Hồng Dịch Vũ ngồi bên cạnh cười nói, “Chủ Tịch không đề cập chuyện tòa án, chỉ nói tin tưởng Đoàn Quan Quần là người có gia giáo, không thể nào dạy ra một kẻ như Liên Kiến Ba vậy được, không tin những gì báo chí nói.”
Gia giáo thế nào thì dạy ra con trai thế đấy, Phương Hữu Lợi đang ngầm mỉa mai Đoàn Quan Quần.
Bình An nghe vậy cười nói, “Ba, chuyện này nhất định sẽ khiến cho Đoàn Quan Quần bận bịu một lúc lâu, sẽ không có thời gian đâu mà nhúng tay vào việc xử án Liên Kiến Ba nhỉ.”
“Cái này cũng rất khó nói. Vợ Đoàn Quan Quần chỉ sinh một đứa con gái, nên ông ta hẳn là rất coi trọng Liên Kiến Ba.” Phương Hữu Lợi nói.
“Lê Thiên Thần không dễ gì mà buông tha đâu, chúng ta cứ chờ xem đi.” Nghiêm Túc nói, “Hơn nữa, Đoàn Quan Quần sẽ sớm hành động trả đũa thôi.”
Bình An hừ một tiếng, “Cứ để cho bọn chúng chó cắn chó, cùng chết chùm đi!”
“Liên Kiến Ba chắc đã biết là Lê Thiên Thần cung cấp thông tin cho báo chí rồi. Xem ra bọn chúng phải phân tâm để đối phó với đám phóng viên. Bình An, việc quan hệ với tòa án con phải chú ý kỹ đấy.” Phương Hữu Lợi căn dặn.
“Lần này con sẽ không để Liên Kiến Ba đắc ý nữa đâu!” Bình An cắn răng nói.
Nhà ga xe lửa Thành phố G, một người đàn ông đội mũ lưỡi trai sùm sụp đứng ở sạp báo mua một tờ báo, mở ra nhìn trang đầu hôm nay. Khuôn mặt râu ria lởm chởm hé ra một nụ cười đen tối.
“Sao anh còn đứng đây đọc báo, không sợ cảnh sát nhìn thấy sao?” Một phụ nữ dáng người hấp dẫn kéo theo một va li đi tới bên cạnh hắn, nhỏ giọng mắng.
“Tin tức đặc sắc như vậy sao bỏ qua được.” Người đàn ông cười lạnh, “Tìm được khách sạn ở tạm chưa?”
“Khách sạn? Giờ mà anh còn đòi ở khách sạn? Tìm được nhà trọ chỗ hẻo lánh là đã may rồi...”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...