Ngày hôm sau là ngày đầu năm mới, trường của Bình An được nghỉ, Phương
Hữu Lợi thì lại có hẹn với bạn làm ăn nên phải đến làng du lịch đánh
golf. Bình An chẳng có chút hứng thú nào với loại xã giao trên danh
nghĩa là giải trí nhưng trên thực tế lại là bàn chuyện làm ăn này, nhớ
tới cũng đã rất lâu không có đi thăm bà ngoại rồi nên liền quyết định
hôm nay đến nhà bà ngoại một chuyến.
Ông bà ngoại Bình An đều là cán bộ về hưu của Thành phố G, ở trong khu
cao cấp dành cho cán bộ. Ông ngoại đã qua đời hai năm trước, giờ chỉ còn lại mình bà ngoại sống cùng một bảo mẫu.
Khu nhà cao cấp Bạch Vân dành cho cán bộ là một khu làng biệt thự dưới
chân núi, người sống trong khu này đều là các lãnh đạo đương nhiệm hoặc
đã về hưu của Thành phố G, ra vào cổng chính đều có cảnh vệ kiểm tra
chứng minh thư, thường thì nếu không phải là người nhà của hộ gia đình
tại đây sẽ không được phép tiến vào.
Từ sau khi Bình An được trọng sinh, cô cũng chưa có cơ hội đến thăm bà ngoại.
Kiếp trước, vào năm Bình An hai mươi ba tuổi, Viên lão phu nhân cũng
buông tay rời khỏi nhân gian, để lại tất cả tài sản cho đứa cháu ngoại
duy nhất. Bình An vẫn vô cùng kính yêu bà ngoại mình, lúc lão phu nhân
qua đời cô còn đau lòng thật lâu.
Bình An tự lái chiếc Mini Cooper trắng đến khu cao cấp dành cho cán bộ,
cảnh vệ giữ cửa vừa thấy Bình An liền lập tức mở ra cổng chính, còn đứng nghiêm chào một cái.
Cô gần như coi nơi này như nhà mình, không có cảnh vệ nào lại không biết cô.
Dường như có một cảm giác xa lạ như đã trải qua mấy kiếp.
Bình An dừng xe ở bãi đậu, hơi nơm nớp khi tiến vào căn biệt thự của bà
ngoại. Hai bên cửa là lan can sắt vây quanh vườn hoa nhỏ, dọc theo lan
can được trồng một mảng lớn hoa thược dược mà cô rất quen thuộc, quen
thuộc đến từng đóa hoa màu hồng nhạt hào phóng lộng lẫy mà lại còn rất
đẹp kia.
Nhìn xuyên qua lan can thì mơ hồ có thể nhìn thấy một bóng người mặc đồ màu đỏ tía bên trong.
Bình An thanh thúy hô một tiếng, “Bà ngoại.”
Bóng hình trong vườn hoa nhỏ dừng một chút, Bình An đã đẩy cửa ra đi
vào, bà lão đang tỉa tót những khóm hoa đó chính là bà ngoại của cô đây
mà!
Viên lão phu nhân thoạt nhìn cũng chỉ hơn sáu mươi tuổi một chút, hai
bên tóc mai hơi xám trắng, nhưng khuôn mặt lại được bảo dưỡng khá tốt
nên trông trắng nõn mịn màng, khóe mắt có vài vết chân chim, hai má hơi
xệ một chút, vẫn có thể nhìn ra được lúc bà còn trẻ tuyệt đối là một đại mỹ nhân.
Thấy bà ngoại vẫn khỏe mạnh như xưa, Bình An vô cùng cảm động, vừa vào
cửa liền ôm lấy Viên lão phu nhân thật chặt, “Bà ngoại, con nhớ bà quá.”
“Tránh ra! Đừng dỗ ngọt bà già này, nếu con mà nhớ bà thì đã chẳng đợi
đến hôm nay mới đến thăm bà. Bình thường bận gì hả?” Viên lão phu nhân
trong lòng rất vui khi cháu gái đến thăm, nhưng lại bày ra vẻ mặt giận
dỗi, ngúng nguẩy đẩy Bình An ra.
Đã quen với tính giận dỗi trẻ con này của bà nên Bình An không hề để ý,
ngược lại còn càng thêm vui vẻ ôm cánh tay bà lão, “Eo ôi, Viên lão phu
nhân, cháu gái rượu của bà bận học mà! Hôm nay không phải đi học, con
đến thăm bà liền nè. Xem nào, bà càng ngày càng đẹp đó nha.”
“Đừng có mà ba hoa!” Viên lão phu nhân liếc xéo cháu ngoại, bỏ cây kéo
xuống đi vào nhà, “Bộ chỉ hôm nay mới được nghỉ à? Chứ mấy cuối tuần thì sao? Đã hai tháng rồi chả thấy mặt mũi đâu, trong lòng con cũng chỉ có
Lê Thiên Thần gì đó, làm gì có chỗ cho bà già này chứ.”
Mùi ghen nồng quá nha! Bình An nén cười hôn chụt một cái lên má bà cụ,
“Trong lòng cháu cưng của bà, Viên lão phu nhân là quan trọng nhất, ai
cũng không bằng.”
“Ba con cũng không bằng sao?” Viên lão phu nhân cuối cùng cũng bật cười, háy Bình An một cái.
“Ba con cũng rất quan trọng ạ!” Bình An cười nói.
Viên lão phu nhân vào toilet rửa tay sạch sẽ, rồi kêu bảo mẫu lấy cho
Bình An loại nho mà cô thích ăn nhất. Bảo mẫu là một dì chừng bốn mươi
tuổi, dáng hơi mập, trông rất thân thiết ôn hòa.
Bình An nằm trên salon, trong lòng thoải mái nhẹ nhõm, “Bà ngoại, hay là con chuyển đến đây ở với bà được không, chỗ của bà thoải mái hơn chỗ ba con nhiều.”
“Ba con đồng ý không? Con nỡ bỏ ba con một mình sao?” Viên lão phu nhân
dù trong lòng không tin lời nói của Bình An, nhưng vẫn cảm thấy cao hứng khi nghe cô nói vậy.
“Không nỡ ạ!” Bình An thành thật trả lời. Cô rất không nỡ để mặc ba cô bị con hồ ly tinh đó quyến rũ.
Viên lão phu nhân vừa buồn cười vừa tức giận cốc cô một cái, “Chỉ biết dỗ ngọt bà.”
“Bà ngoại, bà không biết đâu, giờ ba con giống như miếng bánh thơm ngon
vậy đó, con phải canh cho kỹ.” Bình An ngồi thẳng dậy, vẻ mặt vô cùng
nghiêm túc.
Viên lão phu nhân không hề cảm thấy tích cách con rể mình lại bất định
vô chừng như vậy, “Con canh Lê Thiên Thần của con chặt chẽ được rồi, còn quản lý ba con làm gì.”
Khi thấy từ lúc con gái bà qua đời đến nay đã lâu như vậy rồi mà con rể
vẫn chưa tái giá, còn thương yêu Bình An đến thế, trong lòng Viên lão
phu nhân đã cảm thấy thỏa mãn, làm sao còn quan tâm quản chế việc con rể tự do quen bạn gái. Có đôi khi bà còn hy vọng con rể có thể có ai đó
bầu bạn bên cạnh nữa kìa.
“Bà ngoại, đừng nhắc đến Lê Thiên Thần nữa. Sau khi con khỏi bệnh, con
đã tự xét sâu sắc rồi, con gái của Viên Lệ Hoa sao có thể sống phụ thuộc vào một người đàn ông chứ? Con muốn học theo mẹ con, làm một cô gái độc lập tự chủ, đàn ông chỉ là quả bóng! Bà ngoại, bà thấy đúng không?”
Bình An nắm chặt tay, nói rất tự tin.
Viên lão phu nhân đưa mắt nhìn cô từ đầu tới chân, “Cưng à, lần này đúng là con đã thấy rõ rồi, Lê Thiên Thần thật sự không đáng để con bỏ ra
nhiều như vậy.”
“Thấy rõ ràng rồi ạ!” Bình An gật mạnh đầu. Ngay từ đầu bà ngoại đã
không tán thành việc cô theo đuổi Lê Thiên Thần, bởi chính cô không nghe lời dạy bảo của người già nên mới thua thiệt về sau, “Bà ngoại, nếu
người con yêu lại không thể ở cạnh con lúc con ngã bệnh, lúc con cần
không thể chăm sóc con, xem chuyện con làm cho anh ta như chuyện đương
nhiên, người như vậy có đáng để con yêu không? Cho nên, con tự động
buông tay. Con muốn trở nên mạnh mẽ, con muốn giống như mẹ con!”
“Mẹ con là kiểm sát trưởng, con cũng muốn làm kiểm sát trưởng à?” Viên
lão phu nhân lành lạnh hỏi, bà vốn không thích cháu gái học kinh doanh,
nhưng cố tình chính cô lại chọn ngành quản lý kinh doanh vì gã Lê Thiên
Thần kia.
“Haiz, bà ngoại, con đâu có tố chất để làm kiểm sát trưởng!” Bình An cười gượng vài tiếng, diễn trò hơi quá sức rồi.
Viên lão phu nhân không mù quáng cưng chiều Bình An giống như Phương Hữu Lợi. Khi còn bé, Bình An từng ở với bà ba năm, bị bà quản giáo rất
nghiêm khắc. Cho nên, bà biết rõ cô cháu gái này nếu chỉ đánh giá hời
hợt thì trông như ngây thơ ngu ngốc, nhưng thật ra lại là một đứa bé rất thông minh. Con của Phương Hữu Lợi cùng Viên Lệ Hoa thì có thể ngu ngốc được sao? Chẳng qua nó bị Phương Hữu Lợi cưng chiều quá mức nên đâm ra
thiếu hụt một chút kiên nhẫn cùng định lực thôi.
Nếu Bình An đã nói muốn buông Lê Thiên Thần, bà liền tin tưởng con bé nhất định đã rất thất vọng đối với người đàn ông này rồi.
“Vậy con định làm gì?” Viên lão phu nhân nghiêm nghị hỏi.
“Con muốn ba con phải nhìn con bằng cặp mắt khác xưa. À không, tất cả
mọi người đều phải dụi mắt mà nhìn con.” Mắt Bình An đầy vẻ trầm tĩnh,
khẽ nói, “Bà ngoại, con nhất định sẽ giống như mẹ, trở thành một người
độc lập tự chủ, bà nói đúng không.”
“Con muốn ba con nhìn con với cặp mắt khác thì con nhất định phải làm
được một việc gì đó vẻ vang, nhưng bây giờ con làm bất cứ chuyện gì thì
đều phải dựa vào tài lực và thế lực của ba con, nên dù sau này con có
thực sự thành công thì người khác cũng sẽ không cho đó là cố gắng của
con mà chỉ cảm thấy đó là chuyện đương nhiên.” Làm con cái nhà giàu có
hoặc nhà quan quyền đều vậy cả, bất kể có cố gắng bao nhiêu để chứng
thực giá trị của mình thì tất cả mồ hôi xương máu bỏ ra cũng sẽ bị xem
nhẹ bởi bối cảnh gia đình sau lưng mình.
“Con không muốn dựa vào ba!” Bình An cắn môi nói.
Viên lão phu nhân khẽ cười, “Vậy con đã nghĩ xem phải làm thế nào để cho người ta trố mắt chưa?”
Bình An lập tức hưng phấn, “Con có nghĩ rồi ạ. Con muốn tự kinh doanh
kiếm ra tiền cho ba xem. Con muốn cho ba biết, con cũng có máu kinh
doanh trời phú, tương lai nhất định có thể thay ba lãnh đạo Tập đoàn
Phương Thị!” Miễn cho ba phải suốt ngày tìm con rể để bồi bồi dưỡng
dưỡng, cơ bản là dẫn sói vào nhà chứ chẳng ích lợi gì.
Viên lão phu nhân ngẩn ra, bà thật không ngờ chí hướng của Bình An lại
là Tập đoàn Phương Thị. Có lẽ đứa cháu này thích thương trường hơn.
Thôi... Bà lặng lẽ gạt bỏ ý định khuyên cháu chuyển ngành học trong đầu.
“Tiền vốn thì sao? Buôn bán phải cần có vốn, tiền vốn của con sẽ lấy từ
đâu? Không phải muốn mượn của ba con đấy chứ?” Viên lão phu nhân nhíu
mày hỏi.
Bình An ỉu xìu, tiền tiêu vặt trong túi cô không phải ít, nhưng tất cả đều do ba cho cô.
“Bà có thể cho con mượn!” Viên lão phu nhân cười, “Nhưng con phải lên kế hoạch cho bà xem, nếu như bà hài lòng thì mới cho con vay tiền, coi như là nhập cổ phần...”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...