Bình An Trọng Sinh

Thấy Ôn Nguyệt Nga hẳn phải đang chơi mạt chược với bạn giờ lại xuất hiện ngay trước mặt nhanh như vậy, Nghiêm Lôi Hải giật mình nhìn bà ta, “Em... Sao em lại ở đây?”

Ôn Nguyệt Nga mang bộ mặt sa sầm, trong mắt đều là vẻ lên án và uất ức đối với Nghiêm Lôi Hải, “Hôm nay hình như là sinh nhật của mẹ, sao anh lại tới đây một mình mà không điện cho em...”

Bà ta vừa nói vừa đi vào, liếc mắt liền nhìn thấy Vu Tố Hà cùng Phương Bình An đang ngồi bên bàn cơm.

Sắc mặt bà ta ngay lập tức thay đổi mấy màu liên tục, trong lòng thầm mắng, thì ra là có hai kẻ đê tiện kia ở chỗ này, hèn gì chẳng ai thông báo cho bà. Thế nhưng ngay cả Nghiêm Lôi Hải cũng không thả tiếng gió cho bà biết, chẳng lẽ là vì Vu Tố Hà?

Nghiêm lão phu nhân quét mắt nhìn Ôn Nguyệt Nga một cái, không mở miệng kêu bà ta cùng ngồi.

“Mẹ, sinh nhật vui vẻ.” Mắt Ôn Nguyệt Nga như muốn khoét thủng mặt Vu Tố Hà, cố gắng kìm nén bực bội mà nói với Nghiêm lão phu nhân.

Ôn Nguyệt Nga và Vu Tố Hà đã từng là tình địch, mà tình địch thì vĩnh viễn không có khả năng trở thành bạn bè. Huống chi, đối mặt với một phụ nữ ưu tú như Vu Tố Hà thì sự ghen ghét mà Ôn Nguyệt Nga dành cho bà chỉ có càng ngày càng tăng chứ không hề giảm.

Bà ta đã từng nghĩ rằng sau khi Vu Tố Hà ly hôn với Nghiêm Lôi Hải xong thì nhất định sẽ sống không tốt, ai ngờ cuộc sống của bà lại thoải mái tự tại như vậy. Đã nhiều năm trôi qua, chính bản thân bà ta không cản lại được sự tàn phá của năm tháng, thế nhưng Vu Tố Hà trông như càng tăng thêm vài phần quyến rũ, thế thì bảo bà ta làm sao có thể chịu nổi đây?

“Anh chẳng vừa bảo là anh có chuyện gì gấp đó sao? Sao không nhanh đi làm đi?” Nghiêm lão gia hỏi Nghiêm Lôi Hải.

Nghiêm Lôi Hải xấu hổ cười khan mấy tiếng. Vừa rồi chẳng qua là ông ta muốn chạy đi ngăn cản Ôn Nguyệt Nga tới nơi này thôi, chẳng ngờ bà ta đã đứng ngay ngoài cửa rồi.

“Có muốn ngồi xuống cùng ăn cơm không?” Vu Tố Hà nhỏ giọng hỏi, bình tĩnh ôn hòa nhìn về phía Ôn Nguyệt Nga.

Ôn Nguyệt Nga cảm giác bà ta ở chỗ này là hoàn toàn dư thừa, còn phải chịu đựng để cho Vu Tố Hà nhục nhã, nên nét mặt hầu như vặn vẹo đến xấu xí, “Không, tôi ăn no rồi, chỉ muốn tới đây tặng quà cho mẹ thôi. Con về trước đây, mọi người cứ tiếp tục từ từ dùng bữa.”

Nghiêm Lôi Hải nghe Ôn Nguyệt Nga muốn rời khỏi đây thì trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm, “Cha, mẹ, vậy tụi con về trước.”


Nói xong, khẩn cấp kéo Ôn Nguyệt Nga đi ra ngoài.

“Nghiêm Lôi Hải, tôi rốt cuộc được coi là gì trong nhà họ Nghiêm các người, hả? Coi tôi là cái gì?” Ôn Nguyệt Nga nện mạnh giày cao gót, thở phì phì đi đằng trước Nghiêm Lôi Hải, thanh âm bén nhọn vì tức giận.

Nghiêm Lôi Hải vội vàng kéo tay bà ta, “Em nói nhỏ thôi!”

Chưa rời khỏi cửa được mấy bước mà bà ta đã lập tức la to như vậy, nhỡ hai ông bà cụ nghe được thì làm thế nào? Hai ông bà lão đã không thích bà ta từ trước, đừng để bọn họ càng ghét thêm chứ.

“Tôi còn ngại chưa đủ lớn tiếng đây. Nghiêm Lôi Hải, họ Nghiêm các người khinh người quá đáng.” Ôn Nguyệt Nga tức giận đến hai mắt đều đỏ vằn lên.

“Họ Nghiêm chúng tôi bạc đãi cô thế nào?” Nghiêm Lôi Hải vốn không tốt tính nên không được vài câu đã không còn kiên nhẫn dỗ dành Ôn Nguyệt Nga nữa.

Ôn Nguyệt Nga quay phắt đầu lại trừng mắt nhìn Nghiêm Lôi Hải, “Họ Nghiêm các người có coi tôi là con dâu nhà họ Nghiêm sao? Cha mẹ anh, con trai anh, có người nào coi trọng tôi không. Ai cũng hướng về cô ta hết. Tôi khổ khổ cực cực liều mạng vì Nghiêm Thị. Kết quả thì sao? Một câu cảm kích cũng không có! Con trai anh quay về thì liền đoạt lấy tất cả của tôi. Anh có nói giùm tôi một câu nào không?” Bà ta đã bất tri bất giác xem Nghiêm Thị là đồ đạc của chính mình, không hề nghĩ lại rằng Nghiêm Thị vốn không thuộc về họ Ôn.

Nghiêm Lôi Hải không phải là kẻ ngu ngốc, nghe thấy Ôn Nguyệt Nga xem Nghiêm Thị là vật sở hữu của chính mình thì mặt lập tức tối sầm xuống, “Nghiêm Thị vốn chính là của họ Nghiêm, giao cho Nghiêm Túc thì có vấn đề gì?”

Ôn Nguyệt Nga vừa nghe vậy thì tức đến muốn nứt phổi, “Phải, đều là của họ Nghiêm các người! Thế thì tôi được tính là cái gì? Ngay cả Vu Tố Hà kia còn có địa vị hơn so với tôi.”

“Chuyện này liên quan gì đến Tố Hà? Cô đừng có cố tình gây sự. Hôm nay không cho cô đi chung cũng là vì muốn tốt cho cô. Dù sao cô cũng đâu muốn tới nơi này để bị khinh bỉ, đúng không.” Nghiêm Lôi Hải nói.

“Tố Hà! Tố Hà! Kêu thân thiết quá hén! Nếu anh luyến tiếc cô ta thì dứt khoát phục hôn với cô ta đi cho rồi.” Ôn Nguyệt Nga ghen ghét hét tướng lên.

Nghiêm Lôi Hải nhớ đến khuôn mặt mỹ lệ trầm tĩnh của Vu Tố Hà, lòng phiếm đầy chua xót, nói không nên lời là cảm giác gì.

Ôn Nguyệt Nga thấy ông ta không lập tức phản bác thì lửa giận trong lòng càng cháy lớn, hét lên một tiếng, phẫn nộ đi về xe của mình, mặc kệ Nghiêm Lôi Hải mà phóng xe rời đi.


Nghiêm Lôi Hải nhìn chiếc xe rít gào phóng đi mất, bất đắc dĩ thở dài một tiếng.

Tô Cầm rốt cuộc thuận lợi tiến vào Tập đoàn Phương Thị, trở thành thư ký cho Lục Vân Đình. Mặc dù bề ngoài nhìn như quá trình tuyển dụng cũng không có vấn đề gì, nhưng trong thâm tâm Bình An biết rất rõ là nếu như cô không nhắm một mắt mở một mắt để mặc cho Lê Thiên Thần giở trò thì việc Tô Cầm vào Phương Thị làm việc không suông sẻ như vậy.

Bất quá hiện tại cô ta không mang tên Tô Cầm, mà tên là Tần Tố.

Dạo gần đây, mâu thuẫn giữa Lê Thiên Thần và Bình An dường như đang kịch liệt leo thang, chẳng qua chuyện này chỉ có trong lòng hai người biết rõ, những người khác cũng không nhìn ra. Về việc xin tài chính cho công trình cải tạo chung cư cũ, mặc dù Bình An không trực tiếp phụ trách nhưng dù sao cô cũng là Tổng Giám Đốc nên rất nhiều văn kiện đều phải thông qua cô ký tên. Vì không để cho Lê Thiên Thần có thể nhân cơ hội mà giở trò ma quỷ, mỗi một phần văn kiện đều được cô xem xét vô cùng nghiêm khắc. Điều này khiến cho Lê Thiên Thần cảm thấy vô cùng uất ức.

Rõ ràng là Phương Bình An muốn làm khó dễ hắn!

Điều này khiến cho Lê Thiên Thần cực kỳ tức giận, hôm nay chỉ có thể hẹn Liên Kiến Ba ra gặp mặt tại chỗ cũ.

“Không thể để cho Phương Bình An tiếp tục nhúng tay vào công trình này của chúng ta nữa, nếu không tất cả công sức mà chúng ta bỏ ra từ trước đến nay sẽ bị mất trắng.” Lê Thiên Thần nói khẽ với Liên Kiến Ba.

Mặc dù âm hưởng bên trong quán bar vô cùng điếc tai nhưng vẫn không ảnh hưởng đến việc trò chuyện của bọn chúng.

Đây chính là hiệu quả mà bọn chúng muốn: nói chuyện chỉ có hai người bọn chúng là có thể nghe được rõ ràng, người khác không nghe được.

“Phải nghĩ biện pháp điều cô ta đi chỗ khác, hoặc là khiến cho cô ta phải vội vàng làm chuyện gì khác, không thể luôn đặt sự chú ý lên công trình này.” Liên Kiến Ba trầm giọng mở miệng.

“Anh có biện pháp chứ?” Lê Thiên Thần hỏi.

Mắt Liên Kiến Ba thoáng qua một tia ác độc, “Hai cha con Phương Hữu Lợi đúng là vướng chân vướng tay, tốt nhất nên nghĩ biện pháp cách ly bọn họ!”


“Phương Bình An vốn dĩ đã không an tâm đối với chúng ta, sao có thể dễ dàng mà rời đi được. Mà cho dù có đi thì chắc chắn cũng sẽ phái người giám sát.” Lê Thiên Thần phân tích.

“Cho dù có cho người giám sát thì sao? Chờ chúng ta làm xong việc rồi, cô ta cũng cứu không kịp.” Liên Kiến Ba cười lành lạnh, “Trước khi chưa đẩy được cô ta đi khỏi Thành phố G, anh đừng có lại hành động thiếu suy nghĩ nữa đó. Để tôi đối phó với cô ta.”

“Anh cẩn thận một chút, có thể cô ta đã hoài nghi quan hệ của tôi với anh rồi.” Lê Thiên Thần nói.

“Cứ để cho cô ta hoài nghi. Chậc chậc, Lê Thiên Thần, anh quen biết Phương Bình An cũng khá lâu rồi, sao không cố câu được cô ta ngay từ đầu mà để cho thằng nhóc Nghiêm Túc kia hớt tay trên vậy?” Liên Kiến Ba không biết việc Bình An đã từng thầm mến Lê Thiên Thần, chẳng qua hắn chỉ cảm thấy Lê Thiên Thần gần quan lâu ngày mà chẳng được ban lộc thì đáng tiếc thôi. Thật uổng cho bộ dạng lạnh lùng quyến rũ của anh ta, ở Thành phố S được phụ nữ chào đón đến thế mà ngay cả một Phương Bình An cũng giải quyết không được.

Lê Thiên Thần vừa nghe hắn nói đến chuyện này thì sắc mặt biến thành khó coi vô cùng. Đây là chuyện mà hắn hối hận nhất đời này!

“Anh cũng để ý Phương Bình An quá nhỉ.” Giọng Lê Thiên Thần dấm dẳng.

“Đúng là cảm thấy rất hứng thú, không biết trên giường cô ta có hăng hái giống vậy không, ha ha!” Liên Kiến Ba bật cười lớn, gương mặt vốn đẹp trai lúc này lại trông vô cùng bỉ ổi.

Khóe miệng Lê Thiên Thần gợn lên một chút cười lạnh, hạ mắt không nói một lời nào.

Ngày hôm sau, Liên Kiến Ba thông báo trong cuộc họp HĐQT rằng một tập đoàn Hongkong có kế hoạch tìm người hợp tác để thành lập một công ty được đưa lên sàn chứng khoán chuyên về chuỗi siêu thị. Watsons Hongkong đã mở không ít chi nhánh tại Đại lục, tuy giá cả khá đắt đỏ nhưng vẫn được giới trí thức hoan nghênh nhiệt liệt.

Phương Thị hiện tại đang muốn tìm kiếm các phương diện đầu tư khác, kế hoạch chuỗi siêu thị thế này là vô cùng thích hợp.

Bình An rất muốn phản đối nhưng không tìm được lý do. Cho dù cô muốn lấy lý do tài chính không dồi dào để ngăn cản kế hoạch này, nhưng phần tài chính dành cho đầu tư hạng mục mới đã được để riêng ra ngay từ đầu năm, tới hôm nay còn chưa đụng tới, trên cơ bản là sẽ không ảnh hưởng tới việc vận hành bình thường các công trình khác.

Phương Hữu Lợi và Lục Vân Đình dường như cũng có hơi động lòng. Tập đoàn Hongkong này họ đều biết, là một tập đoàn có uy tín hết sức bảo đảm.

“Nếu mọi người không yên tâm, chi bằng trước hết phái người đến Hongkong tìm hiểu thực tế đi, sau đó chúng ta quyết định lại.” Liên Kiến Ba nói.

“Đúng, hẳn nên làm như vậy!” Thành viên HĐQT Chu gật đầu.

Phương Hữu Lợi trầm ngâm một lát, “Chuyện này mọi người thấy ai thích hợp để đi làm?”


“Tôi thấy... Tổng Giám Đốc Phương là thích hợp nhất.” Liên Kiến Ba phóng một nụ cười được cho là đẹp trai nhất về phía Bình An.

Bình An thản nhiên liếc mắt nhìn hắn, “Cám ơn thành viên Liên đã cất nhắc.”

Vì sao Liên Kiến Ba muốn đề nghị cô phụ trách việc này? Hắn có mục đích gì? Trong đầu Bình An nhanh chóng tự hỏi, cảm giác như chuyện này có điều gì đó không thích hợp lắm.

“Hạng mục mới sẽ có quản lý hạng mục chịu trách nhiệm, chẳng qua nếu Tổng Giám Đốc có thể tự mình ra tay thì nhất định sẽ lập được công to!” Liên Kiến Ba khuyến khích.

Lục Vân Đình cảm thấy Liên Kiến Ba nói có lý, so với người khác, ông tin Bình An hơn, “Bình An, cháu cảm thấy thế nào?”

Bình An cũng không muốn một hạng mục quan trọng như vậy cuối cùng lại rơi vào tay Lê Thiên Thần nên đành nhịn cơn tức trong bụng, “Tôi sẽ sắp xếp thời gian để gặp gỡ người phụ trách bên phía Hongkong.”

“Tốt quá, vậy cứ thế đi!” Phương Hữu Lợi gật gật đầu.

Sau khi tan họp, Bình An cố ý chần chừ, chờ mọi người đi hết cô mới đưa ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn Liên Kiến Ba vẫn còn ngồi yên tại chỗ.

“Hôm nay dường như Anh Liên không giống mọi hôm nhỉ.” Cô lạnh giọng mở miệng.

Liên Kiến Ba cười lưu manh, “Sao? Sao lại không giống? Thấy hôm nay tôi đặc biệt đẹp trai hơn hả, chuẩn bị bỏ tình cũ bắt tình mới rồi sao?”

Bình An nở nụ cười nhưng trong mắt chẳng có chút ý cười nào, sẵng giọng, “Bất kể anh muốn làm gì, tôi cũng sẽ không để cho anh thực hiện được.”

“Cô gái à, hơn thua nhau làm gì? Cứ ngoan ngoãn ở nhà học cách làm thế nào để phục vụ đàn ông thì có tốt hơn không. Cô Phương à, tôi thật sự muốn nhìn thấy dáng vẻ của cô khi... nằm dưới người tôi đấy.” Liên Kiến Ba hoàn toàn không để tâm chút nào vào lời cảnh cáo của Bình An, tiếp tục cười như một kẻ tiểu nhân hèn hạ, ánh mắt dâm tà quét khắp thân thể Bình An.

Đáy mắt Bình An thoáng hiện một mũi nhọn sáng lạnh như băng, đột nhiên cười phì ra tiếng, “Tôi cũng rất muốn thấy... dáng vẻ của anh lúc nằm xuống mà không dậy nổi xem như thế nào.”

“Sẽ làm cô thất vọng thôi, cô Phương.” Liên Kiến Ba tự tin cười nói.

“Vậy thì cứ thử xem đi.” Bình An cầm lên tập văn kiện của mình, xoay người rời khỏi phòng họp.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui