Bình An Trọng Sinh

Buồn bực của Đường Sâm không kéo dài quá lâu, lúc bắt đầu ăn cơm, anh ta lại tiếp tục múa mép, đặc biệt khi nghe nói Bình An muốn mua khu đất ở
Đông An thôn thì lập tức xung phong nhận việc, muốn giúp cô hẹn gặp
trưởng thôn và bí thư.

“Trưởng thôn Đông An không phải tay vừa đâu. Vì anh với ông ta đã có gặp nhau mấy lần, chứ nếu người không quen mà hẹn ông ta là ông ta cũng
không gặp. Cái khó là quan hệ giữa trưởng thôn và bí thư không được tốt
lắm, nếu một trong hai người không đồng ý thì hết cách đấy.” Trước đây
lúc Phượng Hoàng bắt đầu khởi công, Đường Sâm đã gặp qua mấy lần bí thư
và trưởng thôn Đông An nên rất hiểu rõ tình hình nội bộ của họ, “Bất quá bọn họ cũng có chút nể tình đối với anh, nếu em rảnh, anh sẽ giúp em
hẹn bọn họ.”

Bình An đang định giao chuyện đăng ký công ty cho công ty dịch vụ làm,
cô có thể đặt hết tâm trí vào chuyện thu mua đất, nghe được Đường Sâm
muốn giúp cô hẹn trưởng thôn và bí thư Đông An thôn, cô đương nhiên cao
hứng, “Vậy phải làm phiền anh rồi.”

Đường Sâm cười y như nghé, “Không phiền, có thể giúp được Bình An là vinh hạnh của anh.”

Nghiêm Túc và Nhâm Tần Phi không biết đang nhỏ giọng nói gì, nghe Đường
Sâm nói thế liền cười như không cười giương mắt quét qua, người này gọi
Bình An, Bình An đến nghiện rồi thì phải.

Bình An mặt mày vui vẻ, trước kia đã từng gặp Đường Sâm mà không biết là anh ta đáng yêu hài hước đến thế. Chắc là đang lúc làm việc thì anh ta
nghiêm túc cẩn thận, còn bây giờ ra mặt với cương vị là bạn học cũ của
Nghiêm Túc nên mới bộc lộ ra cá tính vốn có của mình, “Hai ngày nay em
cũng định hẹn với trưởng thôn, nhưng gọi điện thoại mấy lần cũng không
ai nghe máy.”

“Ông ta thường không nhận mấy số điện thoại lạ đâu. Lúc trước anh cũng
phải xông vào tận nhà mới gặp mặt được đó.” Đường Sâm làm lơ ánh nhìn
đầy sát khí của Nghiêm Túc, tò mò hỏi, “Bình An, chẳng lẽ em đến làm ở
Phương thị rồi à? Mấy chuyện mua đất lớn như thế sao lại để cho cô bé
xinh đẹp như em đi làm chứ.”

“Em muốn mua, em cũng không làm ở Phương thị.” Bình An liếc Nghiêm Túc một cái, cũng không giải thích nhiều với Đường Sâm.

Đường Sâm sửng sốt một chút, anh tưởng Bình An đi làm ở Phương thị, lại
đúng lúc phụ trách hạng mục là mảnh đất kia, không nghĩ tới chuyện cô
muốn mua riêng.


Ngón tay thon dài của Nghiêm Túc gõ nhẹ trên mặt bàn, “Đường Sâm, bỗng nhiên tớ thấy trợ lý như cậu hình như quá rảnh rồi.”

“Rảnh?” Đường Sâm thiếu điều nhảy dựng lên kháng nghị, “Tớ làm trâu làm
ngựa cho cậu hết ngày này qua ngày khác, tớ sắp biến thành siêu nhân mà
cậu còn dám nói tớ rảnh sao. Cậu mau mau bồi thường tuổi xuân cho tớ,
một lão già mươi tuổi như tớ đến giờ vẫn chưa có ngươi yêu, nếu không
phải là cậu nghiền ép, tớ đã có vợ từ đời tám kiếp nào rồi.”

Nói xong, vừa hâm mộ vừa ghen ghét nhìn về phía Bình An, “Cậu ôm được mỹ nhân về thì cũng nên để cho tớ sống được những ngày vui vẻ với chứ.”

Bình An che miệng cười, thật sự có chút thông cảm với Đường Sâm. Nghiêm
Túc là BOSS của Nghiêm thị, làm trợ lý của anh chắc chắn không thể rảnh
rỗi nổi rồi.

“Vậy thì thử đổi chức vụ nhé?” Nghiêm Túc dễ dãi thương lượng.

“Chức vụ mới?” Mắt Đường Sâm sáng lên, cười hì hì hỏi.

“Công ty muốn phát triển sang Châu Phi... đang rất thiếu hụt nhân tài.” Nghiêm Túc thản nhiên cười nói.

“Tớ vẫn thích ở lại bên cạnh cậu hơn.” Đường Sâm lập tức trả lời. Thật
ra thì anh ta cũng không phải đang thật sự oán trách gì, anh ta và
Nghiêm Túc là bạn học thời trung học, gia đình cũng có công ty. Nhưng
anh ta không có hứng thú tranh quyền đoạt lợi ở công ty gia tộc, dứt
khoát đi theo Nghiêm Túc cố gắng đoạt lại quyền lớn ở Nghiêm thị. Mặc dù công việc khá áp lực, nhưng anh cảm thấy rất kích thích, ít nhất tốt
hơn rất nhiều so với công ty nhà mình.

Nhâm Tần Phi nhịn không được bật cười, “Cậu nói kiểu này thật sự làm cho người ta hiểu lầm đó.”

Nghiêm Túc cong cong khóe miệng, nói với Nhâm Tần Phi, “Gần đây bận không? Có chuyện muốn nhờ cậu.”

“Cậu mà cũng cần tớ giúp á?” Nhâm Tần Phi kinh ngạc hỏi.

“Bộ tớ không thể có chuyện gì nhờ cậu được à.” Nghiêm Túc uống một ngụm trà, giọng bình thản hỏi.

“Chuyện gì?” Nhâm Tần Phi hỏi, Nghiêm Túc mở miệng nhờ thì chắc hẳn không phải là chuyện nhỏ rồi.

Nghiêm Túc nói sơ qua chuyện Bình An muốn đăng ký công ty, “... Đến lúc
đó tư liệu sẽ đưa đến công ty cậu, nhờ cậu tự tay đi làm thủ tục, tớ tin tưởng cậu hơn.”


Nhâm Tần Phi kinh ngạc, chỉ đơn giản là đăng ký công ty, cần tới anh tự
tay đi làm sao? Bất cứ nhân viên công ty dịch vụ nào cũng có thể làm
được mà.

Đường Sâm trợn tròn mắt, “Bình An, em muốn làm nữ doanh nhân thành đạt
đấy à? Vừa mua đất vừa mở công ty, chẳng lẽ muốn mở công ty địa ốc sao?
Anh thấy chỉ cần em nói với Nghiêm Túc là muốn công ty của cậu ấy, chắc
chắn cậu ấy sẽ chẳng thèm suy nghĩ gì mà bê cả công ty tặng cho em luôn, cần gì phiền toái vậy. À, hay là em sợ tương lai người nào đó thay lòng đổi dạ nên mới lập nghiệp để cho bảo đảm? Điểm này tốt, anh trai ủng hộ em.”

Nghe lời này của Đường Sâm, Bình An thiếu chút nữa không nhịn được bật
cười, Đường Sâm đang nói giỡn, đồng thời cũng đang tìm ngược đãi mà.

Vốn dĩ cô còn khá câu nệ khi gặp mặt hai người bạn của Nghiêm Túc, dù
sao đây cũng coi như là lần chính thức công khai quan hệ của bọn họ,
nhưng nhờ những câu đùa giỡn của Đường Sâm mà cảm giác câu nệ và xa lạ
của cô dần dần biến mất, lại sinh ra một loại cảm giác thân thiết đối
với bọn họ.

“Nếu công ty của anh ấy có thể cho em, vậy có phải cũng đồng nghĩa... là sẽ đem anh cho em luôn? Trợ lý Đường, em đối với anh cũng khá hứng thú
đấy.” Bình An híp mắt cười nhìn Đường Sâm, ánh mắt tràn đầy hăng hái.

Đường Sâm như bị sét phang trúng, hoảng sợ nhìn chằm chằm Bình An, cảm
giác được mình đang bị hãm hại, “Bình An, đừng, đừng nói đùa, anh có tài đức gì chứ.”

Đùa đấy à? Cái gã Nghiêm Túc hẹp hòi này quan tâm Bình An đến mức độ
nào, anh ta thân là trợ lý của gã đương nhiên nhìn ra được, nếu gã vô
duyên vô cớ mà ăn dấm với anh ta, anh ta không bị điều đến cái xó xỉnh
Châu Phi chó ăn đá gà ăn sỏi đó mới là lạ.

“Anh là trợ lý siêu nhân, khắp thành phố G cũng không tìm đâu ra trợ lý vừa đẹp trai vừa lợi hại như anh đâu.” Bình An cười nói.

“BOSS, bà xã cậu chòng ghẹo tớ ngay trước mặt cậu kìa.” Đường Sâm lập
tức chuyển mắt tới trên người Nghiêm Túc, sẵn đó dùng ánh mắt trong sáng nói cho gã đàn ông nham hiểm này biết rằng tâm tư của anh đối với vị
tổng tài tương lai này tuyệt đối ngay thẳng.

Nghiêm Túc dùng động tác tao nhã, nhẹ nhàng như nước chảy mây trôi nhấp
một ngụm trà, khóe mắt khẽ nhếch, lãnh đạm quét Đường Sâm một cái, thanh âm trầm trầm, “Bà xã tớ quả thật đang thiếu một trợ lý làm trâu làm

ngựa.”

Bình An lập tức cảm thấy quẫn bách vì tự khiêng đá nện vào chân, bà xã... Nghe thôi đã cảm thấy rất mất tự nhiên.

Nhâm Tần Phi cười to lên, thương cảm vỗ vỗ bả vai Đường Sâm, “Cậu không thắng nổi cậu ấy đâu, chịu thua đi.”

“Trở lại chuyện chính thôi.” Nghiêm Túc hơi mỉm cười nói, “Bình An định
mở công ty đại diện mỹ phẩm, chủ yếu là nhập khẩu, thủ tục có thể có
chút phiền toái...”

“Cần tài liệu gì thì gửi mail cho tớ, tớ gửi lại thông tin bằng đường
bưu điện, chuẩn bị xong thì gọi tớ, tớ chắc chắn sẽ dùng hết khả năng để hoàn thành.” Nhâm Tần Phi cũng không nhịn được bắt đầu nói đùa.

Gương mặt Bình An đỏ hồng, vẫn cố làm ra vẻ bình tĩnh thoải mái, “Vậy cám ơn anh trước, anh Nhâm.”

Nhâm Tần Phi vội nói đừng khách sáo.

Nghiêm Túc cười nhẹ không nói. Dụng ý hôm nay mang Bình An giới thiệu
cho bạn học của anh không phải chỉ là muốn cho Nhâm Tần Phi giúp cô xử
lý các thủ tục đăng ký công ty không thôi, mà vì trong xã hội hiện nay,
bất cứ chuyện gì cũng dính dáng đến thế lực hậu thuẫn sau lưng. Mặc dù
Bình An là con gái của Phương Hữu Lợi, nhưng dù sao cô cũng còn trẻ, lại là lần đầu bước chân ra xã hội, chưa chắc đã muốn mượn danh nghĩa của
Phương Hữu Lợi trên thương trường để thiếu nợ nhân tình. Trong khi đó,
quan hệ nhân tế của Nhâm Tần Phi với Cục Công Thương và các cơ quan
chính phủ khá tốt, có anh ta tự tay giúp thì trong tương lai người khác
cũng sẽ có mấy phần cả nể và tình cảm đối với công ty của Bình An.

Mãi cho đến tám giờ rưỡi, bọn họ mới ra khỏi quán ăn Quảng Đông. Đường
Sâm vốn tưởng Bình An vì vẫn còn là sinh viên nên chắc chắn tâm tư đơn
thuần, ai ngờ giao đấu mấy hiệp mới vỡ lẽ thì ra là tính tình ghê gớm
mưu lược cũng lây được, nên hết dám tùy tiện trêu chọc cô.

Nghiêm Túc đưa Bình An về nhà. Nếu không phải thấy mặt mày cô đã thể
hiện vẻ ủ rũ, hôm nay cô đi bộ khá nhiều nên chắc chắn đã mệt lắm rồi,
thì anh cũng không nỡ đưa cô về sớm thế.

“Muốn đặt văn phòng ở đâu? Trong nội thành chứ?” Lúc dính đèn đỏ, anh dừng xe, đưa tay nhẹ nhàng ôm lấy gò má mềm mại của cô.

Vết chai ở ngón tay và lòng bàn anh truyền cảm giác tê dại đến đầu quả
tim cô, cô mở to mắt nhìn anh, “Chắc phải tìm trong nội thành rồi, lúc
nào rảnh phải đi tìm một chút.”

“Vừa hay Nghiêm thị có một cao ốc văn phòng đang cho thuê, hay là anh
dẫn em đến đó xem thử?” Nghiêm Túc dịu dàng hỏi, cao ốc văn phòng này
cách công ty anh rất gần, nhìn thấy cô cũng dễ một chút.


“Tốt quá.” Mắt Bình An sáng rực lên, như vậy cô khỏi mất công tìm thông
qua đại lý. Nhưng mà chuyện cô đăng ký công ty hình như đã làm phiền
Nghiêm Túc quá nhiều, cô ngượng ngùng, “Công ty này là của em, thế mà
hình như anh còn bận hơn cả em.”

Nghiêm Túc cười nói, “Anh cũng chỉ tiện tay làm thôi, sau này đều phải dựa vào em.”

Đèn xanh sáng lên, Nghiêm Túc lưu luyến thu tay lại, nổ máy xe tiếp tục chạy nhanh về phía trước.

Điện thoại của Bình An lúc này cũng vang lên, Trình Vận gọi.

Sau khi Bình An rời đi, Trình Vận và Hồng Mẫn Nhi cùng đi ăn cơm. Khi
biết Hồng Mẫn Nhi rất hứng thú gia nhập Làng giải trí, lại muốn đến
Hongkong để lập nghiệp, Trình Vận nghe mà cảm thấy đây quả thực là duyên phận, liền quyết định nhân chủ nhật này mà mang Hồng Mẫn Nhi cùng đi
đến Hongkong, muốn cho Lương Phàm nghe thử giọng của cô ấy.

Nghe xong lời Trình Vận, Bình An cảm thấy công sức khuyên răn của mình
quá thất bại, nhưng lại không thể nói gì hơn được nữa. Cô không phải là
Trình Vận, làm sao biết Trình Vận không hạnh phúc?

Có lúc, cho đi cũng là một loại hạnh phúc, cho dù không hề được hồi báo.

Trình Vận vì Lương Phàm mà giúp mang đến linh cảm cho anh ta, để cho sự
nghiệp của anh ta lại một lần nữa đạt tới đỉnh cao. Cô toàn tâm toàn ý
dâng tặng bằng tất cả hạnh phúc cùng mong đợi của mình, bằng tất cả
những kỷ niệm của mình, nhưng không ai có thể ngờ sau cùng cô lại nhận
được một sự hồi đáp tàn nhẫn.

Thật lâu về sau, mỗi lần Bình An nhớ đến hình ảnh chị ấy núp ở góc cầu
thang khóc bi thương và tủi phận thì cô luôn hận không thể xoay ngược
được thời gian, nếu được như vậy thì bằng bất cứ giá nào cô cũng sẽ ngăn cản việc Trình Vận tự tay mang Hồng Mẫn Nhi tới trước mặt Lương Phàm.
Nhưng có đôi khi, vận mệnh chính là như vậy, con người không thể làm chủ được.

Dừng máy, Bình An mới thở dài một tiếng.

Nghiêm Túc nhíu mày liếc nhìn cô một cái, “Sao thế?”

“Chị Vận muốn đi Hongkong.” Bình An rầu rĩ nói nhỏ.

“Lương Phàm sẽ cảm động.” Nghiêm Túc cũng không biết nên nói gì, bởi anh cảm thấy Bình An rất mẫn cảm và chấp nhất đối với chuyện của Trình Vận
và Lương Phàm, tựa như cô đã tự mình trải qua giống vậy.

Bình An cười cười. Cảm động đâu phải là yêu, cảm động chính là thứ mà
tình yêu không cần nhất, bởi một tình yêu chỉ vì cảm động mới ở chung
thì chưa bao giờ lâu dài cả.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui